Edit by: KlaraHa
~~~~~~~~~~~~~~~
Diệp Tang giãy giụa vài cái đều không có kết quả.
Bé gục đầu nhỏ xuống dứt khoát từ bỏ giãy giụa.
Nhân viên cửa hàng đứng ở bên cạnh khóe miệng run rẩy vài cái.
Cô vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy có người cha như vậy.
Không biết ôn nhu với tiểu khả ái một chút sao?
Nhân viên cửa hàng trầm mặc, nhìn thấy vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc của cô bé, không khỏi cong khóe môi.
Hoắc Nghiêu rũ mắt hỏi bé, "Biết thay quần áo không?"
Diệp Tang gật đầu: "Biết ~"
......
Chính là chưa từng mặc quần yếm. Nhưng loại chuyện này bé sao có thể không biết xấu hổ nói cho Hoắc Nghiêu.
Tiện nghi ba ba đến lúc đó khẳng định sẽ chê cười bé.
Tiểu gia hỏa cộp cộp cộp chạy tới, phồng khuôn mặt, dưới ánh mắt "Từ ái" của nhân viên cửa hàng, quay đầu lắc lắc chùm tóc tiêu sái chạy về phía phòng thử đồ.
Hoắc Nghiêu nhìn bé, đột nhiên nhàn nhạt lên tiếng: "Từ từ."
"Quay lại." Anh nói.
Mắt mèo của tiểu gia hỏa sáng lên.
Chẳng lẽ là tiện nghi ba ba này nghĩ thông suốt, chuẩn bị giúp bé mặc quần yếm?
Hoắc Nghiêu tốt bụng nhắc nhở nói: "Con đi nhầm chỗ rồi."
Anh chỉ vào một hướng khác, "Đó mới là phòng thử đồ."
Diệp Tang: "...... Ồ."
Tiểu cô nương tức giận đến mức chùm tóc dựng thẳng lên, bóng dáng đều mang theo vài phần hỏa khí.
"Phụt. Ha ha ha ha ha." Nhân viên cửa hàng đứng ở bên cạnh cười phá lệ vui sướng.
Quá đáng yêu đi.
Cô cười còn không có được vài giây, liền phát hiện ánh mắt của người đàn ông không biết làm cha kia lạnh lùng nhìn chằm chằm mình.
Nhân viên cửa hàng nháy mắt thu liễm ý cười, nghiêm trang đứng ở bên cạnh, chờ cô nhóc đi ra.
Hoắc Nghiêu lãnh đạm ngồi vào một bên, cầm di động mặt lạnh nhìn văn kiện mà công ty gửi tới, sau đó liền lơ đãng không tập trung.
Cũng không biết con ngốc kia có biết mặc hay không.
Bất quá......
Hoắc Nghiêu như suy điều tư gì mà nghĩ.
Con gái của anh tuy rằng không thông minh, nói như thế nào thì cũng không có khả năng không biết mặc quần yếm.
Tuy rằng thẳng nam trước mắt vẫn xem nhẹ năng lực của tiểu gia hỏa.
Diệp Tang thật đúng là không biết mặc.
Tiểu gia hỏa mặc quần yếm màu đỏ lộ ra cánh tay nhỏ như củ sen, cái miệng nhỏ bẹp ủy khuất ôm quần áo.
Bé không biết...... Ô.
......
Nhân viên cửa hàng cũng không chỉ phục vụ cho một người khách là Hoắc Nghiêu.
Cô ấy vội vàng bắt chuyện với một khách hàng khác, đem những bộ váy áo tinh xảo trong tiệm lấy ra, cho khách hàng chọn lựa.
"Cô bé còn nhỏ đã đẹp như vậy, lớn lên khẳng định có thể làm minh tinh."
Nhân viên cửa hàng cười quơ quơ chiếc váy trắng trong tay, ôn nhu nói: "Bộ này ngài thấy thế nào?"
Thử hỏi ai lại không thích nghe lời nói dễ nghe?
Thẩm San San tự nhiên cũng không ngoại lệ.
Khóe môi của cô ta câu lấy vài phần căng kiều, bước chân thướt tha lả lướt, nhất cử nhất động đều lộ ra khí chất của danh viện Đế Đô.
Cô bé đi bên cạnh cũng cực kỳ tinh xảo dịu dàng.
Chỉ tiếc......
Nhân viên cửa hàng chân trước mới vừa gặp được một tiểu gia hỏa như là búp bê sứ, đối với cô bé này cũng cảm thấy không có vài phần kinh diễm gì nhiều.
Nhiều lắm khen vài câu tinh xảo đáng yêu.
Thẩm Dao cắn khóe môi, thanh âm mềm mại mang theo vài phần kiều khí, "Em không muốn bộ này, em muốn đắt nhất."
Mẹ của cô nói, cô thân là Thẩm gia đại tiểu thư, mặc kệ là quần áo hay là cái gì khác cũng đều phải tốt nhất.
Nhân viên cửa hàng sửng sốt, đối diện với ánh mắt của cô bé, chợt mặt mày hớn hở nói: "Đắt nhất à? Tới, chị tìm cho em."
Đưa tới cửa coi tiền như rác không làm thịt thì chính là kẻ ngu. Chỉ là cô nhóc này còn tuổi nhỏ, sợ là bị cha mẹ chiều hư.
Hoắc Nghiêu xốc lên mi mắt, rõ ràng cũng chú ý tới động tĩnh bên kia. Anh hơi cười nhạo một tiếng, dư quang nhìn về phía Thẩm San San, chợt rũ xuống đôi mắt không chút để ý chờ tiểu gia hỏa kia.
Em gái của Thẩm Sơ Trần.
Người phụ nữ này anh cũng có chút ấn tượng.
Cô bé ở bên cạnh kia phỏng chừng chính là đứa con gái mà cô ta tự hào, Thẩm Dao.
So với Thẩm Ngôn An suốt ngày trầm mặc ít nói, thực hiển nhiên Thẩm Dao hoạt bát vui sướng thông minh càng làm cho Thẩm San San vui.
Hoắc Nghiêu chỉ là nhìn thoáng qua liền thu hồi tầm mắt. Kết quả anh không nghĩ tới Thẩm San San tựa hồ cũng thấy anh.
Thẩm San San có một bộ dáng thanh tú, mặc sườn xám khí chất dịu dàng, đi đến bên người Hoắc Nghiêu, như một đóa hoa sen trắng.
Hoắc Nghiêu híp đôi mắt.
Nếu là đổi lại là trước kia, anh rất thưởng thức những người phụ nữ ôn nhu từ trong xương cốt.
Nhưng hiện tại......
Ánh mắt của anh cười như không cười.
Trong nhà đột nhiên có thêm một tiểu gia hỏa, anh cũng có tính toán muốn tìm mẹ kế cho Diệp Tang.
Thẩm Dao đi theo nhân viên cửa hàng chọn được một chiếc váy mà bản thân vừa lòng, cô bé nhảy nhót muốn đi thay quần áo, nhân viên cửa hàng đột nhiên giữ chặt bé có chút khó xử nhẹ giọng nói: "Bạn nhỏ."
"Phòng thử đồ vừa rồi đã có người đi vào. Nếu không em đợi một lát được không?"
Thẩm Dao ủy khuất lắc đầu, "Không cần. Mẹ em nói, là hòn ngọc quý trên tay của Thẩm gia, không cần nhượng bộ với bất kỳ kẻ nào."
Dựa vào cái gì lại muốn bé từ từ?
Thẩm San San thấy thế, lập tức ôn nhu giải thích nói: "Dao Dao ngày thường bị tôi chiều hư, đồng ngôn vô kỵ mà thôi."
Hoắc Nghiêu sắc mặt nhàn nhạt không có ra tiếng.
Nói cái gì mà đồng ngôn vô kỵ. Bất quá là bị sủng hư mà thôi.
Nhân viên cửa hàng ngăn đón không cho cô bé xông vào phòng thử đồ này, Thẩm San San mỉm cười cũng không có ngăn cản.
Trên thực tế, cô ta cũng không cảm thấy mình nói cái gì sai. Cô ta thân là Thẩm gia đại tiểu thư, con gái của cô ta tự nhiên cũng là thiên kiều bách sủng, một phòng thử đồ mà thôi, nhường một chút thì có làm sao?
Hoắc Nghiêu lười nhác nhét điện thoại vào túi, thấy con bé này ồn ào muốn con gái của anh nhường phòng thử đồ, khóe môi tức khắc gợi lên một nụ cười ý vị không rõ.
Anh đứng lên gõ cửa phòng thử đồ, thanh âm lạnh nhạt, "Diệp Tang Tang."
"Con ngủ ở trong đó à?" Thay đồ mười phút còn chưa xong.
Con nhóc này dong dài ở trong đó làm gì?
Diệp Tang đang ôm quần áo nghe vậy chùm tóc hơi nhếch lên, phồng quai hàm, nãi thanh nãi khí nói: "Hoắc Nghiêu!"
Tiểu gia hỏa ủy khuất gọi, "Con, con không biết mặc ô ô ô."
Làm gì phải khó xử một bảo bảo năm tuổi QAQ
Hoắc Nghiêu: "......"
Anh trăm triệu cũng không nghĩ tới, con nhóc ngu xuẩn này lại không biết mặc quần yếm.
Anh hơi trừng lớn mắt, lần đầu tiên cảm nhận được cái gì kêu là mộng bức.
"Con không biết mặc? Sao mày ngốc thế con."
Ngữ khí của Hoắc Nghiêu lộ ra vẻ hận sắt không thành thép.
Diệp Tang bẹp cái miệng nhỏ, trong mắt chứa nước mắt, thiếu chút nữa bị "Thẳng nam lên tiếng" này tức thành quả bóng.
"Ô ô ô. Ba, ba tới mặc cho con đi!"
Tiểu gia hỏa dứt khoát cầm quần áo, ném quần yếm vào Hoắc Nghiêu mặt không cảm xúc đang đi đến phòng thử đồ.
Bởi vì không khống chế tốt sức lực, trực tiếp ném ở trên đầu anh.
Hoắc đại lão vừa tiến đến đã bị ném vào mặt: "......" Một đời anh danh của anh.
Tiểu gia hỏa thút tha thút thít chỉ vào quần áo, nói: "Ba ba thông minh như vậy, nhất định biết quần áo này mặc như thế nào đúng không?"
Hoắc Nghiêu mặt lạnh lùng, duy trì vẻ ngoài phong vân khinh đạm, "Đúng, đó là tất nhiên."
Anh dù sao cũng là đại lão thông minh một đời, làm mưa làm gió.
Sao có thể không biết đồ của con nít mặc như thế nào.
~~~~~~~~~~~~~~~
KlaraHa
Link Wordpress: