Anh ấy đang cảm thấy tội lỗi. Eric nghĩ mình cũng có một phần trách nhiệm trong việc này.
- Anh cho rằng nếu biết Thu Hương là thủ phạm thì Hải Oanh sẽ cứu Ánh Tuyết sao?
Không đâu. Con người cô ta là một kẻ đầy mưu mô và xảo trá. Từ đầu đến cuối, Hải Oanh chỉ có một mục đích duy nhất là báo thù. Đến Văn Kỳ cũng bị gác qua một bên thì anh làm được gì chứ.
- Cô nghĩ chỉ cần trao thân cho anh ấy thì Eric sẽ làm mọi việc để cứu cô sao? Thật hèn hạ.
Ngày dường như đã kết thúc ở đó. Và tôi biết mình nên làm gì. Phải gấp rút đọc tiếp những trang còn lại. Chồng tôi, Eric, sắp về đến rồi.
Ngày //
Tôi không thể ngủ được kể từ ngày hôm ấy. Không biết Eric đã làm gì mà mọi người đều tin là Ánh Tuyết chết khi chỉ có một mình ở trong phòng. Dù không bị ai nghi ngờ nhưng cảm giác tội lỗi vẫn làm tôi không thể sống yên ổn bất cứ phút giây nào. Tôi thường nằm mơ thấy cô ta, thấy Ánh Tuyết quay về hỏi tại sao tôi lại không cứu cô ấy.
Mỗi lần thức dậy giữa đêm khuya, vòng tay ấm áp của anh như một liều thuốc giúp tôi bình tâm lại. Sự âu yếm và yêu thương từ anh đã xóa đi mọi nỗi cô đơn trống trãi. Eric giống như cây cổ thụ cao lớn để thứ dây leo yếu ớt như tôi nương tựa và ký sinh vào đó. Mỗi ngày lại hút chất dinh dưỡng từ anh để duy trì sự sống. Không có anh, tôi thật sự không biết cuộc đời mình sẽ ra sao.
Vì đã lên kế hoạch từ trước nên dù trong nhà đang có tang nhưng Tú Nhi vẫn phải nhập viện và Văn Kỳ vẫn ra nước ngoài. Còn tôi thì sẽ vào đó với cô ta trong ba ngày. Lúc chuẩn mang hành lý ra tới xe, tôi mới nhớ ra là mình đã bỏ quên điện thoại trong phòng. Vội vàng đi qua hành lang, tôi thoáng nhận ra ai đó rất giống Eric vừa bước vào phòng Văn Kỳ. Cửa chỉ khép hờ nên cuộc đối thoại trong đó có thể nghe rất rõ:
- Hải Oanh không nghi ngờ gì chứ?
- Tôi đợi cô ấy ra xe mới đến đây.
- Hai người có vẻ thân thiết – Văn Kỳ chợt cao giọng - Anh nhiệt tình với nhiệm vụ hơn em nghĩ.
- Có trách nhiệm thôi.
- Nhưng những gì anh kể với em đều là thật chứ?
- Cô ấy đã nằm trên giường, trong vòng tay tôi, suốt đêm – Eric thản nhiên ngắt từng đoạn riêng biệt.
- Vậy thì tốt. Em biết mình hoàn toàn có thể tin tưởng anh.
- Khi nào cậu đi?
- Bây giờ.
Tôi lập tức chạy vào phòng mình trước khi hai chân đổ khụy xuống mặt đất.
- À, phiền anh tiếp tục giúp em trông chừng cô ta.
- Ok.
Những lời như lưỡi dao băm vằm trái tim tôi thành trăm mảnh.
Mình đã bị hắn lừa.
Mình đã bị ánh mắt yêu thương và sự quan tâm kia làm ê muội, mê muội đến nỗi trao thân ột kẻ sẵn sàng lấy điều đó làm chiến lợi phẩm để khoe khoang với người khác.
Dù đã rất cô gắng nhưng tôi vẫn không thể ngăn mình đừng khóc vì gã đàn ông tệ bạc ấy. Thì ra họ đã thông đồng với nhau để gạt tôi ngay từ đầu
- Em đã nghĩ mình có thể tin tưởng anh…Em đã nghĩ, anh sẽ làm đời em thay đổi…