Còn khoảng 2 ngày nữa mới đến thành phố Miltorden.
Nghĩ lại thì cũng lạ, một hầm ngục 10 tầng chưa ai khám phá lại nằm gần thành phố đến thế. Chắc hẳn có nhiều lý do khiến người ta tình cờ không phát hiện ra nó.
Tôi nghĩ chủ yếu là do cô nàng này mà nó đã được vận mệnh che giấu cho đến khi tôi đến.
「Hô, đây là thành phố sao? Đúng là thành phố rồi! Quả nhiên, nhìn tận mắt mới thấy bầu không khí thật tuyệt vời!」
Và đó là câu đầu tiên của tiểu thư khi vừa đặt chân đến thành phố.
Cô ấy là một cô gái được bảo bọc đến mức nào vậy.
Mà, nghĩ lại thì cô ấy đã ở ẩn 1000 năm, nên cũng đúng là có lý do chính đáng.
「Mà, từ giờ cô sẽ thấy nó mỗi ngày, nên cứ ngắm cho đã đi. Cuộc sống hàng ngày của con người đại khái là như vậy, chẳng tốt cũng chẳng xấu.」
Tôi nghĩ thành phố Miltorden thuộc loại lớn ở khu vực này.
Tuy nhiên, vì tôi cũng lớn lên ở vùng biên giới và không rõ về những thành phố khổng lồ nơi trung tâm, nên tôi không hiểu lắm khi các thương nhân gọi thành phố có tường thành và lâu đài hoành tráng này là trung bình.
Miễn là không phải làng hay thị trấn tự phát, thì gọi là lớn cũng được mà.
「Em sống đã lâu, nghĩ mình cũng biết khá nhiều thứ, nhưng hầu như chưa từng nhìn thấy bên ngoài. Có lẽ em đã nghĩ rằng biết là đủ, nhưng trải nghiệm thực tế lại khác nhiều thật.」
Viede từ nãy đến giờ cứ hớn hở mãi.
「Đúng vậy, nhìn và làm khác xa nhau mà.」
Mà sống dần rồi cũng sẽ quen thôi. Cái mới mẻ thì tốt, nhưng cái không còn mới mẻ cũng đâu có gì là xấu, đó mới là điều thú vị.
Nói vậy chứ, cô nàng này chỉ mới vào thành phố thôi mà đã nổi bật đến mức không thể không chú ý.
Vì thế mà lính gác cổng thành đã hiểu lầm cô là con gái quý tộc nào đó đi vi hành và quỳ mọp xuống.
Tạm thời cho cô ấy khoác áo choàng trùm đầu, nhưng càng làm như vậy lại càng giống quý tộc.
Mà cũng phải thôi, với vẻ ngoài và thái độ xa cách thế gian, cứ như thể một sinh vật không nên tồn tại vậy.
Với lại, ít ra tôi cũng đã nhờ làm phép ẩn đi cặp sừng trên đầu cô ấy. Hình như cái này thậm chí còn không phải là ma thuật…… Ma thuật thật đáng kinh ngạc.
Dường như nếu muốn thì có thể dùng vận mệnh để giải quyết, nhưng Viede trông y hệt ma tộc, nên ở vùng biên giới này mà bị cho là người của Đế quốc thì cũng không hay ho gì.
Dù sao thì cũng phải làm gì đó với quần áo càng sớm càng tốt.
「À, Tiểu thư Viede này. Dù làm thế nào thì cô cũng nổi bật đến chết được, nên tôi muốn nghĩ cách kiếm cho cô bộ quần áo kín đáo hơn, được không?」
「Ừm, được thôi. Cứ làm gì anh muốn. Dù sao em cũng là Sử ma của anh mà, nghe lời chủ nhân là điều đương nhiên rồi. Phải, đó là quy luật của thế giới.」
Sao cô ấy lại nói những điều đó với ánh mắt như thể đang mong đợi gì đó vậy.
Thiệttt tình, tôi ước gì cô ấy ngừng quyến rũ một cách ngây thơ như thế.
「Không, cái kiểu gọi là chủ nhân đó, chúng ta cũng nên dừng lại thôi. Ít nhất thì đồng đội không có chuyện trên dưới gì cả.」
「Vậy sao? Eiya đã chiếm hữu em mất rồi, nên anh cứ nói gì mình thích, muốn làm gì cũng được, thoải mái làm theo ý mình đi?」
Làm ơn đừng dùng những cách diễn đạt có thể gây hiểu lầm như thế.
Tôi sẽ phát điên mất.
「À, như tôi đã nói trước đó, ở trong thành phố thì Viede đóng vai tiểu thư còn tôi là người hầu thì hợp hơn. Vì vậy nên mới cần trang phục phù hợp.」
Với trang phục hiện tại, rõ ràng tất cả đều quá cao cấp và quá cổ xưa…… Ngay cả chất liệu vải cũng khó nói là có phải kiểu may những năm gần đây hay không nữa.
「Hừm, vậy sao không bán luôn quần áo hiện tại để lấy tiền đi đường nhỉ? Tuy là đồ cổ 1000 năm, nhưng em nghĩ đá quý và phụ kiện đính bên trên đều là hàng tốt đó?」
「À, cũng có cách đó. Mà nghĩ đến việc chúng ta sẽ đi về trung tâm, thì quả thật tiền của tôi cũng không đủ…… Nhưng có ổn không? Đó không phải là những thứ quan trọng sao?」
Lần này, chuẩn bị đủ thứ nên tôi cũng đã tiêu khá nhiều tiền……
「Chỉ cần giữ lại cái này thôi. Đây là Hoàng Đế Thạch của Đế quốc mà.」
「Ra vậy, Hoàng Đế Thạch…… Hả!? Cái gì!? Thật sao!?」
Khoan đã, cô ấy đã đeo nó ở ngực từ đầu rồi sao?
Hoàng Đế Thạch, không phải là vật truyền ngôi huyền thoại đã thất lạc của Đế quốc sao!?
Một báu vật huyền thoại như vậy, đâu phải thứ mà người thường có thể nhìn thấy…… May mà không cho ai thẩm định, không thì đã gặp rắc rối to rồi.
「Ừm, đó là thứ được tặng lúc chia tay. Chỉ có cái này là em muốn giữ lại thôi.」
「Vật huyền thoại mà lại dễ dàng xuất hiện như thế này sao……」
U– wa–
Có cảm giác như mình đang bị cuốn vào chuyện gì đó rất lớn.
Ừm, chúng ta nên chọn lọc kỹ những thứ để bán…… Không khéo lại gặp rắc rối không đáng có.
「…… Có vấn đề gì sao?」
「À không, ừm. Chỉ là cảm giác nhận thức thông thường của tôi sắp sụp đổ thôi. Không sao đâu.」
Ờ, nếu được đối xử đặc biệt ở đế quốc cổ đại thì cũng đúng là như vậy nhỉ.
Trước hết là hít thở sâu đã.
Hít…… Hà……
「…… Được rồi, vậy chúng ta sẽ nói là tôi nhặt được trong hầm ngục, và bán một phần đồ trang sức. Quần áo sẽ giữ lại vì có thể cần dùng. Thay đồ rồi đi dự tiệc. OK?」
「Em thì không có vấn đề gì, anh muốn làm gì cũng được.」
「Được, vậy thì cứ thế quyết định nhé.」
Đã quyết định thì phải hành động ngay thôi.
Chọn đại vài bộ rồi đến cửa hàng quen thuộc nào.
* * *
「Trông không kỳ quặc đâu đúng không, ổn chứ đúng không?」
「Rất hợp đấy, rất hợp.」
Cô ấy lo lắng và rất quan tâm đến vẻ ngoài, nhưng thực sự rất hợp.
Mà có vẻ như nhân viên cửa hàng cũng khá thích thú khi thay đồ cho cô ấy…… Mặc gì cũng hợp, cô ấy rất vui và có vẻ thích thú nên chắc nhân viên cũng phấn khích theo.
Tôi đã bảo họ chọn bộ đồ kín đáo nhất có thể vì đang vi hành mà. Có lẽ khoác thêm áo choàng trùm đầu sẽ ổn hơn.
Nhưng mà, nếu cô ấy thích thì cũng được. Dù sao cũng đang đóng vai quý tộc mà.
Có lẽ cứ dựa vào cái gọi là vận mệnh một chút cũng không sao.
「Vậy à…… Nếu thế thì tốt rồi. Còn anh thấy sao?」
「Ồu, mọi thứ đều suôn sẻ thôi.」
Trong lúc cô ấy chọn quần áo, tôi đã đi đổi đồ lấy tiền.
Tuy hơi vội vàng nên cảm giác như bị ép giá, nhưng có vẻ bên kia cũng không muốn bỏ lỡ món hàng, nên cuối cùng cũng thỏa thuận được một mức giá khá ổn.
Mà đúng là di sản của đế quốc cổ đại, và những thứ Viede mang theo vẫn còn nguyên trạng từ thời đó nên chất lượng cũng tuyệt vời, nói vậy thì cũng đương nhiên thôi.
Dù sao thì, với số tiền này chúng tôi cũng không phải lo lắng một thời gian.
Đã có quần áo và tiền bạc rồi, giờ thì đến lúc dự tiệc thôi.
Vào những lúc thế này, tốt nhất là đến một quán quen ở con hẻm nhỏ.
Với một người như tôi thì không thể ồn ào ở những quán trên đường chính được, và vì đang vi hành nên đến một quán linh động hơn sẽ tốt hơn là ở trên đường chính.
Vì vậy, tôi gọi những món ăn có vẻ như dành cho tiệc tùng, và xếp chúng lên bàn.
Chỉ cần nhìn những đĩa thức ăn được bày ra đã có cảm giác như đang dự tiệc rồi…… dù chỉ là một tiệc nhỏ!
「Ồồ, Eiya. Bữa ăn này thật tuyệt vời!」
「Ừm, vì là tiệc mà! Cô cứ ăn thoải mái đi!」
Cô ấy dùng tay cầm sườn nướng và ăn ngấu nghiến, thật là một cách ăn uống tuyệt vời.
Tôi đã đoán rằng Viede sẽ thích những món ăn của dân thường hơn.
Có khả năng cô ấy chỉ biết đến những bữa ăn của quý tộc mà thôi.
Điều đó có nghĩa là nếu tôi cho cô ấy ăn những món quá sang trọng, có thể đó lại là thức ăn hàng ngày đối với cô ấy.
Những món kiểu như 「Rõ ràng là thịt!」 này, rất ngon, giá cả phải chăng và còn nhiều nữa, nhưng thường chỉ dám gọi khi có tiệc tùng hay dịp đặc biệt, đó mới là sự lựa chọn tốt.
「Tiệc thật tuyệt vời! Chỉ cần được ăn những thứ này thôi cũng đáng rồi!」
「Tôi rất vui vì cô thích nó…… Có vẻ như việc đưa cô đến đây là điều đúng đắn nhỉ.」
「Ừm, thật tuyệt. Nói theo cách của anh thì là QUÁ TUYỆT VỜI LUÔN đúng không. Nước sốt hơi ngọt mặn và sánh, nhưng không ngấy, và quan trọng nhất là cảm giác được ăn thịt trực tiếp, thật tuyệt, ngon quá đi.」
Tiểu thư đang gặm xương và nhai thịt một cách ngon lành, trông rất hạnh phúc và hài lòng.
Vậy à vậy à, cứ ăn thỏa thích đi.
Tuy hơi thu hút sự chú ý khi một mỹ nhân tuyệt sắc đang vui vẻ ăn uống ở góc quán, nhưng nếu cô ấy vui đến thế thì cũng không sao. Nhìn cô ấy vui vẻ, tôi cũng thấy vui lây.
……Đang nghĩ vậy thì có người gọi tôi.
「Arà, hiếm khi thấy anh đi chung với ai đó đấy?」
Đó là Yuanna, phó trưởng của Guild Trinh Sát《Đạo Tặc》.
Với bản năng của người cáo, cô ta rất tinh ý, nhưng hơi tính toán quá mức mà lại ngây thơ, là một kiểu người hơi phiền phức.
Cô ta nhanh nhạy gọi tôi ngay lúc này cũng cho thấy sự xuất sắc và chu đáo, cô ta không phải người xấu, nhưng mà……
「Tôi đang nghĩ là ai vậy, hóa ra là phó trưởng à. Mà, nói chung chỉ là chuyện cá nhân thôi, tình cờ gặp ấy mà.」
Thật sự chỉ là tình cờ thôi.
Vận mệnh, có lẽ đây cũng là một cách nói tiện lợi trong những lúc thế này.
「Hêê. Không quan tâm lắm, nhưng nếu anh có đủ dư dả để tổ chức tiệc thịt thế này, có nghĩa là đã đạt được thành quả gì đó rồi phải không?」
「Chỉ là tiệc chia buồn cho công sức bỏ ra mà chẳng được gì thôi, đáng tiếc nhưng nó là sự thật.」
Tinh mắt thật.
Đúng là nếu không có gì, tôi cũng không phải kiểu người làm những chuyện như thế này.
Nhưng mà, nói thẳng ra cũng không hay lắm, không biết nên làm sao đây……
「……Hửm, Eiya, người này là ai vậy?」
「Là người cáo, phó trưởng của Guild. Một người hay can thiệp và tự phụ về nhan sắc của mình. Một cô gái khó ưa.」
「Vậy à, là người Eiya có quan hệ công việc à. Rất vui được gặp, Ikesukana = Ionna[note60124].」
「Đó không phải tên của tôi!」
Aa, cô ta giận rồi.
Thú vị nhỉ, cứ để như vậy thêm một chút nữa vậy.