Lúc này bốn phía vắng lặng, Đoạn Cận Diễn lười diễn trước mặt cô bé, lông mi mảnh dài như cánh quạt buông xuống, khuôn mặt điệt lệ gần như yêu dã.
Cậu cúi người mỉm cười nhìn bé, "Đi dỗ."
"Nếu là làm những người khác nhìn thấy nó khóc, hậu quả là cái gì em gái hẳn là không muốn biết."
Nghe là loại ngữ khí muốn thương lượng.
Nhưng ngữ trí âm trắc trắc này thực sự có uy hiếp.
Tiểu gia hỏa phản xạ có chút dài, bé chậm rì rì nga một tiếng, nghe ra tới tiện nghi nam chủ này không vui, thậm chí tưởng đem bé quăng ra ngoài.
Tiểu Diệp Tang ủy khuất ba ba nhấp cái miệng nhỏ, chỉ có thể bước đi đến trước mặt Diệp Niên Niên.
Sau đó ngồi xổm xuống, giòn sinh nói:
"Đừng khóc nha."
Bé từ túi dâu tây bên hông nhảy ra một cái kẹo que, đưa cho Diệp Niên Niên, nói thầm nói: "Cậu muốn không? Không cần tớ ăn đó."
Còn có hai cái vốn là muốn để lại cho oa oa.
Sau khi lấy ra, hiện tại túi chỉ còn lại có một cái.
Diệp Niên Niên ngừng khóc lại, hai mắt đẫm lệ nhìn chằm chằm kẹo que nằm lẳng lặng trong lòng bàn tay của tiểu gia hỏa, có chút nghi hoặc thút tha thút thít, "Này, đây là cái gì?"
Diệp Tang: "Kẹo ~"
Tiện nghi ba ba keo kiệt thực.
Một tuần chỉ cho bé ba viên kẹo.
Hiện giờ muốn cho ra một viên, Diệp Tang chỉ cảm thấy đáy lòng phảng phất như bị lấy máu.
Diệp Niên Niên lớn như vậy nơi nào đã biết kẹo là thứ gì, Diệp gia là dòng dõi thư hương, phương diện gia giáo này tự nhiên là không thể tránh khỏi, dù cho tính cách của cậu không có biến thành một thế giai công tử nhẹ nhàng như cha mẹ cậu mong muốn, nhưng ở phương diện giáo dục quản cũng rất nghiêm.
năm qua không có một lần chạm vào kẹo.
Có thể thấy cuộc sống của Diệp tiểu công tử có bao nhiêu gian nan.
Ánh mắt của tiểu gia hỏa tức khắc trở nên có chút thương hại, bé cuối thấp đầu xù xù, chậm rì rì nói: "Cậu chưa bao giờ ăn kẹo sao?"
Diệp Niên Niên đã được dỗ tốt lúc này lại lắc đầu, hương vị ngọt ngào lan tràn ở trong miệng, cậu chỉ cảm thấy cả người đều hạnh phúc đến sắp ngất.
Ô ô ô.
Nguyên lai kẹo là như vậy a.
Cậu bé xoa xoa nước mắt, cảm động một phen nước mũi một phen nước mắt mà truy vấn nói:
"Tớ tên là Diệp Niên Niên, cậu tên là gì?"
Cậu quyết định.
Về sau người này chính là tiểu đệ của cậu.
Ai cũng không thể khi dễ!!
Cậu nhóc nắm chặt tay, có vẻ phá lệ hùng tâm tráng chí.
Dưới tầm mắt khinh thường của Đoạn Cận Diễn, thân ảnh "Bất khuất kiên cường" của Diệp Niên Niên bỗng nhiên cứng đờ.
Ngay sau đó nghe được tiểu gia hỏa hô "Diệp Tang ~", Diệp Niên Niên tức khắc thẳng thắn sống lưng.
-- ân, đúng!! Đoạn Cận Diễn cũng không được.
Tuy rằng chỉ số thông minh của cậu không chơi lại cậu ta.
Nhưng có thể ngấm ngầm giở trò.
Ai cũng đều biết Thẩm Sơ Trần chưa bao giờ mềm lòng, căn bản là không để Đoạn Cận Diễn vào mắt, thuộc hạ đánh chửi cũng tùy ý, hơi vô ý đó chính là bị quất.
Quả thực so với chủ nghĩa phong kiến ở tầng lớp dưới còn muốn thê thảm.
Diệp Niên Niên thương hại rất thương hại.
Nhưng trông cậy vào cậu bởi vì này chút thương hại nhè nhẹ mà cứu vớt Đoạn Cận Diễn đó chính là không có khả năng.
Cậu không đi thêm dầu vào lửa là tốt rồi.
Cứu vớt?
Vui đùa cái gì vậy!
"Nga nga nga, cậu tên Diệp Tang a!" Diệp Niên Niên bị dỗ tốt liền bừng tỉnh, "Cùng họ với tớ, vậy về sau Diệp ca che chở cậu thế nào?"
Chó con: "......" Có cũng không cần.
Tiểu gia hỏa ngẩng khuôn mặt nhỏ, "Nồi to là cái gì nha?"
Diệp Niên Niên ninh mày, nghe phát âm không tiêu chuẩn của bé, là người được sinh ra từ dòng dõi thư hương, cậu nhịn không được mà nghiêm túc sửa lại cho đúng nói: "Không phải nồi to, là đại ca."
Diệp Tang mềm như bông đi theo lặp lại: "Không phải nồi to, là oa oa ~"