Giữa đêm khuya, tiếng chuông đồng hồ điểm mười hai giờ vang lên.
Mạc Phi ngồi bên mép giường, nhìn An Cách Nhĩ đang ngủ say.
An Cách Nhĩ khi ngủ vẫn mang vẻ ngây ngô như thế, giống như trẻ sơ sinh, người hơi cuộn lại, một tay đặt bên cạnh chiếc gối, lộ ra cổ tay trắng nõn, xương cổ tay được làn da mỏng bao bọc, có vẻ rất tinh xảo.
Mạc Phi nhìn chăm chú.
An Cách Nhĩ không mang theo quần áo, cho nên sau khi tắm xong liền mặc áo của Mạc Phi, trông có vẻ rất rộng.
Lúc nãy An Cách Nhĩ ngồi trong phòng xem cách bài trí, Mạc Phi bảo đi pha sữa cho hắn, lúc quay lại thì An Cách Nhĩ đã ngủ mất rồi. Có lẽ An Cách Nhĩ đã rất mệt, hôm nay ngồi trên xe rất lâu còn phải đổi phương tiện nhiều lần.
Mạc Phi đắp chăn cho An Cách Nhĩ, còn mình thì ngồi bên mép giường, nhìn chằm chằm người đang nằm trên giường.
Trước kia Mạc Phi chưa bao giờ biết tình yêu là cái gì, chính là kiểu nam nam nữ nữ chạy theo nhau trong quán bar? Hay là cặp vợ chồng già dìu nhau đi trên đường, sống nương tựa lẫn nhau? Hắn không biết thứ đó nó có bao nhiêu hấp dẫn, càng không biết tình cảm có bao nhiêu bền chặt.
Trước khi gặp An Cách Nhĩ, Mạc Phi cảm thấy mọi thứ tình cảm trên đời này đều là giả, trong quán bar có đôi khi hắn sẽ gặp vài người tranh giành người yêu mà vung tay đá chân, hắn cũng từng gặp những trường hợp vì chia tay mà đi tự tử, căn bản hắn không thể hiểu nổi, mỗi người đều sống vì bản thân, tại sao lại muốn chết muốn sống vì người khác?
Mãi cho đến khi hắn gặp An Cách Nhĩ, hắn mới có chút hiểu rõ tình cảm là gì, thậm chí cũng lĩnh hội được vài điều mới về đời người.
Mạc Phi nhìn An Cách Nhĩ nằm im trên giường, cái gọi là tình yêu chính là mặc kệ bạn đang có hay đã mất, thì bạn vẫn hãy cám ơn ông trời rằng ông đã để người ấy xuất hiện trong cuộc đời bạn và bạn cũng để hai người thích nhau.
Mạc Phi nằm xuống ôm An Cách Nhĩ vào lòng, hắn lại cảm thấy vui mừng thêm lần nữa, năm chia xa hắn càng hiểu rõ tình cảm mà bản thân dành cho An Cách Nhĩ, đồng thời cũng càng quý trọng hơn. Mỗi lần gặp nhau đều sẽ như thế, trên đời này không có hạnh phúc nào lại có được dễ dàng, tất cả đều phải trải qua sóng gió, phải cố gắng thì mới có được! Muốn ở bên nhau trước hết phải biết cách giữ gìn.
…
Gió thổi lạnh lẽo, Mạc Tần cầm ly rượu đứng bên cửa sổ, nhìn xuống khu vườn tĩnh lặng.
Viên đá hòa tan trong ly rượu mạnh, thật lâu sau, Mạc Tần thở dài.
Roy giúp hắn trải chăn nệm đã xong, “Thiếu gia, đi ngủ thôi.”
Mạc Tần uống cạn rượu còn trong ly, đặt ly xuống bàn, “Biểu hiện của An Cách Nhĩ hôm nay thế nào?”
“Có ấn tượng khắc sâu.” Roy cất chai rượu vào tủ, “Khó trách tại sao Mạc Phi thiếu gia lại có thể trở thành một người ưu tú như vậy chỉ trong thời gian ngắn.”
Mạc Tần nở nụ cười, “Xuất sắc… Mạc Phi bị An Cách Nhĩ ảnh hưởng quá nhiều.”
“An Cách Nhĩ tiên sinh có sức hấp dẫn đặc biệt.” Roy đã dọn xong, cười nói, “Khi Mạc Phi thiếu gia ở bên cạnh An Cách Nhĩ, trông thiếu gia rất ôn hòa, hoàn toàn khác hẳn bình thường, một chút tàn ác cũng không có.”
“Ông còn cười?” Mạc Tần bất đắc dĩ.
“Chuyện này cũng tốt mà.” Roy cầm đồ đi, “Tôi cảm thấy sau này sẽ vô cùng đặc sắc.” Nói xong liền bước ra ngoài, chúc Mạc Tần ngủ ngon rồi đóng cửa.
…
Qua một đêm mộng đẹp, sáng sớm hôm sau Mạc Phi tỉnh lại, bản thân vẫn giữ tư thế ôm An Cách Nhĩ.
Mạc Phi ngẩng đầu nhìn người trong lòng, An Cách Nhĩ vẫn ngủ say. Có lẽ là tối qua ngủ rất ngon, sắc mặt An Cách Nhĩ hồng nhuận, hơi phồng lên, làm cho khuôn mặt tăng thêm vài phần trẻ con.
Mạc Phi cười cười, nhẹ nhàng hôn lên má An Cách Nhĩ.
An Cách Nhĩ vẫn ngủ say như thế.
Mạc Phi không biết bây giờ mình nên vui vẻ hay là lo lắng. Vui vẻ chính là, An Cách Nhĩ ngủ bên cạnh hắn trông rất yên lòng, lo lắng chính là… Người này tại sao qua bao nhiêu năm vẫn không bao giờ có tâm phòng bị thế?
Mạc Phi nhíu mày suy nghĩ miên man, lại cảm thấy An Cách Nhĩ hơi giật người.
Khi An Cách Nhĩ ngủ sẽ không bao giờ cử động, một khi cử động nghĩa là sắp tỉnh.
Mạc Phi theo bản năng ngẩng đầu nhìn đồng hồ, chỉ mới năm giờ bốn mươi phút, cách giờ dậy bình thường là hai mươi phút nữa.
Quả nhiên, An Cách Nhĩ chớp mắt vài cái, sau đó mở to mắt ra.
Mạc Phi chống tay gác đầu nhìn An Cách Nhĩ.
An Cách Nhĩ vừa mở mắt ra liền nhìn thấy khuôn mặt của Mạc Phi, đôi mắt nhìn hắn chằm chằm, còn sáng lấp lánh.
“Chào buổi sáng, An Cách Nhĩ.” Mạc Phi vấn an An Cách Nhĩ, theo bản năng hỏi, “Sáng nay muốn ăn gì?”
An Cách Nhĩ nở nụ cười, ngẩng mặt nhìn Mạc Phi, “Còn anh? Anh muốn ăn gì?”
“Anh…” Mạc Phi nhìn An Cách Nhĩ, trong lòng nghĩ, muốn ăn em có được không?
An Cách Nhĩ nhìn vẻ mặt Mạc Phi, cười xấu xa hỏi, “Muốn ăn cái gì?”
Mạc Phi nhéo cằm hắn, “Cái này có tính là đang dụ dỗ anh không?”
An Cách Nhĩ ngẩn người — Nếu là ngày xưa, Mạc Phi đã ngại ngùng rồi, bây giờ mặt dày lên không ít nha!
Mạc Phi thấy An Cách Nhĩ đang nghi hoặc, liền cúi đầu hôn lên trán, “An Cách Nhĩ, đừng làm mấy hành động nguy hiểm, bây giờ anh đang thiếu hơi em cực độ đó!”
An Cách Nhĩ bất mãn, nắm mũi Mạc Phi, “Tạo phản đó hả!”
Mạc Phi cười áp chế xuống, giữ cằm An Cách Nhĩ, “Đúng đó, anh đang tạo phản đó! Em muốn cắn anh à?”
An Cách Nhĩ nhéo má Mạc Phi, kéo ra hai bên, “Mạc Phi của tôi biết nghe lời hơn anh!”
Mạc Phi cười gật đầu, “Mạc Phi không những biết nghe lời mà còn biết bạo lực nữa!”
“Nga?” An Cách Nhĩ nhướn mày, một tay chống gối đầu, một tay nắm cổ áo Mạc Phi, “Anh sẽ dùng bạo lực với tôi?”
Mạc Phi hơi sửng sốt, nhìn chằm chằm bàn tay đang nắm cổ áo mình, hô hấp có chút bất ổn, hắn thật sự đã đánh giá thấp niềm nhớ nhung An Cách Nhĩ của mình còn có dục niệm đang nhảy vọt…
“Hô ~” Mạc Phi thở ra một hơi, ôm An Cách Nhĩ, “Em đừng có lộn xộn! Lát nữa anh thật sự sẽ không nhịn nổi đâu.”
An Cách Nhĩ lại càng táo tợn hơn, cười đến mức muốn đau bụng, “Nhịn cái gì? Anh là trẻ vị thành niên à?”
Mạc Phi nhìn chằm chằm An Cách Nhĩ, trong lòng có chút vui mừng, “An Cách Nhĩ, em cũng muốn…”
An Cách Nhĩ ngẩng mặt lộ ra chiếc cổ xinh đẹp, lắc đầu, “Bây giờ không muốn.”
Mạc Phi vô tội nhìn An Cách Nhĩ.
An Cách Nhĩ dùng hai tay vỗ lưng hắn, “Về phòng tranh rồi tính.”
Mạc Phi không chịu, “Vậy chẳng phải anh phải nhịn lâu lắm sao? Nhịn lâu quá không tốt cho sức khỏe!”
An Cách Nhĩ duỗi người, “Vậy anh muốn bá vương ngạnh thượng cung?”
Mạc Phi bất đắc dĩ, thật lâu sau mới thở dài, tựa như đã nhịn được, nằm lên người An Cách Nhĩ, “An Cách Nhĩ, em thật hư hỏng.”
An Cách Nhĩ vừa lòng vuốt từ bờ vai xuống lưng Mạc Phi, bắp thịt dày lên, thân thể cũng có thay đổi, hắn gật đầu, “Anh không được trốn tránh hình phạt.”
Mạc Phi ôm chặt hắn, “Hận!”
An Cách Nhĩ hiển nhiên có tâm tình rất tốt, vươn tay vuốt mái tóc dài của Mạc Phi, “Anh cũng không cần phải có được sự đồng ý của tôi mà.”
Mạc Phi nhíu mày nhìn An Cách Nhĩ, “Em muốn anh bạo lực? Anh không làm.”
An Cách Nhĩ khó hiểu, “Nói không chừng còn tình thú hơn thì sao.”
Mạc Phi thở dài, xoay người nằm xuống bên cạnh hắn, “Lỡ làm em giận, em không để ý tới anh nữa thì anh biết làm sao?”
An Cách Nhĩ xoay người ngồi lên người Mạc Phi, hai tay nhẹ nhàng vuốt tóc hắn, nụ cười trên mặt tỏ vẻ rất hài lòng với câu trả lời của Mạc Phi.
An Cách Nhĩ cúi đầu, “Đây là phần thưởng cho…”
Nói còn chưa dứt lời Mạc Phi đã nâng đầu lên hôn khóe môi An Cách Nhĩ, theo độ nóng An Cách Nhĩ có thể phán đoán ra được, trong lòng cũng có chút đau — Nhịn tới mức sắp điên rồi đi?
Chính lúc này, cánh cửa bật mở, Mạc Tiếu xoa xoa mắt kèm nhèm bước vào nói, “Mạc Phi, anh dậy chưa? Mạc Tần nói sáng nay có khách tới…”
Mạc Tiếu mới nói được một nửa đã phải há to miệng nhìn cảnh tượng trước mắt.
Mạc Tiếu nhìn chằm chằm tư thế của hai người, đột nhiên che mặt lại, chạy ra ngoài, vừa chạy vừa hét, “Nha! Háo sắc quá! H dữ dội quá!”
Mạc Phi xấu hổ, Mạc Tiếu vẫn còn nhỏ, tuy rằng bình thường ăn nói rất lung tung nhưng mấy chuyện này thì chưa từng xem qua, phỏng chừng đã bị kích động rất lớn, bình thường Mạc Tần rất nghiêm khắc với nó.
An Cách Nhĩ thì híp mắt nhìn Mạc Phi, “Nó vào phòng mà không cần gõ cửa à?”
Mạc Phi dở khóc dở cười, “Nó là em của anh mà.”
An Cách Nhĩ bất mãn, “Ngày phòng đêm phòng nhưng cướp nhà khó phòng!”
Mạc Phi không nói gì, nghiêng người ôm lấy An Cách Nhĩ, “Hay là thưởng tiếp…”
Nói còn chưa xong, cánh cửa lại thêm một lần “Rầm” bật mở.
Mạc Phi và An Cách Nhĩ ngẩng mặt lên nhìn ra cửa, chỉ thấy Mạc Tần đang mặt than đứng bên ngoài, “Hai đứa đang làm cái gì vậy hả?!”
Mạc Phi thở dài, xem ra nơi này quả nhiên không phải nơi để hành sự, có lẽ phải về phòng tranh mới được làm rồi.
An Cách Nhĩ vẫn nở nụ cười, nâng cằm trả lời Mạc Tần, “Trao đổi tình cảm.”‘
Sắc mặt Mạc Tần càng đen hơn, “Mạc Phi, con lo học hành cho chú, cấm buông thả dục vọng!”
Mạc Phi cảm thấy thật mệt mỏi, có thể buông thả thì tốt rồi, An Cách Nhĩ chỉ mới thưởng cho hắn nụ hôn chào buổi sáng vậy mà còn bị cắt ngang, cấm nữa thì đó không phải không cho buông thả mà là cấm dục luôn đó.
An Cách Nhĩ nhìn Mạc Tần đứng ngoài cửa, bất mãn hỏi Mạc Phi, “Tại sao hắn cũng không cần gõ cửa vậy?”
“Tôi là chú nó!” Không đợi Mạc Phi trả lời, Mạc Tần đã rống lên, “Mạc Phi, sao chưa đi tập thể dục?”
Mạc Phi nhìn đồng hồ, “Năm phút nữa mới tới giờ mà.”
Mạc Tần nghiêm túc, “Không được xao nhãng việc học!” Nói xong liền đóng cửa bước đi.
An Cách Nhĩ nhìn cánh cửa đóng chặt, hai hàng lông mày hơi nhướn lên, quyết định hoạt động chủ yếu hôm nay sẽ là chọc điên Mạc Tần.
“An Cách Nhĩ.” Mạc Phi hôn lên trán An Cách Nhĩ, “Anh đi tập thể dục, em ngủ thêm chút nữa đi.”
An Cách Nhĩ tò mò, “Anh tập cái gì thế? Chạy bộ hả?”
“Là cưỡi ngựa với vài bài huấn luyện vật lộn, sau đó mới chạy bộ.” Mạc Phi leo xuống giường, nhanh chóng mặc quần áo vào, sau đó đánh răng rửa mặt rồi hôn lên hai má An Cách Nhĩ, cơ hồ phải kéo tới một giây cuối cùng mới chịu ra khỏi phòng.
An Cách Nhĩ leo xuống giường, bước ra cửa sổ nhìn xuống dưới.
Một lát sau đã thấy Mạc Phi vọt ra, chạy về phía sân ngựa, Tu Đức đã ở đó chờ sẵn. Còn chỉ vào Mạc Phi, cười nói, “Nha nha! Mạc Phi cậu tới thiệt hả! Tôi còn tưởng cậu cúp rồi.”
Mạc Phi leo lên thân ngựa, cưỡi Anne chạy khắp đồng cỏ, rất tập trung chú ý, Tu Đức dạy cho hắn một vài kỹ xảo, theo cách nhìn của An Cách Nhĩ thì có vẻ là vượt chướng ngại vật hơn nữa còn rất nguy hiểm.
“Thời buổi này còn tập cưỡi ngựa?” An Cách Nhĩ nâng cằm nhìn, “Chẳng lẽ là để phối hợp với rèn luyện thân thể?”
Mạc Phi luyện cưỡi ngựa khoảng nửa tiếng, sau khi chào tạm biệt Tu Đức hắn hướng về căn nhà nhỏ cách đó không xa.
Ở đó là chỗ luyện thể lực?
An Cách Nhĩ có chút ngạc nhiên, xoay người đi mở tủ quần áo. Hắn tìm trong đống quần áo của Mạc Phi một chiếc áo màu đen, lấy một cái quần mặc vào.
Sau khi mặc xong, An Cách Nhĩ híp mắt nhìn ống quần dài lượm thượm, tâm không cam lòng không nguyên xắn lên, sau đó mang giày chạy ra ngoài.
Ace đi theo An Cách Nhĩ, muốn cùng hắn tới xem Mạc Phi tập luyện.
Dọc theo hành lang dài, An Cách Nhĩ muốn tìm cầu thang đi xuống, nhưng vòng mấy vòng vẫn không tìm thấy, cảm giác giống như mình bị lạc.
An Cách Nhĩ đứng giữa đừng gấp khúc, nhìn trước nhìn sau, sau đó nhìn Ace, “Mày mà cũng lạc đường!”
Ace vô tội nhìn An Cách Nhĩ.
An Cách Nhĩ không hiểu sao lại nhớ tới ánh mắt sáng nay của Mạc Phi, hắn vươn tay vỗ vỗ đầu Ace. Cảm thấy có thể đã định sai hướng, vì thế quay lại, vẫn dọc theo hành lang nhưng cũng vẫn không tìm thấy cầu thang.
An Cách Nhĩ bất đắc dĩ, trước mắt là đường cụt, phía trước có một cánh cửa. Hắn đơn giản nhẹ nhàng đẩy một cái… Ngoài ý muốn, cánh cửa mở toang ra.
Bên trong rất rộng rãi thoáng mát, xung quanh đều có cửa sổ, màn được kéo ra, nắng sớm rọi vào phòng, có vẻ tràn đầy sức sống.
An Cách Nhĩ nhìn vào trong phòng, bị cây đàn dương cầm đặt ở giữa hấp dẫn. Một chiếc dương cầm màu trắng, trông rất tao nhã cao quý.
An Cách Nhĩ bước tới, ngồi xuống ghế, thử bấm phím đàn, phát hiện âm thanh rất chuẩn, xem ra có người thường xuyên sử dụng nó.
Vì thế, dù sao cũng đã lạc đường, An Cách Nhĩ cứ đơn giản đàn một bản nhạc.
Ace nằm xuống bên cạnh, nhẹ nhàng vẫy đuôi, nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ.
Mọi người trong lâu đài cũng đồng thời nghe thấy tiếng đàn du dương kia.
“Ai đang đàn vậy?” Mạc Tiếu đang ăn sáng, tò mò hỏi, “Connie vẫn chưa về mà.”
Tư Đạt Phu uống một ngụm cà phê, tán thưởng, “Tài đánh đàn so với Connie tốt hơn nhiều.”
“Có thể là An Cách Nhĩ.” Mạc Tần bước tới ngồi xuống, nhận bữa sáng từ tay Roy, “An Cách Nhĩ đánh đàn cũng không tệ.”
“Đây không thể chỉ dùng hai từ không tệ để hình dung.” Howell nhìn Tư Đạt Phu, “Tôi thấy hắn có tư cách làm giáo viên dạy nhạc cho Mạc Phi hơn cậu đó.”
Tư Đạt Phu lạnh lùng nhìn ông, “Ngày hôm qua xém tí nữa thì mất mạng, vậy mà ông vẫn không tởn à?”
Howell cười ha hả, “Cái đó gọi là đại nạn không chết tất hưởng phúc cả đời.”
“Có vẻ là nên gọi là đại nạn không chết, bắt đầu cuộc sống mới đi.” Mạc Tần đặt ly xuống, “Về sau ông cũng bớt phóng túng lại đi.”
Howell ngồi im lặng, trông có vẻ hiền lành, Tư Đạt Phu rất muốn cười.
Roy bước tới, thấp giọng nói với Mạc Tần, “Tới rồi.”
Mạc Tần gật gật đầu, “Mời hắn vào.”
Howell bọn họ biết có khách tới cho nên cũng tự động rời khỏi.
Mạc Tiếu cắn sandwich, hỏi Mạc Tần, “Ai mà tới sớm vậy chú?”
“Phương Khải.” Mạc Tần đáp.
“Ổng tới đây chi?” Mạc Tiếu khó hiểu.
“Vừa lúc có An Cách Nhĩ ở đây, hắn vẫn còn câu đố chưa giải được, có lẽ An Cách Nhĩ có thể giúp hắn.” Mạc Tần uống ngụm trà, “Chỉ sợ An Cách Nhĩ không chịu thôi.”
“Nga…” Mạc Tiếu gật đầu, “Vụ vợ ổng mất tích phải không?”
Mạc Tiếu nhét hết sandwich vào miệng, lết tới bên cạnh Mạc Tần nói nhỏ, “Chú tin vợ ổng mất tích thiệt hả?”
Mạc Tần liếc mắt nhìn, “Bây muốn nói cái gì?”
“Chú chưa nghe người ta đồn gì sao?” Mạc Tiếu hỏi, “Nghe nói Phương Khải giết vợ, bởi vì bà kia ngoại tình…”
Mạc Tần cười gượng, “Phải là Phương Khải ngoại tình… mới đúng.”
Mạc Tiếu gãi đầu, “Cũng đúng, tính ông ta cứ thích trêu chọc…”
“Chú Mạc Tần!”
Mạc Tiếu còn chưa dứt lời, từ bên ngoài đã có một con bé chừng bốn năm tuổi chạy vào, khuôn mặt tròn tròn mập mạp, mặc chiếc đầm công chúa màu trắng.
“Yo~!” Mạc Tiếu ngồi xổm xuống, “Xuyến Xuyến!”
“Anh Mạc Tiếu!” Con bé chạy tới ôm lấy Mạc Tiếu, “Anh Mạc Phi đâu?!”
Mạc Tiếu sờ đầu nó, “Mạc Phi đang tập thể dục, vào ăn sáng bây giờ đó.”
“Ba con đâu?” Mạc Tần không thấy ai ngoài cửa.
Con bé được gọi là “Xuyến Xuyến” nói, “Ba ba nói có thể đàn hay như vậy nhất định là người đẹp, ba ba đi xem rồi…”
Con bé còn chưa dứt lời, Mạc Tiếu và Mạc Tần đã thầm hít một hơi.
Roy bưng trà bánh tới cũng giật mình, lập tức đặt khay xuống chạy lên lầu.
Mà lúc này, tiếng đàn cũng đã dừng lại.
An Cách Nhĩ nhìn thấy một người xa lạ đột nhiên ngồi xuống bên cạnh mình, trong lòng có chút khó hiểu — Đây là ai? Thật là khó ưa.
Người tới là một người đàn ông mặc tây trang màu đen, nhìn đại khái khoảng chừng ba mươi tuổi, rất cao lớn… An Cách Nhĩ cảm thấy chòm ria mép của người kia có chút không vừa mắt.
“Nga… Mạc Tần giấu thứ tốt trong nhà, khó trách hắn không chịu kết hôn.” Người nọ nói xong, nhích lại gần An Cách Nhĩ, cúi đầu nhìn mắt An Cách Nhĩ, “Chậc chậc, nhìn gần đúng là một tác phẩm nghệ thuật, da rất mịn, người đẹp, xưng hô thế nào đây?”
An Cách Nhĩ nhìn người trước mặt, hơi nhướn mày.
Người nọ cười lổ mãng, “Tôi tên là Phương Khải, rất vui được gặp người đẹp.”
An Cách Nhĩ nhìn hắn một lúc, sau đó chậm rãi mở miệng, “Ace.”
“Nga?” Phương Khải mở to mắt, “Tên là Ace?”
Sắc mặt An Cách Nhĩ vẫn không đổi, sau đó không nhanh không chậm nói, “Cắn hắn.”
Lời vừa dứt Phương Khải liền sửng sốt, phía sau đồng thời có một con Husky bổ nhào tới.
“Á!”
Lúc Roy và Mạc Tần chạy lên đã nhìn thấy An Cách Nhĩ ngồi trên ghế, Ace thì bổ nhào vào người Phương Khải nhe răng muốn cắn, Phương Khải liều mạng giữ chặt đầu Ace, giãy dụa, “Tại sao trong lâu đài lại nuôi một con thú hung tàn như vậy?!”
Ace nhe răng không chút khách khí.
An Cách Nhĩ lạnh lùng ngồi nhìn.
Roy xấu hổ đứng bên kia, muốn kêu Ace dừng lại nhưng nó rõ ràng không nghe lời ông, Phương Khải vẫn tiếp tục giãy dụa.
Mạc Tần đỡ trán.
“An Cách Nhĩ.” Roy đành phải thương lượng với An Cách Nhĩ, “Chỉ là hiểu lầm thôi, hắn là khách của Mạc Tần thiếu gia.”
An Cách Nhĩ gật đầu, “Hèn chi mặt mày cũng đáng ghét y chang nhau.”
Mạc Tần thở dài, cảm thấy câu “khách của thiếu gia” thật là mất mặt.
“Bỏ đi Ace.” An Cách Nhĩ đứng dậy, Ace cũng dừng, buông Phương Khải đang giãy dụa ra.
“Mạc Phi chắc cũng tập xong rồi.” An Cách Nhĩ ngoắc Ace, “Chúng ta đi ăn sáng.” Sau đó đạp một cái lên mặt Phương Khải.
“Á!” Phương Khải kêu lên đau đớn, trên mặt hiện ra dấu giày.
An Cách Nhĩ và Ace ra khỏi phòng, khi bước qua người Mạc Tần, An Cách Nhĩ còn thuận tiện nhìn hắn khinh bỉ.
Phương Khải xoa mặt, “Hắn chính là An Cách Nhĩ?”
Mạc Tần nhìn trời, xem ra khả năng An Cách Nhĩ giúp Phương Khải là rất thấp.
Roy ngồi xuống đỡ Phương Khải dậy.
“Hắn chính là người đó của Mạc Phi…?” Phương Khải há to miệng hỏi.
Roy gật gật đầu, “An Cách Nhĩ tiên sinh rất quan trọng với Mạc Phi, cậu đừng bao giờ vô lễ với hắn.”
Nhưng mà Phương Khải có vẻ không nghe được chữ nào, vẻ mặt cực kì hâm mộ nói, “Ai nha, Mạc Phi thật là hạnh phúc! Đúng là đại mỹ nhân có tính cách!”
Mạc Tần bất đắc dĩ, xoay người ra ngoài, đang suy nghĩ xem có nên đuổi hắn đi hay không…
Mạc Phi dùng tốc độ thần tốc phóng vào phòng khách, làm cho Tu Đức đứng phía sau phải cảm khái, đây là sức mạnh của tình yêu chăng? Mọi phương diện về thể lực của Mạc Phi đều ở trạng thái đỉnh của đỉnh a!
Mạc Phi vọt vào phòng khách, nhìn thấy An Cách Nhĩ đang xuống lầu, An Cách Nhĩ ngẩng đầu nhìn, cười nói, “Anh chạy xong…”
Nói còn chưa dứt lời đã bước hụt chân.
“A!” Mạc Tiếu cả kinh, Roy và Mạc Tần ở phía sau cũng thế, Tiểu Phương Xuyến che mặt lại.
Có điều An Cách Nhĩ cũng không té lăn xuống cầu thang vì Mạc Phi đã phóng qua sô pha, chạy lên cầu thang, tiếp được hắn.
Động tác này của Mạc Phi đều làm mọi người há to miệng.
Mạc Phi ôm An Cách Nhĩ, thở một hơi, “Có sao không?”
An Cách Nhĩ tựa đầu vào ngực Mạc Phi, giúp hắn lau mồ hôi trên trán, tâm tình xem ra đã chuyển tốt lên một chút.
Mạc Phi đặt hắn xuống, nắm tay hắn kéo xuống lầu.
Trong lòng Mạc Tần nghĩ — Mạc Phi có vẻ là thật sự phóng tới được.
Roy gật đầu, “Thể năng và sức bật của Mạc Phi thiếu gia đúng là không có cực hạn.” Vừa nói vừa hớn hở xuống lầu chuẩn bị đồ ăn sáng cho hai người.
Phương Khải nhỏ giọng hỏi Mạc Tần, “An Cách Nhĩ có thể nhận cuộc hẹn từ người ngoài không?”
Mạc Tần liếc hắn, “Chính vì thái độ này của cậu mà mọi người đều nói cậu giết Stephanie.”
Phương Khải nhìn trời.
“Lát nữa bớt bớt lại giùm tôi.” Mạc Tần cảnh cáo, “Coi chừng Mạc Phi giết cậu.” Nói xong cũng bước xuống lầu.