Tên nhóm fan của Văn Mặc được đặt là Tiểu Mặc bé nhỏ đáng yêu, bên trong nhóm hiện tại mọi người cũng không hoạt động nhiều lắm, Tô Chiêm cũng không quan tâm nhiều lắm, cậu thoát ra khỏi nick kèn trumpet ra leo lên giường chuẩn bị đi ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, khi Tô Chiêm tỉnh lại, cậu có cảm giác vô lực quen thuộc.
Trong lòng cậu liền nổi lên một trận rùng mình, cậu biết chứng ỷ lại tin tức tố của cậu lại phát tác, cậu túm lấy cái áo đồng phục trước đầu giường trùm lên mặt.
Thời điểm chứng ỷ lại tin tức tố phát tác, cậu đối với mùi tin tức tố khác đặc biệt mận cảm, như có như không trong không khí có mùi hương cay đắng ngay sau đó cậu nghe được Cận Minh Lỗi hỏi cậu: "Tô Chiêm, sao cậu lại lấy đồng phục trùm lên mặt, cậu để như vậy mãi không chán sao?"
Tô Chiêm hiện giờ chỉ lo lắng người khác sẽ biết cậu đang lén lút ngửi tin tức tố của Văn Mặc, liền viện ra một lý do: "Sáng quá làm tôi bị chói mắt, tôi nằm nghỉ một lúc nữa, các cậu đi trước đi."
"À, được thôi." Cận Minh Lỗi rời đi trước, trước khi đi hẳn còn dặn dò cậu: "Cậu chú ý thời gian một chút, đừng để bị đi muộn."
Đầu óc Tô Chiêm mê mê muội muội hấp thụ tin tức tố, mơ hồ đáp lại hắn một tiếng.
Cậu đã cầm đồng phục của Văn Mặc được một thời gian, tin tức tố còn bám trên đồng phục đã không còn nhiều, cậu lấy đồng phục che kín mặt mình cũng không tài nào làm giảm bớt chứng ỷ lại tin tức tố, ngược lại còn làm cho cậu cảm thấy khó thở.
Cậu dãy dụa từ trong cái áo ló đầu ra, nhẹ nhàng thở dốc, cậu chau mày cảm giác được tình huống có chút không đúng, rõ ràng tối qua cậu được Văn Mặc phụ đạo cho, cũng đã hấp thụ được một ít tin tức tố của hắn, chứng ỷ lại tin tức tố này không nên phát tác nhanh như vậy.
Nhất định có chỗ nào đó không đúng......
Vả lại, lần này của cậu có biểu hiện rất khác, không chỉ là thở hổn hển chân mềm nhũn mà còn có một thứ khác nữa.
Ý thức của cậu mơ mơ hồ hồ, ngoài cửa truyền vào thanh âm phá lệ lại vô cùng rõ ràng.
Trên hành lang ký túc xá truyền đến tiếng người người đi lại, nhưng cũng không lâu lắm, những tiếng bước chân chầm chậm biến mất, cả toàn nhà to lớn bỗng chốc dường như chỉ còn lại một mình cậu.
Cậu nằm trên giường lăn lộn, mái tóc đen bị mồ hôi thấm ẩm ướt, đôi môi hé mở ra thở dốc, hai chân cậu theo bản năng ma sát qua lại, sắc mặt cậu ửng hồng, thắt lưng cậu bủn rủn vô lực, tin tức tố của cậu phân tán ra bốn phía, mang theo ngọt ngào tràn đầy cả gian phòng.
Là kỳ phát tình của cậu tới rồi.
May là hiện tại đã đến giờ lên lớp, bên trong căn nhà ký túc xá cũng sẽ không ai ngửi thấy được mùi hương tin tức tố của cậu.
Hai tay Tô Chiêm vô lực vơ loạn xạ tìm thuốc ức chế, lúc trước kỳ phát tình của cậu không ổn định cho nên từ đó cậu luôn mang theo thuốc ức chế bên mình.
Cậu bóc vỏ bên ngoài ra, đôi tay vô lực mò lấy cốc nước đặt trên bàn, uống một ngụm rồi nuốt thuốc ức chế xuống.
Nhưng mấy phút sau, bệnh tình của cậu không những không giảm bớt mà còn có xu hướng mãnh liệt hơn.
Cậu chỉ có thể lấy ra ống tiêm có chứa thuốc ức chế, miễn cưỡng mà tiêm vào cơ thể mình.
Lại trôi qua mấy phút nữa, cơ thể của cậu mới quay lại trạng thái ban đầu.
Cậu cảm giác được tình huống có chút không đúng lắm, cậu trực tiếp gọi điện cho giáo viên chủ nhiệm xin nghỉ nói cậu phải đến bệnh viện.
Cậu đến một bệnh viện gần nhất, tìm đúng bác sĩ lần trước, cậu rút máu để làm kiểm tra, bác sĩ cầm giấy xét nghiệm hỏi cậu: "Cháu còn có vấn đề gì sao? Tình huống của cháu không phải lần trước tôi đã nói rất rõ rồi sao."
Tô Chiêm: "......!cháu còn xuất hiện thêm triệu chứng khác nữa.
Chứng ỷ lại tin tức tố của cháu dường như ngày càng trầm trọng hơn.
Ngoài ra, lúc đang trong kỳ phát tình cháu giống như rất khó để kìm hãm nó."
Bác sĩ nhìn tờ giấy xét nghiệm xem xét số liệu, hỏi cậu: "Trước đó chứng ỷ lại tin tức tố của cháu được trị liệu như nào?"
Vẻ mặt Tô Chiêm lúng túng, nhớ tới một đống chuyện ngu xuẩn cậu đã làm, chỉ có thể tóm gọn lại nói: "Chính là dựa vào tin tức tố của đối phương để vượt qua."
"Được rồi." bác sĩ suy tư một lúc: "Là như này, cháu phân hóa muộn hơn các omega khác, các cơ quan khác trong cơ thể cháu phát triển không ổn định, thời điểm này cháu đặc biệt cần được alpha có tin tức tố phù hợp đánh dấu trước, đại khái hiện tại nói chung hấp thụ tin tức tố bằng cách bình thường đã không thể nào thỏa mãn được thân thể của cháu, tối thiểu cháu cần phải được ký hiệu tạm thời."
Tô Chiêm: "......"
Sắc mặt của cậu lúc trắng lúc xanh, cậu thực sự không thể nào tiếp thu được bản thân mình đã trở thành một omega.
"Bác sĩ, có biện pháp trị liệu nào khác không?"
Bác sĩ bất đắc dĩ thở dài: "Trước tôi đã nói, hoặc là dùng biện pháp kích thích hoocmon, thế nhưng bây giờ cháu không có gọi người thân đến, hiển nhiên là không muốn dùng biện pháp kích thích hoocmon, chỉ còn lại một biện pháp duy nhất là nhờ alpha ký hiệu tạm thời......"
Tô Chiêm có phần nghe không nổi nữa, lần trước nếu như không phải vì ý thức cậu mơ hồ không rõ để cho Văn Mặc đánh dấu tạm thời, bây giờ thì cậu tuyệt đối sẽ không cho phép Văn Mặc chạm vào tuyến thể của cậu, thế nhưng bây giờ bác sĩ lại nói cho cậu là cậu cần được alpha đánh dấu?
Không chỉ là đánh dấu tạm thời, vậy chẳng lẽ lại muốn cảnh + không thích hợp cho trẻ nhỏ?
Cậu rùng mình một cái, không được nhất định không được, nếu như cậu thật sự bị kẻ thù cũ đè, chuyện này quả thật sẽ vô cùng nhục nhã, cậu sẽ không còn mặt mũi nào để nhìn người khác nữa.
Phảng phất giống như những hành động ngang ngược, bướng bỉnh của cậu trước đó đều là trò đùa, giống như cậu đang tự tát vào mặt mình.
Cậu gắng gượng hỏi bác sĩ: "Không còn biện pháp nào khác sao? Còn việc lúc cháu đến kỳ phát tình tại sao thuốc ức chế dạng viên lại có tác dụng chậm như vậy?"
Bác sĩ nói: "Cũng là bởi vì cháu đang nằm trong thời kỳ phát triển đầu đủ bộ phận sinh dục của omega, cho nên kỳ phát tình sẽ bất ổn, cần phải phối hợp với thuốc kích thích hoocmon, hoặc là tin tức tố của alpha để trị liệu."
Tô Chiêm như người mất hồn từ trong bệnh viện đi ra.
Cậu thật sự không biết tại sao, cậu là một thiếu niên vừa khỏe mạnh lại tỏa sáng, thế quái nào lại dính vào sự việc như thế này, không phải là cậu sốt ruột với cha cậu mà đây chính là cậu phải cúi đầu trước kẻ thù cũ của mình.
Cậu dường như có thể tưởng tượng được tên gia hỏa Văn Mặc kia sẽ có dáng vẻ gì khi nghe được yêu cầu của cậu.
Văn Mặc nhất định sẽ từ trên cao nhìn xuống, mang theo vẻ mặt cân nhắc, miệng hắn sẽ nói: Vì sao, có phải là cậu không quên được mùi hương tin tức tố của tôi? Nếu như cậu yêu thích nó đến như vậy, thì được tôi sẽ thỏa mãn cậu omega của tôi.
Tô Chiêm bị chính suy nghĩ của mình làm cho phát ói, cậu cảm giác như trong đầu cậu đang có một thể loại xấu hổ nào đó play, tại sao cậu lại nghĩ đến những thứ này.
Không được, không thể nào được, cậu nhất quyết sẽ không nhờ Văn Mặc giúp đỡ.
Tô Chiêm lúc này vẫn đang còn rất ngây thơ suy nghĩ.
Sau tiết đầu tiên vào buổi chiều, Tô Chiêm bị thầy chủ nhiệm Lư gọi đến văn phòng, trong văn phòng còn có chủ nhiệm Lư và Văn Mặc.
Văn Mặc một bộ dạng nghe lời đứng trước bàn giáo viên Lư, hai hàm răng cắn chặt, tư thế đứng nghiêm trang, trông thật đẹp mắt.
Thầy Lư là một người đàn ông trung niên beta, tính tình ông hiền lành, chí lý, luôn luôn quan tâm và rất có trách nhiệm với học sinh, ông được coi là người thầy mà Tô Chiêm vô cùng kính trọng.
Nhưng nếu là thầy Lư còn có Văn Mặc......
Cậu cảm thấy sắp có chuyện chẳng lành.
Chắc sẽ không phải là vì chuyện phụ đạo thi đua đâu ha.
Nhưng mà chân tướng thật so với thi đua làm cho cậu muốn tan vỡ, thầy Lư mở miệng câu nói đầu tiên thầy nói: "Bạn học Tô Chiêm, hi vọng em có thể chuyển với phòng ký thúc xá của Văn Mặc, ở cùng với bạn ấy."
Tô Chiêm sửng sốt, theo bản năng hỏi: "Thầy Lư tại sao?"
"Là như thế này." Thầy Lư cười nói, giải thích với cậu: "Ở trong diễn đàn trường xuất hiện một bài đăng nói Văn Mặc một mình độc chiếm một phòng ký túc xá, điều này làm cho những học sinh khác có chút bất mãn, nói bạn ấy được nhận đãi ngộ đặc biệt.
Bạn học Văn Mặc vì muốn tránh việc bị đồn là nhận đãi ngộ đặc biệt nên hôm nay em ấy đến tìm tôi nói tôi tìm hộ em ấy một người bạn cùng phòng.
Tôi nghĩ đi nghĩ lại, vừa vặn em lại đang cùng Văn Mặc học phụ đạo toán để phục vụ cho dịp thi đua đạt xếp hạng, nên tôi đã nghĩ sẽ xếp em với em ấy ở chung một phòng ký túc xá."
Tô Chiêm thuận theo bản năng liền từ chối: "Thầy Lư à, như này, không đúng cho lắm......!em với cậu ta, không được a......!không phải còn nhiều học sinh khác sao?"
"Tại sao lại không được?" thầy Lư mỉm cười hỏi cậu: "Tô Chiêm tính cách của em hoạt bát lại hiếu động, lại vừa vặn bổ sung cho Văn Mặc, vào lúc em cảm thấy Văn Mặc quá buồn bực, em cũng có thể trêu đùa em ấy vài câu, thầy tin tưởng hai em nhất định có thể trở thành đôi bạn cùng phòng hoàn hảo."
Thời điểm lúc thầy Lư nói tới Văn Mặc, thầy có cảm giác hắn giống như hài tử nhà mình vi diệu ghét bỏ nhưng cũng lại hết lời khen ngợi.
"Như vậy không đúng với quy củ, em là...!em là......" Tô Chiêm há miệng muốn phản bác, cậu muốn nói alpha với omega không thể nào ở cùng một phòng ký túc xá, nhưng ban đầu cậu lại không phải là một omega.
Văn Mặc bỗng nhiên nói: "Thầy Lư, nếu Tô Chiêm không muốn thi thôi vậy."
Lúc Văn Mặc nói, trong giọng nói của hắn tự dưng có loại cảm giác hắn rất cô đơn, hắn cúi thấp đầu, không thấy rõ biểu hiện trên mặt hắn lắm, dáng vẻ cúi đầu cùng ngữ khí nói chuyện cũng làm người ta cảm thấy hắn đang rất thương tâm, bị bạn học cự tuyệt cô độc.
Bộ dạng này của hắn, lập tức khơi dậy sự yêu mến trong lòng thầy giáo.
Thầy Lư cau mày nhìn cậu: "Tô Chiêm, rốt cuộc đối với em như nào là không hợp quy củ? Văn Mặc là học sinh ưu tú mọi mặt, bất kể là ở phương diện học tập nào nếu so sánh với cả lớp thậm chí cả với toàn bộ học sinh trong trường em ấy cũng là học sinh ưu tú nhất, có em ấy làm bạn cùng phòng, em nên cảm thấy rất phấn chấn vui mừng mới phải, bởi vì...!bằng cách này thành tích của em cũng sẽ phát triển theo hướng tích cực."
Tô Chiêm: "......"
Cậu có thể thu hồi lời nói trước đó nói thầy Lư tính cách ôn hòa,chính trực, lý trí không?
Cậu nhấp môi, không lên tiếng.
"Tô Chiêm." Văn Mặc ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn Tô Chiêm, giọng điệu thành khẩn, lộ ra lãnh đạm nhẹ nhàng cùng với lịch sự, thật giống như......!dáng vẻ của người tối hôm qua không phải hắn vậy.
Văn Mặc hỏi cậu: "Cậu thật sự chán ghét việc làm bạn cùng phòng với tôi sao? Tôi đã cho rằng hôm qua lúc tôi phụ đạo cho cậu bầu không khí đã rất tốt, giữa chúng ta tôi cảm thấy rất hợp."
Tô Chiêm nhớ đến chuyện tối hôm qua, có chút đồng ý với ý kiến của Văn Mặc, vào tối qua không khí giữa hai người họ thật sự rất hài hòa, Văn Mặc không nói lung tung mà lại chăm chú giảng giải cho cậu, hai người họ cũng có thể đàm luận được rất nhiều chuyện khác.
Thật ra tối hôm qua cậu cũng đã có thể lý giải ra được tại sao lại có nhiều người yêu thích Văn Mặc đến vậy, bởi vì cũng có lúc Văn Mặc thực sự......!rất mê người.
Nghe được Văn Mặc hỏi cậu chuyện tối hôm qua, cậu do dự trong chốc lát vẫn không trả lời ngay.
Thầy giáo chủ nhiệm Lư nghe Văn Mặc nói không thấy cậu lập tức phản đối, thầy vỗ tay quyết định: "Được rồi, đây chính là bạn học nhỏ da mặt mỏng chuyển ký túc xá sợ mất mặt mũi, tôi thấy Tô Chiêm cũng không hẳn là không thích Văn Mặc, chuyện này cứ quyết định như vậy đi, tối nay Tô Chiêm liền chuyển vào phòng ký túc xá của Văn Mặc đi."
"Tốt lắm." Thầy Lư mỉm cười gật đầu: "Văn Mặc, vì đang là thời điểm bạn học giúp đỡ nhau, nên hai đứa làm bạn cùng phòng nhớ quan tâm lẫn nhau.
Tối nay tôi sẽ giúp Tô Chiêm chuyển sang phòng em."
Mãi đến khi ra khỏi văn phòng, Tô Chiêm vẫn chưa hiểu rõ tại sao mọi chuyện lại biến thành như vậy.
Có điều cậu nhất thời nhẹ dạ, làm mọi chuyện vụt qua khỏi tầm kiểm soát của cậu......
Cậu trầm mặc đi về phía trước, cậu bỗng nhiên phản ứng lại, quay đầu mắt trợn lên giận dữ nhìn Văn Mặc: "Cậu đã sớm lên kế hoạch rồi có đúng hay không? Tối hôm qua cậu nhất định là cố ý có thái độ tốt với tôi, làm cho tôi hôm nay không phản ứng kịp để phản bác."
Đây là một con sói giảo hoạt đuôi lớn mà, biết rõ cậu là omega lại còn muốn cậu với hắn cùng ở chung một phòng, nhất định là hắn đã phát hiện ra điều gì đó.
Nếu ở cùng phòng, thì làm thế nào cậu mới có thể giữ mình còn trong sạch khi mà xuất hiện triệu chứng phụ thuộc vào tin tức tố.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Công: Nếu không nhịn được, tốt nhất nên nằm xuống hưởng thụ.
Ở chung một phòng ký túc xá mà nếu như tôi làm tròn số ước chừng bằng ở chung rồi~~
Vô cùng cảm ơn mọi người đã ủng hộ tôi đến hôm nay, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!!!
(edit có lời muốn nói: thực ra thì:> tui đang muốn edit thêm một bộ nữa ý:> tại tôi đọc văn án xong cái bị em nó bánh cuốn vô luôn:))) nhưng nếu giờ mà đào thì rất rất lâu mới lấp được hố haha).