Tôi bị vướng vào cuộc triệu hồi anh hùng, nhưng dị giới vẫn bình yên

chương 223: tôi có cảm giác mọi thứ sẽ thay đổi rất nhiều

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans: Yami

Edit: Na’al

-----------------------------------------

Sau khi Lilia-san rời khỏi hội trường, tôi thấy hơi lo lắng.

Bởi vì, mặc dù tôi không cảm thấy như vậy chút nào... có vẻ tôi hiện khá nổi tiếng trong giới quý tộc, do đó tôi có thể hình dung được chuyện gì sắp xảy ra với mình.

“Làm thế nào để khéo léo từ chối lời mời khiêu vũ của họ giờ?” là những gì tôi đang nghĩ... nhưng vì một lý do nào đó, kết quả lại khác với mong đợi của tôi.

Những quý tộc cố gắng tiếp cận tôi gần lối vào đều được người khác bắt chuyện hoặc mời khiêu vũ ngay lúc đó, và thành ra không có ai tiếp cận tôi cả.

Nghiêng đầu khó hiểu vì tình hình lại trở nên tiện lợi như vậy, tôi nghe thấy một giọng nói thì thầm bên tai.

[…Kaito-san, nhìn sang chiếc bàn bên phải cậu á.]

[Alice à? Sao đột nhiên kêu tôi lại phải làm vậy... Chiếc bàn ở bên phải, ý cô là cái kia ấy hả?]

Tôi nghiêng đầu khi Alice gọi tôi dù tôi không thể nhìn thấy cô ấy, sau đó tôi nhìn chiếc bàn bên phải theo chỉ dẫn và thấy khá nhiều món ăn đặt sẵn.

Tại đại tiệc tự chọn món này đồ ăn về cơ bản là tự phục vụ, có thể thấy những quý tộc tay cầm đĩa nhỏ đang đứng xung quanh các bàn ăn.

[Đúng đúng, cậu có thấy chỗ thịt bò nướng trông siêu siêu ngon đằng kia không?]

[…Thấy rồi.]

[…Tui nghĩ mình rất xứng đáng được thưởng vì đã làm việc chăm chỉ á.]

[…Cô muốn ăn bao nhiêu?]

Ra là vậy. Cuối cùng tôi cũng hiểu... Những quý tộc muốn tiếp cận tôi lúc nãy đều vô tình bị kéo sang chỗ khác là do Alice đã khéo léo dùng thuộc hạ của mình đánh lạc hướng họ... Ừm. Đúng là Alice đã chăm chỉ làm việc và giúp đỡ tôi rất nhiều.

Nghĩ vậy, tôi đi tới chiếc bàn bày thức ăn và nhìn thấy những quý tộc ở đó cũng được người khác bắt chuyện rất đúng lúc. Tôi đặt vài miếng thịt bò nướng lên một cái đĩa nhỏ và nhanh chóng đưa cái đĩa sang bên phải... sau đó chỗ thịt bò liền biến mất.

[Mhm~ Cung điện hoàng gia có khác, hương vị đỉnh ghê Đúng là không gì ngon hơn đồ ăn chùa.]

[Này, nếu cô muốn ăn gì thêm thì để tôi đi lấy cho.]

[Hể? Không thể nào, tự nhiên Kaito-san lại đối xử tốt với tui như vậy sao! Cuối cùng ngày này cũng đến rồi. Cậu quyết định bật flag của tui rồi. Cậu mê mẩn trước sự quyến rũ của Alice-chan này rồi nhỉ!]

[…Tức là cô không muốn ăn nữa chứ gì?]

[Á, xin lỗi mà. Đùa xíu thôi. Ăn chứ!]

Ngay cả ở nơi như thế này, tôi cảm thấy an tâm khi bên cạnh tôi là một Alice vẫn như mọi ngày. Tôi bắt đầu chọn một số món ăn cho Alice trong lúc chờ Lilia-san quay lại.

Tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu Alice tự chọn món, nhưng Alice lại nói “Tui thích thế này hơn” khiến tôi khá khó hiểu.

Sau khi ăn được một lúc, tôi nghe thấy tiếng bước chân và giọng nói của Lilia từ phía sau.

[...K- Kai- Kaito-san!? Ư- ừm... xin lỗi vì đã để cậu phải đợi!?]

[L- Lilia-san!? À, không...]

Ngay khi nghe thấy giọng của Lilia-san, tôi nhớ lại chuyện vừa xảy ra, và

tôi bỗng thấy lo lắng đến lạ khi quay lại nhìn cô ấy...

[…Ờmm…]

[Đ- Đ- Đi thôi, chúng ta đến gặp Amalie nào.]

[…Ừmm, Lilia-san?]

[Híiii!?]

Khi tôi quay lại, trước mặt tôi vẫn là một Lilia-san quen thuộc nhưng... Lilia-san ấy đang quay hẳn mặt về hướng khác với đôi tai đỏ bừng.

Nói sao nhỉ... Tôi có chút buồn cười khi thấy bộ dạng này của Lilia-san.

[…Sao cô lại nhìn về hướng đó vậy?]

[Đ- Đ- Đó là vì… ừm… Tự nhiên tôi thích vậy đó!!]

[…V- Vậy à…]

Cô ấy nói dối tệ thật đấy... Chắc hẳn Lilia-san đang đỏ mặt vì hành động trước đó của cổ.

Thực ra thì tôi không chắc lắm, nhưng tôi nghĩ mặt mình dường như cũng đang đỏ bừng.

[V- Vậy thì, chúng ta đến chỗ của Amelia-san thôi nhỉ...]

[Đ- Đ- Đúng vậy! Chúng ta đi thôi! Đi thôi nào!!]

[Lilia-san, ừmm, cô bình tĩnh lại chút được không…]

[V- Vâng... Tôi xin lỗi.]

Tôi cố khuyên Lilia-san đang có chút quá khích bình tĩnh lại, sau đó hai đứa cùng nhau tiến tới chỗ Amelia-san an tọa.

Trên đường đi bọn tôi không hề nói một lời... Nói sao nhỉ... Tình huống này thật khó xử, nhưng tôi cũng không biết mình nên làm gì.

Dù tôi có ngốc đến mấy cũng hiểu được hành động vừa rồi của Lilia-san không chỉ là skinship thông thường.

Như vậy có nghĩa Lilia-san... coi tôi là một người quan trọng, và cô ấy có tình cảm với tôi... Tôi chỉ biết nói rằng... Tôi cảm thấy rất hạnh phúc.

Lilia-san là người đầu tiên tôi gặp khi đến thế giới này, và cô ấy thật sự giúp đỡ tôi rất nhiều.

Cô là người tốt bụng và ấm áp, chính nhờ gặp được Lilia-san mà tôi có thể thực sự tận hưởng những ngày tháng của mình ở thế giới này.

Mặc dù có khác so với hình ảnh quý tộc mà tôi tưởng tượng, cô ấy là một người phụ nữ rất xinh đẹp và mạnh mẽ. Chúng tôi chỉ cách nhau có một tuổi, thế nhưng cô ấy là người mà tôi kính trọng từ tận đáy lòng...

Không chỉ vậy, cô còn là người giàu cảm xúc đúng với độ tuổi của mình như vui cười, ngạc nhiên, tức giận, khóc lóc... Là một người thân thiện.

Trên hết, cô ấy vô cùng tốt bụng và luôn luôn quan tâm chân thành đến tôi.

Cô ấy dạy tôi về thế giới này khi tôi vừa mới đến và còn ngơ ngác... Cô ấy cung cấp cho chúng tôi thức ăn, quần áo và chỗ ở, những thứ cần thiết cho sự sinh tồn.

Cô ấy đảm bảo rằng tôi không thấy bất tiện nào khi sống ở một biệt thự toàn phụ nữ, thậm chí cô còn tự mình mua những nhu yếu phẩm hàng ngày giúp tôi.

Mặc dù cô luôn thấy bối rối vì tôi quen biết toàn những nhân vật tầm cỡ, cô ấy vẫn nói với tôi như một điều hiển nhiên rằng cô không bao giờ coi tôi là một người phiền toái.

Cô ấy có một thói quen đáng lo là luôn cố gắng làm việc mà không nói với ai khác, mặc dù cô phải gánh chịu nhiều nghĩa vụ và gánh nặng khác nhau... Tôi nghĩ cô ấy thực sự là một người phụ nữ không thể hấp dẫn hơn được nữa.

Để mà nói tôi nghĩ gì về Lilia-san... Tất nhiên là tôi thích cô ấy rồi.

Nghiêm túc nghĩ lại thì, tôi nhận ra có một điều đã đọng lại trong tâm trí tôi.

Tôi nghĩ mình luôn có cảm tình với Lilia-san... Nhưng tôi không nhận ra điều đó vì tôi cảm thấy biết ơn và có lỗi khi đã gây ra rắc rối cho cô ấy hàng ngày.

Uwaahh... Mình phải làm sao đây... Giờ khi nhận ra điều này... bỗng nhiên tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ!?

[...K-Kaito-san!?]

[Hể? À, vâng!?]

Đúng lúc đó, dường như muốn phá vỡ bầu không khí hiện tại, Lilia-san gọi tôi một cách lo lắng. Tôi đáp lại, nhận ra rằng mình vừa giật bắn lên.

Lilia-san vẫn không nhìn tôi và tiếp tục nói trong khi cúi xuống, mặt cô ấy đỏ bừng như một quả táo chín.

[V- Về chuyện ngày hôm nay... L- L- Làm ơn hãy quên nó đi!]

[Hể?]

[N- Như tôi vừa nói, những gì tôi vừa làm, ừm, ừm… D- D- Dù sao thì, xin hãy quên nó đi!]

[Xin lỗi, tôi không thể đâu.]

[Ểeeeeee!?]

Khi Lilia-san bảo tôi quên đi những chuyện đã đã xảy ra hôm nay... Là ám chỉ nụ hôn mới nãy, tôi ngay lập tức trả lời rằng điều đó là không thể.

Không, ý tôi là, bạn biết đấy, dù Lilia-san nói gì đi chăng nữa... Việc không thể thì vẫn không thể thôi.

Lilia-san bối rối tiến đến chỗ tôi... Cô ấy không hề biết rằng mình đang thu hút sự chú ý của những người xung quanh, sau đó chúng tôi tiếp tục băng qua hội trường.

Thưa bố, thưa mẹ-- Nghĩ lại về Lilia-san, con có thể nhanh chóng nhận ra cảm xúc của mình. Con nghĩ đó là minh chứng cho hình bóng Lilia-san trong tâm trí con. Dù thấy xấu hổ một cách kỳ lạ, con có cảm giác mối quan hệ của con với Lilia-san—từ bây giờ sẽ thay đổi rất nhiều.

*******************

Serious-senpai: […Đây... chưa phải kết thúc, đúng không?]

<Đúng hơn thì, đây chỉ mới là bắt đầu thôi>

Serious-senpai: [Mị biết mờ… Mị trầm cảm quá…]

---------------------------------------------------

Na’al: Dạo này bận cộng thêm việc khá nản bộ này thành ra tiến độ giờ cũng sẽ hên xui. Chắc giao lại hết cho thằng đệ chứ đọc đống eng gg dịch bên foxaholic trầm cảm quá. Để đọc hiểu thì không sao chứ để dịch ra cho hay thì.....

Nói chứ cũng có thể tôi sẽ quay lại nhưng là với 1 bộ mới *Tehe*

Truyện Chữ Hay