Ngày 17 của Thổ Nguyệt, tôi quay về từ Rigforeshia lúc sớm chiều và báo cáo ngắn gọn với Lilia-san cùng những người khác về những chuyện đã xảy ra…. rằng tôi với Sieg-san đã trở thành một cặp.
May là, họ đều chúc mừng tôi bằng cả tấm lòng, đặc biệt là Lilia-san vui hơn hẳn những người khác…. Sieg-san và Lilia-san là bạn thuở nhỏ, nên Lilia-san dường như rất hạnh phúc khi chuyện tình duyên của bạn mình được thuận lợi.
Có vẻ họ định làm một bữa tiệc mừng, nhưng bởi Sieg-san và tôi khá mệt mỏi, chúng tôi quyết định nói về vấn đề đó sau, hai đứa đều quay về phòng mình.
Tuy vậy, tôi đoán mình thực sự rất mệt…. Đặc biệt là thấy buồn ngủ. Tôi đã không được ngủ ngon tận 3 đêm liền lúc ở Rigforeshia rồi.
Chỉ là, dù cơ thể tôi có khỏe mạnh, tôi vẫn tích góp 3 đêm buồn ngủ… Tôi đoán một phần là do tôi đã thả lỏng từ lúc trở lại dinh thự quen thuộc, nhưng từ những gì tôi cảm nhận được, tôi cảm giác mình sẽ nhào xuống giường và ngủ ngay tức khắc ngay khi về phòng.
Nghĩ vậy, tôi quay về phòng mình và mở của…. không may thay, có vẻ tôi không ngủ luôn được rồi.
[Ahh, mừng anh về!]
[Anh về rồi đây…. đợi đã, Kuro? Em tới chơi ha.]
[Em mới tới thôi. Dù sao thì em cũng biết nay Kaito-kun về mà.]
[…Ể? Sao em biết được?]
[Mà, bởi em đã bí mật tăng cường “Ma Thuật Dò Tìm” được niệm trên cái vò--- Chỉ là linh cảm thôi!!!]
[Từ từ cái, anh mới nghe nửa đầu…]
Cô ấy bảo là do Ma Thuật Dò Tìm. Cô ấy chắc chắn mới bảo là Ma Thuật Dò Tìm…. Ể? Nghĩa là cái vòng này được niệm phép giúp cô ấy biết tôi ở đâu á? Unnn, Tôi cũng ngờ ngợ cái vòng này có công dụng như vậy nhưng mà…. Sự riêng tư của tôi đâu rồi?
[….Kuro, em có hiểu quyền riêng tư nghĩa là gì không?]
[Ể? Unnnn, đó là thứ đã biến mất ở Kaito-kun từ khi Shiro thích anh, phải không?]
[….Cũng đúng…]
Tôi đoán thực sự là như vậy ha. Trước khi Kuro làm điều đó, tôi luôn bị Shiro-san qua sát mà…. Unnn, ngay từ đầu tôi đã có chút riêng tư nào đầu mà xâm phạm.
Thấy tôi rũ vai thật vọng khi nhớ lại sự thật đó, Kuro bối rối nói với tôi.
[A- Anh không sao chứ!? Em chắc chắn sẽ tôn trọng quyền riêng tư của Kaito-kun mà!]
[….Ma Thuật Dò Tìm.]
[Ugghhh….. C- Chỉ là, anh biết đấy, nếu có điều tồi tệ nào đó xảy ra với Kaito-kun thì…. Em chắc chắn là sẽ không nghe lén anh trò chuyện với người khác đâu….]
[Mà… Anh đoán cũng tốt hơn Shiro-san ha…]
[U- Unnn! Đừng lo, nếu có tên nhóc nào định gây hại cho Kaito-kun… Em bụp nó ngay!]
À rế? Không hiểu tại sao, nhưng trong đầu tôi hiện lên hình ảnh một quả bom hạt nhân nổ tung…. Chỉ là tưởng tượng thôi, nhỉ? Chắc chắn chỉ là tưởng tượng thôi… Dù tôi e rằng tôi không thể nói đó là điều không thể.
[Mà, đặt quyền riêng tư của anh sang một bên… Kaito-kun!]
[Ể? Chuyện gì vậy?]
[Nào, nằm lên giường đi anh…]
[Ể? T- Tại sao?]
[Nào nào, cứ làm đi… được chứ?]
[A- Anh hiểu rồi.]
Tôi không biết ý định của Kuro là gì, nhưng cô ấy luôn làm chuyện khùng điên, nên dù tôi có hơi lo lắng, tôi nằm phịch xuống giường như được bảo.
….Khi tôi tự hỏi rằng chuyện gì sẽ xảy ra, tôi nghe được giọng Kuro, như thể cô ấy đang rất vui vậy.
[Anh đã cố gắng rồi….]
[Cái!? Đợi đã, K- Kuro!?]
Cùng với giọng của cô ấy, tôi cảm thấy lưng mình nặng nặng… không, quanh phần thắt lưng, tôi nhận ra Kuro đã trèo lên người tôi.
Hay đúng hơn, Kuro nhẹ quá thể!? T- Thêm là, còn mềm nữa… C- Chuyện cái gì vậy!? Tình huống này là sao!?
[Yên nào… Em sẽ mát-xa cho anh.]
[….Ể? Mát-xa?]
[Unnn, Kaito-kun
trông có vẻ khá mệt…. Nên là, em sẽ mát-xa cho anh.]
[…….]
Cùng với giọng nói nhẹ nhàng vang vọng bên tai, tay Kuro chạm vào vai tôi và chậm rãi xoa bóp.
[Uwaahh, anh cứng đơ rồi này.]
[V- Vậy à?]
[Kaito-kun, anh là kiểu người tích mệt mỏi trên vai ha… Vậy thì, thử phiên bản đặc biệt nào!]
[!?]
Khoảnh khắc tôi nghe cô ấy nhắc đến ‘‘phiên bản đặc biệt’’, một cảm giác tê tê ấm ấm lan khắp vai tôi, tôi tự hỏi đó là gì…. Cứ như thể đôi vai cứng đơ của tôi được rung lắc liên tục vậy…. Cảm giác khá dễ chịu.
Tuyệt thật đấy…. Cứ như cái máy mát-xa được dùng để xoa bóp vai tôi vậy…. Thực sự rất thoải mái.
[….K- Kuro? Cái gì vậy…]
[Em đang xoa bóp vai anh cùng lúc áp dụng một chút Ma Thuật Hồi Phục. Dù sao thì anh sẽ cảm thấy đau nếu em dùng Ma Thuật Hồi Phục quá mạnh…. nên em đang xoa bóp từ từ….]
[Uwaahhh… Cảm giác… sướng thật .]
[Ehehe, vậy là em vui rồi… Cứ thoải mái nằm đó đi. Em sẽ đánh bay hết mệt mỏi của Kaito-kun luôn.]
Tôi không chắc có thể gọi là sướng hay không, nhưng dường như mệt mỏi mà tôi tích tụ nhiều hơn mình tưởng…. được Kuro mát-xa cứ như lên thiên đường vậy.
Hơn nữa, là do tình yêu của cô ấy chăng? Tôi có thể cảm thấy cô ấy thực sự quan tâm đến tôi từ mỗi cái chạm, khiến tôi không thể nào hạnh phúc hơn được.
Có lẽ bởi Kuro biết chính xác tôi cảm thấy thế nào từ Thấu Cảm Thuật của mình, cảm xúc mà cô ấy truyền đi không chỉ chữa lành cơ thể thôi mà còn cả trái tim tôi nữa.
[….Mà này Kuro… Sao em biết anh mệt vậy…]
[Em biết chứ… Dù sao thì cũng là về Kaito-kun yêu dấu của em mà.]
[….Ra vậy.]
Ahh, cái cảm giác cuốn hút này… Một cảm giác dễ chịu đến khó tin, giọng nói dịu dàng của cô ấy làm tôi cảm thấy ấm áp, cứ như cô ấy trực tiếp ôm lấy trái tim tôi vậy.
Cảm nhận sự dịu dàng và tình cảm dồi dào của Kuro, tôi phó mặc cơ thể mình cho cô ấy mát-xa, cảm nhận niềm hạnh phúc không thể diễn tả bằng lời.
Khoảng 30 phút rồi nhỉ? Sau màn mát-xa của Kuro, tôi thấy như được trút bỏ gánh nặng trên cơ thể vậy, tôi có thể vui vẻ nói rằng tôi cảm thấy cơ thể mình trở nên nhẹ bẫng và rằng cơ thể tôi đang trong tình trạng hoàn hảo.
Và rồi, tôi ngồi dậy khi Kuro rời khỏi người tôi, và cảm ơn cô ấy.
[Cảm ơn em, Kuro. Cảm giác thực sự rất tuyệt.]
[Thật chứ? Tuyệt thật… Nhưng mà nè, chưa kết thúc đâu đó?]
[….Ể?]
[Teiiiiii!]
[Uwaaaaahhhh!?]
Nghe tôi nói, Kuro cười tươi, bảo rằng đó chưa phải là kết thúc, rồi cô ấy kéo tay tôi về phía mình.
Tôi đã nói điều này nhiều lần rồi, nhưng không thể nào tôi đọ lại sức mạnh của Kuro được, Kuro dễ dàng kéo tôi về phía cô ấy, và đặt đầu tôi vào đùi cô ấy.
[…. Em vẫn còn rất nhiều cách để hồi phục Kaito-kun đó.]
[….Kuro, errr, ummm…]
Gối đùi của Kuro vẫn thoải mái như mọi khi.
Đang nghĩ nếu không cẩn thận thì mình có thể rơi vào giấc ngủ ngay lập tức, tôi bối rối đưa tay lên gãi má trong khi vẫn gối trên đùi cô ấy.
Và rồi, với một nụ cười dễ thương đến mức tôi cảm thấy như ngưng thở, Kuro dịu dàng xoa đầu tôi.
[….Ổn mà, Kaito-kun.]
[Ể? Ổn mà… Ý em là sao?]
[Em chắc chắn lúc này, không chỉ Shalltear, mà cả Shiro cũng không thể nhìn vào căn phòng này đâu… Chỉ có em và Kaito-kun ở đây thôi.]
[……….]
Tôi không bất ngờ lắm khi cô ấy có thể làm vậy. Kuro là một tồn tại ngang hàng với Shiro-san, nên cũng không bất ngờ khi cô ấy có thể đặt rào chắn chỉ có thể nhìn xuyên qua bởi Shiro-san nếu cô ấy nghiêm túc.
Tôi không nghĩ Shiro-san sẽ cố gắng nhìn trộm nếu Kuro đã đặt rào chắn như vậy đâu… Nên là, tôi nghĩ rằng thực sự giờ chỉ có hai chúng tôi.
Tuy vậy, tôi không thể hiểu ngay ý định của cô ấy chỉ với những từ đó, nên tôi nghiêng đầu, nhưng Kuro tiếp tục nói với một nụ cười.
[Em nghĩ Kaito-kun luôn cố gắng thực sự rất ngầu… Tuy vậy, ai cũng sẽ có lúc mệt mỏi.]
[….U- Unnn. Đúng vậy…]
[Bởi Kaito-san lúc nào cũng cố giữ ý với người xung quanh, anh luôn cố gắng trông không mệt mỏi…. Tuy thế, giờ đây… Chỉ có hai chúng ta, nên anh có thể dể em chiều chuộng mà.]
[!?]
Nói rồi, Kuro dịu dàng nâng đầu tôi lên và ôm lấy nó.
Ấm áp thật… Nhỏ bé, nhưng tôi chắc chắn có thể cảm thấy những chỗ lồi ra chạm vào mặt mình, nhẹ nhàng bao bọc tôi bởi hơi ấm của cô ấy.
[Nếu anh mệt, em biết hết đó… Nên là tại sao, nếu chỉ có hai chúng ta, anh có thể dể em chiều chuộng … Được chứ?]
[….Errr, c- có ổn không vậy?]
[Tất nhiên rồi…. À, nhưng ngược lại, em cũng sẽ hết sức làm nũng Kaito-kun đó, okay?]
[Ahaha… Unnn, Cảm ơn em…. Vậy thì, anh sẽ tiếp thu vậy…]
Nghe những từ ngữ vui vẻ và dịu dàng của cô ấy, tôi từ từ vươn tay ra và ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn của Kuro.
Tôi tự hỏi đó là gì nhỉ? Có lẽ, tôi đã tích tụ chúng mà không nhận ra… nhưng khi tôi giữ lấy cô ấy trong cánh tay mình và cảm nhận Kuro trên lồng ngực, tôi cảm thấy rất hạnh phúc. Tôi muốn làm chuyện này mãi thôi.
Ngay khi tôi cảm nhận được niềm hạnh phúc ấy, tôi khẽ di chuyển mặt mình, và bắt gặp đôi mắt màu hoàng kim tuyệt đẹp của Kuro, như thể bị hút vào, chúng tôi chạm môi với nhau.
[…..Kaito-kun, hôm nay…. Em sẽ luôn ở đây với anh. Nên anh cứ để em chiều chuộng, được chứ?]
[…Unnn.]
[Ôm và hôn thật nhiều nhé? Dù sao thì… em cũng là của anh mà, Kaito-kun.]
[….Kuro.]
Tôi cảm thấy rất hạnh phúc… Nói những từ đó một lần nữa, cảm nhận niềm hạnh phúc tuôn trào từ tình cảm của Kuro, từ những lời mà cô ấy nói như thể hiển nhiên, tôi ôm Kuro chặt hơn nữa.
Thưa bố, thưa mẹ-- Con nên nói thế nào nhỉ… Bất cứ khi nào con ở cùng Kuro, con thực sự cảm thấy yên bình. Liệu đó là do thứ tình cảm dịu dàng của cô ấy chăng? Như thể được bao bọc bởi sự dịu dàng ấy, con nhận được tình yêu ngọt ngào và quyến rũ của cô ấy… Khá là xấu hổ khi nói điều này, nhưng vào ngày hôm đó—Con đã được Kuro chiều chuộng hết mức.
**************************
Tôi cũng muốn được chiều chuộng bởi một bé gái hiểu chuyện….
Serious-senpai: [….Không phải ngươi nói là…. arc Kuromueina đã hết rồi sao!!!!?]
Serious-senpai: [Ahhhh…. Aaahhhhh….. Uwwwwaaaaahhhh….]
Chương kế. “Cuộc xâm lược của Mama”
-----------------------------------------
Mama tới chơi bro!