Tôi bắt gặp một cô gái xinh đẹp vô cảm trước cửa nhà

chap 4.1: bạch tuộc nướng là món cơ bản trong bento (1)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Trả cậu này.”

Cô đưa cho tôi một chiếc túi nhựa trong khi vẫn ôm đầu gối, như thể thứ này vừa được mua từ cửa hàng quần áo.

“Cảm ơn,” tôi nhận lấy chúng. Bên trong túi là chiếc áo hoodie và áo len tôi đã cho cô mượn vào ngày hôm kia.

“Tớ đã giặt và là cẩn thận lại cho cậu rồi.”

“Cậu không nhất thiết phải làm thế đâu.”

Tôi bắt đầu cảm thấy có lỗi.

Khi nghe thấy vậy, cô nhìn tôi như thể đang nhìn rác rưởi dưới chân vậy.

“Thật kì lạ…”

“Hả?”

Trong một khoảnh khắc, tôi đã không hiểu cô đang nói gì.

Nhưng tôi đã nhanh chóng hiểu ra ý của Sajou-san và cảm thấy có một dòng máu đang chảy ra từ mặt mình.

“Không, ý tớ không phải thế!”

Không không! Tôi phủ nhận kịch liệt và vẫy tay để minh oan cho mình.

Có lẽ tôi đang bị lầm tưởng là một tên biến thái chuyên sưu tầm quần áo của phụ nữ trẻ.

Chắc chắn là không có chuyện đó.

Tôi có thể cảm thấy hơi kì lạ khi cô mặc bộ quần áo này vào ngày hôm kia, nhưng…

“Tớ không ngửi chúng hay làm gì cả!”

“Biến thái.”

Hả? Tôi đã nói sai rồi à?

Càng giải thích thì cô càng nhìn tôi bằng ánh mắt khinh bỉ hơn.

Giờ thì đúng là Sajou-san đang nhìn vào rác thật rồi.

Rõ ràng là mình đang làm hỏng chuyện.

Tôi có thể cảm nhận được cái mác ‘tên biến thái’ đang gắn vào người mình.

Khụ, tôi lúng túng giả vờ ho để đánh lạc hướng.

Tất nhiên là ánh nhìn như đâm vào người tôi vẫn còn đó, phải đổi chủ đề ngay thôi.

Những lúc như thế này thì chủ đề trò chuyện rất quan trọng dù nó có kì cục đến đâu.

“Cảm ơn vì bữa trưa. Nó rất ngon.”

Với một nụ cười xen lẫn chút căng thẳng, tôi bày tỏ lòng biết ơn của mình với Sajou-san, và ánh mắt của cô cũng dịu đi vài phần.

Sajou-san lấy ngón tay xoắn mái tóc đen của mình lại và nghịch nghịch nó.

“Tớ không cần lời khen đó đâu. Tớ biết nó không ngon đến thế.”

Phải, món trứng rán đã hơi cháy và bằng cách nào đó có cả một con bạch tuộc trong đó.

“Nhưng nó cực kì ngon mà?”

Tôi thậm chí muốn hộp bento đó mỗi ngày.

Lắng nghe tôi nói, cô hơi nheo mắt lại.

“Vậy có nghĩa là gì? Cầu hôn à?”

“Không phải như vậy! Xin lỗi vì sự diễn đạt khó hiểu này. Đừng nhìn tớ bằng ánh mắt khắc nghiệt đó…!”

Ngay cả khi chỉ vừa nghe qua, câu nói đó cũng có thể được coi là một lời tỏ tình.

Trời ạ, tệ thật đấy. Tôi cũng cảm thấy như vậy. Hết sai lầm này đến sai lầm khác.

Tôi bắt đầu đổ mồ hôi đầy lo lắng và muốn về nhà, nhưng Sajou-san đang ngồi trước cửa nhà tôi, lối vào bị chặn mất rồi. Chẳng có lối thoát nào cả.

“N-nhân tiện thì,”

Tôi cố gắng đổi chủ đề một lần nữa, thật gượng ép bản thân.

Và rồi tôi nhớ ra thứ làm mình phải để tâm đến.

“Tại sao trong bento lại có bạch tuộc?”

”Tại sao à…?”

Cô nghiêng đầu tỏ vẻ không hiểu câu hỏi của tôi.

Ôi, cô ấy dễ thương quá.

Nhìn cô như một người trưởng thành nhưng cử chỉ ngây thơ của cô lại làm tim tôi lạc đi một nhịp. Thật hạnh phúc khi thấy những hành động trẻ con của con gái…

“Bạch tuộc là món cơ bản trong bento mà, phải không?”

“Không, không phải là bạch tuộc, mà là xúc xích bạch tuộc…?”

Lúc đó là một miếng bạch tuộc nướng. Đó là thứ tôi chưa từng thấy hoặc nghe thấy trước đây.

Nhưng nó thực sự rất ngon.

Mặt Sajou-san bỗng nhiên đỏ bừng như thể cô đã nhận ra điều gì đó sau câu hỏi của tôi.

Thật hiếm khi thấy cô bối rối đến vậy, Sajou-san ngả người ra sau và quay mặt đi.

“K-không…! T-tớ không biết… Tớ không hay làm bento nên nó hơi là lạ, nhưng tớ đoán là nó sẽ như vậy…~~”

Càng nói, cô càng trở nên xấu hổ hơn, khuôn mặt của Sajou-san đỏ như trái cà chua rồi.

Không thể chịu đựng được sự xấu hổ nữa, cô úp mặt vào đầu gối.

Có phải là cô… bẩm sinh đã không biết, hay là chỉ hơi mất liên kết với đời thường?

Truyện Chữ Hay