Tôi Bị Cô Gái Yandere Ẩn Mình Trong Ngục Tối Giết Chết Vô Số Lần.

chương 136: cô gái bất hạnh nhất thế gian

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Mình muốn chết."

Ageha cảm thấy tuyệt vọng tột cùng khi nhận ra mới chỉ một năm trôi qua.

"Muốn chết... chết... chết ...!!"

Ageha tiếp tục gào thét trong vô vọng, nhưng chẳng một ai đáp lời. Những lời lẽ vang lên từ cô cuối cùng đáp lại chỉ là tiếng vọng rỗng tuếch.

"Không muốn... không muốn đâu..."

Vừa gào thét, cô vừa bắt đầu khóc nức nở. Những giọt nước mắt tuôn rơi không ngừng, kéo dài suốt nhiều ngày. Nhưng rồi, ngay cả nỗi buồn cũng trở nên nhàm chán sau một tháng.

Khi cảm xúc không còn gì để bám víu, cô chỉ còn lại sự trống rỗng.

Ageha nhìn chằm chằm vào khoảng không vô định với đôi mắt vô hồn, như một con cá bị sóng đánh dạt vào bờ, toàn thân rệu rã, kiệt sức.

"Aaaaa..."

Thỉnh thoảng, cô thốt lên những âm thanh vô nghĩa, tự hỏi đã bao lâu trôi qua. Có lẽ, không quá dài đâu.

Nhưng mỗi khi nghĩ như vậy, cô lại chìm vào bi quan, tự hỏi tại sao mình lại phải chịu đựng những đau khổ này.

Mỗi khi một ý nghĩ u ám thoáng qua, cảm xúc trong cô lại dâng trào như một dòng nước đục ngầu, rồi hoá thành nước mắt.

Không rõ thời gian đã trôi qua bao lâu. Những khoảnh khắc kéo dài như vô tận, khiến thời gian dường như bị uốn cong và giãn nở mãi mãi. Nhưng tất cả chỉ là một ảo giác—thực sự thì có lẽ thời gian không dài đến thế.

"Tại sao, mình phải chịu đựng những điều như thế này cơ chứ?"

Khởi nguồn của mọi bi kịch này là gì nhỉ? Ageha lặng lẽ hồi tưởng lại quá khứ, khoảng thời gian cô chỉ là một nữ sinh trung học bình dị giữa lòng Nhật Bản. Đã từng có lúc, cô ngỡ rằng cuộc sống của mình trọn vẹn, chẳng thiếu thốn chi. Sinh ra trong một gia đình khá giả, được bao bọc bởi tình thương yêu vô bờ của cha mẹ.

Cô từng là một người nổi bật trong lớp, thu hút ánh nhìn của không ít chàng trai. Nhiều nam sinh đã bày tỏ tình cảm với cô, nhưng thời khắc đó, trái tim cô chưa rung động bởi tình yêu, nên cô đã từ chối tất thảy, không một chút đắn đo.

Cô từng sống một cuộc đời bình dị, tưởng chừng chẳng có gì đặc biệt.

Nhưng rồi, tất cả bỗng chốc đảo lộn.

Cô bị cuốn vào một cuộc triệu hồi từ thế giới khác, một sự kiện vượt ngoài tưởng tượng. Khi mở mắt ra, cô thấy mình đứng trên một mảnh đất lạ lẫm, nơi mà trước đây cô chưa từng đặt chân đến.

Ban đầu, Ageha cảm thấy vô cùng hoang mang, nhưng nhờ sở hữu kỹ năng "Dũng Giả", cô nhanh chóng trở thành một chiến binh kiên cường. Dù có thất bại, cô luôn trở lại ngay lập tức nhờ vào sức mạnh của "Save & Reset". Chính nhờ khả năng này, cô đã tiêu diệt không ít thuộc hạ của ma vương.

Ageha tự tin rằng mình là kẻ bất khả chiến bại. Với sức mạnh đó, cô chắc mẩm rằng ma vương cũng sẽ sớm bị khuất phục dưới chân mình thôi.

Nhưng hiện thực không hề đơn giản như cô nghĩ.

Một nhóm người đầy dã tâm và toan tính đã xuất hiện, mang theo tham vọng vô hiệu hóa "Save & Reset" của cô. Chúng đã thành công giam cầm Ageha. Bị phong ấn, cô không thể chết, cũng chẳng thể quay ngược dòng thời gian.

Nhưng liệu một phong ấn đơn thuần có thể thật sự vùi lấp sức mạnh vô song của "Dũng Giả"?

Ageha chưa bao giờ hoàn toàn hiểu rõ bản chất sức mạnh của mình, nhưng cô bắt đầu hình thành một giả thuyết: Sức mạnh của "Dũng Giả" có lẽ không chỉ nằm ở quyền năng, mà ở chỗ, "Dẫu đối diện với những nghịch cảnh khắc nghiệt nhất, nữ thần chiến thắng sẽ luôn mỉm cười với Dũng Giả."

Hiệu ứng quay ngược thời gian sau khi chết chỉ là một phần nhỏ của sức mạnh này.

Vì vậy, ngay cả trong tình cảnh tuyệt vọng nhất, Ageha vẫn có thể xoay chuyển tình thế.

Khi kỹ năng "Dũng Giả" thức tỉnh hoàn toàn, cô nhận ra mình có khả năng chuyển nhượng sức mạnh cho người khác. Với quyền năng đó, cô đã trao kỹ năng của mình cho một người lạ và kêu gọi họ giải thoát mình khỏi phong ấn. Cô tự mãn rằng mình đã vượt qua được nghịch cảnh này.

Nhưng kẻ thù của cô không dễ dàng buông tha.

Lần tiếp theo, chúng phong ấn Ageha vào một vật thể cụ thể—một thanh kiếm thánh.

Ngay lúc đó, khả năng chuyển nhượng sức mạnh của cô bị giới hạn, chỉ có thể trao cho chủ nhân của thanh kiếm thánh.

Hệ quả là, một Dũng Giả tên Eligion ra đời.

Eligion với sức mạnh được vay mượn từ Ageha, đã lập nên những chiến công lẫy lừng, giống như những gì cô từng làm.

Trong suốt thời gian đó, Ageha cố gắng phá giải phong ấn. Cuối cùng, cô đã thành công tiếp cận sát thủ Noct, kẻ thân cận với Eligion.

Nhưng những gì xảy ra sau đó là điều cô không muốn nhớ đến.

Cô đã bị Ác Nghịch Vương đe dọa, ép buộc chấp nhận bị phong ấn, hắn đe doạ cả thế giới, giữ mọi sinh linh làm con tin.

Ageha đã phản kháng lúc đầu, bởi trong thâm tâm, cô không muốn lại bị phong ấn lần nữa.

Kết cục là, thế giới đã bị đẩy đến bờ vực diệt vong.

Những hình ảnh kinh hoàng ấy vẫn len lỏi vào từng giấc mơ của Ageha, khắc sâu vào tâm khảm cô như một cơn ác mộng vô tận. Ageha đã thấm thía đến tận cùng rằng tuyệt vọng chính là như vậy—đau đớn, khắc nghiệt, và không lối thoát.

Thế nhưng, cô không hề để mình bị khuất phục.

Ageha đã dồn hết sức mạnh, chiến đấu tới cùng để đối đầu với Ác Nghịch Vương.

Chiến đấu rồi chết, chiến đấu rồi lại chết, lặp đi lặp lại hàng triệu lần—cho đến khi tâm hồn cô tan vỡ thành ngàn mảnh vụn.

Ác Nghịch Vương là một thực thể vượt xa mọi giới hạn của Ageha.

Nhưng kể từ khi chấp nhận phong ấn, địa ngục thực sự mới bắt đầu.

“Tại sao, dù đã nỗ lực đến tận cùng, sao chỉ mình tôi phải gánh chịu những đau khổ này?”

Cô không ngừng tự vấn liệu có đáng để cứu một thế giới bất công đến vậy.

“Tự rước vào người rồi than thở ghê ha.”

Giữa không gian trống rỗng, nơi trước đó chẳng có gì tồn tại, Ageha chợt nhìn thấy một bóng hình đen tối đang đứng đó. Bóng đen ấy nở một nụ cười khinh miệt.

Dù đã hiểu rõ rằng 'thứ ấy' đến chỉ để giễu cợt, nhưng đối với một kẻ cô đơn như Ageha, sự hiện diện của bất kỳ ai, thậm chí là kẻ giễu cợt, cũng đáng trân quý.

“Tại sao lại nói những lời tồi tệ như vậy...?”

“Bởi vì ta khinh miệt ngươi.”

“Ta cũng khinh miệt ngươi.”

Một cuộc đối thoại rỗng tuếch, không có ý nghĩa gì cả.

Cuối cùng, bóng đen ấy chỉ là một phần của chính Ageha. Khinh ghét bóng đen cũng chẳng khác gì tự khinh ghét bản thân.

“Này, liệu Kiska có thực sự sẽ đến đón ta không...?”

“Ngươi không tin Kiska sao?”

“Không phải thế. Nhưng sau một trăm năm, cảm xúc có thể đã đổi thay.”

“Một trăm năm dài đằng đẵng có lẽ là vô tận đối với ngươi, nhưng với Kiska, nó chỉ tựa như một cái chớp mắt thoáng qua thôi. À mà, ngẫm lại những gì chúng ta đã gây ra, Kiska có sinh lòng chán ghét, ắt cũng là điều dễ hiểu.”

Ageha nhăn mặt, tự hỏi tại sao đối phương chỉ toàn nói những lời khiến cô thêm bất an.

Cô thật sự không ưa kẻ này.

“Đúng vậy...”

Nhưng Ageha không còn chút sức lực nào để đôi co phản kháng. Cô chỉ khẽ gật đầu.

Khi ngước mắt nhìn lại hình bóng đen một lần nữa, chỉ còn lại sự trống rỗng lạnh lẽo. Dường như cô ta đã tan biến vào hư vô.

Ngay lập tức, cảm giác cô độc ập đến, cuốn lấy tâm hồn Ageha như một cơn sóng dữ.

Cô cố gắng gợi lại trong trí nhớ một điều gì đó tươi sáng, hy vọng rằng nó có thể xua tan đi nỗi cô đơn ngập tràn này.

Nhưng trong ký ức của Ageha, niềm vui duy nhất chỉ là Kiska.

Ageha hồi tưởng lại quãng thời gian đó.

Khi ấy, đã gần một trăm năm đã trôi qua từ ngày cô bị phong ấn, Ageha cảm nhận được sự hiện diện của một linh hồn mới mẻ, lạc lõng đâu đó trong 【Ngục Tối Katalloff】. Theo thói quen, cô quyết định trao kỹ năng "Save & Reset" cho người đó.

Thời khắc này, Ageha đã hoàn toàn gục ngã.

Cô tin chắc rằng người mới kia cũng sẽ sớm khuất phục trước số phận mà thôi.

Vì vậy, Ageha chẳng đặt kỳ vọng gì vào Kiska.

Nhưng rồi, cô sớm nhận ra rằng Kiska là một thực thể kỳ lạ.

Thông thường, sau khi chết năm lần, tâm hồn sẽ rạn nứt, và người ta sẽ chấp nhận cái chết.

Nhưng Kiska không từ bỏ, dù đã chết hơn một trăm lần. Ngay cả Ageha, một Dũng Giả từng kinh qua bao trận mạc, cũng chưa từng chết đến ba mươi lần.

Chứng kiến Kiska liên tục đối mặt với thử thách, trái tim của Ageha, vốn đã trở nên nguội lạnh, bắt đầu dâng trào xúc cảm.

Cô đã không biết bao nhiêu lần âm thầm cổ vũ Kiska từ sâu trong hầm ngục u tối.

Khi Kiska vượt qua được căn phòng đầy cự gấu bọc thép, Ageha đã vui mừng đến nỗi bật khóc.

Tuy nhiên, mặc dù Kiska tiếp tục tiến sâu vào ngục tối, không có gì đảm bảo rằng anh sẽ đến được nơi Ageha đang bị phong ấn.

Trong ba cổng dịch chuyển, chỉ có một cổng dẫn đến chỗ cô. Ageha đã cầu nguyện từ tận đáy lòng rằng Kiska sẽ chọn đúng cổng.

Và rồi, kỳ tích đã xảy ra. Kiska thật sự đã đến.

Vào khoảnh khắc ấy, Ageha đã hoàn toàn bị Kiska cuốn hút.

Người ấy chính là định mệnh của cô.

Cô đến thế giới này, phải chăng để gặp người ấy?

Và rồi, Ageha đã thử mọi cách để thu hút ánh nhìn của Kiska.

Nhưng Kiska, tựa hồ chìm đắm trong muộn phiền vô hình, không hề tỏ ra quan tâm đến cô.

Nỗi sợ hãi trào dâng trong lòng Ageha.

Cô phải làm điều gì đó, phải chiếm lấy trái tim anh ấy.

Nhưng rồi, mọi chuyện đã trượt dài theo lối đi không ngờ tới.

Giờ đây, khi nghĩ lại, Ageha chỉ thấy mình thật ngớ ngẩn. Ngay cả muốn tự sát thì cũng không thể, bởi chức năng “Save & Reset” sẽ mang cô quay về từ cái chết.

Nhưng trong cơn hoảng loạn, cô đã không nhận ra điều đó.

“Ư… ư ư…”

Nước mắt bất chợt trào ra.

“Em muốn gặp anh…”

Ageha thì thầm, mong mỏi vang vọng trong tâm khảm.

Cô yêu Kiska đến mức không thể chịu nổi.

Cô muốn gặp anh ấy, ngay bây giờ.

“Kiska…”

Ageha gọi tên người mà cô yêu đến đau nhói.

Chắc chắn rằng, nếu phải chờ đợi 100 năm nữa, cô sẽ tan vỡ mất thôi.

“Cứu em với…”

Lời kêu cứu của Ageha yếu ớt đến vô vọng. Bởi số phận đã định sẵn là cô sẽ không được cứu.

Cô đã mòn mỏi chờ đợi không biết bao nhiêu lâu.

Không ai đến cứu cô trong suốt 100 năm tới cả, đó chính là sự thật không thể nào đảo ngược.

Có một cô gái bất hạnh nhất thế gian ở ngay đây.

Người ta thường nói hạnh phúc hay không là do góc nhìn của mỗi người, nhưng dù cố tô vẽ đến mức nào, thì nỗi đau của cô vẫn hiện rõ mồn một.

Thế mà, Thượng Đế vẫn lặng thinh.

Ngài thậm chí chẳng buồn liếc mắt về phía cô.

Hơn nữa, trong thế giới rộng lớn này, không một ai quan tâm đến cô.

Dẫu sao, cô chỉ là một kẻ lạc loài đến từ thế giới khác, không có gia đình, không có ai bên cạnh.

Vì thế, thế giới này tiếp tục phớt lờ cô, thời gian lặng lẽ trôi đi như một dòng chảy bất tận.

Phải, không ai vươn tay cứu lấy cô.

Có lẽ, mọi thứ vốn dĩ đã là như vậy.

Một tia sáng mờ ảo lóe lên trong không gian.

Ageha ngạc nhiên nhận ra điều đó sau vài giây.

“Cái gì vậy?”

Tia sáng ấy rơi xuống từ đầu ngón tay cô, lấp lánh, nhẹ nhàng lan tỏa thành những vòng sóng.

“Aaaa…”

Cô kêu lên khe khẽ.

Nguồn sáng ấy chính là chiếc nhẫn mà Kiska đã trao tặng.

Thì ra, Kiska vẫn âm thầm bảo vệ cô.

Ngay khi nhận ra điều này, những cảm xúc đau buồn dần tan biến, nhường chỗ cho hơi ấm dịu dàng lấp đầy trái tim Ageha.

Không sao cả.

Chỉ cần cảm nhận được sự hiện diện của Kiska gần bên, mọi nỗi sợ trong cô đều tan biến.

Trái tim cô mãi mãi yên bình.

◆◆◆

"Ồ hô, quả nhiên, xem ra cậu đã xoay chuyển cục diện của cả thế giới này rồi ha?"

Trước mắt tôi hiện lên một hiện thân quái dị, vượt xa mọi khuôn mẫu nhân dạng thông thường.

Ngay tức khắc, tôi nhận ra đây là một thực thể gọi là "Người Quan Sát."

Chưa từng có thực thể nào, dù trong những giấc mơ hoang đường nhất của tôi, lại mang hình dạng khác thường đến vậy.

Chính nhờ sự can thiệp của thực thể này mà tôi đã được đưa ngược dòng thời gian, trở lại thế giới tưởng chừng đã biến mất mãi mãi.

"Vậy số phận của tôi từ đây sẽ đi về đâu?"

"Mọi thứ đã được an bài. Chẳng mấy chốc, cậu sẽ trở về nơi mà cuộc hành trình của mình đã bắt đầu. Cuộc gặp gỡ này chỉ là lời tri ân nhỏ bé mà ta muốn gửi tới cậu."

"Thế sao..."

Tôi khẽ gật đầu, trong lòng vang vọng những xúc cảm hỗn mang. Tất cả những gì đã diễn ra trong chuỗi thời gian khắc nghiệt, giờ đây cũng đã đến hồi kết.

"Nhưng tại sao ngài lại đưa tôi trở về đây?" Tôi không thể kiềm chế được nỗi bức bối trong lòng.

Tôi đã mong được phong ấn cùng với Ageha, nhưng chính hắn đã ngăn cản điều đó trở thành hiện thực.

"Cậu đang nói gì vậy?"

"Tôi muốn ở lại thời đại đó, tại sao ngài không đáp ứng nguyện ước của tôi chứ?"

"À, quả là đáng buồn."

Người Quan Sát đáp lại với vẻ hối lỗi, ánh mắt xa xăm.

"Nhưng tiếc thay, ta không toàn năng như cậu tưởng đâu. Đây là lần đầu ta hiểu được hoàn cảnh của cậu, và dù có hiểu, ta cũng không thể thực hiện ước muốn đó. Vượt qua không gian và thời gian là một nhiệm vụ vô cùng khó khăn."

Những lời nói của Người Quan Sát khiến tôi cảm thấy mơ hồ, nhưng tôi cũng nhận ra hắn không hề mang ý định ác ý hay cố ý làm khó dễ.

"Nếu vậy, hãy mau chóng đưa tôi trở về thời gian gốc. Tôi cần phải đi đón một người quan trọng."

"Được thôi, ta hiểu rồi. Vậy thì, thay mặt cho tất cả, một lần nữa, ta xin gửi lời cảm ơn chân thành. Cảm ơn cậu."

Dù được cảm tạ, tôi vẫn thấy lòng mình có chút ngỡ ngàng.

Thực sự, tôi chẳng cảm thấy mình đã làm điều gì to tát.

Nhưng chưa kịp diễn tả trọn vẹn suy tư, Người Quan Sát đã tan biến vào hư không, và mọi cảnh tượng xung quanh tôi chợt xoay chuyển một cách đột ngột.

Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, tôi đã chạm chân xuống nền đất.

Tôi phải nhanh lên—.

Ageha đang chờ đợi.

"Đây là đâu? Nơi này..."

Tôi cần phải xác định vị trí ngay lập tức để có thể tìm thấy Ageha.

Ngước mắt lên, tôi thấy bầu trời đêm rực rỡ ánh sao. Nhìn xuống, tôi nhận ra đây là bệ đá nơi những kẻ chinh phục 【Ngục Tối Katarloff】 từng đứng. Nhớ lại, cách đây một trăm năm, tôi cũng đã từng đứng trên chính bệ đá này.

Nhanh lên.

Tôi bắt đầu chạy, không hề ngần ngại, chạy như thể dứt từng khúc ruột ra.

Tôi lập tức bước vào cổng dịch chuyển mà mình đã sử dụng khi bị đuổi khỏi làng, và rồi, tôi thấy mình đã tiến sâu vào tận cùng của 【Ngục Tối Katallloff】.

Với cổng dịch chuyển này, địa điểm được chọn hoàn toàn ngẫu nhiên. Vì vậy, ngay khi đến nơi, tôi cần xác định chính xác mình đang ở đâu.

"Gàooooooo!!"

Khi tôi chạy dọc theo hành lang của ngục tối, một con Cự Gấu Bọc Giáp bất ngờ lao tới, tiếng gầm của nó vang vọng cả không gian.

"Cút ra, đừng cản đường tao!"

Tôi không còn thời gian để bận tâm đến con Cự Gấu Bọc Giáp hung hãn đang chắn lối.

Tôi luồn lách, tránh né những đòn tấn công sắc bén, rồi tiếp tục lao vào bóng tối sâu thẳm.

Nhanh hơn, nhanh hơn nữa —!!

Mỗi bước chân làm tôi thở dốc, cảm giác như từng nhịp thở đang siết chặt lấy cổ họng, đôi chân run rẩy, tầm nhìn dần trở nên nhạt nhòa.

Dẫu vậy, tôi không thể dừng lại.

Bởi vì có một người đã chờ đợi tôi suốt một trăm năm dài đằng đẵng —.

"Cuối cùng anh đã tìm thấy thấy em rồi."

Ageha đang bị phong ấn trong một chiếc lồng ánh sáng, dáng vẻ như chìm sâu trong giấc ngủ yên bình.

Dù nhìn bao nhiêu lần, cô ấy vẫn toát lên một vẻ đẹp tuyệt diệu, làm mê đắm lòng người.

Tôi đưa tay ra.

Ngay khi chạm vào, chiếc lồng ánh sáng phát ra âm thanh vỡ vụn như pha lê và dần tan biến.

"Ageha!"

Tôi gọi tên cô ấy, cố gắng ôm lấy khi phong ấn vừa tan rã.

"...Kiska?"

Giọng nói của cô ấy vang lên, có chút ngờ vực, như chưa kịp hiểu hết tình huống. Tôi dịu dàng gật đầu, an ủi.

"Ừ, là anh đây."

"Hức, ư ư aaaaaaaa!!"

Cô ấy bật khóc, có lẽ vì quá xúc động. Tôi cũng không thể ngăn dòng nước mắt chực trào.

"Em đã cố gắng rất nhiều."

"Ừ, anh biết."

"Kiska, cảm ơn anh. Cảm ơn vì đã đến đón em."

"Anh mới là người phải xin lỗi. Xin lỗi vì đã không thể ở bên em sớm hơn."

"Không sao đâu, đừng xin lỗi."

Chúng tôi ôm nhau, không ai nói thêm với ai câu nào, để dòng cảm xúc cứ thế tuôn ra, không cần lời nói.

Rồi đột nhiên, Ageha ngẩng mặt lên, ánh mắt rạng rỡ, cô ấy nhẹ nhàng nói:

"Quả nhiên, Kiska chính là hoàng tử của em."

Khoảng khắc ấy, khuôn mặt cô ấy nở một nụ cười mãn nguyện.

---------------------------------------------------------------------

-- Đệ Tứ Chương Kết thúc ==

Truyện Chữ Hay