Đếm số nguyên tố nào, 2, 3, 5, 7, 11, 15… bình tĩnh nào. Ồ, 15 là hợp số mà.
Tôi ngồi trên giường, khoanh tay và nhìn vào khoảng không trong khi đếm số nguyên tố. Phải tìm cách lấy lại lí trí đã bị bộ ngực kia cướp mất mới được.
“Tớ xong rồi đây.”
Khi tôi ngước lên và nói “mừng cậu trở lại”, ý chí của tôi đã bị tấn công đến chết.
Thật đấy, cậu nghĩ mình đang ở đâu vậy!?
Lần này cô không còn khỏa thân, cô mặc quần thể thao và áo hoodie kéo khóa.
Tuy nhiên, dây kéo chỉ dừng lại ở trên rốn cô và ngực cô như sắp lộ ra hoàn toàn.
Những giọt nước chảy vào khe ngực đang khiến tinh thần của tôi như một xác chết.
“Không… không không! Tại sao lại thành ra thế này!? Tớ để áo sơ mi ở đó rồi mà!?”
Tôi đã mang cho cô một chiếc áo mới.
“Tớ đã thử mặc nó… nhưng không vừa.”
Khi cô di chuyển cánh tay quanh hông như muốn ôm lấy chính mình, có thứ gì đó mềm mại đang lắc lư.
Cô ấy đùa thôi đúng không…? Áo sơ mi cũng không thể mặc vừa à? Đó là bộ đồ của con trai mà, thật vô lí.
“Vậy tại sao cậu không kéo dây lên…?”
“Nó không kéo được nữa.”
Cô di chuyển cánh tay đỡ lấy ngực, làm dây kéo áo trượt xuống và lộ ra phần dưới ngực của cô.
Cậu có giấu con quái vật nào trong đó không vậy? Cái khe đó làm tôi không thể tập trung được!
”Đây có phải sở thích của cậu không?”
“Không hề!!”
Nếu đây là lựa chọn giữa thích và ghét, thì câu trả lời là tôi thích nó, nhưng tôi hoàn toàn không cố ý làm điều đó! Tôi vô tội, tin tôi đi.
Sau khi khẳng định sự vô tội của mình với thẩm phán trong tâm trí, cô thản nhiên ngồi xuống cạnh tôi và nói “Tớ hiểu rồi”.
…Sao cô ấy lại ngồi đây?
Trong phòng có vài chiếc ghế khác mà.
Tôi ngạc nhiên và nhìn Sajou-san, không có gì là lạ khi tôi có thể nhìn thấy phần trước bộ ngực đầy đặn đó qua khe hở trên áo của cô ấy. Nó khá hồng hào khiến tôi vội vã quay mặt về phía trước.
Thật đấy, sự thiếu đề phòng này là sao?
Mọi lần trông cô rất cẩn trọng, nhưng sao hôm nay lại ăn mặc bất cẩn như vậy?
Đây có phải là lúc để lợi dụng sự vô tư của cô? Không, không… tôi đang thừa nhận suy nghĩ đen tối của mình trước tình huống này ư?
Đau đầu quá. Tâm trí tôi đang rất ồn ào và bất ổn, trái ngược hẳn với sự im lặng của căn phòng.
Sajou-san cũng chỉ ngồi đó và không nói gì nên bầu không khí đang rất khó xử cho cả hai. Dù đây là phòng riêng của tôi nhưng chẳng có sự thoải mái nào cả.
Tôi có nên ra phòng khách ngồi không? Ở đây cũng chẳng có ý nghĩa gì. Sajou-san ăn mặc quá hở hang, nếu còn ngồi đây lâu hơn thì tôi sẽ không kìm nổi bản thân mất.
Không, không để điều này xảy ra được. Ốc vít trong đầu tôi rơi ra hết rồi, tâm trí tôi đang bị ham muốn chi phối, nên việc chạy trốn chẳng phải là tối ưu sao?
Khi tôi định nhấc hông lên và đi sang phòng khác, người tôi cứng đơ lại vì sốc.
“...?”
Sajou-san đột nhiên rơi nước mắt mà không thay đổi biểu cảm hay nói một lời nào với tôi nên không thể biết được cô đang buồn hay đau đớn.
Cô đưa tay lau nước mắt mà không hề nhăn mặt, như thể đó chỉ là một phản ứng sinh lí bình thường.
Sao cô lại khóc vậy? Tôi có nên an ủi cô không?
Đây là lần đầu tiên tôi chứng kiến một người phụ nữ khóc nên tôi không biết mình phải làm gì ngoài việc phát ra những âm thanh ngớ ngẩn như “à” hay “ơ”.
Mọi chuyện càng ngày càng tệ rồi.
“...Sajou-san!?”
Đột nhiên cô vòng đôi bàn tay vòng qua lưng tôi và ôm chặt tôi. Đau bụng quá, khó thở quá. Máu mũi tôi cũng sắp phụt ra vì cặp bánh Mochi kia liên tục ép vào chân. Thì ra đây là ngực của con gái…
Không thể di chuyển được, tôi đành giơ tay lên trời để chứng minh rằng mình vô tội dù trong phòng chẳng có ai ngoài hai bọn tôi.
“...Không, tớ khác mà. Tớ không phải loại người như vậy đâu…”
Cô liên tục phủ nhận điều gì đó không rõ như một đứa trẻ: “Tớ không phải loại người đó…”
Khác? Sao cô lại khóc? Sao cô lại ngồi trước cửa nhà? Câu trả lời hẳn nằm ở chiếc chìa khóa mà cô đang cầm. Có thể nó ở đằng sau cánh cửa kia.
Nhưng chúng ta chỉ là những người hàng xóm, vậy nên tôi chẳng có tư cách gì hỏi cô cả.
Tôi ngồi yên và chấp nhận những giọt nước mắt của cô và để cô bám vào, hệt như một bức tượng.
Không phải vì sự mềm mại này, chắc chắn là không.