Tôi Bị Cô Gái Yandere Ẩn Mình Trong Ngục Tối Giết Chết Vô Số Lần.

chương 124: săn bắt

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sáng nay, Hoàng tử Eligion ghé thăm phòng tôi.

“Nyau, hôm nay có rảnh không?”

“Vâng, Nyau rảnh.”

“Tôi sắp ra ngoài, có muốn đi cùng không?”

“Vâng, nếu ngài có lòng mời Nyau.”

Trước yêu cầu của người hoàng gia, tôi không dám từ chối. Thực ra, tôi cũng chẳng có việc gì quan trọng, nên đi cùng cũng không sao.

“Đi đâu vậy ạ?”

“Tôi định đi săn. Đã lâu rồi không có dịp ra ngoài. Gần đây bận bịu với lễ khải hoàn quá, giờ mới có chút thời gian rảnh rỗi.”

“Thế ạ.”

Săn bắn. Chắc chắn sẽ cưỡi ngựa và dùng cung tên để bắn thú, nhưng tôi không mấy tự tin vào khả năng của mình.

“Thêm nữa, tôi cũng hơi để ý đến cô.”

“Dạ…?”

Tôi nghiêng đầu, không hiểu vì sao Hoàng tử Eligion lại quan tâm mình.

“Cô thích Kiska, đúng không?”

“――――!!”

Tôi lập tức đỏ bừng mặt. Không ngờ Hoàng tử Eligion cũng biết tình cảm của mình. Phản ứng của mình lộ liễu đến thế sao?

“Thực ra tôi nghĩ người ngoài can thiệp vào chuyện tình cảm của cô thì không hay lắm, nhưng nhìn cô thế này, tôi không thể không khích lệ. Cô nên mạnh dạn hơn.”

“Nhưng Kiska đã có bạn gái rồi.”

“Chỉ là bạn gái thôi mà. Nếu đã kết hôn thì có thể là chuyện khác, nhưng chưa thì chẳng có gì phải ngại ngùng. Thậm chí ngay cả khi đã kết hôn, tôi cũng không thấy có vấn đề gì lớn. Ở đất nước này, ngoại tình là điều bình thường.”

Thật ra thì Hoàng tử Eligion nói cũng đúng. Nhà vua hiện tại cũng có nhiều nhân tình khác ngoài vợ lẽ, chẳng phải bí mật gì. Chuyện đó không phải hiếm gặp.

Dù vậy, tôi không có can đảm để dấn thân vào mối quan hệ ngoài luồng.

“Nhưng Nyau nghĩ Kiska sẽ không để ý đến Nyau đâu.”

Nyau nhỏ con, thiếu đi sức cuốn hút của một người phụ nữ, điều ấy khiến Nyau không khỏi tủi thân.

“Tôi không nghĩ vậy đâu.”

“Dạ?”

“Ừ, vì Kiska thường xuyên nhìn cô. Nhìn vào ánh mắt ấy, rõ ràng là Kiska thích cô.”

“Thiệt vậy sao ạ…?”

Có vẻ như Kiska thực sự đã để mắt đến mình. Trước khi Hoàng tử Eligion tiết lộ, tôi hoàn toàn chẳng mảy may nhận thấy điều đó.

Nghe xong, tôi muốn nhảy cẫng lên vì vui sướng.

“Cuối cùng thì quyết định vẫn là ở cô thôi, nhưng có lẽ cô nên dũng cảm hơn một chút.”

“Nhưng Nyau không biết phải làm thế nào.”

“Chỉ có một cách duy nhất.”

Hoàng tử Eligion ghé sát tai thì thầm.

“Cứ gạo nấu thành cơm thì anh ta không dám khước từ nữa đâu, cứ đẩy xuống rồi triển thôi.”

Thật không ngờ một người có vẻ thanh cao như Hoàng tử Eligion lại có thể thốt ra những lời lẽ như vậy, khiến tôi không khỏi ngạc nhiên.

“Dự đoán của tôi là nếu cô tiến tới, chắc chắn Kiska sẽ đáp lại.”

“Vâng, tôi hiểu rồi. Tôi sẽ cố gắng ạ.”

“Thế nhé, tôi sẽ luôn ủng hộ cô.”

Nếu Hoàng tử Eligion đã nói thế, có lẽ tôi nên thử một lần xem sao.

Bỗng dưng, Hoàng tử Eligion dừng bước trước một cánh cửa và gõ nhẹ.

“Chào buổi sáng, Kiska.”

“Kính chào buổi sáng, Hoàng tử Eligion. Ngài cần gì sao?”

Kiska xuất hiện từ trong phòng. Phía sau anh là Ageha. Biết rằng họ đã ở cùng nhau khiến tôi cảm thấy chán nản.

“Thực ra, tôi sắp đi chơi, không biết anh có muốn đi cùng không?”

“Tất nhiên rồi, tôi rất hân hạnh.”

Sự tham gia của Kiska khiến tôi không khỏi ngạc nhiên. Ngay khoảnh khắc đó, Hoàng tử Eligion thoáng liếc về phía tôi và nháy mắt đầy ẩn ý.

À, hóa ra tất cả đều đã nằm trong toan tính của ngài. Hoàng tử Eligion ngầm ám chỉ tôi hãy tận dụng thời cơ vàng này để thắt chặt thêm mối liên kết với Kiska.

“Vậy... chúng ta sẽ đi đâu?”

“Một chuyến đi săn.”

“Săn bắn á? Tôi e là bản thân không đủ khả năng.”

“Không sao. Tôi sẽ chỉ cho anh.”

“Cảm ơn ngài.”

Tôi âm thầm quan sát từng cử chỉ của Hoàng tử Eligion và Kiska.

“Ơ kìa, Kiska, chẳng phải hôm nay anh hứa sẽ ở bên em sao?”

Đột nhiên Ageha tỏ vẻ bất mãn.

“Ngoan nào, Ageha, thỉnh thoảng cũng phải cho anh đổi gió ti tí chứ.”

Kiska nhẹ nhàng dỗ dành Ageha.

“Ageha đi cùng cũng được mà.”

Hoàng tử Eligion xen vào.

“Được, tôi sẽ cùng đi. Tôi không muốn rời xa Kiska.”

Tôi khẽ nhíu mày. Có vẻ như nếu không 'giải quyết' chuyện của Ageha, tôi sẽ khó lòng có được thời gian riêng tư với Kiska.

◆◆◆

Vòng lặp trước, chúng tôi cũng đã đi săn với bốn người.

Một ngày trôi qua lúc ấy mà không có gì đặc biệt xảy ra, nên có lẽ lần này cũng sẽ như vậy.

Vì thế, cũng chẳng cần phải căng thẳng, cứ thư thả tận hưởng thôi.

“Kiska, con heo rừng vừa lao về phía ấy!”

Hoàng Tử Eligion cất giọng.

“Tôi sẽ hạ gục nó ngay bây giờ!”

Vừa điều khiển ngựa lao vút đi, tôi vừa dồn lực đuổi theo con thú hoang đang chạy tán loạn. Khi đến gần, tôi giương cung, mắt không rời khỏi mục tiêu.

Vút! Mũi tên xé gió, xuyên thẳng qua thân con heo rừng.

Trúng đích!

Lần trước, tôi đã không săn bắt ra hồn, nhưng kinh nghiệm đó dường như đã giúp tôi cải thiện.

“Thật là ấn tượng, Kiska à.”

“Không có gì to tát, chỉ là tình cờ thôi mà.”

“Anh có thể đưa con heo rừng này về lều được không? Tôi sẽ tiếp tục tìm kiếm những con thú khác.”

“Vâng, để tôi lo liệu.”

Tôi nhấc con heo rừng lên lưng ngựa, hướng về lều mà đi. Chợt nhớ ra, tôi đã lạc mất Ageha và Nyau, có lẽ vì quá mải mê đuổi theo con thú cùng Hoàng Tử Eligion. Nhưng chẳng sao, nhiều thuộc hạ của Hoàng Tử đi cùng như thế, tôi không quá lo lắng.

“A, Anh Kiska!”

“Nyau đấy à, sao cô lại ở đây?”

“Vâng, tôi cảm thấy hơi mệt nên dừng lại nghỉ một chút. Có phải Anh Kiska vừa hạ gục con heo này không ạ?”

“Ừ, đúng vậy. Mũi tên đã may mắn trúng đích.”

“Dù là may mắn, nhưng thực sự ấn tượng đấy.”

Sau đó, tôi đặt con heo rừng xuống đất, tạm thời để trước lều.

“Mà nè, Anh Kiska.”

“Gì thế, Nyau?”

“Chúng ta có thể nghỉ ngơi trong lều được không?”

“Ừ, tất nhiên là được.”

Vì tôi không hứa hẹn gì với Hoàng Tử Eligion chả cần quay lại ngay, dành chút thời gian với Nyau cũng không sao.

“Tuyệt quá! Vậy chúng ta cùng vào lều nhé!”

Nyau nắm lấy tay tôi và kéo vào trong lều. Cảm giác ấm áp từ bàn tay ấy truyền sang tôi, khiến trái tim tôi lỡ một nhịp. Hành vi tiếp xúc bất ngờ ấy khiến tôi ngạc nhiên đến ngẩn ngơ. Tôi không ngờ lại có thể gần gũi với Nyau theo cách này.

“À, để Nyau pha trà nhé.”

“Cảm ơn cô.”

Trong không gian lều rộng rãi, nơi bài trí một chiếc sofa đồ sộ và một gian bếp nhỏ xinh, tôi ngồi xuống chiếc sofa êm ái, chờ đợi Nyau mang trà ra.

“Đây, mời anh dùng.”

“Cảm ơn cô.”

Tôi nhấp ngụm trà Nyau pha, một hương vị thơm ngon chưa từng thấy.

“Trà này ngon thật đấy.”

Không biết là do lá trà hoàng gia hay do bàn tay tinh tế của Nyau, nhưng ly trà này thật quá đỗi phong vị.

“Nghe anh khen vầy, khiến Nyau rất vui.”

Nyau cũng ngồi cạnh, nhấp từng ngụm trà một cách chậm rãi. Nhưng có điều gì đó khiến tôi không khỏi bối rối—khoảng cách giữa hai chúng tôi dường như gần gũi đến mức chỉ cần tôi khẽ động khuỷu tay là có thể chạm vào cô ấy.

“Tôi đã làm phiền cô quá nhiều chuyện.”

“Sao cơ? Tư dưng anh nói gì thế?”

“Khi ở trong ngục tối, tôi đã gây ra không ít rắc rối cho Nyau.”

“Không đâu, Nyau không để tâm đâu. Giờ Nyau hiểu rằng đó là điều không thể tránh khỏi. Thực ra, có lúc Nyau cảm thấy sợ hãi vì không biết Dũng Giả Ageha nghĩ gì, nhưng nếu là Kiska thì Nyau tin tưởng.”

“Thật sao? Nghe cô nói vậy làm tôi thấy nhẹ lòng.”

“Không có gì đâu.”

Tôi đã từng ám ảnh với nỗi lo rằng Nyau có lẽ không ưa gì mình, nhưng dường như những lo lắng ấy chỉ là sự viển vông. Nhận thức này tạm thời khiến lòng tôi nhẹ nhõm phần nào.

“À mà, tôi thấy hơi lo cho Nyau.”

“Dạ? Sao lại thế ạ?”

“Cô đã khóc trong xe ngựa.”

“C-chuyện đó, chỉ là… có bụi bay vào mắt thôi…”

Những giọt nước mắt ấy chắc hẳn không thể chỉ đơn thuần là do bụi vô tình bay vào mắt. Nhưng nếu cô ấy muốn giấu giếm, có lẽ tôi không nên cưỡng ép cô ấy phải nói ra. Tuy nhiên, nếu Nyau đang gặp phải vấn đề gì khó khăn, tôi muốn được ở bên và giúp đỡ cô ấy.

“Thật sự có phải vậy không?”

Tôi quay sang, ánh mắt hướng về phía Nyau ngồi ngay bên cạnh, rồi nhẹ nhàng lên tiếng hỏi. Bất chợt, tôi nhận ra khuôn mặt của Nyau đã ở gần đến mức không ngờ, khiến nhịp tim tôi bất giác lỡ một nhịp.

Tôi vội vã thốt lên lời xin lỗi và cố quay mặt đi chỗ khác.

Nhưng Nyau không để tôi làm vậy.

Bởi vì cô ấy đã giữ chặt lấy mặt tôi, ngăn tôi quay đi.

“Anh thật sự muốn biết lý do tại sao Nyau khóc à?”

Cô ấy nói với giọng đầy quyết tâm.

◆◆◆

“Kiska, anh đang ở đâu vậy!”

Ageha kêu lên giữa khu rừng rậm rạp.

“Chết thật, mình lạc mất rồi…”

Xung quanh chỉ toàn là cây cối dày đặc, không thấy bóng dáng một ai.

“Này, mày đừng tự ý đi lung tung chứ!”

Con ngựa mà cô đang cưỡi lại đi ngược hướng cô mong muốn.

Ageha không giỏi cưỡi ngựa lắm, bởi cô chưa có nhiều kinh nghiệm với việc này.

“Kiska, cứu em với!”

Cô kêu lên, nhưng tiếng gọi của cô chẳng thể nào đến được tai Kiska.

Truyện Chữ Hay