Sau khi chữa trị cho người đàn ông bị thương xong, hai người họ cảm ơn cô ấy và rời đi, Noir-san cũng bảo rằng đã đến giờ cô ấy phải về và chuẩn bị bữa tối.
Tôi đề nghĩ đưa cổ về nhưng sau khi cô ấy bảo là mình ổn, Noir-san rời đi.
Dù chỉ mới chợp tối, tôi vẫn lo khi để một người phụ nữ đi một mình…. mà từ đầu thì Noir-san là Quỷ, bán Hấp Huyết Quỷ mà…. Tôi nghe nói là miễn là họ được cấp đủ máu, họ mạnh hơn hẳn tôi, nên có vẻ tôi lo lắng thừa thãi rồi.
Tôi cũng có thể về luôn nhưng mà đã ở đây rồi thì, tôi quyết định đi xem một vòng quanh nhà thờ, và Fear-san cũng vui vẻ đồng ý.
Có rất nhiều thập tự giá trên tường giống như các chòm sao vậy, có lẽ điều đó đã tạo nên sự khác biệt của nhà thờ này.
Tôi chưa từng đến nhà thờ nhưng tôi cũng biết một chút về nó…. Thỉnh thoảng nó được chiếu trên TV hay trong anime nên ít nhất là tôi biết nó không nhiều thập tự giá như này.
[….Đẹp thật đấy, nhưng nó có hơi khác so với nhà thờ tôi tưởng tượng.]
[Vâng, sự thật là vậy. Bởi từ đầu thì nơi đây đã không phải là một nhà thờ rồi.]
[….Ehh ?]
Khi hỏi những gì mình thắc mắc, tôi nhận được một câu trả lời bất ngờ từ Fear-san.
Eh? Đây không phải nhà thờ hả ? Dù nó được bố trí như thế này ?
Thấy sự ngạc nhiên của tôi, Fear-san mỉm cười và chạm vào cái ghế gỗ gần đó rồi nói.
[…..Nơi này ban đầu được xây dựng bởi cá nhân tôi, và tôi cũng không định biến nó thành nhà thờ nhưng mà…. Giống như Miyama-kun, có người hiểu nhầm ý của tôi mà hỏi xin tôi để cô ấy cầu nguyện ở đây. Vì thế tôi thêm băng ghế và bệ thờ, thành ra nó giống như nhà thời vậy.]
[Ra vậy. Đó là lý do mà Fear-san vừa là bác sĩ vừa là linh mục ha.]
[….C- Chà ~~ Tôi không thực sự làm gì giống linh mục cả, đối vời tôi thì việc trở thành bác sĩ là đủ rồi nhưng…. Mà tôi đoán đó chỉ là mọi người nghĩ vậy thôi ha?]
Fear-san trông thật đẹp khi cô ấy vừa khúc khích vừa nói vậy, cộng thêm trang phục nữ tu càng làm cô ấy giống như một vị thành vậy.
[Về điều đó thì, tại sao Fear-san lại trở thành bác sĩ vậy?]
[Ehh? Tôi sao ?]
[Ahh, thì, nếu cô không muốn trả lời thì cũng không sao đâu…]
Tôi bất thình lình hỏi như vậy.
Tôi nghĩ Fear-san là người tốt và tôi có thể khẳng định điều đó qua Thấu Cảm Thuật.
Tuy vậy, có gì đó hơi lạ…. Cảm giác cứ như có thứ gì đó đen tối trộn lẫn trong sự dịu dàng của cô ấy vậy, và vì lý do nào đó, một cảm xúc đau đớn tỏa ra từ Fear-san khi người đàn ông lúc nãy cảm ơn cô trước khi rời đi.
Tôi muốn biết câu trả lời nhưng đương nhiên, nếu có khúc mắc nào đó ẩn sau nó thì tôi cũng không ép cô ấy nói ra.
Khi tôi nói vậy, Fear-san giơ ngón trỏ lên với một nụ cười sau một lúc im lặng.
[…. Vậy thì, trước khi tôi trả lời, có một câu hỏi cho cậu đây! Cậu nghĩ tại sao tôi lại làm bác sĩ ở Vương quốc Symphonia?]
[……E- Errrr…. Hmmm. Bởi thức ăn ở đây ngon?]
[Đúng là nên ẩm thực ở Vương quốc Symphonia rất tuyệt. Nhưng không may thay…. Đó lại không phải đáp án đúng rồi.]
Thành thật thì, điểm khác biệt duy nhất tôi biết giữa Vương quốc Symphonia và các quốc gia khác là văn hóa ẩm thực dựa trên những gì Alice kể….
Tuy vậy, từ nhưng gì Fear-san nói, có vẻ như có lý do khác cho việc cô ấy trở thành bác sĩ ở Vương quốc Symphonia.
[Đáp án là…. bởi vì có rất ít bác sĩ ở Vương quốc Symphonia.]
[Eh? Là vậy à?]
[Unnn. Lý do thì đơn giản thôi. Bởi vì ở đất nước có điện thờ của ‘‘Nữ thần sức khỏe’’.]
[….Ah, ra vậy! Sự ban phước!]
Tôi nhớ đã từng nghe rằng đó là truyền thống khi mọi người đến điện thờ để nhận phước lành từ ‘‘Nữ thần sức khỏe’’ cái mà giúp họ tránh khỏi bệnh tật.
Ra vậy, nếu không ai bị bệnh thì đương nhiên bác sĩ cũng ít việc đi.
[Chính xác…. Tuy vậy, Miyama-kun, những gì cậu đang nghĩ chưa chắc đã đúng đâu.]
[…..Eh?]
[…..Phước lành, cậu thấy đấy. Ngoại trừ những cái mà được ban trực tiếp từ Nữ Thần ra thì chúng thường chỉ để trấn an công chúng thôi…. Và chỉ có số ít người được ban phước trực tiếp từ Nữ Thần….]
Fear-san làm tôi ngạc nhiên. Nghĩ lại thì, phước lành từ Thần linh là một đồng vàng…. Quy sang tiền Nhật là tận một triệu yên lận.
Bỏ qua các gia đình quý tộc, với cái giá một đồng vàng thì, cho mỗi gia đình…. Chỉ những gìa đình giàu có mới có thể chi hai triệu cho cặp đôi họ, hoặc ít nhất ba triệu nếu ho có con, mỗi năm.
Đó là lý do tại sao hầu hết người dân ở Vương quốc Symphonia đều không nhận được sự ban phước trực tiếp từ Nữ Thần và có thể bị bệnh.
[…..Chính vì vậy nên bác sĩ không thực sự là nghề phổ biến ở đất nước này. Tầng lớp trên giàu có thì không bị bệnh cũng như bị thương thường xuyên….. Vậy thì, lại có một câu hỏi khác đây.]
[Nếu một người mẹ lai giữa Nhân ngư và Hữu dực tộc cùng với người cha bán Elf có con, nếu đứa trẻ bị bệnh thì…. Cậu sẽ mang nó đến bệnh viện nào chứ? Cho Nhân ngư? Cho Hữu dực tộc? Cho Elf? Hay là cho Nhân tộc?
[….Ahh.]
[Đúng vậy, có rất nhiều loài lai ở thế giới này, và mỗi chủng tộc lại có cơ thể khác nhau. Thực sự rất khó khăn để làm bác sĩ…. Tôi đã làm việc này một thời gian dài rồi. 200 năm đó đủ để tôi có thể tự tin đối diện với bệnh nhân, thế nhưng vẫn có những trường hợp bệnh mà tôi chưa từng gặp bao giờ.]
Thế giới này có rất nhiều chủng tộc trộn lẫn với nhau và tộc lai không phải là hiếm.
Sự thật là trong những người tôi biết thì có Lunamaria-san mang dòng máu của bốn chủng tộc khác nhau…. Do đó, độ khó điều trị sẽ tăng lên đáng kể.
Hơn nữa, Quỷ tộc còn đa dạng chủng loài hơn, và việc điều trị cho Quỷ nhân sống ở Nhân giới cũng khác với Nhân loại, và căn bệnh họ mắc phải cũng sẽ khác.
[…..Mà, chính vì thế nên bác sẽ thường xuyên bị thiếu hụt. Đó là lý do tôi thành bác sĩ, chắc vậy? Tôi vẫn còn nhiều điều phải học hỏi nhưng tôi muốn trở thành một bác sĩ có thể chữa cho càng nhiều chủng tộc càng tốt.]
[Để mà…. Có thể giúp đỡ nhiều người hơn?]
[…..Unnnn. Tôi muốn tất cả mọi người đều khỏe mạnh. Tôi chỉ muốn họ sống với nụ cười nở trên môi…. Và dù chỉ là một chút, tôi mong là mình có thể giúp họ có một cuộc sống hạnh phúc.]
Lòng tốt của cô ấy như vô tận vậy….. nhưng, nó lại xuất hiện. Tôi lại cảm thấy cảm xúc đau đớn đó, cứ như cô ấy đang chịu đựng gì đó vậy.
Cái này…. Nó giống như cảm xúc mà tôi thấy ở Lilia-san lúc ở Linh Thụ Hội. Để mà nói thì, cảm xúc này là….. hối hận?
Tuy vậy, tôi đoán đây không phải điều mình nên đụng chạm, cũng không phải điều tôi có thể hỏi.
[Tôi hiểu rồi, cảm ơn vì đã kể tôi nghe. Fear-san thực sự là một bác sĩ tuyệt vời đấy. Thực sự đáng được tôn trọng.]
[!?]
Tôi đáng ra có thể kết thúc cuộc trò chuyện này…. Nhưng khi nghe lời tôi nó, nét mặt Fear-san trở nên cau có. Cô ấy trông như bất lực và đau đớn vậy……
Đứng trước tôi vẫn đang bối rối bởi sự thay đổi đấy, Fear-san từ từ bước tới bệ thờ và quay lại nhìn tôi, cô nhẹ nhàng nói.
[…… Tôi không phải người tuyệt vời hay đáng tôn trọng gì đâu. Không, đúng hơn…. Tôi nghĩ mình là kẻ ngu ngốc nhất thế giới ấy chứ.]
[….Eh?]
[…..Cậu thấy không, số thập tự giá lỗng lẫy quanh nhà thờ này ý. Đó chính là “số mạng sống mà tôi đã tước đi”….]
[!?]
Tôi mất một lúc mới có thể hiểu những ngôn từ buồn bã đó.
Cô ấy đã tước đi mạng sống bằng với số thập tự giá này á? Nhưng, số lượng thì…… Chúng treo kín trên tường đến nỗi 100 hay 1000 cái cũng không đủ….
[……E- Errr, Cái này nghĩa là…. Số người cô không thể cứu được?]
[……Không. Cậu hiểu sai rồi…. Tất nhiên là tôi không toàn năng đến vậy nên có rất nhiều người tôi không thể cứu được. Trong căn phòng sau phòng khám, tôi có ghi tên để tưởng nhớ những người tôi không thể cứu nhưng…. Những cây thập tự giá này hoàn toàn khác.]
[Khác?]
[……Rất lâu về trước, tôi đã tước đi mạng sống của rất nhiều người. Tôi lấy đi mạng sống của những người vô tội bất kể lý do….. Những cây thập tự giá này chính là thể hiện cho tội lỗi tôi đã gây ra cũng như hình phạt mà tôi gánh chịu suốt phần đời còn lại…..]
Giọng Fear-san không có vẻ gì là nói dối cả. Hơn thế nữa, Thấu Cảm Thuật của tôi có thể cảm thấy Fear-san đang đau đớn và hối hận thế nào.
[…..Tôi không nghĩ là cứu lấy một sinh mạng thì tôi được phép quên đi một mạng sống mình tước đi. Không, đúng hơn thì, dù tôi có cứu bao nhiêu người đi nữa, dù tôi có cứu tất cả mọi người trên thế giới này, thì tội lỗi của tôi cũng không bao giờ được tha thứ…… không nên được tha thứ….]
[……………]
[Tôi không phải Đấng toàn năng. Dù có ăn năn đến đâu, dù có khóc đến khô cả mắt, dù có tạ lỗi ở đây mỗi này…. Không cần biết tôi làm những gì, nhưng sinh mạng đã mất cũng không thể quay trở lại.]
Khi tôi và Noir-san đến đây, Fear-san đang cầu nguyện trước bệ thờ.
Tuy vậy, đó có vẻ không phải cầu nguyện, mà là thú tội thì đúng hơn…… Trong không gian lấp đầy bởi thứ biểu tượng cho tội lỗi của cô ấy, cô liên tục xin lỗi những sinh mạng mà mình đã tước đoạt.
[……Dù nó có đau đớn đến phát khóc, tôi cũng sẽ không bỏ đi tội lỗi của mình, sẽ tiếp tục gánh vác nó đến cuối đời. Và dùng cuộc sống đầy tội lỗi này, tôi sẽ tiếp tục cứu sống tất cả những người mình có thể…. Đó là sự chuộc tội duy nhất mà tôi có thể làm.]
[……Fear-san.]
[Tôi xin lỗi. Tôi thực sự không phải là người cậu nên tôn trọng đâu.]
[………….]
Tôi tự hỏi mình nên nói gì bây giờ? Tôi thực sự không thể nói một lời nào cả.
Fear-san bảo rằng tội lỗi của cô ấy không bao giờ được tha thứ, nhưng có lẽ, hơn ai hết, chính Fear-san cũng không tha thứ cho bản thân mình.
Thế nên, dù tôi có nói gì đi nữa, tôi chắc chắn rằng Fear-san vẫn tiếp tục gánh lấy nó mà thôi.
Tuy vậy, tôi tự hỏi tại sao? Tại sao tôi cảm thấy mình nên nói gì đó.
[……Tôi thực sự không hiểu những gì cô nói. Nên Fear-san trước kia là người như nào hay tội lỗi cô gánh chịu ra sao…. Tôi không biết nói gì cả.]
[……Unnn. Ổn thôi mà….. Hiển nhiên là cậu sẽ kinh miệt người như tôi rồi….]
[Tuy nhiên, như những gì tôi nghĩ, tôi vẫn rất kính trọng Fear-san.]
[…………….Eh?]
Tôi không biết Fear-san trước kia như nào, và dù tôi có biết, tôi không nghĩ mình có ấn tượng gì với nó cả, vì tôi không lên quan đến nó, ngoại trừ phản ứng đặc trưng của tôi.
(Chỗ này khó hiểu quá….)
Vậy nên, tôi quyết định không nghĩ về nó nữa.
[Tôi không biết quá khứ cô ra sao, và tôi cũng sẽ không hỏi chuyện đó. Chỉ là, người phụ nữ mà tôi biết và người mà tôi tiếp xúc cả ngày hôm nay, đối với tôi, cô ấy là một người tốt bụng, là người cố gắng giúp đỡ mọi người và là người tôi thực sự kính trọng.]
[………Miyama-kun……..]
[Bên cạnh đó, cô ít nhất 200 tuổi rồi đúng không? Không đời nào tôi biết chuyện gì xảy ra lúc đó cả….. và dù tôi có biết về quá khứ đầy tội lỗi của Fear-san đi nữa, tôi cũng không bỏ đi sự tôn trọng với “Fear-san hiện tại” đâu]
[……Miyama-kun… Có ai đã từng bảo là cậu rất sát gái chưa?]
[Ehhh? C- cô tự nhiên nói gì vậy chứ!?]
Cô ấy tự nhiên chuyển hướng cuộc trò chuyện sang một thứ khó hiểu….. Sát gái à… Sao cô ấy lại nói thế với thằng trai tân như tôi chứ?
Thấy sự xấu hổ của tôi, Fear-san có vẻ thích thú vì lý do nào đó.
[Ahaha, cậu chắc hẳn rất nổi tiếng ha?]
[K- Không, không phải tôi…]
[Tôi không biết nữa~~ Mà, cũng chả sao…. Cảm ơn cậu Miyama-kun.]
[Ehh? Eh? Ah, vâng. K- Không có gì đâu.]
Tôi không biết chuyện quái gì đang xảy ra nhưng có vẻ Fear-san dường như thấy tốt hơn rồi. Và rồi cô đan tay lại trước ngực.
[Đượccc rồiiiii~~, tôi tràn ngập động lực rồi đấy! Tôi sẽ có một ngày làm việc nhất từ trước tới nay!]
[Ah, errr, phải ha.]
[Giờ thì, đã đến lúc dọn dẹp cũng như tạm biệt cậu rồi, Miyama-kun….]
[Ahh!? Fear-san, cẩn thận chân cô kìa! Chỗ đó có cái bục đấy!!!]
[Fuehh? ----Kyaahhh!?]
[!?]
Fear-san hùng hồn bước lên nhưng cái bục của bệ thờ thì lại cao hơn sàn…. Tôi khá chắc là mình biết cái gì sắp diễn ra, cho nên tôi nhanh chóng với tay tới cô ấy
Bằng cách nào đó, tôi xoay sở bắt được Fear-san vừa bước hụt và sắp ngã.
[……C- Cô ổn chứ?]
[U- Unnnn…. C- Cảm ơn cậu.]
May thật… Cũng may là Fear-san có dáng khá mảnh khảnh nên thậm chí yếu như tôi cũng có thể bắt được cô ấy.
Nếu tôi không thể giúp cô ấy và để cô ấy ngã, nó thực sự rất xấu hổ đấy…. Được rồi, hãy tập luyện nào.
Đợi Fear-san dậy, tôi đảm bảo rằng cô ấy đứng vững trước khi thả ra.
Tôi vẫn có thể cảm nhận cơ thể cô ấy trên cái tay vừa giữ cô ấy xong, và dù tôi đã nói những thứ như là mình kính trọng cổ, tôi vẫn cảm thấy tim mình lỡ một nhịp.
Fear-san rất mảnh khảnh nhưng…. Cô ấy cũng khá nở nang…. Đợi đã, mình đang nghĩ cái quái gì vậy!?
[….Này, Miyama-kun.]
[Ehh? Ah, vâng!]
[…..Cậu sẽ lại đến thăm tôi chứ. Dù không phải là ngày Noir-san điều trị…. Tôi ít nhất có thể mời cậu một tách trà.]
[Được thôi. Tôi sẽ đến chơi lần tới.]
Tôi không biết liệu có phải do Fear-san là Trị Dũ Sư (healer) hay không nhưng cô ấy thực sự dịu dàng và tốt bụng, nói chuyện với cô ấy còn giúp tôi thư giãn nữa, nên tôi rất biết ơn lời đề nghị đó.
Tôi sẽ tiếp tục tới thăm cô ấy trong tương lai, tuy vậy cũng không thể làm ảnh hưởng tới công việc của cổ được.
Trời cũng đã tối nên tôi rời khỏi nhà thờ/ bệnh viện sau khi Fear-san nói lời tạm biệt.
Khi Fear-san vẫy tay tạm biệt, tôi cũng quay người vẫy lại… và rồi tôi nghe thấy một giọng nói nhỏ.
[….Vậy ra đó là lý do Kuromu-sama thích cậu ha….]
[Eh? Cô vừa nói gì à?]
[Không. Không có gì đâu…. Gặp cậu sau !]
[Ah, Được thôi.]
Tôi quay lại để hỏi những gì cô ấy vừa nói, nhưng Fear-san chỉ lắc đầu và nở một nụ cười tươi.
Vẻ rạng rỡ ấy làm tôi cảm thấy thật dễ chịu, và sau khi vẫy tay chào cô ấy lần nữa, tôi hướng thẳng về nhà.
Thưa bố, thưa mẹ-- Dường như có rất nhiều chuyện đã xảy đến với Fear-san trong quá khứ và cô ấy có vẻ rất ân hận về nó. Con không thể làm gì với sự ân hận của cô ấy và có lẽ con cũng không nên can thiệp vào chuyện của cô ấy một cách thiếu suy nghĩ như vậy…. Nhưng mặc kệ những thứ đó, con vẫn nghĩ Fear-san là--- Con nghĩ cô ấy là một người đáng được tôn trọng.
********************
Không Kaito, tên khốn riajuu sát gái. Tự hủy đi.
Serious-senpai : [T- Tôi không dễ bị lừa đâu…. Cái sự ngọt ngào này…. L- Làm ơn cho tôi thêm nữa đi !]
Tôi đã định bắt đầu Arc của Sieg trong chương tiếp theo nhưng chuyến thăm của Kaito đến nhà thờ của Fear dài hơn tôi nghĩ nên tôi sẽ tạm dừng Arc của Sieg thêm một chương nữa và chèn thêm một mẩu chuyện vào giữa.
Xin thứ lỗi.
--------------
Dịch xả stress thôi mà sao lại dính drama thế này… Segg Arc à nhầm Sieg Arc sắp tới rồi.