Diệp Tang lắc dù trong suốt trong lòng ngực, đầu nhỏ nghiêng: "Vậy oa oa thì sao?"
Hiện tại trời đang mưa.
Cậu nhóc nhìn cô bé một cái, vẻ lạnh nhạt hiện trên khuôn mặt tinh xảo:
"Tớ chờ ở chỗ này."
Ngụ ý là: Lát nữa cậu phải quay lại trả dù.
Vốn dĩ cậu không tính toán sẽ lấy lại cây dù này, rốt cuộc đối với cậu mà nói có dù hay không đều không sao cả.
Thẩm gia sẽ không mềm lòng.
Nam nhân kia cũng sẽ như vậy.
Tiểu gia hỏa nghĩ cũng không yên tâm liền nắm lấy cổ tay áo của cậu bé, ngẩng khuôn mặt nhỏ nghiêm túc dặn dò nói: "Vậy oa oa không cần chạy lung tung nha."
"Tang Tang sẽ về sớm."
Con ngươi đen nhánh của cậu nhóc bình tĩnh nhìn về phía Diệp Tang, sau một lúc lâu nhẹ nhàng đáp ứng.
Ban đầu Ngôn là không tính toán để ý tới tiểu bạch si này.
Nhưng cậu phát hiện, nếu không để ý tới nó, con nhóc này sẽ thật sự sẽ quấn lấy cậu nói luyên thuyên không dứt.
Diệp Tang lúc này mới lưu luyến không rời bước đi.
Bộ dáng kia nhìn không biết còn tưởng rằng đang diễn sinh ly tử biệt gì đấy.
Nhìn cô nhóc chân tay vụng về cầm ô chạy qua màn mưa, cậu bé lẳng lặng nhìn chằm chằm bóng dáng của cô bé rồi trầm mặc thật lâu.
Cậu chớp mắt, lần đầu tiên minh bạch cái gọi là ghen ghét trong miệng người bình thường.
Cũng không biết người có thể làm cô nhóc này không màng tất cả để đi tìm ca ca rốt cuộc là ai.
Bất quá......
Cẩn thận tưởng tượng.
Người có thể cùng con nhóc này đi chung một chỗ, tóm lại sẽ không giống kẻ âm u như cậu là được.
Tiểu thiếu niên mỉa mai cong khóe môi, cảm xúc tối tăm đều thu liễm trong đáy mắt.
Cậu cảm thấy mình thật đúng là điên rồi.
Bởi vì một con nhóc không thể hiểu được, mà đi ghen ghét với một người lạ.
Thẩm Ngôn An yên lặng rũ mắt xuống, nhìn kẹo que trong tay, đầu ngón tay trắng nõn lột vỏ kẹo ra, nhét vào trong miệng nháy mắt một vị dâu tây ngọt ngào lan tràn trong khoang miệng.
Vẻ mặt cậu thả lỏng, nhặt lên cặp sách, trực tiếp chạy vào trong màn mưa.
Thì ra......
Kẹo mà những đứa trẻ kia thích, có vị như vậy.
Tiểu gia hỏa dọc theo đường đi còn đắn đo có nên trả dù cho Ngôn An không, lúc này đang thất thần mơ mơ màng màng đi loanh quanh ở sân thể dục.
Bé trời sinh là kẻ mù đường.
Trước kia có chó con dẫn đường.
Hiện tại trường học cấm mang theo chó, chính mình lại một người đi lòng vòng tìm nửa ngày, vẫn không thể đi ra sân thể dục to như vậy.
Tiểu gia hỏa cầm dù gấp đến độ xoay vòng.
Bé vô thức siết chặt cán dù, đứng dưới màn mưa vì chiều cao cũng không thu hút, hơn nữa đỉnh đầu còn bao phủ bởi một ô dù màu trắng trong suốt, bộ dáng ngây thơ kia cực kỳ giống......
Khụ, nấm.
Diệp Tang duỗi cổ nhìn khắp nơi, muốn tìm được người có thể hỏi đường.
"Ôi, cái thời tiết quỷ quái gì vậy."
"Tiết thể dục này học không được ngược lại còn bị dính mưa, thật đúng là đen đủi."
"......" Có giọng nói của một đôi nam một nữ truyền đến không xa.
Mắt mèo của tiểu gia hỏa sáng lên, bước chân ngắn nhỏ của bé vừa định đuổi theo, sau đó liền nghe giọng của họ ở trong màn mưa vang lên một lần nữa.
"Hồi nãy thầy kêu tớ đi dọn dẹp thiết bị thể dục, kêu tớ đi với Hoắc Thần Du."
"Sau đó cạu đoán thế nào?" Nam sinh thần thần bí bí hạ giọng cười, hoàn toàn làm cho người bên cạnh muốn đem lòng hiếu kỳ lấy ra.
"Thế nào?" Cô ta vội vàng truy vấn.
Nam sinh cười hắc hắc, "Tớ nhốt nó ở trong kho thiết bị ~ cậu nghĩ đã trễ thế này, để cho nó ngốc ở đó một đêm thì thế nào?"
Vừa nói, cậu ta còn quơ quơ chìa khóa trong tay, giọng điệu tràn đầy ý khoe khoang.
Diệp Tang hơi siết chặt cán dù, nghe được câu "Tớ nhốt nó ở trong kho thiết bị" kia thì tức tới mức nhúm tóc trên đỉnh đầu thiếu chút nữa dựng thẳng lên.