Tôi cảm giác như là không chỉ một mà có tận hai hay ba tình huống bất ngờ, nhưng tôi sẽ tạm để việc đó qua một bên, hiện tại chúng tôi đang di chuyển tới cổng vào để đón mẹ của Lunamaria-san.
Không phải mẹ của Lunamaria-san là nhân vật tầm cỡ gì đâu… Mà, Aoi-chan, Hina-chan với tôi đều muốn nhìn thấy mẹ Lunamaria-san như lời kể càng sớm càng tốt, và Lilia-san có vẻ đã biết mặt cô ấy từ trước, nên cổ ra mở cửa đón cô ấy.
[Nói mới nhớ, mẹ Luna-san trông như thế nào nhỉ? Em đoán cô ấy cũng tóc xanh giống Luna-san nhỉ?]
[Đúng vậy, mẹ Luna là một người phụ nữ nhỏ nhắn với mái tóc xanh màu trời. Tên cô ấy là… Oya? Có vẻ cô ấy đến rồi.]
Khi mà Aoi-chan hỏi Lilia-san về mẹ của Lunamaria-san, Lilia-san bảo rằng cô ấy là một người phụ nữ nhỏ nhắn với mái tóc xanh màu trời…. À rế? Tôi có cảm giác mình đã gặp một người như vậy rồi….
Ngay lúc Lilia-san định tiết lộ danh tính, cô ấy thấy một bóng người ở cổng và chuyển ánh nhìn về đó.
Một người phụ nữ nhỏ nhắn bước về phía chúng tôi, mặc bộ đồ xanh nhạt tuy không cầu kì như phục trang quý tộc, nhưng cũng rất thanh lịch, cầm cây dù nhỏ trong một tay và cái giỏ ở tay còn lại.
Nói thế nào nhỉ, khuôn mặt cô ấy rất giống… hay đúng hơn… à rế… Không phải đó là Noir-san sao? Ẻ? Đợi đã nào, vậy là, nghĩa là thế hả!? Noir-san là mẹ Lunamaria-san!?
Tôi không nghĩa một người quen sẽ tới, nên tôi đớ người và chết lặng khi nhìn Noir-san.
Noir-san bước về phía chúng tôi, và rồi, cúi đầu thật sâu trước gia chủ, Lilia-san.
[….Lilia-san, xin chào. Cô xin lỗi vì đột ngột ghé thăm như vậy.]
[Đã lâu không gặp, Noir-san. Mừng là cô vẫn khỏe.]
Trao đổi lời trào với Lilia-san với một nụ cười điềm tĩnh, Noir-san quay qua Lunamaria-san với nụ cười dịu dàng.
Dù cô ấy thấp hơn Lunamaria-san, biểu cảm đầy tình thương đó không nhầm lẫn được là của một người mẹ.
[Lu-chan nữa, mẹ xin lỗi đã làm phiền con lúc làm việc nhé.]
[K- Không sao đâu ạ nhưng mà… Mẹ, sao mẹ lại bất giờ đến vậy….]
Tôi chỉ mới nhận ra, nhưng Noir-san và Lunamaria-san, dù là mẹ và con gái, họ lại nói chuyện với nhau bằng kính ngữ, nghìa là từ đầu họ đã nói chuyện với nhau như vậy rồi à?
Dù sao thì, khi Lunamaria-san bối rối trong khi trò chuyện với cô ấy, vì lí do nào đó, Noir-san lại liếc nhìn tôi với gò má đỏ ửng.
[Mẹ đến đây bởi có người mẹ muốn gặp… Miyama-san, xin chào.]
[….Ể?]
[À, vâng. Xin chào.]
[………Ể?]
Khi Noir-san quay qua tôi và chào hỏi một cách lịch sự, biểu cảm như biến mất khỏi mặt Lunamaria-san, và chết lặng, cô ấy lẩm bẩm.
Tôi thấy khá có lỗi khi nhìn vào phản ứng ấy, nhưng tôi không nghĩ Noir-san lại là mẹ của Lunamaria-san, nên tha lỗi cho tôi nhé.
Tuy vậy, Lunamaria-san nhanh chóng hết bối rối, và trông còn bối rối hơn trước (?), cô ấy tiến đền gần Noir-san.
[….Đợi chút đã, ý mẹ là sao cơ ạ!? M- Mẹ quen Miyama-sama ạ?]
[Đúng vậy, hôm bữa lúc trên đường tới trạm xá thì bị ngất, và rồi Miyama-san giúp mẹ.]
[….C- Chuyện là… vậy à….]
[Đúng thế. Và rồi, mẹ nghe từ Lu-chan rằng Miyama-san sống ở dịnh thự của Lilia-san, nên mẹ nghĩ mình nên đến cảm ơn cậu ấy lần nữa.]
[….Hai người… đã… gặp nhau… rồi?]
[Luna!? Bình tĩnh nào!]
Sau khi nghe lời giải thích của Noir-san, Lunamaria-san chán nản khuỵu gối xuống, và Lilia-san bối rối chạy tới cạnh cô ấy.
Lunamaria-san sau đó quay qua nhìn Lilia-san với biểu cảm hoảng sợ, nói với giọng run run.
[….C- Công nương… t- tôi cuối cùng…. cũng đã hiểu được… cảm giác của Công nương rồi…. Miyama-sama…. đáng sợ quá.]
[Tớ hiểu mà. Tớ biết nó đau đớn thế nào mà, Luna… Từ từ thôi, thở sâu, cứ ngồi dáng nào thoải mái nhất. Không phải lỗi của Luna đâu…. Chỉ tại Kaito-san là quái thú thôi. Thường thức của chúng ta không áp dụng được đâu.]
[Công Nươngggggg…..]
[Bảo tớ ngay nếu đau nhé. Chúng ta có thuốc dạ dày mà….]
Cuộc trao đổi quái quỷ gì vậy…. Từ ngữ của Lilia-san dường như mang một sức nặng nào đó vậy….
Tôi bị đối xử như quái thú, nhưng bởi Lilia-san là người nói…. Và từ những gì tôi đã làm, tôi không có gì để biện hộ cả.
[Lu-chan? Con ổn chứ?]
[….Con có ổn không…. không phải vấn đề ở đây!!! Mẹ định làm gì vậy!?]
[Ể? Con hỏi gì cơ…?]
Khi Noir-san lo lắng hỏi cô ấy, Lunamaria-san đứng dậy như thể bùng nổ năng lượng và tiến sát lại gần Noir-san với cái nhìn dữ tợn.
Chúng tôi bị áp đảo bới khí thế ấy và không thể xen vào.
[Là điều tốt nếu mẹ đến cảm ơn Miyama-sama vì đã cứu mình!!! Con cũng sẽ cảm ơn cậu ta sau… Tuy nhiên, bộ đồ này là sao chứ!?]
[Đồ mẹ mặc… lạ lắm sao?]
[Vấn đề không phải lạ hay không! Sao mẹ lại mặc váy hở vai chứ!!!? Nhìn kĩ thì, mẹ cũng đang trang điểm, dù rất ít khi làm vậy!!!]
[Đó là, umm…]
Nghe những lời kêu la của Lunamaria-san, Noir-san ngượng ngùng lấy hai tay ôm lấy má…. và vì lí do nào đó, cô ấy liên tục liếc nhìn tôi.
[Mẹ cũng là phụ nữ mà… nên nếu mẹ định đi gặp người trong mộng của mình, cũng phải ăn diện một chút chứ….]
[Cái, mẹ không biết mình trông như nào sao!!!? Làm ơn để ý tuổi của mình đi ạ!!!]
[Lu-chan… Mẹ chỉ mới ‘‘480’’ thôi mà?]
[Dù thế mẹ đã sống bằng năm đời người rồi….]
Nếu cô ấy nói như vậy, thì Kuro mà Lunamaria-san hâm mộ, lớn tuổi hơn tôi hàng trăm hàng nghìn lần, và cổ đang mặc quần đùi… Thôi không nói nữa.
Hmmm, tôi đoán từ góc nhìn của Lunamaria-san, mẹ cô ấy xuất hiện, mặc một bộ đồ trẻ trung, nhưng Noir-san có vẻ không quan tâm lắm và chỉ mỉm cười… Unnn, cô ấy mạnh ghê.
Noir-san trông có vẻ dễ dàng bị áp lực, lại điềm tĩnh trước những lời của Lunamaria-san, và dường như Lunamaria-san cũng cảm thấy lời nói của mình vô dụng…. Nên là, cô ấy chỉ biết lấy hai tay ôm đầu.
Và rồi, Noir-san quay sang tôi và giơ chiếc giỏ trong tay ra, gò má đỏ ửng một cách dễ thương.
[….Miyama-san, cảm ơn vì lần đó… Ummm, ít nhất để cảm ơn cậu, tôi đã nướng một ít bánh nướng xốp. Mong nó hợp khẩu vị cậu….]
[À, không, cô không cần làm vậy đâu…. Noir-san, cơ thể cô ơn chưa vậy?]
[….Vâng. Bởi tôi đã “uống cái đó của Miyama-san”, gần đây tôi thực sự khỏe rồi.]
[!? L- Làm ơn đợi đã, mẹ ơi!? Uống cái đó của Miyama-san…. N- N- Nghĩa là sao!?]
….Cô ấy đang nói đến máu. Tuy vậy, Noir-san lại nói một cách tối nghĩa, và Lunamaria-san dường như đang hiểu lầm kì lạ nào đó, tái mặt nhìn Noir-san.
Tôi định giải thích cho cô ấy, nhưng trước khi tôi mở lời, Noir-san lại nói hơi thái quá.
[Khi mẹ lần đầu gặp cậu ấy, Miyama-san đã hào phóng cho mẹ uống nó. Thứ đậm đặc, ngọt ngào đầy mê hoặc, khiến cơ thể mẹ cảm thấy tuyệt đến mức chỉ cầm nghĩ về nó là lại run lên.
[Cái!?]
[Đ- Đợi đã…. Noir-san?]Cô ấy vẫn đang nói vè máu, nhưng lại chọn từ ngữ theo cách tệ nhất…. Và với đôi má đỏ ửng và biểu cảm ngây ngất, thậm chí những người khác ngoài Lunamaria-san cũng hiểu nhầm rồi.
[M- M- Mẹ nghĩ cái gì vậy!!! Đặt chuyện hai người mới biết nhay không lâu qua một bên, mẹ cũng không nên làm việc đó ngay ngày đầu gặp mặt chứ! Mẹ không thấy có lỗi với bố sao!?]
[Tuy vậy, dù mẹ đã cố, nhưng vẫn không uống của bố con được.]
[Con chắc chắn đã nghe là bán elf không có hoạt động tình dục nào!!! Nhưng không có nghĩa là là một cậu trai nhân loại thì ổn… Ngay từ đầu, thật điên rồ khi nói như vậy ở chỗ toàn thiếu nữ như thế này!!!]
[Ummmm, Lunamaria-san…. Lunamaria-san!!!]
[Chuyện gì vậy, Miyama-sama… Tôi đang nói về việc quan trọng đấy….]
Đúng như tôi nghĩ, cô ấy hoàn toàn hiểu lầm rồi. Có vẻ sẽ rắc rối nếu tôi không làm gì, nên tôi liều mình gọi Lunamaria-san.
Và rồi, Lunamaria-san hướng anh mắt đầy sát ý đó vào tôi, đáp lại với giọng trầm thấp.
[….Cô ấy đang nói về máu mà.]
[……..Ể?]
[Không, như tôi nói, cái mà cô ấy uống… là máu. Có vẻ như máu của tôi và cơ thể Noir-san hợp nhau, nên cô ấy hỏi xin tôi một ít để chữa chứng thiếu máu của mình.]
[….Máu á?]
[Đúng vậy.]
[……]
Nghe tôi nói, khuôn mặt cau có của Lunamaria-san cứng đơ… Và rồi chuyển đỏ, cô ấy cúi xuống lấy hai tay che mặt.
….Tệ rồi, mình không gọi cô ấy được. Và như thể để giáng đòn kết liễu xuống Lunamaria-san sắp chết vì ngượng đến nơi rồi….
[Lu-chan, đúng như Miyama-san nói đấy, mẹ đang nói về máu. Không phải là quan hệ tình dục đâu con hiểu chứ?]
[~~ !? !?]
Đó là đòn kết liễu á!? Với vẻ mặt bình tĩnh, cô ấy thản nhiên tung đòn chốt hạ!? Noir-san… Đáng sợ quá, con người này… Lunamaria-san sắp khóc đến nơi rồi kìa….
[Về việc quan hệ với ai đó, mẹ cũng nghĩ là—[Noir-san, stop!!!] --Ể?]
[Lunamaria-san hoàn toàn hiểu rồi!!! Nên đừng nói về chuyện đó nữa!!!]
[….Ể? À, vâng. Đã rõ.]
Con tim Lunamaria-san sắp nát bởi xấu hổ rồi, nên tôi vội ngăn Noir-san lại. Cô ấy sẽ không làm gì tốt đâu, như gây thêm sát thương sau đòn kết liễu, bởi tinh thần của Lunamaria-san loạn rồi.
Việc tốt nhất ở đây là để cổ một mình… Trong khi nghĩ vậy, tôi nói chuyện với Noir-san để Lunamaria-san có chút thời gian hồi phục, và lúc đó tôi nghe ai đấy thì thầm với cổ.
[….Nói thế nào nhỉ, thuyết phục một cách kì lạ bởi đấy là Kaito-san nhỉ?]
[Phải ha~~ Nếu là về Kaito-senpai, chị nghĩ như vậy cũng chịu thôi.]
[….Ê, anh sẽ nói chuyện với hai đứa sau.]
[[…Ể?]]
Dường như hai kouhai có một hiểu lầm đáng xấu hổ về tôi rồi…. vậy nên, tôi sẽ giải thích cho ra lẽ… cùng với vài lời trách mắng.
Thưa bố, thưa mẹ-- Bất ngờ thay, mẹ của Lunamaria-san lại là bán hấp huyết quỷ thiếu máu… Noir-san mà con mới gặp. Khi con nói chuyện với Noir-san, Lunamaria-san có vẻ hơi khác và bất cẩn hơn bình thương, có vẻ khá thô lỗ nếu con nghĩ như này--- nhưng con nghĩ cô ấy khá đáng yêu.
***************************
Chú ý: Họ đang nói về máu. Đây là một cuốn tiểu thuyết hoàn toàn lành mạnh
???: [Có tin mới nè. Tui có nghe là em gái tác giả đã vẽ vài bức về Alice đó, tui cũng nghe là ví tác do đó hẹo luôn rồi, mà làm gì có ai quan tâm cơ chứ. Trong mục Báo Cáo Hoạt động, Alice-chan dễ thương quá đi, và arc tuỵt zời của Alice-chan là không thể tránh được á….. Không, không phải tui liên quan gì đến Alice-chan âu, tui chỉ là fan thoi.]
Tôi đã nhờ em gái mình vẽ Alice.
Đây là phác thảo.
------------------------------
Quế quề quê
Hủy kèo bom nhé... Mình mới bị gãy tay
Thành thật xin lỗi các cậu.....
*Tehe*