Trong vòng vài phút ngắn ngủi, nam nhân một khắc trước còn nổi trận lôi đình, tiếp theo nháy mắt liền có thể bình tĩnh lại.
Đủ để thấy được lực khắc chế của anh có mạnh như thế nào.
Nhưng mà lúc này tâm tư của Hoắc Nghiêu rõ ràng đã đi theo tiểu gia hỏa, cùng phiêu về phía bên ngoài.
Thẩm Sơ Trần không khỏi hơi cười nhạo một tiếng.
Một con nhóc mà thôi.
Nhìn bộ dáng không có tiền đồ kia.
Đáng giá?
Tiểu gia hỏa mặc váy trắng như tuyết tai lộc trên đỉnh đầu đung đưa, ngoan ngoãn bị quản gia nắm đi tới hoa viên sau núi của Thẩm gia.
Bé nhấp cái miệng nhỏ, tức giận đô miệng.
Đều nói bạn của vai ác cũng là vai ác.
Bạn của tiện nghi ba ba nhà bé, hư thúc thúc kia rõ ràng cũng không phải thứ tốt lành gì.
"Quản gia gia gia......"
"Chúng ta muốn đi đâu chơi a ~" toàn bộ biệt thự của Thẩm gia đều rất lớn, cô bé mới đi có mấy vòng lúc này đã choáng đến nỗi muốn hôn mê.
Đầu óc choáng váng oai oai đầu, cả người đều mê mang.
Thẩm quản gia mềm lòng rối tinh rối mù, ông xoa đỉnh đầu của cô bé, nhẹ giọng từ ái mà khẽ cười một tiếng:
"Chúng ta đến sau núi chơi, vừa lúc tiểu thiếu gia của Diệp gia đang chơi với thiếu gia của chúng ta."
"Tiểu thư Tang Tang có thể đi chơi với bọn họ."
Dừng một chút, Thẩm quản gia cười tủm tỉm bổ sung nói: "Bất quá, tuổi của cháu cùng Diệp tiểu thiếu gia không sai biệt lắm, hẳn là có thể chơi với nhau."
Nói tới đây, ông vẫn thở dài, dưới ánh mắt khó hiểu của cô bé, quản gia thấp giọng giải thích nói: "thiếu gia của chúng ta ngày thường không thích chơi với những người khác, tiểu tiểu thư tận lực vẫn là không cần đi tìm cậu ấy."
Miễn cho đến lúc đó bị dọa khóc.
Phải biết rằng, tính cách của tiểu thiếu gia nhà bọn họ từ nhỏ liền làm người đoán không ra, bất thường vô thường, tàn nhẫn độc ác.
Không đề cập tới cái khác, thủ đoạn của cậu ấy quả thực giống với Thẩm Sơ Trần.
Cho dù không phải cha con ruột, nhưng tính tàn nhẫn kia lại giống nhau như đúc.
Quản gia hơi lắc đầu, hai người này đều là kẻ điên a......
Tiểu gia hỏa ngơ ngác nga một tiếng, không rõ quản gia gia gia tâm tình vì cái gì phức tạp như vậy.
Bé mẫn cảm với cảm xúc buồn vui của người khác nhất.
Bởi vì trong thế giới của trẻ con chỉ có hai loại vui vẻ cùng không vui.
Đến nỗi nội tâm phức tạp của Thẩm quản gia kia......
Ha hả.
Thực xin lỗi, quấy rầy.
Chỉ số thông minh của bạn nhỏ Diệp Tang căn bản không đủ để lý giải điều này ~
Bị quản gia gia gia nắm tay một đường đưa tới hoa viên nhỏ sau núi, tiểu gia hỏa còn không có đi vào liền nghe được một giọng trẻ con kêu thê thảm mang theo ủy khuất:
"Ô ô ô, Đoạn Cận Diễn, cậu không phải người!!"
"Mau trả vòng hoa cho lão tử! Bằng không tớ về nhà nói với ba ba của tớ!!"
Chỉ thấy một cậu nhóc đặt mông ngồi ở trên mặt đất khóc đến mức nước mắt lưng tròng, một bên khóc một bên vươn tay muốn đoạt lại vòng hoa tinh xảo trong tay của tiểu thiếu niên bên cạnh.
Thanh âm bén nhọn, quả thực làm người nghe đến mức da đầu đều phải nứt.
Người bên cạnh có thể nhẫn nhịn lâu như vậy, đúng là không dễ.
Tên đầu sỏ gây tội kia lúc này lại đang đứng ở dưới tiểu đình, lười biếng dựa vào cây cột màu đỏ thắm hơi gập chân lên, tùy ý thưởng thức vòng hoa tinh xảo kia.
Thiếu niên có lẽ là bị người bên cạnh ồn ào đến nên có chút không kiên nhẫn, cặp mắt phượng hẹp dài xinh đẹp mở ra, độ cong tựa như cây cung, môi màu đỏ thắm, mặt mày giãn ra, tươi đẹp tựa như hồ nước mùa xuân.
—— "Câm miệng nga ~" thanh âm thanh nhã, buông xuống vẻ mặt lười biếng, hơi hơi nghiêng đầu, nhìn chăm chú vào Diệp Niên Niên.
Phần đuôi cuối của cặp mắt phượng xinh đẹp kia cong lên, ý cười ác ý không chút nào che dấu.
Chỉ nghe Đoạn Cận Diễn mi mắt cong cong, mỉm cười nói:
"Lại khóc, liền đem cậu ném xuống đi."
~~~~~~~~~~
Merry Christmas
Hôm qua định post truyện mà bị cho ăn cơm tró nên dỗi quá nay đăng hihi