Tôi Bị Năm Cái Vai Ác Ba Ba Tranh Nhau Sủng

chương 122: mấy người trong những bức ảnh này nhìn rất quen.

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit by: KlaraHa

~~~~~~~~~~~~~~~

Thẩm Sơ Trần rất muốn giáo dục nhóc con trước mắt này nhưng lúc này lời nói đều cứng ở trong cổ họng.

Anh cứng đờ chuyển động con ngươi, vẻ mặt hiếm thấy ngây người, "Cháu, cháu gọi chú là cái gì?"

Nghe kỹ sẽ phát hiện âm cuối khi anh nói ra hơi phát run, thậm chí có một chút khó tin trong đó.

Thân thể mềm mại của cô nhóc ôm chặt lấy anh, nước mắt không ngừng rơi xuống, "Ôm Tang Tang một cái, ôm một cái... Ô."

Nhìn dáng vẻ như là bị sợ hãi. Bất quá cũng đúng, ai mà bị bắt cóc chắc cũng khó bình tĩnh lại.

Thẩm Sơ Trần bất chấp ảnh chụp rơi đầy trên mặt đất, chỉ có thể thật cẩn thận ôm chặt tiểu gia hỏa trong lòng ngực, thì thầm nhẹ nhàng dỗ Diệp Tang, "Đừng khóc, ngoan. Ba ba ở đây......"

Diệp Niên Niên và Tô Thụy Thụy ôm nhau, đau lòng khóc theo, "Ô ô ô, tụi con cũng muốn ba ba, ba ba ôm tụi con một cái."

Hai cậu nhóc ủy khuất cũng muốn tìm kiếm cảm giác an toàn vội nhào qua.

Kết quả là Thẩm quản gia ở bên cạnh vội vàng xách bọn họ trở về.

Nói giỡn.

Không thấy được chủ nhân của bọn họ đang dỗ trẻ sao?

Hai đứa nhóc này tham gia làm gì.

Tô Thụy Thụy, Diệp Niên Niên: "......"

Thẩm Sơ Trần cũng chú ý tới động tĩnh bên kia.

Cặp mắt đào hoa kia của anh hơi nâng lên, đôi mắt nhìn về phía bọn họ mang theo vẻ ghét bỏ rõ ràng.

Anh không chỉ có thờ ơ, thậm chí còn muốn một chân đá hai thằng nhóc này đi.

"Ba ba......" Tiểu gia hỏa khẽ khóc nức nở, chôn vào trong lòng ngực của anh dùng tay lau nước mắt, hình ảnh kia làm Thẩm quản gia ở bên cạnh thấy có chút buồn cười.

Ông cong lưng, thở dài thườn thượt rồi nhặt những tấm ảnh vương vãi dưới đất kia lên.

Thẩm quản gia nhịn không được cúi đầu liếc mắt nhìn lung tung, chợt lẩm bẩm một tiếng, "Con nít con nôi mang nhiều ảnh chụp như vậy làm gì."

Còn đều là ảnh đàn ông.

Cũng không biết Hoắc tiên sinh ngày thường dạy con như thế nào.

Diệp Tang rất dễ dỗ, hồi lâu mới tự an ủi bản thân vài câu, sau đó hút mũi, mắt mèo chớp chớp, sau đó lại giống như người không có việc gì chui ra từ trong lòng ngực của Thẩm Sơ Trần.

Bộ dáng không tim không phổi kia, cực kỳ giống tên một tên cặn bã.

Dùng xong liền ném.

Thẩm Sơ Trần bị tức cười.

Anh đưa tay ra, dễ dàng ôm chặt lấy tiểu gia hỏa vào trong lòng ngực, không cho cô nhóc có cơ hội chạy trốn.

"Hồi nãy cháu kêu chú là gì?" Thẩm Sơ Trần âm u hỏi.

Diệp Tang phồng má, cũng nhớ tới hành vi không tiền đồ vừa rồi của mình, có chút ngượng ngùng cúi thấp đầu, nhìn mũi chân mềm mại nói:

"Nhân gia chỉ là...... Chỉ là yêu cầu một cái ôm mà thôi." Rốt cuộc trước kia đều là bé ôm người khác.

Thẩm Sơ Trần lập tức nghĩ thông suốt, anh cười như không cười nhìn chằm chằm bé, "Cho nên cháu mới gọi chú là ba ba sao?"

Tìm được cảm giác an toàn, sau đó thì không cần anh?

Thẩm Sơ Trần nhìn nhóc con trong lòng ngực, hơi nhếch môi, lông mày xinh đẹp cong lên, anh cảm thấy bản thân quá ủy khuất.

Anh chậm rãi nâng khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của Diệp Tang lên, cười lạnh hỏi: "Dùng xong liền ném? Hoắc Nghiêu dạy cháu làm người như thế hả?"

Diệp Tang: "......"

Bé hừ một tiếng, ngẩng khuôn mặt nhỏ tỏ vẻ, "Quỷ hẹp hòi kia mới sẽ không dạy cháu đâu."

Vai ác ba ba là quỷ hẹp hòi.

Thẩm Sơ Trần cười một tiếng, u ám trong lòng thật lâu mới tiêu tan, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô nhóc, "Đi thôi."

"Chú đưa cháu về."

"Hả?" Diệp Tang hơi ngẩn ngơ hỏi một tiếng.

"Ngươi, ngươi muốn đưa nhân gia đi sao?" Tiểu gia hỏa nhịn không được lui về phía sau vài bước, mắt mèo hơi mở to, không chút nghĩ ngợi nhào qua ôm lấy đùi anh.

Bé không muốn trở về!!

Bằng không vai ác ba ba tối nay nhất định sẽ cho bé một tuổi thơ hoàn chỉnh.

Ông trời cũng không cứu được bé.

Thẩm Sơ Trần liếc mắt nhìn cô nhóc một cái, rồi khẳng định: "Đúng vậy."

Khuôn mặt nhỏ của Diệp Tang lập tức suy sụp xuống.

"Thẩm, Thẩm Sơ Trần......" Tiểu gia hỏa lấy hết can đảm, trực tiếp kêu cả tên lẫn họ anh, "Ngươi không có tâm."

Thẩm Dao: "......" Con nhóc ngu ngốc này ngày thường xem bao nhiêu phim thần tượng vậy?

Thẩm Sơ Trần "Không có tâm": "......"

Anh hít một hơi thật sâu, xách theo nhóc con trong lòng ngực quay đầu lạnh lùng mở miệng nói với Thẩm quản gia đang thì thầm với đám người hầu, "Đem con nhóc này đưa đến nhà Hoắc Nghiêu cho tôi."

Anh rũ mắt, thanh âm bình tĩnh: "Bây giờ tôi không muốn nhìn thấy nó."

Anh sợ bị tức chết.

Tóm lại không phải con anh.

Đã từng là người đàn ông dù thuộc hạ chết dưới chân vẫn bình thản, bây giờ lại vì một đứa bé lại liên tục mắc sai lầm.

Nếu lại ở chung tiếp, Thẩm Sơ Trần sợ sau này sẽ lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục.

"Nhân gia......" Diệp Tang dẫu cái miệng nhỏ thành hình mỏ vịt, làm bộ làm tịch thút tha thút thít, ủy khuất chưa từ bỏ ý định hỏi, "Nhân gia không phải là bảo bảo mà ngươi yêu nhất sao?"

Thẩm Sơ Trần nghiêng đầu, ngoài cười nhưng trong không cười: "Trước nay đều không phải cháu."

Anh lạnh mặt, "Để quản gia đưa cháu trở về."

Dừng một chút, Thẩm Sơ Trần đại khái cũng ý thức được giọng điệu của mình có chút quá khích, anh chậm rãi cười một cái, xoa đầu của tiểu gia hỏa, thấp giọng nói: "Chỗ này không thích hợp với cháu."

"Cháu đi về trước."

"Chờ hôm nào chú lại dẫn cháu đi chơi, được không?" Anh sợ sau này sẽ bị cô bé ảnh hưởng đến.

Mọi người ở đây đều biết những lời này của Thẩm Sơ Trần đều để lừa con nít.

Nhưng bạn nhỏ Diệp Tang lại tin.

Cô bé chớp mắt mèo, rối rắm nhẹ giọng nói, "Vậy, một lời đã định."

Tiểu gia hỏa trông mong nói, "Chú nhất định phải tới tìm cháu nha."

Thẩm Sơ Trần cười đồng ý, cặp mắt đào hoa xinh đẹp kia rũ xuống, làm người đoán không ra cảm xúc gì.

"Quản gia." Anh gọi một lần nữa, hơi ngước mắt khôi phục lại nụ cười chưa chạm đáy mắt như mọi khi, "Mang con bé đi."

"À......" Quản gia đang thấp giọng thảo luận với đám người hầu vội ngây người giấy lát, phản xạ có điều kiện mà trả lời.

Thẩm Sơ Trần nhướng mày lần thứ hai cười khẽ mở miệng, "Quản gia......"

"Lỗ tai của ông bị điếc à?" Anh không chút khách khí hỏi lại.

Thẩm quản gia bị giọng điệu u ám của anh hoảng sợ, sau đó phản xạ có điều kiện phủ nhận nói.

"Không, không, không."

Ông cười nhếch môi một tiếng, gấp gọn những bức ảnh trong tay lại, nói: "Tôi chỉ cảm thấy......"

"Mấy người trong những bức ảnh này nhìn rất quen."

Quản gia cầm bức ảnh thứ nhất, nói: "Đây ạ."

"Người này, Tô Thần."

"Có lẽ là ngài chưa nghe qua. Người này được xưng là tín ngưỡng và vinh quang trong giới esport."

Thẩm quản gia cười nói, "Vị Thái Tử gia không muốn kế thừa Tô gia chính là anh ta."

"Còn người này." Ông bắt đầu nói, chỉ vào một bức ảnh khác, "Cố ảnh đế."

"Nổi tiếng khi còn trẻ, nhận được giải ảnh đế ba lần liên tiếp, nghe nói anh ta ôm một nửa lưu lượng của giới giải trí."

Thẩm Sơ Trần nghe được liền nhíu mày, giấy tiếp theo anh hỏi lại: "Còn gì nữa?"

Là đám người quái quỷ gì đây?

"Điều này lại càng trùng hợp." Thẩm quản gia nói với vẻ mặt kỳ quái, nhìn về phía Thẩm Sơ Trần muốn nói rồi lại thôi.

~~~~~~~~~~~~~~~

KlaraHa

Link WordPress:

Link Wattpad:

Truyện Chữ Hay