Edit: Cáo
Beta: Maria, Amin
–
7
Tôi vui mừng đi ngủ sớm, chờ mong cuộc gặp với Bùi Chu Lâm.
Ai mà ngờ được lại bị đánh thức trong tiếng dạy dỗ đinh tai nhức óc: “Sao em lại ngủ tiếp vậy hả? Em ở tuổi này dễ ngủ lắm à?”
Tôi không nhấc nổi mí mắt lên, có lẽ là thân thể vẫn còn lưu lại sự buồn ngủ của Nguyên Bảo.
Thế nhưng bên tai vẫn văng vẳng tiếng tra hỏi từ địa ngục khiến tính cáu ngủ khi bị làm phiền của tôi bùng lên.
Tôi giận dữ nhìn Bùi Chu Lâm, khẽ gào lên một tiếng.
Bùi Chu Lâm tạm dừng việc quay video đánh thức tôi, hai tay xốc nách tôi, giơ lên cao, vẻ mặt nghiêm túc nói.
“Sắc đẹp chỉ là nhất thời, tri thức mới là mãi mãi.”
“Không có con mèo nào luôn trẻ đẹp, nhưng có những bé mèo đang trong độ xinh đẹp.”
“Với con gái thì đừng nghe cô ấy nói mà phải nhìn cô ấy làm.”
Tôi giật giật tai, cậu ấy đang nói nhăng nói cuội cái gì thế.
Bùi Chu Lâm dùng một tay ôm tôi, tay kia giơ màn hình điện thoại lên, trên màn hình là cuộc trò chuyện giữa tôi và cậu ấy.
“Em xem, mặc dù cô ấy vẫn luôn khen em dễ thương.”
Bùi Chu Lâm bỗng đổi giọng, vẻ mặt nghiêm túc.
“Nhưng vẫn dùng gói nhãn dán của mèo nhà người khác đấy thôi.”
Tôi tập trung nhìn, đúng là vậy thật.
Trước khi ngủ Bùi Chu Lâm hỏi tôi ngày mai có tham gia buổi tụ họp đồng hương hay không. Tôi nghĩ nghĩ, tụ họp thì tùy thôi, chủ yếu là sau khi tụ họp có thể một mình ở chung với Bùi Chu Lâm.
Vì thế tôi gửi một gói nhãn dán “OK”.
Là một con mèo vàng đang từ từ giơ chân lên kèm thêm chữ OK.
Ừm… Tôi thừa nhận lúc đấy không để ý, cũng thừa nhận là con mèo nhỏ kia cũng thật dễ thương…
Bùi Chu Lâm nâng kính, giọng điệu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Em vẫn chưa có chút cảm giác nguy hiểm gì sao? Còn không nhanh chóng học tập đi!”
Nhiệm vụ hôm nay Bùi Chu Lâm giao cho tôi là học được cách lộn ngược và chụp được những bức ảnh xinh đẹp để làm một gói nhãn dán.
Tôi gửi gói nhãn dán của con mèo khác cho Bùi Chu Lâm, trong lòng có hơi áy náy.
Vì vậy, với cái eo già của mình, tôi cố gắng hết sức lộn ngược một cái tiêu chuẩn cho cậu ấy.
Đôi mắt Bùi Chu Lâm mở lớn, khóe môi nhếch lên giống như thấy một kỳ tích.
Cậu ấy vội vàng xông đến ôm lấy tôi, cọ mặt tôi.
Tôi biết với trình độ của cậu ấy thì như vậy đã làm cậu ấy mừng rỡ như điên.
Tôi vùi đầu vào cổ cậu ấy, hít hít, là hương gỗ dễ chịu.
Ừ thì cũng đáng.
Sau đó, Bùi Chu Lâm có khom lưng nịnh bợ tôi như thế nào, dùng súp thưởng dụ dỗ để tôi lộn lần nữa cho cậu ấy quay video, tôi đều không bị lay động.
Bởi vì cái eo già của tôi không cho phép lộn thêm cái nữa.
Bị cậu ấy thúc giục đến phiền, tôi múa may tay với cậu ấy, ý bảo cậu ấy đừng đến trêu chọc tôi.
Bùi Chu Lâm bỗng ôm lấy tôi, giọng nói vang dội: “Cuối cùng em cũng chịu giẫm chân sữa với anh rồi!”
“Anh biết nuôi em bao năm như vậy em vẫn có tình cảm với anh mà.”
Tôi: Xem ra phải cho cậu hai đấm nữa để cậu tỉnh táo lại.
Bởi vì giẫm chân sữa nên tâm trạng của Bùi Chu Lâm rất tốt, không bắt tôi lộn mèo nữa, chỉ chụp tôi vài tấm ảnh.
Không biết kỹ thuật của nhiếp ảnh gia này như thế nào, nhưng người này rất bắt bẻ biểu cảm của người mẫu.
Nói là biểu cảm của tôi chỉ có thể dùng để đòi nợ, như là ai đang nợ tôi tám trăm vạn vậy.
Tôi nghe xong chỉ cười lạnh, lộ ra móng mèo, nếu như ai nợ tôi tám trăm vạn, tôi trực tiếp động thủ không động khẩu.
Bùi Chu Lâm thấy móng mèo lấp lóe, hảo hán không chịu thiệt trước mắt, ra vẻ tạm thời nhượng bộ.
“Anh đi tắm đây.” Cậu ấy xoa đầu mèo của tôi: “Nguyên Bảo dễ thương như vậy, em mà làm nũng là mọi chuyện dễ như trở bàn tay ấy mà.”
Hừ, bây giờ mới nói được một câu tiếng người.
Thừa dịp Bùi Chu Lâm vào phòng tắm, tôi nhảy lên bàn, đứng đối diện gương nhìn trái nhìn phải học cách quản lý biểu cảm.
Không vì gì khác, là do cái mặt của Nguyên Bảo.Trong lúc vô tình, tôi thấy bên trong một ngăn kéo chưa đóng chặt lộ ra ánh sáng lóng lánh của kẹp tóc.
Kẹp tóc?
Tôi dùng chân mèo kéo ngăn kéo ra, bên trong chứa đầy kẹp tóc xinh đẹp làm tôi kinh ngạc “meo” lên một tiếng.
Này… Chuyện này…!
Bùi Chu Lâm còn có sở thích này hả?
“Nguyên Bảo!”
Bùi Chu Lâm tắm xong đi ra thấy tôi đang khẩy đống kẹp tóc, giật mình chạy đến bế tôi lên.
“Cái này không được đụng vào đâu.” Ngón trỏ cậu ấy gõ nhẹ vào đầu tôi: “Để tặng người khác đó.”
Cậu ấy cụp mắt xuống, có vẻ thẹn thùng: “Là tặng cho chị gái xinh đẹp đến nhà ta chiều nay đó.”
Hả? Tặng tôi á?
Cậu ấy gãi cằm tôi, chìm vào hồi ức: “Hồi lớp 8 anh có nói với cô ấy rằng nếu cô ấy đạt giải nhất trong cuộc thi piano thì sau này mỗi năm anh đều sẽ tặng cô ấy một chiếc kẹp tóc.”
“Đợi một ngày nào đó cô ấy chủ động nhắc đến, anh sẽ tặng toàn bộ chỗ kẹp tóc này cho cô ấy.”
“Bùi Chu Lâm anh là người trọng chữ tín đó.”
Ký ức ùa về, tôi không ngờ Bùi Chu Lâm vẫn còn nhớ chuyện này.
Năm lớp 8 là khoảng thời gian tăm tối nhất trong cuộc đời của tôi. Tôi và mẹ chuyển sang thành phố khác sinh sống, bởi vì lúc đó quá hỗn loạn nên tôi không tạm biệt Bùi Chu Lâm.
Tôi theo bản năng trốn tránh những ký ức liên quan đến khoảng thời gian đó.
Còn cậu ấy vì sợ chạm phải vết thương của tôi nên cẩn thận che giấu mọi nỗ lực của mình, lẳng lặng chờ đợi tôi.
Tôi bị cậu ấy làm cảm động, hít hít mũi, ngẩng đầu đối diện cậu ấy, tất cả đều chìm vào im lặng.
“Hây, đúng đúng, là biểu cảm này.”
Bùi Chu Lâm cực nhanh chụp một tấm ảnh, vô cùng vừa lòng đưa tôi xem.
“Chính là biểu cảm ánh mắt mong ngóng dễ thương này.”
Cảm động không quá ba giây.
Cậu nói ai mong ngóng nhìn cậu đấy!!
Mặt tôi không biểu cảm giơ vuốt về phía cậu ấy.
8
Tôi chờ ở địa điểm đã hẹn trước với Bùi Chu Lâm, nhưng đã gần đến giờ mà vẫn không thấy cậu ấy đâu.
Lúc này Bùi Chu Lâm gửi một tin nhắn tới: “Xin lỗi cậu, hình như Nguyên bảo bị trật eo, tớ mang nó đến bệnh viện nên sẽ hơi lâu một chút thời gian, cậu đến buổi tụ họp trước đi.”
Tôi nhớ đến cú lộn mèo hôm qua, trong lòng áy náy.
Bùi Chu Lâm lại gửi đến một tin nhắn: “Bác sĩ nói không có vấn đề gì lớn, dưỡng bệnh hai tuần là ổn.”
Kèm theo đó là nhãn dán của Nguyên Bảo. Nguyên Bảo nước mắt lưng tròng nhìn ống kính, vừa đáng yêu lại vừa đáng thương, đúng là tấm ảnh hôm qua cậu ấy chụp.
Tôi nhìn gói nhãn dán bỗng nghẹn họng.
Tôi trả lời bảo cậu ấy chăm sóc tốt Nguyên Bảo đi, lần sau sẽ mang đồ hộp đến thăm nó.
Do dự vài giây, tôi vẫn lưu lại gói nhãn dán của Nguyên Bảo.
Tôi đến trễ nên mọi người đã tập trung đông đủ, bỗng dưng tôi đến làm mọi người im lặng trong phút chốc.
Tôi bình tĩnh, nở một nụ cười chuyên nghiệp.
“Tôi là bạn học của Tô Tình.”
Ánh mắt tôi đảo khắp nơi tìm Tô Tình.
Tô Tình là người trong bộ phận tổ chức cuộc hội họp này, cũng là bạn thân của tôi. Tôi và cô ấy học chung từ cấp hai đến cấp ba, cô ấy rất thích giao tiếp. Nhờ cô ấy mà tôi mới có thể nhanh chóng hòa hợp với hoàn cảnh mới. Sau khi tốt nghiệp cấp ba, cả hai thi đỗ vào chung một thành phố, luôn giữ liên lạc với nhau.
“Tô Tình đi vệ sinh rồi.”
Một nữ sinh đeo kẹp tóc đứng dậy bắt chuyện với tôi, tay chỉ về một góc.
“Cậu ấy ngồi ở bên kia.”
Tôi gật đầu định cảm ơn, nhưng lúc nhìn rõ mặt cô ta thì lại lại choáng váng.
“Làm sao thế?” Nữ sinh kẹp tóc nghiêng đầu dễ thương.
“Không có gì.”
Tôi cụp mắt, đi đến chỗ cô ta chỉ rồi ngồi xuống.
Xem ra phải sớm rời khỏi nơi này thôi.
Quanh đi quẩn lại, không ngờ lại gặp chị gái cùng cha khác mẹ của tôi.
“Xin lỗi vì tôi đến muộn, hôm nay giáo sư Hứa Quân sẽ đến đây tọa đàm.”
Một chàng trai có kiểu tóc vuốt ngược bước vào, vừa vào cửa đã cười hỏi nữ sinh kẹp tóc: “Đến đoạn nào rồi?”
Mọi người xung quanh tất nhiên là quen biết nhau, không ngừng ồn ào trêu chọc: “Không hổ là sinh viên giỏi trường X nha.”
Nữ sinh kẹp tóc quở trách: “Đến đoạn tớ tự giới thiệu bản thân thì vừa hay cậu đến.”
Tôi nhướng mày, chú ý hơn vào nam sinh tóc vuốt ngược kia.
Không khéo, lại là người quen, hình như tên là Thôi Hoài.
Tôi định nhắn tin bảo Bùi Chu Lâm đừng đến nữa thì nữ sinh kẹp tóc kia bắt đầu giới thiệu bản thân.
“Tớ tên Tần Luyến Luyến, ở thành phố Hoài, hiện tại đang học ngành âm nhạc ở học viện nghệ thuật Y.”
Nữ sinh kẹp tóc đứng lên, cười thật ngây thơ hồn nhiên, chiếc váy cô ta mặc giá cả không rẻ, xem ra là một tiểu công chúa được bố mẹ vô cùng yêu thương.
Có người nghe thấy tên cô ta thì bật cười, cô ta cũng không giận, lắc đầu giải thích: “Bởi vì mẹ tớ họ Liên, ban đầu muốn đặt tên là Luyến Liên, nhưng mà không thuận miệng lắm nên đặt tên là Luyến Luyến.”
“Bố mẹ cậu yêu thương nhau quá.” Có một cô gái nói.
Tôi thật sự không nhịn nổi, cười lạnh một tiếng.
Bố tôi – Tần Phong đúng là rất yêu mẹ của Tần Luyến Luyến, Liên Nguyệt chính là tình đầu thời đi học, là người trong lòng của ông ta.
Bởi vì sau này Liên Nguyệt ra nước ngoài học tập nên hai người mới chia tay. Sau nhiều năm gặp lại, ông ta phát hiện mẹ Tần Luyến Luyến năm đó vì mang thai bỏ chạy, hai người xảy ra một cuộc hiểu lầm vướng mắc, cuối cùng tâm ý tương thông, một nhà ba người hòa hợp vui vẻ.
Thật là một kết thúc tốt đẹp.
Nếu như Tần Phong không xem mắt rồi kết hôn sinh con với mẹ tôi sau nửa năm chia tay với Liên Nguyệt.
“Đúng rồi đấy, mỗi lần tớ về nhà đều nghe mẹ tớ nói với bố, nhìn lão Tần người ta kìa, vừa tặng hoa lại vừa đưa đón tan học.”
Thôi Hoài quen thuộc tiếp lời, nghe thấy mọi người đều trêu chọc, hắn xua tay giải thích: “Đừng nói bậy, chỉ là em gái ở chung một khu nhà thôi, tôi chỉ là mọt sách sao sánh được với đại mỹ nữ học viện nghệ thuật chứ?”
Tần Luyến Luyến cười ngượng ngùng, mặt đỏ hây hây.
Ồ, thả thính lẫn nhau đây mà.
Bùi Chu Lâm nhắn lại một dấu chấm hỏi, tôi kìm nén tính tình soạn tin nhắn trả lời cậu ấy.
“Buổi tụ họp này có chị gái cùng cha khác mẹ của tớ, còn có Thôi Hoài, cái tên lúc trước tung tin đồn ấy.”
Thôi Hoài giới thiệu bản thân xong, nghiêng đầu nhìn về phía tôi, đi về phía tôi cười híp mắt nói: “Bạn học mới tới hả? Sao lại ngồi trong góc vậy? Bên đây còn chỗ trống này.”
Tôi đột nhiên bị gọi tên vẫn tỉnh bơ, uyển chuyển từ chối đổi chỗ, vẫn dùng lý do như lúc mới đến: “Tôi là bạn của Tô Tình.”
Trong mắt Thôi Hoài, tuy cô gái này ngồi trong góc nhưng cũng không thể che giấu được gương mặt xinh đẹp, lúc cúi đầu gõ điện thoại tóc dài được vén ra sau tai, xinh đẹp khó có thể bỏ qua, thái độ lạnh lùng càng kích thích sự hiếu thắng trong lòng hắn.
“Thật trùng hợp, tôi cũng là bạn học của Tô Tình, nói không chừng còn từng học chung một lớp, kết bạn wechat được không?”
Thôi Hoài theo bản năng thừa nhận chúng tôi là bạn thời đại học.
Lười không muốn tiếp tục diễn với hắn, tôi ngước mắt, cười như không cười mà nói rõ thân phận: “Tôi là Tần Quy Tâm.”
Tôi đảo mắt, lại nhìn thoáng qua Tần Luyến Luyến đang nhìn chúng tôi bên này.
“Là Tần Quy Tâm mà cậu đã từng nói với mọi người rằng tôi là đứa con hoang do mẹ tôi sinh với người khác đó.”
Mặt Thôi Hoài tái xanh, hiển nhiên đã nhớ ra chuyện ấy, không còn chút vẻ xã giao như ban nãy.
Dù sao cũng là kẻ vô liêm sỉ cầm đầu đi rêu rao tin đồn bịa đặt khiến tôi bị cô lập, không xứng với hình tượng học sinh giỏi rực rỡ mà hắn xây dựng.
Tần Luyến Luyến thấy vẻ mặt Thôi Hoài không đúng, bước qua nhẹ nhàng dò hỏi hắn: “Là người quen sao?”
Tôi thờ ơ lạnh nhạt, Thôi Hoài nhỏ giọng nói: “Em gái của cậu.”
Tần Luyến Luyến ban đầu còn chưa phản ứng kịp, chờ dung hợp tôi với người trong ký ức, ánh mắt đầy vẻ không thể tin.
Tôi bỏ đám người đang sửng sốt ở nơi đó, rời khỏi buổi tụ họp.
Tôi vừa đi đến hành lang bên ngoài, Tần Luyến Luyến gọi tôi lại: “Em gái!”
Tôi không phản ứng, cô ta chạy tới níu tay áo tôi lại, đôi mắt rưng rưng nói nhỏ: “Em gái.”
“Bây giờ tôi là Lý Quy Tâm, tôi vẫn luôn là con một.” Tôi rút tay ra khỏi tay cô ta.
Viền mắt cô ta ửng đỏ, lời nói nhỏ nhẹ, làm ra dáng vẻ chị gái tốt kiên nhẫn khoan dung.
“Mấy năm nay bố rất nhớ em, nếu rảnh thì về nhà đi, vừa khéo chúng ta cùng học ở thành phố A, sau này cũng dễ chăm sóc nhau.”
“Không phải năm đó cô vừa khóc lóc vừa náo loạn nói bố cô chỉ có một mình cô là con gái à?”
Tôi cảm thấy thật mỉa mai, hôm sinh nhật mười bốn tuổi của tôi, Tần Luyến Luyến chạy lên sân thượng nhà tôi nói muốn nhảy lầu, khóc lóc náo loạn bắt bố tôi thừa nhận chỉ có một đứa con gái là cô ta.
Bây giờ lại chị chị em em.
Thôi Hoài cũng nhanh chóng đi đến giảng hòa, làm ra vẻ đã nhượng bộ rất nhiều, cố làm ra vẻ nói.
“Lúc trước là tôi sai, không nên nói linh tinh, tôi xin lỗi cậu, coi như tôi nợ cậu một phần ân tình. Ở trường nếu có việc gì cậu cứ đến tìm tôi, tôi biết nhiều người lắm. Mọi người có thể gặp lại nhau là duyên phận, sau này chung sống hòa bình với nhau, bỏ qua chuyện cũ nhé!”
Tôi nghe mà trong lòng buồn cười vô cùng. Thôi Hoài vẫn không thay đổi, vẫn như lúc trước, tự cho mình là đúng.
Sau khi Tần Luyến Luyến náo loạn một trận ở sinh nhật tôi, trong lớp bỗng truyền nhau rằng mẹ tôi là kẻ chen chân, tôi là đứa con ngoài giá thú. Bùi Chu Lâm tìm được kẻ đầu têu, chính là Thôi Hoài.
Thôi Hoài cũng ở cùng khu nhà với tôi, thành tích cũng không tệ lắm nhưng luôn bị tôi đè đầu khắp nơi.
Sau khi tan học hắn bị Bùi Chu Lâm chặn lại, hắn nói năng hùng hồn chỉ vào tôi: “Bố của cô ta cũng thừa nhận cô gái tóc dài kia mới con gái duy nhất của ông ấy, Tần Quy Tâm lại sinh sau, ai là con riêng còn chưa biết đâu.”
Tôi tiến lên tát cho hắn một cái.
Mẹ Tần Luyến Luyến học thanh nhạc, đi theo con đường dịu dàng động lòng người. Mẹ tôi thì ngược lại, bà ấy lý trí độc lập, trong công việc là một người phụ nữ tài giỏi, nhưng trong việc tình cảm bà ấy lại vô cùng mù quáng. Bà ấy tin tưởng Tần Phong chỉ là một người biểu đạt kém, chỉ cần bà làm mọi chuyện một cách hoàn mỹ thì Tần Phong sẽ không rời xa bà ấy.
Bà ấy đối với tôi cũng như vậy, dùng một cô con gái hoàn mỹ để đổi lại sự để ý của Tần Phong.
Bạn bè xung quanh đều đang nhìn, Thôi Hoài bị tôi tát một phát nên mất mặt, tức đến nỗi mặt mũi đỏ bừng, nếu không có Bùi Chu Lâm kịp đến giữ chặt cánh tay hắn, hắn đã xông đến đánh tôi rồi.
Hắn phẫn nộ trừng to mắt, hét lớn với tôi: “Tôi thấy cô mới là đồ con hoang mẹ cô sinh ra với người khác đấy.”
“Chát!”
Cái tát thứ hai là do Bùi Chu Lâm giúp tôi đánh, cậu ấy buông cánh tay đang giữ Thôi Hoài ra, trực tiếp xông đến tát hắn ta một cái.
“Bùi Chu Lâm, mẹ nó mày có bệnh à? Không phải mày cũng không ưa con nhỏ Tần Quy Tâm à?”
“Tôi và cậu ấy là cạnh tranh công bằng, hữu nghị trao đổi.” Cậu ấy đẩy Thôi Hoài xuống đất, lạnh lùng bễ nghễ nhìn hắn: “Chó sủa lung tung nên học cách ngậm miệng rồi đó.”
Nắm đấm của cậu ấy lần nữa hung hăng giáng xuống cằm Thôi Hoài.
Sau đó kinh động đến phụ huynh hai bên, kết quả xử lý thì tôi không biết vì hôm ấy mẹ tôi nhanh chóng dứt khoát đưa tôi rời khỏi thành phố Hoài, thủ tục chuyển trường cũng là bà ấy đích thân ra tay xử lý.
Tôi cũng không gặp lại bố lần nào nữa, cũng không kịp nói lời tạm biệt với Bùi Chu Lâm.
Mẹ đổi tên cùng số điện thoại cho tôi, tất cả hoàn cảnh xung quanh đều mới lạ. Bà ấy nói xin lỗi tôi, nói rằng không nên dùng tôi để níu kéo một người đàn ông không yêu mình.
“Xin lỗi con, Tâm Tâm. Đây là lần đầu tiên mẹ yêu một người, cũng là lần đầu tiên làm mẹ.”
Mẹ tôi áy náy nói như thế với tôi.
“Chúng ta bắt đầu lại từ đầu lần nữa nhé.”
Vẻ mặt bà ấy mặc dù tiều tụy nhưng trong mắt lại có ánh sáng.
Tôi dùng thân phận Lý Quy Tâm bắt đầu một cuộc sống mới, sau khi học Đại học thì gặp lại Bùi Chu Lâm, cũng rất ăn ý không nhắc lại chuyện quá khứ, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì quá quắt cả.
Cho đến bây giờ gặp lại Thôi Hoài và Tần Luyến Luyến.
Nhưng bây giờ tôi sẽ không bị quá khứ cản bước chân.
“Một lời bịa đặt lại thành thiếu nợ ân tình, việc đánh tráo khái niệm này cậu học theo Tần Luyến Luyến đấy à?”
Tôi ngước mắt nhìn thẳng hai người trước mặt: “Nhìn thấy tôi, hai người sợ hãi à?”
Tần Luyến Luyến chột dạ, bị ánh mắt của tôi dọa lùi về sau một bước.
Thôi Hoài vẫn ổn hơn chút, bị tôi hỏi đến sửng sốt, lắp bắp nói: “Có gì mà sợ chứ?”
Tôi cười khẽ: “Ai biết được, có thể là sợ tôi lại đến tát cậu một cái.”
“Hoặc là sợ người khác biết hành động lúc trước của mình, sợ thiết lập hình tượng mình tốn công tốn sức xây dựng bị sụp đổ.”
“Hai người cũng có thể kiếm cớ là tuổi nhỏ vô tri không biết gì để thôi miên mình trốn tránh chuyện đã làm sai.”
“Nhưng hai người phải nhớ rõ cảm giác của mình hiện tại, bởi vì nó sẽ bám theo hai người cả cuộc đời, dằn vặt giày vò hai người, vĩnh viễn để hai người sống trong lo sợ.”
Hai người bọn họ bị tôi nói cho cứng họng không thể thốt ra lời nào, tôi quay người rời đi không muốn có bất kỳ dây dưa nào với họ nữa nữa, lại chạm mắt với Bùi Chu Lâm.
Lúc nãy gửi tin nhắn cho cậu ấy tôi còn tưởng cậu ấy không đến.
Xem dáng vẻ này, cậu ấy còn khá vui à?
Tôi giật mình: “Sao cậu lại đến? Tớ ở bên này xong việc rồi.”
“Cảm thấy có thể cậu sẽ cần tớ.” Bùi Chu Lâm bước đến đứng bên cạnh tôi: “Lỡ như có vài kẻ không hiểu tiếng người, tớ giúp cậu xử lý, tránh làm bẩn tay cậu.”
Ánh mắt cậu ấy lạnh lùng quét đến chỗ Thôi Hoài, hắn nhận ra Bùi Chu Lâm, hắn theo bản năng rụt cổ lại.
Lòng tôi như được sưởi ấm, thoải mái nắm lấy tay Bùi Chu Lâm, khóe miệng nhếch cao, ngẩng đầu ưỡn ngực dắt cậu ấy rời đi, không thèm nhìn hai người kia.
“Đi thôi.”
Trời lạnh, sau khi tôi và Bùi Chu Lâm ra ngoài, cả hai tìm một quán cà phê ngồi nói chuyện.
“Năm đó cậu làm gì Thôi Hoài vậy, dường như hắn rất sợ cậu.”
Bùi Chu Lâm im lặng một lát mới mở miệng: “Tớ đánh gãy một cái răng của hắn, vì chuyện này mà trước đây sếp của bố hắn chèn ép bố tớ.”
“Bố tớ cũng muốn ra ngoài tự làm, vừa hay lúc ấy mượn được ít tiền nên lập công ty riêng luôn.”
“Mấy năm nay công ty của bố tớ phát triển cũng ổn, bây giờ đã là bên A của công ty cũ.”
“Có thể là vì những điều này nên hắn sợ tớ.” Bùi Chu Lâm bưng cốc cà phê lên uống một ngụm, làn hơi bốc lên làm mặt cậu ấy trở nên nhu hòa hơn: “Cậu không cần vì chuyện này mà cảm thấy áp lực trong lòng đâu, nhà tớ bây giờ tốt hơn nhiều so với lúc trước rồi.”
Cậu ấy cụp mắt, nhỏ giọng nói: “Tớ cũng không hối hận vì thay cậu ra mặt.”
“Nhưng tớ hối hận vì ngày ấy đã đánh cược với cậu.”
Bùi Chu Lâm ngước mắt, thu lại hết vẻ kiêu căng ngày thường, chỉ còn lại cảm xúc sâu đậm mà tôi chưa bao giờ thấy.
Hết chương 04!