Tiểu gia hỏa lúc này cũng không cảm giác được đau, ngón tay trắng mềm chọc chọc Hoắc Nghiêu, nhỏ giọng hỏi: "Ba ba......"
"Oa oa đâu?"
Cơm nước xong, bé giống như không có nhìn thấy ca ca xinh đẹp ai.
"Oa oa?" Hoắc Nghiêu sắc mặt âm u phảng phất giây tiếp theo có thể giết người liền bị một câu "oa oa" của tiểu gia hỏa quấy rối, biểu tình âm lãnh kia suýt nữa không căng cứng.
Anh nhíu mày nghe thấy cái xưng hô kỳ quái này, nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô nhóc, nhanh chóng quyết định lựa chọn không ngại học hỏi kẻ dưới: "Oa oa là cái gì?"
Câu này là từ đâu ra?
Lúm đồng tiền của tiểu gia hỏa nhô ra, nãi thanh nãi khí nhìn anh: "Chính là oa oa, Thần Du oa oa."
Hoắc Nghiêu khóe miệng run rẩy.
Oa oa?
Ca ca?
Nhóc con là học phát âm như thế nào?!
Nam nhân lạnh mặt, tràn đầy không ngờ: "Con tìm nó làm cái gì? Tiểu tử kia chính là bạch nhãn lang nuôi không thân, về sau ít tiếp xúc với nó."
Biết tử chi bằng phụ.
Dù cho Hoắc Nghiêu không phải cha ruột của Hoắc Thần Du, nhưng nhiều hoặc ít cũng rõ ràng tính cách của tiện nghi nhi tử này.
Hiện giờ có thể kiềm chế nó, không thể nghi ngờ là bởi vì cha mẹ nó.
Muốn bồi dưỡng người ngoài thành người thừa kế thì phải có dã tâm cùng mưu lược.
Hoắc Thần Du không thiếu hai thứ này, nhưng nó sai là sai ở chỗ quá mức coi trọng cảm tình.
Nam nhân giơ tay xoa đầu nhà mình khuê nữ, khóe môi nhếch một cái cười đến có chút ý vị sâu xa: "Sau này tiểu sói con kia có thể đi đến đâu, ta cũng có chút tò mò."
Tiểu gia hỏa bị xoa đầu đến rối tung, nghe được nhà mình thân cha đang trong trạng thái tự phụ, nhịn không được lẩm bẩm.
"Oa oa rất là lợi hại."
Khuôn mặt mềm mụp của tiểu Diệp Tang cọ cọ khuôn mặt anh, "Ba ba sau này nhớ phải cảm ơn Tang Tang ~"
Phải biết rằng, bé không chỉ muốn dẫn đường cho vai ác ba ba đi lên đỉnh cao nhân sinh, còn muốn cho xinh đẹp ca ca lạc đường còn biết quay lại.
-- cứu vớt ba ba bước đầu tiên, chính là đào đi thông minh oa oa của tiện nghi nam chủ ~
Hoắc Nghiêu búng búng cái trán của bé, ngữ khí luôn luôn lãnh đạm lúc này mang theo vài phần ôn nhu mà chính anh cũng không nhận ra, "Ngu ngốc, đi ngủ."
Không tiếng động lại bị khinh thường chỉ số thông minh, tiểu gia hỏa hơi hơi oai khuôn mặt nhỏ, không phục mà quát:
"Tiện nghi ba ba!! Tang Tang muốn đi tìm oa oa!!"
Bé mới không cần để ý ba ba.
"Tìm oa oa?" Hoắc Nghiêu cố ý học theo ngữ khí của bé, nhéo nhéo khuôn mặt của Diệp Tang, đáy mắt tràn đầy ý cười bỡn cợt: "Nồi đen hay là nồi lẩu? Tang Tang muốn nồi nào? Phòng bếp có đủ hết."
( 哥哥: ca ca 'gēgē', 锅锅: nồi nồi 'guō guō'. Hai chữ này đọc gần giống nhau.)
"Ô ô ô..." Tiểu gia hỏa cái miệng nhỏ bẹp một cái, thiếu chút nữa lại lần nữa bị cái này tiện nghi ba ba tức mà khóc.
Buổi tối, vạn vật yên tĩnh.
Hoắc gia biệt thự chìm vào một mảnh im ắng, chó con trắng như tuyết lúc này đang gấp đến độ kêu ngao ngao đi lại cọ cọ chân của tiểu gia hỏa, trong miệng cắn một cái chìa khoá màu bạc, ý bảo Diệp Tang nhanh bắt lấy.
-- ngủ con mẹ nhà ngươi!!
Giá trị hắc hoá của oa oa nhà người đều nhanh phát bạo!!
Tiểu gia hỏa mơ mơ màng màng bị chó con cố chấp kéo từ phòng đi ra, nghiêng đầu đi đường đều có vẻ lay động sắp ngã, thường thường ngồi dưới đất ngủ đông oai tây đảo.
Rốt cuộc --
Đi lòng vòng mấy vòng, chó con kích động thẳng kêu gâu gâu, một khắc như phảng phất thấy được ánh sáng thắng lợi.
"Đây là nơi nào?" Diệp Tang xoa xoa đôi mắt, có chút mê mang mà oai khuôn mặt nhỏ.
Bé nhìn chung quanh đen như mực, ngơ ngác chớp chớp mắt mèo, không rõ nguyên do.
Chó con vội quơ quơ chìa khóa trong miệng, ý bảo bé mau cầm đi mở cửa.
Diệp Tang nhìn phòng tối bị khoá, nãi thanh nãi khí mà lầm bầm lầu bầu:
"Chó con, có người thực thương tâm ai......"
Ghét bỏ, ác ý, bi thương, cùng với tuyệt vọng.
Toàn bộ mặt trái của cảm xúc cơ hồ hoàn toàn từ trong gian phòng này truyền ra.