Edit by: KlaraHa
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
......
Mộ Sâm ngủ nướng, khoảng chừng năm phút là dậy.
Kết quả sau khi tỉnh dậy phát hiện cô gái nhỏ biến mất.
Anh hơi trầm mặt, nhìn cái chăn nhỏ đắp trên người mình, mím môi, trong lòng vừa tức giận vừa buồn cười.
Chạy loạn cái gì.
Không sợ bị người ta đem bán hả.
Toilet có không ít người vây xem.
"Nó không phải không có việc gì sao? Lại không có chuyện gì xảy ra, cô còn muốn tôi xin lỗi? Cô biết tôi là ai không?" Dương Liễu cười nhạo nói, giữa những câu nói đầy vẻ khinh thường.
Thái độ này của cô ta làm cho không ít người vây xem khó chịu.
"Thái độ gì vậy, đẩy con người khác còn ở đây lý lẽ."
"Cô bé kia nhìn rất ngoan, một câu cũng chưa nói, làm tôi thấy mà đau lòng."
"Khi dễ một đứa nhỏ tính cái gì? Thật không biết xấu hổ sao?"
Tiểu gia hỏa vỗ tay nhỏ, nhìn lòng bàn tay có chút trầy da, trầm mặc không nói.
"Thế nào? Đau không bảo bối?" Người phục vụ nữ đau lòng đưa tay xoa đầu Diệp Tang.
Lúm đồng tiền của Diệp Tang hiện ra, nhỏ giọng nói, "Không đau."
Bé phải quay lại rồi.
Nếu không chú tìm không thấy mình sẽ lo lắng.
Tiểu gia hỏa nhìn như người không có việc gì vỗ bàn tay nhỏ, bước chân ngắn nhỏ bộ dáng cực kỳ tiêu sái, làm cả nhóm người vừa rồi tức giận không thôi lúc này bị manh đến mức mặt đỏ như máu.
"A a bảo bối thật hiểu chuyện."
"Quốc gia thiếu tôi một cô con gái hiểu chuyện như vậy!!"
Dương Liễu thấy thế, càng thêm khinh thường cười ra tiếng, "Nhìn thấy không? Con nhóc này đã nói không có việc gì rồi mà mấy người còn ở đó giả bộ làm người tốt?"
"Đẩy một chút thì làm sao? Lại không có việc gì xảy ra." Cô ta hừ lạnh một tiếng, hất mái tóc dài, tay cầm điếu thuốc, hít một hơi tỏ vẻ không sao cả.
Người phục vụ nữ cau mày, biết người phụ nữ này phỏng chừng cũng không phải thiện tra gì, mạnh mẽ dây dưa tiếp cũng không được cái gì.
Cô cầm tay tiểu gia hỏa, đang chuẩn bị dẫn người rời đi, tiểu gia hỏa đột nhiên mềm giọng kêu một tiếng, "Ba ba ~"
"Ba ba?" Người phục vụ nữ hơi sửng sốt, nhìn thấy tiểu gia hỏa mềm như bông nhào vào ngực một người đàn ông đẹp trai tuấn tú ngồi xe lăn.
Cô nhóc bước chân ngắn nhỏ, ủy khuất đem đầu cọ qua, kìm nén không khóc theo bản năng muốn làm nũng.
Vừa đến Mộ Sâm liền nghe được câu "Đẩy một chút thì làm sao? Lại không có việc gì xảy ra" của Dương Liễu.
Anh cười lạnh một tiếng, khó được không có đẩy tiểu gia hỏa ra, mà là lạnh khuôn mặt, tay lớn từng chút gỡ lòng bàn tay nhỏ nắm chặt của bé.
Quả nhiên, chỗ trầy da đã bắt đầu rỉ ra tơ máu.
Cái này thật ra cũng không nghiêm trọng lắm, nhưng da của cô nhóc này trắng như tuyết, thế cho nên thoạt nhìn cực kỳ chói mắt.
Mộ Sâm hít sâu một hơi, nhìn thấy lòng bàn tay của tiểu gia hỏa, trong lòng tràn đầy tức giận xưa nay chưa từng có.
Mặc dù anh có ý kiến với nhãi ranh này, nhưng cũng chưa bao giờ động tay động chân.
Con cá chết này không biết chui ra từ xó xỉnh nào, dựa vào cái gì dám đẩy nhãi ranh này?
Dương Liễu khinh thường liếc mắt nhìn Mộ Sâm một cái, cười khẽ: "Ồ, nhìn cũng đẹp trai."
"Đây là con gái của anh?" Thái độ của cô ta quá mức tự tin, kiêu ngạo.
Cô ta thản nhiên đánh bật lửa trong tay, nhìn khuôn mặt nhỏ trắng nõn kia của tiểu gia hỏa, cô ta xấu xa cong môi, vươn tay muốn nhéo khuôn mặt của Diệp Tang.
"Để im cho dì nhéo coi."
Bàn tay kia của cô ta còn chưa đụng tới Diệp Tang, liền đột nhiên bị nắm chặt cổ tay, cô ta hơi kinh ngạc quay đầu, liền đối diện với nụ cười không đạt đáy mắt của Mộ Sâm.
Đáy mắt của anh hơi trầm xuống, giây tiếp theo vang lên tiếng xương gãy, đau đến mức đồng tử của cô ta co chặt, liên tiếp hét lên mấy tiếng thét chói tai như giết heo.
"A --!!"
Dương Liễu như điên mà muốn lùi lại, kết quả Mộ Sâm giương mắt cười khẽ, lực đạo nắm chặt tay cô ta không giảm mà tăng, ánh mắt xinh đẹp sạch sẽ rơi xuống trên chiếc bật lửa trong tay người phụ nữ, không nhanh không chậm hỏi, "Biết bật lửa có thể làm gì không?"
"Anh......" Cô ta đau đến mức mặt mũi vặn vẹo.
Mộ Sâm cười khẽ, "Không chỉ có thể châm điếu thuốc của cô, mà còn có thể thắp nhang cho cô nha ~"
"......" Đôi mắt của Dương Liễu hơi trừng lớn, thiếu chút nữa bị tức điên.
Sau đó, dưới tiếng hét chói tai phẫn hận của cô ta, anh nhẹ buông tay ra, môi dưới hơi câu lên, trả lại nguyên vẹn lời cô ta vừa nói, "Không phải không có chuyện gì xảy ra sao?"
"Khẩn trương như vậy làm gì?"
Dương Liễu đau đến khóc ra nước mắt, cô ta hét lên, "Nếu tay của bà đây hôm tay bị gãy, bà đây sẽ làm mày đi tù mọt gông!!"
Mộ Sâm chán ghét rũ mắt xuống, lau ngón tay, chợt thanh âm mát lạnh: "Ha......"
"Cô có thể thử xem."
Đã từng là thiên tài y học, là con cưng của trời, nếu chỉ có chút việc nhỏ này mà không giải quyết được, thì vinh quang bao năm qua của anh chỉ là trò đùa à.
Anh bóp chặt huyệt vị trên cổ tay của đối phương, khiến người ta cảm thấy đau đớn, nhưng sẽ không phát hiện ra vấn đề gì.
"Chú......" Tiểu gia hỏa dẩu cái miệng nhỏ, nhìn gương mặt âm trầm của anh, làm nũng kêu ra, "Đau."
Mộ Sâm phục hồi tinh thần lại, nhìn về phía bé, quả thực vừa tức lại vừa mắc cười: "Đau?"
"Cháu còn biết đau?"
"Không có chuyện gì chạy loạn làm gì? Không sợ lạc sao?" Anh chậm rãi vương ngón tay thon dài như ngọc nhẹ nhàng chọc cái trán của tiểu gia hỏa.
Căn bản không ý thức được hành động cùng ngữ khí lúc này của mình có bao nhiêu thân mật.
Hình ảnh bây giờ tựa như một người cha già đang lặp đi lặp lại dặn dò cô con gái của mình, hận sắt không thành thép có chút bất lực.
Tiểu gia hỏa bẹp cái miệng nhỏ, thổi lòng bàn tay, "Nhân gia muốn đi WC......"
...... Nhưng mà tiện nghi ba ba đang ngủ.
Bé lại không muốn làm phiền ba ba.
Mộ Sâm tự nhiên cũng nghĩ tới câu trả lời này, vì thế tâm tình anh càng phức tạp.
Con nhóc này......
Thật đúng là làm người có tức cũng không phát hỏa được.
......
Người xem náo nhiệt dần dần đều tản ra, tiểu gia hỏa ngoan ngoãn nói một tiếng cảm ơn với chị phục vụ, cô dịu dàng cười, nói một câu không có việc gì, sau đó ra hiệu bảo đối phương mau trở về.
Diệp Tang mềm mại hôn chị phục vụ một cái, tiêu sái vẫy tay nhỏ: "Bye ~"
Chị gái nhỏ đột nhiên vị hôn một cái: "......"
A a a.
Đáng yêu quá.
Cô hơi bụm mặt, bị manh đến ý cười đầy mặt.
Sau khi một đám người rời đi, Dương Liễu tức giận mà dậm chân, nắm chặt cổ tay đau đớn, môi dưới suýt chút nữa cắn ra máu.
Người đàn ông này khinh người quá đáng.
Cô ta phẫn hận quay về phòng riêng, trực tiếp lấy điện thoại ra ghi số phòng riêng của Mộ Sâm, sau đó gọi điện thoại: "Này, anh, anh có thể giúp em một việc được không?"
"......"
Phòng riêng kế bên, Hoắc Nghiêu cùng Thẩm Sơ Trần đang cho nhau tổn thương đột nhiên im lặng.
Anh làm động tác suỵt, bước chân dài, đi qua.
Hiệu quả cách âm của phòng riêng này thực sự không tốt, hơn nữa giọng nói của người phụ nữ kia ở gần, có thể nghe thấy rất rõ ràng.
Coi ta cong môi, dịu dàng cười nói: "Dạ, đúng. Không sai, chính là một người đàn ông ngồi xe lăn, cùng một con nhóc khoảng bốn năm tuổi."
~~~~~~~~~~~~~~~~~
KlaraHa
~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sắp hết quyển gùi mụi ngừi ơi.