Edit by: KlaraHa
~~~~~~~~~~~~~~~
Câu mẹ nó của anh không biết có nên nói hay không.
Nãy giờ anh nỗ lực nửa ngày chỉ để đem khuê nữ đẩy ra bên ngoài đấy à?!
Thẩm quản gia nhớ tới lời phân phó vừa rồi của chủ nhân nhà mình, lúc này mới chậm rãi cất bước, khom lưng mỉm cười nói: "Tang Tang tiểu thư phải về nhà sao?"
"Ông kêu người đưa cháu về."
Thẩm Sơ Trần gắt gao nhìn chằm chằm quản gia được việc thì ít hỏng việc thì nhiều này, nửa ngày mới cắn răng nói ra ba chữ:
"...... Trừ tiền lương."
"......" Nụ cười của Thẩm quản gia lập tức cứng lại trên mặt.
Cái đầu nhỏ của Diệp Tang chậm rãi nghiêng, nhìn cuộc đối thoại giữa chủ nhân và người hầu, có chút không rõ ràng.
Thẩm quản gia nghĩ đến câu trừ tiền lương vừa rồi đột nhiên cảm thấy một trận đau trứng.
Ông vội sửa miệng nói, "Chờ đã, tôi đột nhiên nghĩ tới, bây giờ chắc là Hoắc gia đã đóng cửa."
"Tiểu tiểu thư nếu không thì ở lại Thẩm gia một đêm đi?"
Thẩm quản gia nặn ra một nụ cười, cố làm cho mình nhìn có vẻ thành khẩn hơn: "Bằng không lấy tính cách của Hoắc gia chủ, nếu bây giờ trở về sẽ bị tét mông."
"......" Vẻ mặt của Diệp Tang dại ra.
Tét, tét mông?
Tiểu gia hỏa lúng ta lúng túng giải thích nói, "Mẹ cháu nói, nhân gia là bảo bối......"
Thẩm Sơ Trần cười tủm tỉm xen mồm: "Nhưng là bảo bối cũng không thoát khỏi việc bị tét mông."
Diệp Tang: "......" Tim bé đau quá man, cảm giác không được yêu thương.
Tiểu gia hỏa dẩu miệng, tiếp tục bất mãn nhỏ giọng nói, "Nhưng mà Tang Tang là bảo bối đáng yêu nhất."
Thẩm quản gia nhìn Thẩm Sơ Trần đang nghẹn ngào: "......"
Nhịn xuống.
Không thể cười.
Cười sẽ bị trừ tiền lương.
Thẩm Sơ Trần trợn trắng mắt, hừ cười một tiếng: "Ngay cả nếu con là bảo bảo đáng yêu nhất trên thế giới này thì cũng cần có một tuổi thơ hoàn chỉnh."
Anh đang nói cho Diệp Tang, tình thương của cha có lẽ sẽ đến trễ.
Nhưng tuyệt đối sẽ không vắng mặt.
Diệp Tang thật khổ sở.
Bé ủy khuất muốn tìm Thẩm Dao để sưởi ấm con tim lạnh giá, "Chị ơi, chị ơi ~ ôm một cái ~"
Kết quả Thẩm Dao tức giận mắt trợn trắng, bởi vì ghét bỏ Diệp Tang ngốc, trực tiếp quay đầu làm lơ.
Diệp Niên Niên cùng Tô Thụy Thụy liếc nhau, thấy Diệp Tang chuẩn bị ở lại Thẩm gia, hai người bọn họ cũng hưng phấn nói: "Oa ~"
"Tụi con cũng muốn ở lại."
Thẩm Sơ Trần cười có chút cứng nhắc, ánh mắt âm u nhìn hai nhóc con này, không chút nghĩ ngợi cự tuyệt: "Không được."
Tưởng nhà anh là trung tâm cứu trợ sao?
Sau khi Thẩm Sơ Trần không chút lưu tình từ chối, anh nhận thấy ánh mắt chờ mong của tiểu gia hỏa ở bên cạnh.
Anh hơi hắng giọng, lời nói vừa đến miệng đột nhiên thay đổi, "Cũng không phải không được."
Thẩm Sơ Trần cong lưng, dễ như trở bàn tay bế cô gái nhỏ lên, dùng đầu ngón tay mảnh khảnh và lạnh lẽo chọc nhẹ lên lúm đồng tiền, xúc cảm mềm mại làm anh không khỏi khẽ cười nói: "Tiểu mập mạp."
Thịt nhiều, không béo, khi ôm vào thấy mềm.
Giống như một khối bông.
Phỏng chừng hiếm có người có thể không mềm lòng với con nhóc này.
"Mấy đứa muốn ở đây?" Giọng của anh nhẹ nhàng cất lên, tựa như móc câu chứa vài phần ý cười, khiến người ta lạnh sống lưng không thể giải thích được.
Tô Thụy Thụy cùng Diệp Niên Niên liếc nhau, kiên định gật đầu: "Đúng vậy."
Không ở lại ngày mai về nhà nhất định sẽ bị đánh.
Không thể bị đánh.
Đời này đều không thể.
Thẩm Sơ Trần búng tay một cái, thuận tiện nhìn nhóc con đang buồn ngủ trong lòng ngực, cười nhẹ một tiếng: "Tưởng chỗ này chơi vui lắm à."
Nếu này mấy đứa nhóc này muốn ở lại, vậy để tụi nó chơi với nhau.
Thẩm Dao vẫn luôn lãnh đạm đứng ở bên cạnh giật giật khóe môi, trực giác nói cho bé. Người này lại sắp làm chuyện gì đây.
Diệp Tang chôn ở trong lòng ngực anh nghiêng khuôn mặt nhỏ, nhỏ giọng nói: "Nhân gia muốn đi ngủ."
Thẩm Sơ Trần nhìn về phía tiểu gia hỏa uể oải ỉu xìu kia, nhớ tới tiến độ huấn luyện của Đoạn Cận Diễn bình thường, khóe môi câu lên một cái, cười có vài phần yêu nghiệt.
Vẫn còn nhỏ.
Thẩm Sơ Trần nén lại sự không đành lòng kia, quay đi chỗ khác giả vờ bình tĩnh.
Tố chất thân thể kém như vậy, vừa lúc hôm nay anh có thời gian, không huấn luyện bọn họ một trận làm đám củ cải nhỏ này biết cái gì gọi là lòng người hiểm ác, anh sợ tụi nó sau này lại đòi lên trời.
"Ba mang con đi tìm Đoạn Cận Diễn chơi nha."
Thẩm Sơ Trần vươn tay xoa đỉnh đầu mềm mại của cô bé, chợt lãnh đạm liếc ba đứa nhóc khác, nói, "Thất thần làm gì? Đi thôi."
Diệp Niên Niên: "Ngọa tào, vô tình......"
Tô Thụy Thụy che lại ngực: "Không có tim, thì sẽ không thương tâm."
Thẩm Dao lãnh đạm đọc từng chữ: "Cút."
Nếu cùng đám ngốc bạch ngọt ngốc này ở chung với nhau. Không tới một ngày bé sẽ điên mất.
Thẩm Sơ Trần ôm nhóc mập mạp trong tay, đi bộ đến phía sau núi không thiếu bị người hầu, thuộc hạ hành lễ.
Anh tức giận trừng mắt nhìn qua.
Nhìn cái gì mà nhìn.
Chưa thấy qua single daddy hay sao?
"Đám nhóc này là ảnh vệ mới tới sao?" Có người thấp giọng khó hiểu nói.
"Nhìn không giống, mẹ ơi. Lần đầu tiên nhìn thấy gia chủ mang theo trẻ con, đây là muốn làm gì?"
Thẩm Sơ Trần mang theo bốn đứa nhóc, bước chân dài đi vào một chỗ trống trãi ở sau núi của Thẩm gia.
Bầu trời đầy sao, gió thổi vi vu, phong cảnh tuyệt đẹp.
Mấy đứa nhóc liếc nhau, nháy mắt hưng phấn lên, bắt đầu rải bước chạy loạn khắp nơi.
Thẩm Sơ Trần lạnh nhạt nhìn, chỉ thấy tiểu gia hỏa trong lòng ngực dụi mắt cũng lấy tinh thần.
Diệp Tang vừa vững vàng đứng trên mặt đất lắc đầu, còn không có phục hồi tinh thần lại đã bị Tô Thụy Thụy kéo đến bãi cỏ chơi đùa, cô bé quay lại nhìn Thẩm Sơ Trần, quả nhiên, thấy sắc mặt của anh đã trầm xuống.
Thẩm Dao cùng Diệp Tang đột nhiên cảm thấy không ổn.
Quả nhiên.
Thẩm Sơ Trần lòng dạ hẹp hòi khẽ cười một cái, âm u hỏi bọn họ, "Chơi vui không?"
"Chơi vui." Trả lời anh là vài giọng trẻ con thanh thúy lanh lảnh.
Thẩm Sơ Trần thản nhiên búng tay, cười tủm tỉm nói: "Còn muốn vui vẻ hơn không?"
Mấy đứa nhỏ lung lay đứng vững vàng, ngẩng khuôn mặt trẻ con nhìn nhau một cái, Thẩm Sơ Trần nở nụ cười ôn nhu, vươn đầu ngón tay mảnh khảnh chỉ bốn củ cải nhỏ này, hừ cười một tiếng, "Bốn đứa tụi con."
"Là trẻ lạc?"
"Một đám ngu đến nỗi bị người bắt cóc, thể diện của gia tộc đều bị mấy đứa làm cho mất hết."
Thẩm Dao nhịn không được nhỏ giọng biện minh: "...... Gia tộc của con, không phải cũng bao gồm cậu ở bên trong sao?"
Thẩm Sơ Trần run rẩy lông mày, "Cút."
Anh hắng giọng, tiếp tục cười nói: "Không phải muốn đến Thẩm gia chơi sao? Nhiệm vụ tối nay của mấy đứa đều rất đơn giản, nhìn thấy xung quanh không?"
Bốn nhóc con không hẹn mà cùng toát ra ba dấu chấm hỏi.
Thẩm Sơ Trần hơi cười lạnh nói, "Mấy đứa, chạy quanh núi, đến khi nào chú cho nghỉ, tụi con mới được dừng lại."
"Đến nỗi dừng lại nửa đường......"
Dừng một chút, anh mỉm cười: "Liền chờ bị chó đuổi đi."
"......"
Tô Thụy Thụy lui về phía sau vài bước, đôi mắt trợn tròn, "Đây là ma quỷ ư?"
Diệp Niên Niên như bị sét đánh, "Ngọa tào, Diệp Tang Tang, ba của cậu là người à?"
Diệp Tang cũng bị những lời này làm cho ngốc.
Tiểu gia hỏa lúng ta lúng túng nói, "Thẩm Sơ Trần không phải là người."
Khi Thẩm Sơ Trần nghe thấy những lời này, đôi mắt lạnh như dao của anh lướt qua, "Nói cái gì?"
Chùm tóc của Diệp Tang dựng lên, phồng khuôn mặt lên, nói: "Thẩm Sơ Trần không phải là người."
"Mà là cửu thiên tiên nữ giáng trần."
(Cửu thiên tiên nữ: Tiên nữ trên chín tầng trời, hay chỉ người có sắc đẹp tuyệt trần.)
~~~~~~~~~~~~~~~
KlaraHa
Link WordPress:
Link Wattpad: