Nghe được ngữ khí chất vấn kia của cha Triệu, sườn mặt tuấn mỹ của nam nhân hơi cúi thấp, lộ ra cái trán, dưới đáy mắt phát ra ánh sáng lúc sáng lúc tối.
Nửa ngày, anh cong môi, ngữ khí lãnh đạm trước sau như một: "Triệu tiên sinh muốn nói cái gì."
Cha Triệu ở đâu bên kia điện thoại đồng dạng cũng nhận thấy cảm xúc của đối phương tựa hồ có chút không thích hợp.
Nhưng ông ta nghĩ lại.
Hiện giờ Hoắc gia còn đang cầu tình với mình.
Tiểu tử thúi nhà ông ta cũng nói, nó chỉ đẩy một đứa con gái riêng không được coi trọng, không lên được mặt bàn mà thôi.
Loại người luôn coi trọng lợi ích như Hoắc Nghiêu, căn bản không cần thiết vì một đứa con gái riêng mà xé rách mặt với hắn ta.
Vì thế cha Triệu gật đầu, nhắc tới con trai mình thì ngữ khí hơi trầm trầm, nghiến răng, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Tôi cảm thấy tụi nó đều là trẻ con, có đánh nhau có hiểu lầm cũng không cần thiết xuống tay tàn nhẫn như vậy?"
"Sau này Hoắc gia nếu giao cho loại người tàn nhẫn độc ác này, chỉ sợ sau này có thể bị cắn ngược lại một cái cũng không khó nói."
Nuôi hổ vì hoạn đạo lý này ai cũng hiểu.
Lời này của cha Triệu tuy rằng có ý châm ngòi ly gián, nhưng cũng không phải là không có đạo lý.
"Còn có đứa bé kia. Tiền Tiền nhà tôi chỉ đẩy một chút, thương hẳn là cũng coi như không nghiêm trọng mấy."
Dừng một chút, cha Triệu lo cho chính mình nói: "Cũng không có gì khác nữa, để cho tiểu thiếu gia Hoắc gia cùng đứa bé kia tới xin lỗi là được rồi."
Yêu cầu này của hắn ta kỳ thật không tính là khó.
Chỉ cần Hoắc Nghiêu chịu để hai người tới xin lỗi, vậy chuyện này hoàn toàn có thể từ chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có.
Hoắc Thần Du lạnh lùng đứng tại chỗ, mặt vô biểu tình nhìn Hoắc Nghiêu, khóe mắt cong lên vẻ mỉa mai.
Xin lỗi?
Cậu từ nhỏ đến lớn nhường nhịn cuối đầu số lần cũng không ít.
Bởi vì không muố chọc phiền toái.
Tiểu thiếu niên đứng phía trước, sống lưng thẳng, đối với thần sắc vô vảm như Hoắc Nghiêu nhàn nhạt mở miệng nói:
"Con đi xin lỗi là được."
"Tang Tang còn nhỏ."
Hoắc Thần Du không có năng lực phản kháng, như vậy chỉ có thể lựa chọn cúi đầu.
Nhưng Diệp Tang bất đồng.
Nhưng tiểu gia hỏa kia mặt mày sạch sẽ.
Ở cái tuổi thiên chân vô tà này, cái nên học là không nên cúi đầu.
Hoắc Nghiêu nghe vậy mở mắt liếc Hoắc Thần Du một cái, buồn cười cong môi.
Quan hệ của hai anh em này, một ngày không gặp, thay đổi cũng rất nhanh.
Anh lười nhác chống đầu, nghe nam nhân trong điện thoại lải nha lải nhải không dứt, độ ấm ở đáy mắt một chút rút đi.
Hoắc Nghiêu cười như không cười hỏi lại: "Xin lỗi?"
Nam nhân dựa vào ghế tổng tài, đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ xuống bàn, mặt mày thanh lãnh lúc này có chút âm u.
Bộ dáng kiêu ngạo kia, đem hai chữ vai ác hình dung vô cùng nhuần nhuyễn.
Hoắc Thần Du mím môi, còn chưa tiếp tục mở miệng, liền nghe được Hoắc Nghiêu cười nhạo thấp mi, ngữ khí mỉa mai, "Ý của anh là muốn hai đứa con của tôi, đi xin lỗi thằng con phế vật của anh?"
Cha Triệu hơi sửng sốt, giận cực phun ra một chữ: "Mày......"
Mày nói ai là phế vật?!!
Hoắc Nghiêu khinh thường đánh gãy hắn ta, ngữ khí ác ý cực điểm, "Kêu con của tôi xin lỗi?"
Nam nhân âm cuối giương lên, mặt mày lộ ra vẻ âm trầm trầm, "Nó tính là thứ gì?"
Cha Triệu ngốc, nghe được giọng điệu khinh thường kia của Hoắc Nghiêu, nửa ngày tức muốn hộc máu phun ra một chữ: "Mày......!!"
"...... Tư vị cửa nát nhà tan thật tốt."
Hoắc Nghiêu lần thứ hai khinh thường ra tiếng, thu liễm tất cả ý cười ở đáy mắt, mặt mày âm lãnh đến cực điểm, "Triệu gia chủ muốn thử xem hả?"
~~~~~~~~~~~~~
Editor: Tuần sau dui thì đăng nhiều chương xíu không thì vẫn chương nha mm.
Note: Truyện có dịch sai hay thiếu chữ dư chữ thì mn cứ cmt để toi fix lại nha. Moazhhh ~
Thanks for reading!!