Edit by: KlaraHa
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
"Để trẫm chết đi......"
Giọng điệu sống không còn gì luyến tiếc này, thành công làm mọi ngườì trong phòng trầm mặc.
Những người đàn ông ngay từ đầu đã không ưa nhau, giờ lại im lặng nhìn nhau, sinh ra một loại cảm ác an ủi.
Sự thật chứng minh, làm ba cũng không dễ.
Không chỉ phải lên được phòng khách xuống được phòng bếp, còn mẹ nó phải daỵ con làm bài tập.
"Anh dạy đi, tôi không được." Thẩm Sơ Trần run rẩy nói, "Tôi cần yên tĩnh."
Anh chịu không nổi.
Mẹ nó.
Đừng để cho anh biết dở toán là di truyền từ ai.
Quá khó khăn quá khó khăn.
Hoắc Nghiêu bị bắt không trâu dắt chó đi cày, anh gian nan cất bước, mặt không cảm xúc bẻ mặt tiểu gia hỏa qua, "Con... con......"
Không được.
Anh đã bị tức tới mức nói không nên lời.
Mộ Sâm kéo lại đây, thở ra một hơi, con ngươi xinh đẹp bình tĩnh dừng trên người tiểu gia, "Ngoan, chúng ta đi ngủ trước."
"Toán học mà thôi......" Anh gian nan nói từng chữ: "Có lẽ chúng ta tài hèn học ít, dạy không nổi."
Cuối cùng anh cũng hiểu.
Tiểu gia hỏa trước mắt, chỉ có những vị gia gia đệ nhất của nó mới có thể dạy nó.
Mẹ nó.
Ông nội của nó đơn giản là thần thánh!!
Trợ lý Triệu che mặt, ba vai ác chỉ số thông minh cao thay phiên nhau ra trận, kết quả rơi vào thế bí.
Quá thảm.
Diệp Tang rung đùi đắc ý nằm xuống bàn, mắt mèo sáng lấp lánh, "...... Chúng ta đi ăn cơm đi."
Thẩm Sơ Trần ngoan cường từ trên mặt đất bò dậy, lẩm bẩm tự nói: "Thật là đáng sợ......"
Từ khi nào bọn họ rơi vào kết cục như thế này?
Bọn họ đã từng là vai ác, sau bọn họ lại đi làm cha.
Quả thực......
Hoắc Nghiêu hoài nghi nhân sinh lẩm bẩm tự nói, "Có đôi khi sự chênh lệch giữa người với người chỉ cách nhau một đứa trẻ."
Vai ác ngày thường bình tĩnh, bày mưu lập kế, gặp được mấy đứa trẻ này cũng sẽ điên mất.
Vai ác không cần phụ đạo cho con sao?!
Sự thật chứng minh, bọn họ cần.
Ba người rõ ràng cũng nhận thức được điều này, Mộ Sâm đã điên cuồng bắt đầu mặc niệm Chú Đại Bi.
Bình tĩnh, bình tĩnh.
Trẻ con mà thôi, không thể đánh.
Nếu đánh sẽ bị hai người khác hội đồng.
Con mẹ nó.
Thẩm Sơ Trần gian nan mở miệng, "Để tôi lên mạng học mấy cách dạy học toán."
Anh cũng không tin.
Vẻ mặt Hoắc Nghiêu hoảng hốt nhìn Thẩm Sơ Trần còn đang kiên trì, đây là lần đầu tiên anh thấy nể một người, giọng nói của anh có chút khàn, như chưa hồi phục tinh thần, anh buồn bã nói: "Thực xin lỗi."
"Thẩm cẩu." Hoắc Nghiêu buồn bã nói, "Trước kia tôi không nên xem thường cậu."
Anh bắt đầu yên lặng sám hối, "Tôi không nên cảm thấy cậu vừa miệng tiện lại còn cẩu."
Thẩm Sơ Trần: "......"
Mộ Sâm cũng không khỏi mở miệng, "Tôi trước kia cũng không nên cảm thấy cậu là kẻ tiểu nhân đê tiện, là rác rưởi chỉ xứng bị người treo lên đánh."
Thành thật mà nói, kiếp trước ấn tượng của Mộ Sâm đối với Thẩm Sơ Trần chỉ dừng lại ở kẻ tiểu nhân đê tiện, hơn nữa còn là rác rưởi rất kiêu ngạo.
Bây giờ nghĩ lại.
Có thể kiên cường phụ đạo cho Diệp Tang như thế, loại người có nghị lực như vậy, sao có thể là rác rưởi.
Hai tên cẩu bắt đầu sám hối khác nhau.
Thẩm Sơ Trần: "......" Cảm ơn mấy người.
Chỉ hôm nay.
Ba vai ác nhìn không thuận mắt, bởi vì phụ đạo cho một đưa trẻ mà thành lập cách mạng hữu nghị.
Làm trợ lý Triệu nhìn đến líu lưỡi.
Hữu nghị giữa đàn ông, đều đến nhanh như vậy sao?
Ở một hồi phụ đạo không vui sướng cuối cùng cũng kết thúc, ba người đều hoài nghi nhân sinh tản ra.
Tiểu gia hỏa vô cùng cao hứng kéo Thẩm ba ba nhà mình chạy ra ngoài biệt thự.
Tâm tình của Thẩm Sơ Trần dần dần bình phục xuống, xoa đầu tiểu gia hỏa, thong thả ung dung đi theo.
Đi dạo buổi tối cũng rất thú vị, bên người còn có một bánh bao nhỏ chạy loạn khắp nơi, nhìn rất ngốc nghếch.
Còn khá đáng yêu......
"Tiểu bảo bối, tối rồi còn ra ngoài làm gì?" Anh lười biếng ngáp một cái, vừa đi, vừa cân nhắc làm sao dạy con nhà mình học toán.
Tiểu gia hỏa loạng choạng đầu, thử vươn tay nhỏ, nhẹ nhàng nắm lấy tay của ba ba nhà mình, "Ba ba."
"Hả?" Thẩm Sơ Trần cười, nhẹ nhàng bóp tay nhỏ của bé, chậm rãi đi theo cô nhóc.
Diệp Tang nghiêng đầu, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhịn không được ôm lấy đùi anh, mắt mèo to tròn sáng lấp lánh tựa như ánh sao trời, "Các ngươi, có phải hay không không thích Tang Tang?" Bước chân của Thẩm Sơ Trần hơi dừng lại, rũ mắt nhìn cặp mắt trong trẻo của bé, chớp chớp, cười khẽ một tiếng, "Sao lại nói như vậy?"
Anh nhịn không được than nhẹ.
Con nít con nôi cũng rất mẫn cảm.
Giọng điệu của anh nhẹ nhàng, mang theo vài phần trêu đùa, "Ba còn tưởng rằng đứa bé mà ai cũng xếp hàng muốn được ôm như Tang sẽ không lo lắng mấy vấn đề này chứ."
Xác thật.
Hiếm khi có người không thích tiểu gia hỏa này.
Thẩm Sơ Trần không nghĩ tới đứa nhỏ này còn có thể suy nghĩ miên man.
Bánh bao nhỏ cúi đầu, trắng trẻo giống như bánh trôi, bé nghiêm túc nói: "Người, người lớn cũng có phiền não chứ."
Thẩm Sơ Trần: "...... Được."
Xem ra người lớn này cũng yêu cầu giáo dục tâm lý.
Anh khẽ kéo bánh bao nhỏ đang ôm chặt đùi anh ra, gãi cằm bé, cười ngâm ngâm mở miệng.
"Hai người cha kia của con, tính tình cũng không tốt lắm."
Thẩm Sơ Trần trực tiếp ôm bé vào trong lòng ngực đi tản bộ.
"Nhưng mà --" anh quay lại, đôi mắt hoa đào cong lên ý cười: "Biết trước khi gặp con, bọn họ như thế nào sao?"
Hai chữ "Bọn họ" này tự nhiên cũng bao gồm Thẩm Sơ Trần.
"Không chuyện ác nào không làm, tam quan bất chính, thích nhất bỏ đá xuống giếng, thậm chí là nhổ cỏ tận gốc, những công ty bị thu mua đều lâm vào cảnh cửa nát nhà tan."
Thành thật mà nói.
Thật không nghĩ tới, người giống như bọn họ, thế nhưng cũng có ngày có con gái.
Thẩm Sơ Trần nghĩ hồi lâu, nhéo khuôn mặt mềm mại của bé, mặt mày cong cong, thấp giọng nói, "Đừng suy nghĩ miên man."
Anh chậm rãi nói, "Chúng ta không hẳn là người tốt, nhưng sau khi gặp con, chúng ta sẽ cố gắng dần học hỏi để trở nên tốt hơn."
Đối với thân phận người cha này, bọn họ đều đang học cách thích ứng.
Tiểu gia hỏa chớp mắt mèo, cái đuôi nhỏ ở phía sau yên lặng phe phẩy, yên lặng ôm chặt ba ba nhà mình, "Ba ba của Tang Tang không phải người xấu."
"Ừm." Nghe được cô gái nhỏ nói những lời này, mặt mày anh trở nên nhu hòa nói, "Còn bọn họ...... Có lẽ không được dịu dàng như ba của những người khác."
"Nhưng Tang Tang phải tin rằng, trên thế giới này không ai so với bọn họ càng yêu con." Thẩm Sơ Trần hôn lên mặt bé, đôi mắt đào hoa mang theo vài phần ý cười nhẹ.
Dù sao vai ác vô tâm không phổi như bọn họ cũng hiếm khi quan tâm người khác.
Cô nhóc trước mắt chắc chắn là ngoại lệ và là ưu tiên duy nhất.
Diệp Tang cái hiểu cái không ngẩng đầu nhỏ, "Vậy ba ba......"
Bé ngẩng khuôn mặt nhỏ, thành khẩn nói: "Họp phụ huynh xong, mọi người có hay không...... Không đánh con được không?"
Thẩm Sơ Trần buồn cười hỏi: "...... Còn nhớ thương cái gì đâu?"
Anh nhưng thật ra không đến mức đánh con.
Nhưng Mộ Sâm cùng Hoắc Nghiêu thì không chắc.
Hai người kia rõ ràng là thuộc về xà tinh bệnh "Con tôi chỉ có tôi mới được đánh".
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
KlaraHa