Bóng tối bao trùm toàn bộ khu vực.
Không chỉ không thể nhìn thấy một tấc nào trước mặt, bóng tối dường như còn vượt qua cả những nhãn cầu rồi sà xuống tâm trí họ.
Tuy nhiên, những người trôi dạt trong cái bóng tối ấy lại không hề bận tâm. Họ mặc nhiên cho rằng đây là trạng thái tự nhiên của thế giới hay ai đó chưa thì thầm câu “sáng lên đi”.
Không thể nào phân biệt được hướng đi và chiều sâu trong khoảng không gian màu đen ấy, thế nhưng ba hiện diện riêng biệt vẫn tồn tại ở đó.
“Vậy là chúng ta đã xoay sở hoàn thành kịp lúc à, Nephthys?”
Giọng của một ông già phát ra trong bóng tối. Không phải chỉ là tiếng “ồm ồm”, ta nên mô tả giọng nói ấy là "khô khốc" thì sẽ tốt hơn.
Giọng nói đáp lại nghe như là một mĩ nhân trẻ trung và mê hoặc.
“Phải. Cô nàng Zombie đó thường có ích vào những lúc thế này. Do gốc gác dính dáng đến nhiều nền văn hóa mà cô ta biết hầu hết mọi thứ.”
“Nhưng mà, Tăng Thống nè,” giọng của một cô gái thậm chí còn trẻ hơn và cũng giống như trẻ con cắt ngang. “Lí thuyết của Quý Cô Zombie đó về cơ bản là tương như như dựng những tấm gương đối nhau, đúng không? Bằng cách phân chia sức mạnh của mình tới vô cùng, chúng ta có thể cố tình làm suy yếu bản thân và tránh phá hủy thế giới mỗi khi chúng ta di chuyển tay hoặc chân.”
“Vậy thì sao, Nương Nương?”
“Tôi chỉ thắc mắc là không biết cái biểu tượng ∞ có thực sự sẽ càng ngày càng yếu đi khi ta phân chia nó ra hay không thôi. Tôi không muốn dẫm nát thế giới như kính màu ở mỗi bước tôi đi. Chúng ta không giống Othinus mà.”
“Chỉ cần nó có tác dụng là được. Cho dù nó là sự dối trá đơn thuần thì cũng không quan trọng. Cũng giống như dải Moebius[1] hay chai Klein[2], vài khái niệm vẫn được phép tồn tại mặc dù chúng không thể được mô tả đúng đắn, Nương Nương à.”
“Ừ, nhưng mà tôi thích ý tưởng thiết thực hơn là lí thuyết. Ông có thể coi tôi như là kiểu nhà phát minh thay vì kiểu nhà khoa học. Tôi không thể tin tưởng rằng nó sẽ hoạt động chỉ vì lí thuyết đều nói thế. Tôi không thể nghỉ ngơi thư giãn trừ khi tự mình thử và thấy nó hoạt động.”
“Vậy thì sao chúng ta không thử nó đi?”
“Có chắc là chúng ta nên biến thế giới thành món đồ chơi thản nhiên thế không?”
Mặc dù nói thế, cô gái được gọi là Nương Nương vẫn cười khúc khích và không thể hiện dấu hiệu do dự thực sự nào.
Ba hiện diện đều cố tình nhìn vào một hướng giống nhau.
Việc làm đó tạo ra phương hướng bên trong cái bóng tối bao quát toàn bộ và nặng nề ấy.
Phương hướng đó tạo nên chiều sâu và cuối cùng vạch ra toàn bộ khu vực.
Người phụ nữ được gọi là Nephthys hát lên một giọng hát ngọt ngào dường như quyến rũ bộ não của toàn bộ những ai nghe thấy nó.
“Chào thế giới.”
Tiếng va đập kim loại nặng nề vang lên.
“Chào phe khoa học.”
Một đường ánh sáng thẳng đứng rất, rất mảnh xuất hiện trên bề mặt bóng tối.
“Chào Thành Phố Học Viện.”
Cánh cửa đôi mở ra.
Ba Ma Thần lấp đầy phổi mình bằng không khí của Thành Phố Học Viện.
Thành Phố Học Viện không tiếp giáp biển, vậy nên đường không và đường bộ là những đường giao thông rất quan trọng. Quận 11 là cơ sở dành cho vế sau. Những container kim loại chồng chất lên nhau như một ngọn núi ở đó và các Ma Thần ngẫu nhiên bước ra từ cái hộp trên đỉnh.
Một người là Tăng Thống.
Cơ thể lão ta gầy gò và đầy nếp nhăn giống như những cành cây khô của một cây cổ thụ. Lão mặc chiếc áo cà sa màu tím của nhà sư Phật Giáo phủ lên thân người gầy gò và chiếc áo ấy cho lão một thân hình đồ sộ hơn. Ta có thể cảm thấy tham vọng lớn trong thanh kiếm mà lão ấn xuống đất giống như cây gậy và tấm rakusu[3] màu vàng lấp lánh bên trên chiếc áo cà sa của lão. Lão là sản phẩm của việc tự ướp xác theo cách Phật Giáo, tức là người ta sẽ nhịn đói để thân xác trần tục sẽ vượt khỏi lục đạo và hóa thành Phật chỉ trong một kiếp.
Một người khác là Nương Nương.
Cô gái mặc chiếc váy áo Trung Hoa ngắn với hai ống tay vô cùng thùng thình, song nước da cực kì nhợt nhạt của cô ta thậm chí còn trắng hơn cả bộ đồ. Cô ta đội một chiếc mũ và có một lá bùa độc đáo dán trên trán. Nói đơn giản, cô ta là một Thi Giải Tiên của Trung Hoa cổ.
Người cuối cùng là Nephthys.
Cô ta là một phụ nữ xinh đẹp với mái tóc màu bạch kim dài và cơ thể khỏa thân màu sô cô la hoàn toàn được phủ trong lớp băng trắng. Màu mắt của cô ta thay đổi thất thường và bà ta có hình xăm những giọt lệ bên dưới mí mắt. Cô ta là nữ thần trong thần thoại Ai Cập được cho rằng đã tuôn những giọt lệ lớn sau cái chết của Osiris, nhưng kì lạ là, không còn câu chuyện nào khác được biết đến về cô ta. Vì lí do đó, vài người suy đoán rằng thần tính của cô ta đã được bàn tay con người dựng nên dựa vào hình ảnh “người phụ nữ than khóc” được thuê để dự lễ tang.
“Bây giờ…”
Lão Tăng Thống lên tiếng bằng giọng vật lí của mình trong khi cử động những ngón tay trông như sẽ đứt lìa nếu lão bẻ cong quá mức và lắc cái đầu trông như da người dán vào hộp sọ.
“Có vẻ đã có tác dụng rồi. Không có dấu hiệu lốc xoáy xảy ra ở phía bên kia thế giới như hiệu ứng bươm bướm hay siêu năng lực gia toàn thể luận.”
“Vậy thì tôi đoán cũng đã đến lúc chúng ta bắt đầu rồi.”
Lời bình vô tư của Nương Nương gợi lên lời cảnh báo bực tức từ Nephthys, người có lớp băng quấn toàn thân.
“Xử lí vấn đề chính cũng được, nhưng mà thứ đó sẽ hành động sớm thôi. Giờ chúng ta đang hiện hữu trong thế giới thật này nên sẽ bị phát hiện nhanh chóng.”
“Ừ, có lẽ chúng ta cần phải kiểm tra mọi thứ. Dù sao thì, thứ đó còn rắc rối hơn cả Othinus mà.”
“Phiền thật.” Lão Tăng Thống nói trong khi xoa bóp vai.
Nương Nương bĩu môi khi tiếp tục.
“Thiệt tình, tại sao Aleister lại phải phá hủy thế giới ẩn của chúng ta thiếu suy nghĩ vậy chứ? Có lẽ chúng ta thực sự nên giết chết hắn.”
“Chúng ta không giống như Othinus,” Tăng Thống đáp. “Chính cô đã nói vậy mà, Nương Nương. Chúng ta cũng không thể trơ trẽn gọi bản thân là vô hại được.”
Giọng nói nhẹ nhàng và êm dịu của lão khiến Nương Nương giơ hai tay.
Thế nhưng cô ta không nói rằng cô ta đã bị thuyết phục bởi bài giảng đạo của lão.
“Đừng có ăn nói cao quý và toàn năng thế, ông già. Ông là người nổi điên lên và cố giết hắn trước đấy.”
“Tôi không biết cô đang nói về cái gì.”
“Vấn đề ở ngay chỗ đó đấy. Ông hoàn toàn viết lại định nghĩa của điều đúng đắn dựa theo cảm xúc của bản thân tại lúc ấy. Còn điều gì nguy hiểm hơn một vị thần quay ngoắt 180 độ giữa những gì ông ta đã nói năm giây trước và những gì ông ta nói năm giây sau chứ? Phần tệ hại nhất là ông thậm chí còn không nhận thức được điều đó, vậy nên ông thực sự tin rằng tất cả đều là một chuỗi logic liên tục.”
“Dù sao thì.”
Thay vì né tránh vấn đề, lão Tăng Thống thực sự thay đổi chủ đề như một lẽ đương nhiên.
“Chúng ta đã mất thế giới ẩn rồi, thế nên chúng ta đành phải đứng trên bàn cờ ở thế giới thật này. Aleister, Nguyên Thạch, và Kamijou Touma. Chúng ta có rất nhiều việc phải làm. Đúng hơn là, có rất nhiều việc không cần thiết đã chồng chất lên. …Nhưng mà vì bây giờ chúng ta đang đứng trên bàn cờ này, chúng ta không thể cứ đứng nhìn được. Một khi đến lượt, chúng ta sẽ bị buộc phải hành động. Chúng ta không còn có thể đứng yên và phó thác cho dòng thời gian được nữa, cho nên chúng ta cần phải chú ý chỗ chúng ta đứng.”
“Rồi, rồi.”
“Điều này có thể tương tự như các chuyên gia làm việc để cản trở nhau. Phần đáng trách nằm ở cái thực tế rằng chúng ta quá mạnh để làm những quân cờ, nhưng mà có khả năng mỗi bước đi có vẻ vô nghĩa lại sẽ thay đổi hoàn toàn tình hình trên bàn cờ.”
Tuy nhiên, lão không nói là họ không nên đi trên bàn cờ.
Lão không phải là người có nhân cách tuyệt đến vậy.
“Vậy thì nếu có thể, tôi sẽ giúp sức mỗi khi ai đó dự định hành động, nhưng mà liệu thứ đó có sẵn lòng chấp nhận điều kiện đó và từ bỏ vai trò kẻ gây rối không?”
Vừa lắng nghe, Nephthys vừa chống tay lên hông và nhìn xuống cảnh quan thành phố trải rộng ra xa.
Ngọn núi container dưới chân làm cô ta nhớ đến những ngôi mộ phần nào hoài niệm của các pharaoh. Tức là các kim tự tháp.
Đôi môi mê đắm của cô ta mấp máy và hình thành lời nói.
Nếu muốn, một Ma Thần có thể nhào nặn thế giới như đất sét và tạo ra một thiên đường hoàn hảo, vậy nên rất hiếm khi đi chấp nhận khái niệm kẻ thù. Thậm chí trước khi xem xét ai đó mạnh hay yếu, danh mục đồng minh và kẻ thù cũng như toàn bộ lí do chiến đấu đã bị xóa bỏ một cách nhẹ nhàng và lạnh lùng. Có lẽ kẻ thù duy nhất của một Ma Thần là một Ma Thần khác. Vị Ma Thần khác ấy có thể tham gia cuộc tranh giành nguồn tài nguyên, tức là một thế giới duy nhất, để bẻ cong ý chí của người ta.
Tuy nhiên, Nephthys lại lẩm bẩm một cái tên và một truyền thuyết liên quan. Thay vì nhóm nó với nhiều cái khác, cô ta lại rành mạch chỉ nó ra.
"Queen Anne."
Giờ thì, cô ta sẽ gắn ý nghĩa gì vào nó?
Vị thần tiếp tục nói.
“Vậy là King Arthur có một người em sinh đôi và một chiếc khiên để sánh với thanh kiếm của ông ta.”
Ghi chú
Còn được gọi là Dải Mobius hay Mặt Mobius. Có thể xem thêm ở Mặt Mobius hoặc Mobius strip
Xem thêm ở Chai Klein hoặc Klein bottle
Rakusu (Lạc Tử): một phần trong y phục của hòa thượng Nhật. Có thể xem thêm ở Rakusu