Tô Chiêm kinh ngạc nhìn Văn Mặc, cậu vạn nhất không nghĩ tới Văn Mặc sẽ để tâm đến những chuyện của cậu.
Trước kia Văn Mặc cũng không phải là bạn cùng phòng ký túc xá của cậu, cũng không chung một nhóm với câu, tại sao hắn lại lưu tâm về chuyện này.
Tô Chiêm cảm thấy khó hiểu cậu nháy mắt một cái, sau đó liền lười biếng mà nói: "Tại sao lại hỏi việc này, đây là việc cá nhân của tôi."
"Quan tâm bạn cùng phòng." Văn Mặc kiên nhẫn ăn ớt xanh mà vợ hắn gọi, uông một ngụm nước, động tác của hắn lịch sự mang theo vài phần tao nhã cùng kiêu ngạo: "Tôi thật sự quan tâm cậu."
Một người mỗi lần đều trêu chọc cậu đến phát điên, vừa rồi còn chế nhạo cậu là của cậu rất nhỏ, trong nháy mắt lại nói với cậu là hắn rất quan tâm đến cậu, Tô Chiêm chỉ cảm thấy hắn đang muốn đứng ở một góc độ nào đó cười nhạo cậu.
Tính tình Tô Chiêm kiêu ngạo, nếu có khó khăn cậu thường giấu ở trong lòng mình, cho nên chuyện này đừng nói là vì Văn Mặc hỏi, nếu như Phương Thập Thu có hỏi, cậu cũng sẽ từ chối trả lời.
Tô Chiêm để đũa xuống, khẽ xùy một tiếng: "Chồn cũng biết chúc tết gà hẳn là quan tâm lắm đây."
Mí mắt Văn Mặc không nhấc nói: "Tôi là chồn thì không sao cả, nhưng cậu là gà......"(hông mún hiểu cho lắm:> bởi vì căn bản tôi có hiểu đâu:DDD)
Tô Chiêm: "......!"
A a a, cậu lại mồm nhanh hơn não rồi, đến tột cùng là do cậu quá ngốc hay là do Văn Mặc quá thông minh đây.
Tô Chiêm hậm hực nói không nên lời, ăn xong liền cầm cặp quay lại lớp học.
Văn Mặc cũng theo cậu để đũa xuống, đi phía sau cậu trở về lớp.
Một mình Tô Chiêm đi phía trước, ánh nắng giữa trưa phá lệ phi thường chói chang, bầu trời xanh, màu tóc cùng đôi mắt của Tô Chiêm dưới ánh nắng mặt trời ngày càng nhạt màu.
Thiếu niên khoác chiếc cặp màu đen đi ở phía trước, gió nhẹ thổi lấy vạt áo cậu, phác họa ra thân hình thiếu niên gầy gò.
Dưới góc độ của một alpha mà nhìn thì Tô Chiêm thực sự rất gầy và nhỏ, nhưng cậu lại có những đường nét cơ bắp mà mọi omega bình thường đều không có, mang theo sự linh hoạt cùng sức mạnh muốn bộc phát.
Là một tiểu khả ái rất mâu thuẫn, thời điểm xù lông lên không thể nào không yêu cho được.
Văn Mặc không có nói điêu, hắn thật sự rất quan tâm đến Tô Chiêm, hắn cảm giác hắn trêu chọc Tô Chiêm làm cho cậu xù lông lên thì cũng không nói làm gì, nhưng người khác tuyệt đối không thể bắt nạt tiểu khả ái của hắn.
Nhưng có lẽ phương pháp hắn dùng không đúng lắm, Tô Chiêm vẫn còn rất cảnh giác với hắn.
Văn Mặc xoa xoa thái dương cười khổ, không biết hắn bị sao, mỗi khi nhìn thấy Tô Chiêm, tin tức tố thuộc về alpha của hắn lập tức dâng trào, hắn sẽ vô thức nói ra những lời nói cợt nhả, nhưng điều này dường như đã đẩy cậu cách hắn ra càng ngày càng xa.
Tô Chiêm yên lặng trở lại lớp, thời điểm nghỉ giữa giờ lớp trưởng Bao Vượng tới hỏi cậu: "Chiều chủ nhật này, lớp trưởng của lớp muốn lớp chúng ta với lớp họ thi đấu nhỏ, cậu sẽ đến chứ, tôi thấy cậu chơi bóng rổ rất giỏi."
"Tôi sẽ đến." Tô Chiêm không chút do dự nói, nói xong cậu mới nhớ lại: "Lớp không phải có một học sinh năng khiếu diện bóng rổ tên Đặng Ngân Lượng sao? Cậu ta cũng tới?"
"Đúng rồi." Bao Vượng không quá quan tâm xua xua tay: "Nhưng cũng chỉ là có một người mà thôi, làm gì có nhiều người như lớp chúng ta đâu."
"Ừ." Tô Chiêm cười cười, không hỏi nữa, dứt khoát báo danh.
Hiện tại hệ thống giáo dục đang được đổi mới, một số học sinh sẽ dựa vào năng khiếu của mình để được thi vào các trường trọng điểm cấp ba, dựa vào năng khiếu họ sẽ được giảm điểm để được nhận vào những trường học danh tiếng.
Khối của trường trung học phổ thông Dục Trạch có tông cộng bảy lớp, trong một lớp sẽ có một nhóm người có tầm ảnh hưởng, hầu đết đều là con nhà giàu và có quyền thế, không có học sinh chuyên về thể thao trong lớp.
Sáu lớp còn lại hầu hết đều là những học sinh có năng khiếu về thể thao.
Lớp Tô Chiêm cũng có, bất quá lại là về phương diện chạy cự li dài, chứ không phải là bóng rổ.
Đến tiết tự học buổi tối, Văn Mặc gửi tin nhắn cho Tô Chiêm: Tiết tự học buổi tối tôi sẽ tìm cầu, trước tiên sẽ cho cậu làm bài tập, sau đó cùng cậu về ký túc xá.
Tô Chiêm: Không cần, tôi tự về được, tôi nay không cần ôn tập.
Văn Mặc dễ dàng đánh bại sự quật cường của Tô Chiêm: Nhưng cậu không có chìa khóa.
Tô Chiêm:......
Một tin nhắn đơn giản thay cho lời nói được thông qua màn hình hiện ở trước mắt Tô Chiêm, có vẻ đặc biệt thiếu chân thành: Xin lỗi, buổi trưa tôi quên đưa cho cậu.
Tô Chiêm cậu không muốn quay lại ký túc xá, cậu biết Văn Mặc chính là một con soi đuôi lớn, khẳng định còn đang muốn làm chuyện gì đó mờ ám muốn hãm hại cậu.
Sau khi đến tiết tự học buổi tối, Văn Mặc đến lớp với cặp sách khoác trên vai.
Ngay sau đó, Tô Chiêm lại được hưởng thụ cảm giác cả lớp chú ý đến, Phương Thập Thu lặng lẽ nói nhỏ vào tai Tô Chiêm: "Vãi thật, Tô ca, mày có biết mày sướng nhất rồi không, hotboy tự mình đến muốn cùng mày về ký túc xá, tao có niềm tin mày với hotboy sẽ trở nên thân cận như người một nhà."
Phương Thập Thu thập chí còn đàn hối hận lúc đó sao lại không cược thân cận như người một nhà chứ, hiện tại đã chốt hết rồi, không có cách nào sửa lại.
Tô Chiêm: "......!Mày có thể ngậm mồm được rồi đấy."
Phương Thập Thu nhanh chóng thu dọn sách vở rời khỏi cỗ, Văn Mặc ngồi ở chỗ của Phương Thập Thu, tiếp tục giảng đề cho Tô Chiêm.
Khi giảng đề, Văn Mặc không hề bày trò trêu chọc cậu, chỉ nhẹ giọng trả lời lại câu hỏi của Tô Chiêm.
Giờ giảng đề vui vẻ kết thúc lúc mười giờ, Văn Mặc nhìn đồng hồ: "Cậu còn có gì phải thu dọn thì dọn nốt đi.
Hôm nay đến đây thôi, chúng ta đi về."
Tô Chiêm cậu tuyệt đối sẽ không thừa nhận bản thân cậu lưu luyến với thời gian luyện đề, cậu dứt khoát thu dọn sách vở lại, cùng Văn Mặc xuống lầu.
Giữa mùa thu khí trời đã trở lạnh, Tô Chiêm cũng chỉ mặc độc mỗi chiếc áo đồng phục, bị gió lạnh thổi quá khiến cậu rùng mình một cái.
Áo khoác mang theo mùi hương gỗ thơm ngát khoác lên bả vai cậu, Văn Mặc nói: "Mặc áo khoác vào, không sẽ bị cảm lạnh."
Tô Chiêm sửng sốt một chút, muốn lấy áo khoác trên bả vai xuống: "Không cần, tôi không lạnh cậu tự mặc đi."
"Không, cậu rất lạnh." Văn Mặc đè lại tay Tô Chiêm, ngăn lại động tác trả áo của cậu.
Bàn tay Văn Mặc rộng thon dài, lúc bao trùm trên tay Tô Chiêm có một sự chênh lệch hiện ra rõ ràng.
Tay của Tô Chiêm tuy rằng cũng không nhỏ, nhưng omega có khung xương rất tinh tế, một bàn tay của Văn Mặc cũng có thể hoàn toàn bao lấy hai bàn tay của cậu.
Cảm giác rất vi diệu, giống như bàn tay to lớn trầm ổn của Văn Mặc đang bảo vệ chăm sóc bàn tay bé nhỏ của Tô Chiêm.
Tay Văn Mặc đè lại ở mu bàn tay của Tô Chiêm, Lòng bàn tay hắn rất nóng, nhiệt độ như muốn làm bỏng Tô Chiêm.
Tô Chiêm cảm thấy khó xử, khó chịu rụt tay lại, nhìn thấy vẻ mặt của hắn liền muốn nói gì đó.
Văn Mặc lấy điện thoại ra để trả lời cuộc gọi.
Tô Chiêm tự giác đi lên đằng trước, không nghe Văn Mặc nói chuyện điện thoại riêng.
Nhưng một lát sau, cậu bỗng nhiên ngửi thấy được một mùi hương ngọt ngào.
Một cảm giác ngọt ngào đến khác thường, cậu hít một hơi lớn liền cảm thấy tim đập loạn xạ, giống như một con thú đang bị đè nén trong cơ thể của cậu đang thức tỉnh.
Cậu quay đầu lại, nhìn thấy một nam sinh quen mắt đang đứng bên cạnh Văn Mặc.
Dưới ngọn đèn đường màu be, cậu nhìn thấy nam sinh đó mặt đỏ bừng, thở hổn hển, đứng bên cạnh Văn Mặc, mang theo vẻ mặt mờ mịt, nhỏ giọng nói: "Văn Mặc, cậu....!cậu có thể giúp tôi một chút được không......"
Nam sinh đó là nam omega, hơn nữa còn sắp đến kỳ phát tình, mùi hương ngọt ngào đó chính là từ trên người nam sinh đó tản ra.
Đến kỳ phát tình omega sẽ phát ra tin tức tố để dẫn dắt alpha cùng tiết vào kỳ phát tình.
Nhưng, tin tức tố của omega vào kỳ phát tình không chỉ ảnh hưởng đến alpha mà còn ảnh hưởng đến cả những omega khác, tin tức tố của omega đó sẽ tạo thành kỳ phát tình giả cho omega khác, làm cho những người khác cũng bị ảnh hưởng rồi tiến vào kỳ phát tình.
Tô Chiêm ngửi được tin tức tố ngạt ngào kia, thân thể cậu không kịp khống chế liền nóng lên, cậu thở hổn hển, sắc mặt ửng hồng, con nguwoi màu hổ phách bắt đầu mờ mịt hơi nước.
Hai chân cậu như nhũn ra, tin tức tố của cậu mang theo hơi nước trong cơ thể cậu phát tán ra.
Văn Mặc híp mắt lại, sắc mặt hắn lạnh lẽo nỗ lực đẩy nam sinh omega đứng gần hắn không chút lưu tình, omega bị hắn đẩy liền ngã nhào xuống mặt đất, kêu lên một tiếng đau đớn.
Mà Văn Mặc vẫn đứng thẳng, giống như một tảng băng, không để lại bất kỳ mùi hương của nam sinh omega đang động dục kia ám vào người.
Hắn thờ ơ, không phát ra một chút tin tức tố của alpha.
Nhưng khi hắn ngửi thấy từ trong không khí truyền đến hơi thở mang theo hơi nước trong veo, vẻ mặt hắn khẽ biến đổi, lập tức đi tới bên cạnh Tô Chiêm, nhanh chóng hỏi: "Cậu có mang thuốc ức chế không?"
Cả người Tô Chiêm như muốn nhũn ra, hai chân không khép lại được, gần như là theo bản năng tin kiêm hơi thở cùng tin tức tố quen thuộc.
Chứng ỷ lại tin tức tố của cậu đến không đúng lúc do kỳ phát tình lại bị kìm nén lại quá lâu, lần này lại bị một omega khác cưỡng chế phát tình, vô cùng hung hăng, khiên thần trí cậu đều có chút mơ hồ.
Hắn dựa vào lồng ngực Văn Mặc thở dốc, đại não hỗn độn hỏi lại: "Thuốc ức chế?"
Cậu dựa vào tia lý trí cuối cùng lấy cặp sách lục tìn thuốc ức chế.
Tin tức tố của Tô Chiêm tỏa ra ngày càng nhiều, may là hiện tại buổi tối lớp học không có người, nếu không sẽ vô tình câu dẫn phải một số ít alpha không an phận.
Văn Mặc ngửi thấy được tin tức tố mang theo hương nước hoa mềm mại thấm tận ruột gan của Tô Chiêm, hắn nhắm mắt, hầu kết khiêu gợi chuyển động, nỗ lực nắm chặt tay để khống chế chính mình.
Ánh mắt tối sầm lại, đôi mắt đen láy như ẩn chứa dã thú đói khát, nhìn thẳng vào Tô Chiêm.
Tin tức tố của Tô Chiêm tỏa ra ngày càng đậm, hô hấp của Văn Mặc cũng theo đó mà không ổn định, không nhịn được thúc giục cậu: "Nhanh lên một chút."
Tô Chiêm miễn cưỡng lấy được thuốc ức chế từ trong cặp sách ra, lại phát hiện bản thân cậu hiện tại tay chân bủn rủn vô lực, làm như nào cũng không thể mở nắp ống thuốc ức chế.
Cậu gấp đến mức đuôi mắt đều đỏ lên, mang theo vài phần đáng thương.
Văn Mặc bất đắc dĩ nhìn cậu, một lát sau liền cầm lấy ống thuốc ức chế, ghim vào sau gáy Tô Chiêm.
Quá trình này, Văn Mặc vô thức nhìn thấy tuyến thể sau gáy Tô Chiêm.
Tuyến thể mềm mại yếu ớt ở dưới ngọn đèn đường hoàn toàn bại lộ trong mắt Văn Mặc, hai mắt hắn mờ đi, cánh tay đang ôm Tô Chiêm vô thức mà dùng sức.
Tô Chiêm bị đau, nhịn không được liền ai oán kêu lên một tiếng.
Văn Mặc giật mình, lập tức nới lỏng tay, nhắm mắt lại, hít một hơi thật sau, lúc này hắn mới phát hiện hắn bị Tô Chiêm dẫn dắt cũng đã phát ra một chút tin tức tố alpha.
Chỉ lỡ như vậy, không biết từ lúc nào nam sinh omega đã lảo đảo đi đến bên cạnh Văn Mặc, sắc mặt cậu ta đỏ lên, ánh mắt mê ly nhìn Văn Mặc.
Xung quanh Văn Mặc là tin tức tố hắn vừa phát ra, bị gió vô tình làm tản ra, nam sinh omega vô tình ngửi được, vẻ mặt cậu ra thay đổi, giống như sung sướng mà kêu lên một tiếng, mùi hương ngọt ngào bỗng chốc trở nên nồng nặc.
Nam sinh omega đã chân chính tiến vào kỳ phát tình.
Tác giả có lời muốn nói:
Văn Mặc: Vợ không nói chuyện với tôi, oan ức quá mà..