Vẫn mặc bộ Power Lifter của mình, Hamazura Shiage đứng trên một bậc thềm hẹp chạy dọc bên tường của tầng thấp nhất Dianoid.
Cậu ta có một lí do đơn giản để làm vậy.
“Thôi chết. Cái bánh donut kì lạ này bị vấn đề rồi! Nó đang phát ra mấy âm thanh ọp ẹp kì lạ kia kìa!! Nó chịu nhiều áp lực quá sao!?”
Nhưng Kinuhata Saiai và Mugino Shizuri vẫn vô tư khi họ ngước nhìn cậu ta với hai tay chống hông.
“Mấy giặt vẫn siêu hoạt động ổn khi chúng tạo ra âm thanh như thế mà.”
“Đây không phải là máy giặt!! Nó là thiết bị kiểm soát trọng lực nhân tạo kiểu graviton! Nếu nó phát nổ thì toàn bộ hành tinh sẽ bị bẹp dí thành kích thước nắm tay đấy!!”
“Ai quan tâm chứ. Nếu nó gặp vấn đề thì tôi có thể hóa hơi nó bằng Meltdowner của tôi mà.”
“Nói lại, nó không phải là máy giặt!! Chưa kể nó còn nâng đỡ một tòa nhà bảy mươi tầng nữa! Nếu nó ngừng hoạt động đột ngột thì cả tòa nhà có thể sụp đổ ngay lập tức đấy!!”
“Ồ.”
“Vậy thì chúng ta có nên ra khỏi đây sớm không?”
Cô nói siêu thản nhiên giống như ai đó đề nghị mua mayonnaise lúc này bởi vì giá cả sẽ tăng vào tháng sau.
“Ể? Chờ đã. Còn tôi thì sao?” Hamazura hỏi.
“Thôi nào, Hamazura. Cái bánh donut trên trần nhà đó đang phun khói khắp nơi kìa. Anh không thể siêu làm gì với nó sao?”
“Làm gì là làm gì chứ!?”
“Sao mà tôi biết được? Thử nắm cái mối nối trên ống dẫn đi.”
“Nó không phải là máy giặt bị rò rỉ! Làm thế không thể nào sửa nó được đâu!!”
Hamazura phàn nàn, nhưng cậu ta lại không biết cách sửa nó. Cuối cùng, cậu ta đành phải thể hiện sự ngu ngốc của mình bằng cách cố ngăn hơi khói kì quái đó (nếu đó là thứ như thế). Hai cánh tay khổng lồ của bộ Power Lifter lúc này chứng minh sự hữu dụng của mình.
Trong khi đó, Mugino và Kinuhata nhanh chóng chuồn khỏi tầng thấp nhất. Họ bắt đầu bước đến cánh cửa dẫn lên cầu thang.
“Hôm nay đúng là một ngày tồi tệ.”
“Bà chị không tin vào chuyện mê tín như con người có một lượng may mắn không đổi, đúng không? Tất cả đều là do xác suất cả, thế nên chúng ta thậm chí còn không thể xem đây là dấu hiệu vài sự siêu may mắn sắp xảy đến được.”
“Chờ đã! Chờ đããããã!!”
Hamazura hét theo hai cô gái, nhưng họ đã biến đi mất hút.
Bị bỏ lại một mình, cậu ta đành phải trông nom cái bánh donut khổng lồ có thể phát nổ bất cứ lúc nào.
Nhưng cho dù Chúa đã bỏ rơi Thành Phố Học Viện thì có vẻ như thứ gì đó vô hình – tử vi nhóm máu hay thuyết đầu tư dữ liệu lớn – vẫn đang trông coi nơi này.
Sau tất cả những xui xẻo cùng cực đó, một chuyện đã xảy đến để bù đắp cho nó.
“Hamazura.”
“Takitsubo-shan?”
“Sao mặt anh nước mắt nước mũi tèm nhem vậy?”
Một cô gái trong bộ đồ thể dục màu hồng đã trèo lên bậc thang để đi đến bậc thềm và cô bước đến kế bên bộ Power Lifter khổng lồ của cậu ta.
“Lối vào trên bề mặt đã được mở ra rồi và Anti-Skill sẽ đến đây sớm thôi mà.”
“Phải rồi, nếu anh ít nhất không thể hi vọng nhiêu đó thì nó chắc chắn sẽ là vấn đề khá lớn đấy!!”
“Hamazura, sao anh lại nói ủy mị thế?”
Takitsubo nhẹ nhàng di chuyển đến kế bên cậu ta.
Hành động như thế thực sự chẳng là vì lí do gì cả.
Họ đang ở vị trí mà họ có thể tựa vào nhau mà chẳng cần lí do hay mục đích đằng sau.
Hay ít nhất thì, họ đã từng như thế.
Một giây sau, Hamazura xoay toàn bộ cơ thể của mình một cách điệu nghệ để tránh cô gái mặc đồ thể dục trong khi vẫn nắm mối nối của cái ống dẫn kéo dài ra từ chiếc bánh donut.
Bị mất vật tựa dự kiến, Takitsubo Rikou trượt ngã và biểu hiện của cô trở nên hoàn toàn trống rỗng.
Cô nói với bạn trai của mình bằng một giọng lạnh nhạt đáng sợ như tiếng nghiền sỏi.
“Hama-…?”
“Không, chờ đã. Không phải do anh đâu. Anh không có làm thế! Chuyện gì đang diễn ra ở đây vậy nè? A, chờ đã. Đừng nói là do Aneri đấy!”
“Ai là Aneri?”
“Chờ đã, Takitsubo. Em không nghĩ là ghen với một chương trình hỗ trợ thì có hơi quá sao!? Khoan, khoan. Anh sẽ giải thích. Anh sẽ giải thích tất cả từ đầu! Và Aneri, đừng có cố làm Takitsubo trượt ngã!!”
Phần bề mặt trông như con đập đã vỡ.
Các lối ra vào của Dianoid đã mở ra sau thất bại của St. Germain, vì vậy toàn bộ nam nữ mắc kẹt bên trong đã điên cuồng lao ra ngoài.
“Oa, oa!”
Một cậu nhóc bé nhỏ đang bị dòng người đó cuốn theo.
Đó là Aihana Etsu. Không, đó là Kanou Shinka, người đã từng dùng cái tên ấy.
Cậu nhóc cũng đã được giải phóng khỏi trói buộc của St. Germain và đã trở lại khu tầng trên mặt đất. Đó là nơi cậu nhóc đã bị nuốt chửng bởi những ngọn sóng người.
Nhưng rồi một bàn tay chụp lấy tay cậu nhóc.
“Có sao không?”
Đó là Kamijou Touma.
Điều tiếp theo mà họ biết, họ đã bị ném ra màn đêm của Quận 15.
Chàng thiếu niên ngoái qua vai và ném cho đám đông một ánh nhìn khó chịu.
“Có vẻ gặp lại những người khác sẽ khó đây. Có lẽ anh nên đợi mọi chuyện lắng xuống rồi gọi họ.”
“Ừm…”
“À, bom trọng lực à? Hamazura và người tên Stephanie đó sẽ xử lí thứ đó. Mọi người đã được giải thoát khỏi Dianoid và đội đặc nhiệm của Anti-Skill sẽ đến đây xử lí sớm thôi. Nhóc không cần phải lo gì đâu.”
“Không, ư, không phải thế.”
“À phải rồi. Nếu nhóc định đi thì anh khuyên nhóc nên làm bây giờ đi. Anh sẽ nói chuyện với Anti-Skill để giải thích tình hình, nhưng mà nhóc thì sao? Nhóc không muốn nói chuyện với họ đâu nhỉ?”
Kamijou vừa nói vừa vẫy vẫy tay một cách tùy tiện, nhưng Kanou Shinka lại lắc đầu.
“Em cũng sẽ đi. Em đã gây ra quá nhiều rắc rối cho rất nhiều người, nhưng mà em không có làm gì mà cần phải trốn cả.”
“Thế à?” Biểu hiện của Kamijou dịu đi đôi chút. “Nhưng mà anh thấy nhóc không có nói chuyện cứng rắn nữa nhỉ.”
“Đó chỉ là máu xông lên đầu thôi. Tính cách không có dễ thay đổi thế đâu.”
“Ừ, có lẽ vậy.”
Con người ta tuy lớn lên, nhưng gốc rễ bản chất thì lại không thể thay đổi quá dễ dàng.
Kanou Shinka có thể vẫn sẽ là một đứa mít ướt, nhưng cậu nhóc đã nhận được thứ sức mạnh cần thiết để kìm nén những giọt nước mắt không cần thiết và tiếp tục đối mặt về phía trước.
Đó là sự thay đổi nhỏ mà cậu nhóc đã trải qua.
Cậu nhóc đã trưởng thành trong khi vẫn giữ phần bản chất mà người bạn cũ của cậu nhóc đã rất thích.
Đó là một trải nghiệm ý nghĩa.
Dù sao thì…
“Frenda chắc chắn đã tồn tại.” Kanou Shinka thở ra. “Bây giờ đã là quá trễ và chẳng có cách nào cứu được cô ấy, nhưng em đã tìm ra sự thật về cô ấy. Và nhiêu đó là em mãn nguyện rồi.”
Chấp nhận một sự thật khó khăn mà không quay mắt đi có thể sẽ cần phải có một chút sức mạnh. Ít nhất thì, cậu nhóc đã không còn là một thằng nhóc chỉ có thể khiến đôi chân run rẩy của mình di chuyển bằng cách thu hẹp tầm nhìn của mình.
“Này.”
Nó nghe không giống cậu nhóc mới nhận ra gì đó cho lắm mà giống như cậu nhóc đang hỏi điều mà mình đã băn khoăn hơn.
“Sao anh lại giao nó cho em?”
“Hm?”
“Vào phút cuối ấy. Có thể em là người thực hiện đòn kết thúc với St. Germain, nhưng…ừm…đâu nhất thiết phải như thế. Em chắc là anh có thể tự mình đánh bại St. Germain mà. Vậy thì tại sao anh không làm vậy?”
Kamijou bất chợt nở nụ cười giống như thể câu hỏi đó đã làm cậu mất cảnh giác.
Và cậu đưa ra câu trả lời của mình.
“Nhóc đang nói gì vậy? Người hùng ở đây chính là nhóc, Kanou Shinka đấy.”
Cậu nhóc không cần sức mạnh Level 5. Cậu nhóc không cần danh hiệu Số 6 của Thành Phố Học Viện.
Cậu nhóc không cần động lực từ huyền thoại của một chiếc khiên được cho là thuộc về Queen Anne không tồn tại.
Cậu nhóc chỉ là một đứa nhóc và đó là tất cả phẩm chất cậu nhóc cần để cứu thế giới.
2,3 triệu người sinh sống trong Thành Phố Học Viện và vô số chuyện vui buồn xảy ra ở đó mỗi ngày. Chẳng ai sống ở đó lại có thể tuyên bố mình sống một cuộc sống hoàn toàn hạnh phúc cả.
Nếu chú ý chút khi nhìn quanh, thì ta sẽ thấy điều đó rất rõ ràng.
Một hình dáng bé nhỏ cuộn tròn và đang rơi lệ.
Người đó tạo ra tiếng khóc thút thít và nức nở.
Tiếng khóc ấy phát ra từ phòng kí túc xá học sinh có thể được tìm thấy ở bất kì đâu trong thành phố.
Những giọt nước mắt ấy thuộc về một nữ sinh cấp hai. Đèn trong phòng đều đã tắt, cô trùm chăn lên đầu, và hiện đang run rẩy. Lí do đằng sau tất cả chuyện này rất rõ ràng.
Đó là một câu chuyện hoàn toàn khác với câu chuyện này.
Cứ mỗi ba ngày, một trò chơi tử thần bí mật lại diễn ra.
Cô đã tuân theo những luật lệ kinh khủng của Game Master và trải qua vô số trò chơi. Đôi khi cô ở một mình và đôi khi cô lại làm việc với những người chơi khác, nhưng chẳng có gì xảy ra cả. Rất nhiều bạn bè của cô đã thua trong trò chơi trước và những người chơi thất bại đều bị vứt bỏ khi trò chơi kế tiếp bắt đầu.
Cô phải dừng nó lại, nhưng cô lại chẳng có cách nào để làm vậy.
Cô chỉ có thể tiếp tục chiến đấu theo luật lệ của Game Master và bỏ lại cái khuôn khổ chỉ đơn giản là không thể đó.
Thời gian đang trôi qua.
Nếu cô để nó bắt đầu, bạn cô sẽ mất đi mạng sống và, một khi cô hoàn toàn bị cô lập, những người khác trong trò chơi sẽ đối đầu với cô và cô cũng sẽ thua cuộc.
Cô chẳng thể làm được gì cả.
Ngay cả với siêu năng lực, học vấn, tiền bạc, quan hệ gia định, thể lực, phẩm chất và mọi thứ khác làm nên tính cách của mình, cô cũng không thể tìm ra cách nào để thoát khỏi tình hình này.
Và đó là khi chuông cửa phòng cô reo lên lúc đêm muộn.
“…?”
Vai cô nhảy dựng lên vì ngạc nhiên, nhưng tất cả chỉ có thế.
Một phút, năm phút, rồi mười phút trôi qua, thế nhưng vẫn không có gì khác xảy ra.
Cô chầm chậm quay về phía cửa trước và từ từ đứng lên. Vẫn giữ chiếc chăn, cô tiến lại gần cánh cửa. Vì không thấy ai qua lỗ nhìn trộm, cô hé mở cánh cửa trong khi xích cửa vẫn giữ yên tại chỗ.
Khi không thấy ai, cô nghiêng đầu với đôi mắt vô hồn.
Đó là khi cô nhận ra có thứ gì đó bên trong hộp báo gắn trên cánh cửa. Đó là một phong thư kích cỡ giấy A4. Vì sợ nó bị hư bởi dao rọc, cô cẩn thận lấy nó và mở ra, nhưng nó không bị hư hại gì cả.
Cô cau mày khi lướt qua nhiều trang của tập tài liệu khó hiểu.
Đó là một tập hợp các thông tin cá nhân.
Nó cũng chứa thông điệp bảo cô có thể thay đổi danh tính của mình bằng cách cắt dán những phần liên quan.
Khi cô lật ngược chiếc phong bì và lắc lắc nó, một tấm thẻ ép rơi ra ngoài. Đôi môi run rẩy của cô nói lớn cái tên mà cô nhìn thấy ở đó.
“Số 6 của Thành Phố Học Viện? Aihana…Etsu?”
Trong khi ấy, một gã thiếu niên du côn báo cáo qua điện thoại của mình trong khi nhanh nhẹn lách qua cảm biến an ninh và thoát vào con đường ban đêm.
“Aa, aa! Tao đã chuyển ‘Aihana Etsu’ khắp nơi giống như mày bảo rồi. Thiệt tình, chuyện này đúng là ngu ngốc mà. Mày có sức mạnh Số 6, vậy thì chắc chắn mày có thể trực tiếp cứu tụi nó thay vì làm cái mớ rắc rối này mà. Mày thích xem thường tụi nó như thế này à?”
“…”
“Nếu tụi nó không tự giải quyết vấn đề của mình thì sẽ là vô nghĩa à? Đó là lí do tao nói ‘xem thường tụi nó’ đấy, thằng ưu tú! Mà tao cũng chẳng có tư cách nói khi tao đang hỗ trợ cái sở thích của một thằng đầu óc. Đây thực sự không phải công việc của Kẻ Nghiền Nội Tạng Yokosuka đâu, mày biết chứ?”
“…”
“Ồ, im lặng rồi đi thẳng xuống địa ngục luôn đi. Tao tưởng nếu tao làm việc với ai đó trên cơ thằng Số 7 thì tao sẽ có thể tìm ra cách xử lí cái thằng gan dạ khó chịu đó, nhưng tất cả những gì tao đang làm là công việc tay chân vì 700 yên một giờ. Vậy tiếp theo là gì? Nằm đợi để giúp tụi nó trốn thoát khi hành động nghiệp dư của tụi nó thất bại à? Chờ chút đã nào. Tao không phải là một dạng người hùng nào đó đâu! Mẹ kiếp!! Mà chắc là tao vẫn sẽ làm thế!!”
Gã thiếu niên du côn tặc lưỡi đặc biệt khó chịu và kết thúc cuộc gọi.
Hắn nhanh chóng quay lại nhìn kí túc xá học sinh và nói.
“Chào mừng đến với mặt ngầm của thế giới, ‘Aihana Etsu’ thứ…a, mình quên đếm mất rồi.”
“Hm.”
Trong một công viên cách Dianoid không xa, một Ma Thần trông như xác ướp sử dụng một thanh kiếm vàng làm gậy và nói bằng giọng khò khè, khô khốc.
Lão là Tăng Thống.
Những ngón tay như cành cây thò ra từ chiếc áo cà sa của lão chậm rãi mở ra nắm lại.
“Thật mừng khi thấy St. Germain bị đánh bại an toàn. Hắn giống như một con virus luôn xuất hiện đâu đó bất kể pha nào được thêm vào hay thế giới được tạo ra rực rỡ đến thế nào. Chưa kể hắn hắn còn tự gây ra thù hận nữa chứ. Tuy chúng ta có thể can thiệp trực tiếp, nhưng chúng ta lại quá mạnh để làm thế. Nếu chúng ta phá hủy thế giới trong quá trình thì nó sẽ khiến mục đích thất bại.”
“Ừ, nhưng giờ nó đã kết thúc rồi.” Một người phụ nữ xinh đẹp với nước da nâu và mái tóc bạch kim thì thầm.
Cô ta là Nephthys với cơ thể được quấn trong băng.
“Voodoo Zombie đã làm rất tốt. Vì tôi đã đi lại xung quanh khu vực một chút nên tôi chắc chắn là thế. Câu thần chú đã thích ứng với cơ thể chúng ta, nên giờ chúng ta có thể đi khắp thế giới mà không phá vỡ nó.”
“Ni hi hi. Phân chia sức mạnh của chúng ta giống như những chiếc gương đối nhau nhỉ?”
Nương Nương cười như một đứa trẻ nghịch ngợm. Cô ta mặc một chiếc váy áo Trung Hoa ngắn có màu trắng và có một lá bùa độc đáo gắn trên trán và cô ta chỉ vào nó bằng ngón trỏ của mình.
“Bằng cách phân chia đến vô cùng sức mạnh vô hạn của chúng ta, chúng ta đã giữ bản thân ở mức vừa đủ để thế giới này chứa đựng được. …Nhưng nói cách khác, đây là sự biến đổi tệ nhất, hai người không nghĩ thế à? Người ta có thể cứ mãi giết chúng ta không ngừng. Giống như búp bê matryoshka hay củ hành, người ta sẽ phải đánh một trận chiến gần như vô hạn để hoàn toàn giết chết chúng ta.”
“Không cần phải kiềm chế lại làm gì. Chúng ta đã là Ma Thần toàn năng rồi, thế nên tìm ra cách khiến chúng ta thua sẽ là chuyện rất bất thường.”
“Tăng Thống, đây là lí do ông không thể giác ngộ đấy. Phải mất bao lâu thì ông mới nhận ra điều đó chứ?”
Dù sao thì, các Ma Thần đã có một kĩ thuật để đi khắp thế giới, mặc dù nó giống như là dẫm chân lên lớp băng mỏng.
Và điều đó có nghĩa là họ sắp bắt đầu nghiêm túc.
Họ không còn để mọi chuyện đi theo chiều hướng của người khác hay cho phép người khác mang đến cái kết nữa.
Lần này, nhóm Ma Thần thực sự sẽ hành động.
“Chắc Kamijou Touma trước nhỉ.” Tăng Thống nói trong khi ngước lên bầu trời đầy sao. “Có thể Aleister đã đến mắt đến hắn ta và ngay cả Othinus cũng đã can thiệp, nhưng nó không phải là một ý tưởng tệ đâu. Chúng ta chỉ đơn giản là sẽ nhận được thứ cần thiết cho mục đích của chúng ta thôi.”
“Ông già, đàn ông ghen tị là những kẻ tệ nhất, ông có biết không hả? Đây là lí do ông chẳng có tín đồ nào ngay cả sau khi đã sống thật với chính mình đến mức ướp xác đấy.”
Đột nhiên, tiếng tĩnh điện tràn khắp công viên ban đêm.
Nó phát ra từ chiếc loa lớn thông báo thời gian vào ban ngày và cung cấp thông tin thiên tai trong những trường hợp khẩn cấp.
“Các người thực sự nghĩ rằng tôi sẽ để các người làm thế à?” một giọng nói quen thuộc hỏi.
“Ồ, Aleister đấy à? Ta mừng vì ngươi vẫn còn sống và phản kháng được đấy. Xin lỗi vì ngày hôm ấy. Ta thực sự không nên để sự giận dữ lấn át bản thân ở độ tuổi này.”
Lão chỉ cần có thế để giết chóc.
Thay vì làm theo một kế hoạch cường điệu hay chuẩn bị cẩn thận, lão lại hành động dựa trên sóng đá cảm xúc của mình.
Lời nói của Tăng Thống cho thấy lão ta rất khoái tra tấn kẻ yếu. Và tệ nhất là, “lão già chưa giác ngộ" đó lại không nhìn thấy sự xấu xí bên trong bản thân mình. Ý thức bề mặt của lão không hề nghĩ lão đang xát muối lên vết thương. Lão thực sự tin rằng lão đang thể hiện sự kính phục đối với kẻ mà mình đối đầu.
“Mặt khác, bọn ta đã xoay sở để đặt chân đến đây. Có thể bọn ta sẽ gây ra vài rắc rối tại sân sau của ngươi và có thể nó sẽ không còn là một thành phố nữa một khi bọn ta xong việc với nó, nhưng mà cố tha lỗi cho bọn ta nhé. Dù sao thì, bọn ta có dây nổ khá ngắn mà.”
“Đặt chân? Ý các người là thần chú phân chia vô hạn cái khả năng vô hạn của Ma Thần để đánh lừa thế giới bằng cách vĩnh viễn phân lớp những hiện hữu đủ nhỏ để thế giới chứa đựng được à?”
“Hiểu nhanh thật. Dù sao thì, chuyện này có thể là một cơ hội tuyệt vời đấy, Aleister. Sức mạnh của bọn ta bị giới hạn thành thứ có thể giải thích được trong thế giới này, thế nên đây là thời điểm tốt nhất để giết bọn ta đấy.”
Ngay cả câu nói đó cũng mang hàm ý là “nhưng mà chuyện đó về căn bản vẫn là không thể đâu”.
Bởi vì một lẽ, người có thể giết chết một thực thể mà thế giới chỉ có thể vừa đủ chứa đựng không hề tồn tại. Cho dù sức mạnh của Ma Thần được chia cho một tỉ hay một ngàn tỉ thì một pháp sư đơn thuần vẫn sẽ không đủ khả năng giết Ma Thần.
Sự hiện hữu của Ma Thần được phân lớp đến vô hạn giống như búp bê matryoshka hay củ hành. Ngay từ đầu Ma Thần đã chẳng thể nào bị giết, nhưng người ta sẽ phải giết họ một ngàn tỉ lần hay một triệu tỉ lần trước khi họ ngừng hiện hữu.
Vậy nên nói đúng ra thì, không ai có thể ngăn chặn Tăng Thống, Nephthys, hay Nương Nương.
Họ có thể chạy tung hoành khắp thế giới và bất kì ai đối chọi với họ sẽ bị dẫm nát dưới chân.
Người ta chỉ có thể cuộc tròn, run rẩy trong sợ hãi, và chờ đợi thiên tai đi qua. Và nếu tình cờ đi ngang qua đường đi của Ma Thần thì người ta sẽ bị đập nát thành từng mảnh vì quá “xui xẻo”.
Không cần phải nói, Thành Phố Học Viện đã bị ném vào cái thiên tai đó rồi.
Tuy nhiên…
“Đúng thật là đây có lẽ là lúc để giết các người.”
“…?”
Ngay sau khi cau mày, lão Tăng Thống liền cảm thấy một vật thể kì lạ đâm xuyên qua phần ngực khô khốc của mình.
“Cái…gì…!?”
Tuy kinh ngạc, nhưng lão không phải là người duy nhất bị ảnh hưởng. Nephthys và Nương Nương cũng nhăn nhó với một bàn tay đặt trên ngực mình.
“Nếu có thể giả định được điều phải làm và điều phải xảy ra thì người ta có thể chuẩn bị bước đi kế tiếp. Để bước vào thế giới này, các Ma Thần sẽ cần sử dụng một thần chú chung lên cơ thể mình. …Các người thực sự nghĩ tôi sẽ không tận dụng điều đó à? Đó là cơ hội hoàn hảo để ghi đè lên cấu trúc bên trong của các người bằng những thông số mới mà tôi muốn.”
“…”
Lão Tăng Thống im lặng trong giây lát, nhưng…
“Không, điều đó là không thể. Tất cả những gì ngươi có được là kẻ thất bại mà ngươi gọi là Aiwass. Làm sao mà ngươi có thể chuẩn bị thứ thần chú ảnh hưởng không chỉ một Ma Thần hoàn thiện mà là cả một nhóm Ma Thần theo cách giống hệt nhau được chứ? Và ngươi đặc biệt sẽ cần thông tin về bọn ta trước khi thực hiện thần chú nữa.”
“Ôi thôi nào.” Aleister nói mà chẳng có tí cảm xúc nào trong giọng nói của mình. “Tại sao các người lại nghĩ tôi thách thức các Ma Thần một mình khi Othinus bị đánh bại chứ? Chờ đã. Đừng có nói là. Chắc chắn các người không thực sự nghĩ một ‘phàm nhân’ như tôi có thể tức giận vì một vết nhơ đơn giản trong nhật kí đâu nhỉ.”
“Không…lẽ…”
“Tôi đã phải lấy những thông số cần thiết bằng vũ lực. Tất cả chỉ có vậy thôi. Mà điều đó đã làm tôi bị cười chê bởi vài người quen.”
Đó là lí do ông ta không quan tâm chuyện mình đã thua.
Ông ta chỉ cần lấy cắp thông số của Ma Thần bằng việc tiếp xúc trực tiếp rồi cố gắng sống sót trở về.
“Tôi đã vùi nó bên trong các người rồi.” Aleister nói.
Giọng nói lạnh lùng của gã “phàm nhân” đó dường như thách thức những vị thần ma thuật kia.
“Các người hỏi tôi đã chôn vùi thứ gì vào trong các người à? Run rẩy trong sợ hãi đi, Gremlin thật sự. Khiến sự nghi ngờ của các người chuyển sang sự thiếu kiên nhẫn rồi sợ hãi mang ý nghĩa rất lớn đấy. Nghe đây, tôi không còn xem các người là mối đe dọa nữa đâu. Có thể các người đã quên sau khi sống lâu đến vậy, nhưng đây là thời điểm các người từ từ nhớ lại cảm giác của cái chết đấy.”
“Không.” Tăng Thống phủ nhận. “Điều đó vẫn là không thể. Nền tảng trong lời khẳng định của ngươi chẳng đúng gì cả. Ngươi tuyên bố rằng đã chuẩn bị thứ đủ mạnh để đánh bại Ma Thần như bọn ta và ngươi tuyên bố đã sử dụng cơ hội này để đưa nó vào trong bọn ta, nhưng để làm thế thì cần phải tráo đổi thần chú của Zombie. Cho dù ngươi có thần chú hay không thì ngươi cũng cần phải đánh bại Zombie, một Ma Thần, để thay thế thần chú của cô ta! Điều đó chẳng khác gì khóa két khi ở bên trong két sắt. Lập luận ban đầu của ngươi chẳng có nghĩa gì hết!!”
“Đúng vậy.”
Thứ gì đó nặng nề xé gió có thể được nghe thấy.
Tiếng động biến đổi liên tục cho thấy nó lộn vòng một cách từ từ trên không. Các Ma Thần theo phản xạ quay về tiếng động thì thấy thứ gì đó rơi xuống từ bầu trời đêm đằng xa.
Nó đáp xuống ngay giữa nhóm bọn họ.
Nó là một cây thập tự làm từ những thanh thép bắt chéo nhau.
Nó được quấn dây thép gai và nó giống như biểu tượng ma thuật hơn là biểu tượng gốc của tôn giáo độc thần.
Với một tiếng gầm inh tai và đám mây cát bụi, cây thập tự đâm vào mặt đất và nó có thứ gì đó gắn kèm bên trên.
Một hình người bị đóng vào cây thập tự bằng vô số gai thép vonfram và nó bị buộc chặt bởi dây thép gai.
“Zom…bie?” Tăng Thống lẩm bẩm khi thấy lão nhìn thấy cô gái với toàn thân đầy đường khâu.
“Tôi sẽ không dùng ngôn ngữ khiếm nhã như vậy.” Aleister nói.
Ông ta là một kẻ lạnh lùng vô cảm cả bên trên lẫn bên dưới bề mặt, nhưng một dấu hiệu khinh miệt vẫn thấm vào giọng nói của ông ta.
“Nhưng mà này, các người xem tôi là một tên ngốc à?”
“…”
Xa xa, một lão chó săn vàng nheo mắt lại đôi chút.
Sau khi hoàn thành công việc, cỗ máy phóng điện từ xuyên bầu trời gấp lại.
Trong lúc một cánh tay kim loại nhỏ cho phép lão hút một điếu xì gà, một kí ức vui vẻ ùa về tâm trí lão.
Là những người ban đầu đó, những con người đã không còn ở với lão nữa.
Lão thực sự chẳng có ác cảm với bất kì ai và lão cũng chẳng có hận thù gì với ma thuật.
Nó chỉ đơn giản là cách sống của lão.
Nó là cách lão sử dụng trí óc mà họ đã để lại cho lão.
“Giờ thì. Có lẽ mình nên bắt đầu thôi.”
Làn khói ngọt ngào thoát ra khỏi chiếc mõm khi lão thở ra.
Lời tuyên chiến đã hoàn tất.
Điều đó có nghĩa là đã đến lúc chiến tranh. Một cuộc xung đột thật sự giữa khoa học và ma thuật là điều không thể tránh khỏi.
“Mình nên bắt đầu ở nơi họ bỏ dỡ, cho dù có phải dựa vào những quy tắc bên ngoài mà họ rất ghê tởm đi chăng nữa. Và mình có thể ngẩng cao đầu khi làm vậy bởi vì mâu thuẫn phá vỡ quy tắc là bản chất của Kihara mà.”
Không tập trung vào thứ gì ngoại trừ việc làm Kihara.
Những người ban đầu đó đã không thể tiếp tục được nữa, thế nhưng lão sẽ đảm bảo những gì bọn chúng đã làm sẽ không bị lãng phí.
“Ồ?”
Tại Thánh Đường St. George, Tổng Giám Mục Laura Stuart, một người phụ nữ với mái tóc vàng dài gấp 2,5 lần chiều cao đã được buộc lại, nói bằng giọng vô cảm.
“Vậy là lão ta thậm chí còn chẳng cố che giấu nữa. Chắc là lão ta đang giễu cợt mình đây.”
Một vài quân cờ được bày ra trên bàn cờ.
Chúng đại diện cho Thành Phố Học Viện và các Ma Thần, những kẻ có khả năng sẽ đối đầu với thành phố bây giờ.
Thuần Anh Giáo Hội nổi tiếng với những trận chiến chống lại pháp sư, thế nhưng những kẻ này không phải là những đối thủ dễ dàng ngay cả đối với họ.
(Thường thì, mình sẽ đợi đến khi bọn chúng làm suy yếu lẫn nhau rồi mới hành động, nhưng mà nếu mình không thể hoàn toàn kiểm soát hành động của hai bên thì điều đó sẽ là vô nghĩa.)
Cô ta vừa gõ gõ ngón trỏ lên trên bàn cờ vừa suy nghĩ.
Tuy nhiên, cô ta không phải đang lo lắng về những kẻ thù mà cô ta đã từng nhìn thấy.
Những kẻ đáng sợ nhất là những kẻ chưa xác định được vai trò.
Đó là lực lượng có thể làm bất kì điều gì.
“Mặt khác…”
Với một tiếng cạch yên tĩnh, cô ta đặt một quân cờ mới lên góc bàn cờ. Tất cả những quân cờ khác đều được sắp xếp theo một loại hệ thống nào đó. Chúng tuy nguy hiểm, nhưng cô ta có thể dự đoán việc chúng sẽ thực hiện. Tuy nhiên, quân cờ mới này lại được đặt cách xa những quân kia và không ai có thể bỏ qua nó.
Quân cờ này không thuộc về Thành Phố Học Viện, Ma Thần, hay Thuần Anh Giáo Hội.
Tên của một thiếu niên nọ hiện lên khi Laura chơi đùa với đầu quân cờ bằng ngón tay mình.
“Những gì ‘quân này’ làm có thể xác định chuyện sẽ xảy ra.”
Trận chiến kế tiếp đang bắt đầu.
Vài người tuyên bố đã hoàn toàn hiểu tình hình, thế nhưng liệu họ có thực sự nhìn thấy mọi thứ trên bàn cờ?
Ngay cả điều đó cũng chẳng chắc chắn được bởi vì số mệnh của quá nhiều người đã bị nuốt chửng.