Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Ừ." Văn Mặc ung dung nói: "Tôi là alpha tạm thời của cậu, cậu cần quần áo của tôi, tôi tất nhiên là sẽ đồng ý rồi.
Cung cấp cho omega những gì họ cần thiết là trách nhiệm của alpha tôi đây, nếu cậu nói sớm là cậu cần đồ dùng của tôi, tôi liền đưa cho cậu luôn, ngay cả tin tức tố cũng có thể cho cậu.
Như cậu thích, tôi đã khoác áo của tôi lên người cậu rồi."
Thời điểm Văn Mặc vừa nói xong, thanh âm của hắn có chút trầm thấp làm cậu liền nhớ lại thời điểm Văn Mặc đánh dấu tạm thời cậu thanh âm của hắn lúc đó cũng y như vậy.
Thanh âm trầm thấp mang theo chút khàn khàn, hoàn toàn không giống với giọng điệu lạnh lùng lúc trước.
Văn Mặc dựa vào cậu rất gần, thân hình cao lớn đặt ở trên đỉnh đầu cậu, chặn lại một chút ánh sáng cỏn con, alpha hung hăng tiến đến, tư thế mang theo một loại ý niệm muốn giữ lấy, giống như là muốn đem cả người cậu đặt ở dưới thân.
Từ góc độ này, Văn Mặc có thể thấy rõ được gáy của Tô Chiêm......!nơi tuyến thể non mềm của Tô Chiêm.
Tuyến thể yếu ớt lại đẹp đẽ, mơ hồ còn mang theo một mùi hương thơm ngát, mùi hương chạy thẳng vào lỗ mũi của Văn Mặc, hắn không kìm lòng được hắn cảm thấy sự ác liệt muốn giữ người lại bên mình tận trong xương tủy bản năng của một alpha quấy phá, kêu gào hắn hãy cắn thêm một lần nữa đi, để trong tuyến thể của Tô Chiêm tất cả đều là mùi tin tức tố của hắn.
Tô Chiêm bị hắn nhìn cả người liền cảm thấy không dễ chịu, cậu không nhịn được liền lùi về phía sau vài bước, nhưng lại nhận ra bây giờ cậu đang đuối lý, bản thân lại không có một chút lực uy hiếp nào mà trừng mắt nhìn Văn Mặc: "Cậu đừng nói lung tung."
Văn Mặc đứng bên cạnh cậu, rũ mi, vẻ mặt mơ hồ không rõ có ý gì, chỉ không nhanh không chậm nói: "Tôi không nói lung tung, trong lòng cậu đã rõ ràng.
Kỳ thực bộ dạng cậu rõ ràng đang chột dạ còn muốn phí công phí sức để phản bác, còn có vẻ chơi rất vui đi."
Tô Chiêm tức giận đến mức muốn giơ chân lên đá người: "Cậu, cậu......"
Đáng tiếc cậu rất vô lý và kiêu ngạo, từ "Cậu" nửa ngày còn chưa nói thêm được gì.
(Đoạn này tôi thấy khó hiểu quá nguyên văn là "可惜他理不直气不壮, "你" 了半天没有个所以然来." mà tôi search trên ggd cũng thấy không load được luôn cầu mong vị cao nhân nào đọc đến dòng này có thể lựa lựa câu thích hợp để tôi sửa lại được không TvT nếu được thì tôi cảm ơn rất nhiều a ~)
Văn Mặc đứng bên cạnh cậu, một lần nữa nhấc mi mắt lên, tâm tình hắn rất tốt nhìn biểu tình trên mặt của Tô Chiêm cùng bộ dáng muốn xù lông của cậu, lúc sau mới nói: "Đi thôi."
Không thể làm người tức giận đến xù lông bỏ đi được, phải từ từ trêu đùa chậm rãi mà đánh dấu mới được.
(Cái tên vô lại này:)
"Đi?" Tô Chiêm tức giận đến mức có chút mơ hồ rồi, trong khoảng thời gian ngắn liền không có phản ứng lại.
Văn Mặc cười như không cười nhìn cậu: "Làm sao, cậu lại muốn đứng ở chỗ này ngây ngốc cả một buổi tối sao? Tôi là tôi không ngại đâu."
Tô Chiêm: "......"
Cậu cảm giác bản thân vừa bị buộc phải đầu hàng rồi.
Cậu nổi giận đùng đùng "Hừ" một tiếng, nặng nề vung tay xuống, bước đi thật nhanh.
Bước chân của Văn Mặc dài rộng, không mất một chút công sức nào để đuổi kịp bước chân của Tô Chiêm.
Hai người cùng sánh vai nhanh đi về phía lầu dưới của kí túc xá, dọc theo đường đi hai người đều không mở mồm nói một lời nào, Tô Chiêm cũng không oán giận Văn Mặc.
Trên đường đi Tô Chiêm cũng tỉnh táo lại hơn, cậu cẩn thận ngẫm lại, kỳ thực ngày hôm nay chuyện cậu làm ra cũng không tốt đẹp gì.
Cậu âm thầm mua áo của Văn Mặc, cậu dường như đã giống với một tên biến thái muốn ngửi mùi hương trên áo có lưu lại mùi hương của đối phương, là cậu nên xin lỗi Văn Mặc vì khi chưa có sự đồng ý của đối phương cậu đã xâm phạm đến quyền riêng tư của hắn.
Nhưng không ngờ là, Văn Mặc lại không hề trách cứ cậu điều gì, thậm chí lúc người bán muốn kéo cậu chết chung (Ý là gã kia không muốn bị đánh một mình nên lôi em bé của tôi vào đó), tuy rằng ngoài miệng Văn Mặc nói chuyện nghe rất ngứa tai, nhưng thực tế lại không gây ra thương tổn gì cho cậu.
Đi tới của kí túc xá, Tô Chiêm càng cảm thấy không hề dễ chịu, cậu cúi đầu hít thở sâu nửa ngày, rốt cuộc cũng quyết định đối diện với sai lầm của mình.
Văn Mặc nhìn cậu không đi, cũng đứng lại bên cạnh cậu.
Một lát sau, Văn Mặc nghe được thanh âm như ruồi muỗi của Tô Chiêm, cực kì khó chịu nhưng vẫn rất đúng đắn nói: "Xin lỗi, còn có, cảm ơn cậu."
Tô Chiêm sau khi nói xong liền chạy như bay, nếu cậu còn phảng phất ở lại đây thì mỗi giây trôi qua đều là dằn vặt.
Văn Mặc hơi híp mắt nhìn dáng dấp chạy trối chết của Tô Chiêm, trong ánh mắt hắn mang theo một loại hứng thú cướp đoạt cùng độc chiếm của alpha từ trong tận xương tủy, hắn thấp giọng nói: "Chơi với cậu rất vui a, thật muốn......" (muốn đánh dấu vĩnh viễn hay gì:D)
Tưởng An Hành vừa mới xử lí mọi chuyện xong xuôi liền trở lại ký túc xá, trước mắt liền nhìn thấy Văn Mặc đang đứng ở dưới lầu, vẻ mặt đó của hắn khiến Tưởng An Hành liền trực tiếp rùng mình một cái, không biết là kẻ xấu số nào bị Văn Mặc để ý, xem chừng dáng vẻ của Văn Mặc đang rất nín nhịn lại xúc cảm ác liệt thật giống như hắn không muốn làm người.
Lẽ nào người bị Văn Mặc nhìn chằm chằm, là omega nhỏ mua đồ kia?
Hắn đi tới bên cạnh Văn Mặc: "Tên Ngụy Dương kia tôi đã xử lý xong xuôi rồi, tôi đem hắn mang tới bên giám hiệu nhà trường giải quyết.
Còn nữa cái kia người mua là ai, cậu cứ như vậy mà để yên cho cậu ta?"
Văn Mặc liếc Tưởng An Hành một cái, nhàn nhạt nói: "Không có gì không thể cho."
Tưởng An Hành sửng sốt: "Cậu không sợ, cậu ta dùng nó vào việc không tốt nào à?"
Văn Mặc bộ dáng lười biếng đáp: "Là tùy ý cậu ta thôi."
Tưởng An Hành kinh sợ rồi.
Chuyện như vậy không phải là không có, trước kia lúc omega chưa để ý mấy thứ đồ này thì cũng đã có cả beta thậm chí còn có alpha ở trên diễn đàn công khai mở topic tìm mua đồ dùng của Văn Mặc với giá cao, còn có nam sinh nói thẳng là chỉ để dùng đến lúc chuẩn bị đi ngủ để....., yêu cầu đó là cần phải có nguyên vị chất lỏng.
Mặt của Văn Mặc trực tiếp u ám đem mấy người như vậy chỉnh đến mức không dám nói chuyện với hắn nữa, nhưng tại sao một omega nhỏ ấy lại mua được, lại còn được Văn Mặc cho qua? (sự khác biệt giữa vợ và người dưng đó cậu trai à)
"Cậu, cậu đây là......" Tưởng An Hành thử thăm dò hỏi: "Omega nhỏ bé được cậu coi trọng là người quen của cậu sao?"
Văn Mặc đi hướng về phía ký túc xá vừa đi vừa chậm rãi nói: "Đương nhiên là biết, cậu ấy đặc biệt là một đứa nhóc đáng yêu, cậu ấy muốn đồ dùng của tôi, tôi lại không thể không cho cậu ấy, để cho cậu ấy có một thói quen luôn luôn cần tin tức tố của tôi, không phải càng tốt hơn sao."
Tưởng An Hành: "......"
Hắn quả thực bây giờ rất muốn quỳ xuống trước mặt Văn Mặc cầu xin hắn trở lại bình thường đi, ngài không còn bộ dạng lạnh lùng boy nữa sao?
Không biết nếu fan của tên Văn Mặc này mà nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của cậu ta, có hay không sẽ trực tiếp rời khỏi fandom.
(Đoạn này tôi edit theo ý hiểu nha hêhh)
Nhưng chắc có lẽ là không, vì fan của tên Văn Mặc này dày như rãnh Mariana như thế, có thể sẽ thấy Văn Mặc sexy đến chết người rồi.
Thực ra Văn Mặc trước kia đã từng trải qua những chuyện không tốt, đương nhiên bây giờ Văn Mặc hắn cũng vẫn như vậy nhưng bây giờ xảy ra những việc bất đồng Văn Mặc sẽ dùng vỏ bọc lạnh lùng gói lại những khó chịu giấu vào bên trong, khiến những người mà hắn không hứng thú hay không thích không thể nào dò xét vào bên trong.
Văn Mặc có thể để ý đến omega mua đồ bé nhỏ kia, hẳn là hắn cảm thấy rất có hứng thú.
Nói cách khác, hắn đây là phi thường yêu thích.
Tô Chiêm hít tin tức tố cả một đêm, liền cảm thấy cơ thể như tràn trề sức sống, cậu vỗ vào đầu mình một cái liền thấy tinh thần sảng khoái mà hăng hái đến lớp.
Cậu đến lớp từ rất sớm, buồn chán lấy điện thoại ra đọc, vô tình mở ra diễn đàn trường.
Trong diễn đàn có một bài mới cực hot --
Đào topic bán áo sơ mi toàn mùi hương của hotboy --
Chủ topic là bạn cùng lớp của hotboy, số thẻ học sinh cùng chứng nhận thân phận đều được đăng lên diễn đàn.
Bởi vì có người dám lén lấy áo sơ mi của hotboy để bán, làm hotboy trực tiếp nổi giận, đem người bán lên ban giám hiệu trường, hết cách rồi.
Người bán vừa tròn mười tám tuổi mà lại phạm phải án hình sự, trường học không chấp nhận lưu lại một tên trộm cắp, còn về phần tại sao lại là án hình sự thì mọi người nhìn đều cũng đã hiểu.
Chủ topic chỉ là một tên thị dân chưa từng trải sự đời, khi ăn xong quả dưa lại còn nói -- hotboy quả nhiên trâu bò, tôi quỳ gối cầu xin hotboy lại nói tôi quỳ không đúng tiêu chuẩn.
(đoạn này là bí luôn he:))) đọc hông hiểu luôn he các nàng mầy mò giúp tôi vớiiiiiii TvT "楼主小市民没见过场面, 吃完瓜只想说 -- 校草果然牛叉, 我献上膝盖, 先跪为敬, 求校草看我跪的标不标准." cảm tạ)
Tôi quỳ nói tiếp, người bán là ai tôi sẽ không chỉ rõ, người lấy đồ của hotboy bán đột nhiên biến mất rồi.
Tôi chỉ muốn nói về việc hotboy giàu có và có quyền lực ở trong trường học này như thế nào, người có tiền thật là sung sướng đến mức nghĩ không tới luôn.
Tôi bởi vì những chuyện xảy ra trong lớp lại may mắn đi qua ký túc xá của hotboy, trong ký túc xá ấy chỉ có một mình hắn, cảm giác như hotboy đang sống ở trong biệt thự vậy, có mấy cái tủ quần áo lớn đặt trong ký túc xá, mỗi bộ đồ được treo bên trong đều là quần áo mới, trừ phi hắn đặc biệt thích thì cũng chỉ mặc mỗi bộ vài lần......!
Không muốn......!
Đúng, cuộc sống của người có tiền chính là ở chỗ giản dị này mà vẫn có thể bình thản đến mức vô vị, quần áo bị bẩn tất nhiên hắn sẽ không cần rồi.
Đương nhiên nếu hotboy có không dùng nữa thì cũng không cần trực tiếp vứt đi, dù sao hotboy cũng rất nổi tiếng, không lãng phí như mấy lũ nhà giàu mới nổi, quần áo sau khi dùng xong sẽ giao cho phòng giặt ủi để giặt, sau khi quần áo được giặt xong một số quần áo cá nhân hotboy sẽ tự thân xử lý và lấy một vài đồ không quan trọng để bán đi, số tiền bán được ấy sẽ được làm thành một quỹ nhỏ để quyên góp.
Yên tâm, các cậu không nhìn lầm, hotboy lấy tiền bán quần áo để tích góp thành quỹ vốn nhỏ rồi......!
Cái áo sơ mi của hotboy, lúc còn để ở phòng giặt chính là bị trộm mất.
Bạn học bán áo kia cũng thật là lợi hại a, lại dám trèo tường vào bên trong phòng giặt quần áo, trộm đi quần áo của hotboy, lại còn trực tiếp xúc phạm hotboy nữa.
Cái áo sơ mi này của hotboy được nổi danh là hàng hiệu xa xỉ, lên đến tận năm chữ số không, con số cụ thể không phải là con số mà một tiểu dân như tôi có thể nghĩ đến.
Áo sơ mi đắt như vậy mà lại bị trộm, cũng đủ lãnh án hình sự rồi, đây đã sớm vượt qua án hình sự trộm cướp kim ngạch rồi......!
(Kim ngạch: Số tiền, tôi thấy để là kim ngạch đọc nghe hợp lý hơn nên là để vậy luôn nhaaaaa)
Tô Chiêm nhìn thấy dòng này, đột nhiên cậu cảm thấy cái áo sơ mi cậu để ở ký túc xá lại giống như khoai lang nóng đến bỏng tay như thế, cái áo sơ mi hơn năm số không cứ như vậy mà đưa cho cậu.
Quản nhiên vẫn là sự bần cùng đã hạn chế tưởng tượng của cậu.
Tô Chiêm cảm thấy điều kiện của bản thân so với bạn học cũng có thể gọi là chấp nhận được, mỗi tháng cậu đều có tiền tiêu vặt mấy nghìn tệ, nhưng cậu vẫn không thể nào tưởng tượng ra được người giàu có thật sự, một tháng tiền tiêu vặt của cậu cũng không thể nào mua nổi một cái áo sơ mi của Văn Mặc.
(. NDT = .., VND)
Cậu cũng có nguyên tắc của bản thân, không muốn giữ lại đồ vật đắt giá của Văn Mặc như vậy, cậu vẫn nên là mau trả lại cái áo cho đối phương thì tốt hơn, còn có cái áo khoác này......!
Cũng phải mau mau trả lại hết thôi.
Tuy răng Văn Mặc có nói hắn là một alpha có trách nghiệm, đưa đồ cho cậu là một điều bình thường, nhưng trong lòng Tô Chiêm thật sự không phải là một omega mềm yếu, cậu không có cái khái niệm sẽ trở thành vật sở hữu của một ai khác.
Cậu từ trước tới nay đều sống ở thân phận là một beta nam, suy nghĩ của cậu đều rất thẳng thắn, cậu không cảm thấy cái dấu vết ký hiệu tạm thời kia tượng trưng cho cái gì, đó chỉ là một việc bất ngờ.
Đặc biệt là cậu cảm thấy bị kẻ thù cũ đánh dấu chuyện này quả thực không thể nào mất mặt hơn, cậu tình nguyện coi như chưa từng xảy ra cái gì với đối phương, tuyệt đối không thể để hắn vì bản năng alpha mà phải ép mình có trách nhiệm.
Nhưng Văn Mặc hắn lại không nghĩ như thế, thi thoảng hắn tới gần cậu để nhắc cậu nhớ lại chuyện này, để cho cậu tức đến muốn xù lông nhưng lại không thể làm gì.
Nếu như đem món đồ kia trả lại, chứng ỷ lại tin tức tố của cậu phải làm sao......!
Mặc kệ không phải chỉ là chân run rẩy không khép lại được còn thở dốc thôi sao, cậu sẽ coi như mình là phiên bản nam của Lâm Đại Ngọc là được rồi.
Trong ngày hôm đó cậu liền mang quần áo của Văn Mặc đến phòng giặt ủi trong trường.
Không biết có phải hay không do buổi tối ngày hôm đó cậu hấp thụ tin tức tố rất nhiều, mấy ngày nay triệu chứng ỷ lại vào tin tức tố của cậu không xuất hiện nữa, tinh thần cậu rất tốt, da dẻ hồng hào.
Buổi trưa ngày hôm sau, cậu đên phòng giặt ủi lấy lại quần áo xếp gọn vào trong túi giấy, lên lớp rồi đưa cho Văn Mặc.
Tác giả có lời muốn nói: Tô Chiêm hiện tại còn đang là một thẳng nam kiêu ngạo dễ xù lông (cũng không phải, omega nam làm sao có khả năng thẳng được.)
oo
Rãnh Mariana: Rãnh Mariana, hay còn gọi là vực Mariana hoặc vũng Mariana, là rãnh đại dương sâu nhất trên Trái đất và điểm sâu nhất của nó là nơi sâu nhất trong lớp vỏ Trái đất.
Nằm trên phần đáy của khu vực Tây Thái Bình Dương, về phía Đông quần đảo Mariana, điểm sâu nhất của nó có tọa độ ° Bắc và ° Đông.
Lâm Đại Ngọc: tên tự là Tần Tần, là nhân vật hư cấu, một trong bộ ba nhân vật chính trong tiểu thuyết, tác giả.
Nàng là con duy nhất của Lâm Như Hải và Giả Mẫn.
Lâm Đại Ngọc không phải có nghĩa là viên ngọc lớn quý giá như nhiều người lầm tưởng.
Cúc cu có tình yêu bé bỏng nào còn thức khôngggg!!!!.