“Này, đồ Zashiki Warashi lười biếng. Cái thứ Hi no Enma này là gì thế hả?”
“Cậu có thể gọi nó là một succubus Nhật Bản. Nó là một loài quái vật hút máu, nhưng thực ra nó là kẻ thù của Phật Giáo. Nói cách khác, nó là một nữ yêu quái sử dụng mị lực của mình để tu hành đạo hạnh.”
“Ồ, succubus à? Ra vậy, ra vậy. Succubus!? Ý cô là nó giống như con ả mặc bộ bikini siêu nhỏ sống trên gác mái của chúng ta sao!?”
“Đừng như thế chứ, Shinobu. Khiếm nhã lắm đấy. Với lại cái kiểu nói như thế sẽ phá hủy luôn gia đình của nạn nhân đấy.”
“Vì vậy tôi mới bực thế đấy!!”
“Nhưng mà sao chúng bỏ Hi no Enma vào Package được nhỉ. Nhất là cái Package thu hút mọi cô gái quanh cậu nữa chứ.”
“Nghe có vẻ nực cười, nhưng nó không phải là chuyện đùa đâu. Thị trường dành cho những người muốn nổi tiếng rất lớn. Nói theo nghĩa rộng thì nó bao gồm thời trang. Nói theo nghĩa sâu hơn thì có phẫu thuật thẩm mĩ. Nếu muốn những món đồ mờ ám hơn thì có thể mua những viên đá quyền năng trên mạng. Nếu cô tính luôn những bản tình ca và những bộ phim hầu như đáp ứng mong muốn đó thì nó có thể là thị trường lớn nhất thế giới.”
“Nhưng Hi no Enma là nữ yêu quái và chủ yếu quyến rũ các nam tu hành giả thôi mà.”
“Ý cô là nó không khiến các cô gái yêu mình giống như cái Package này à?”
"Đúng vậy. Với lại tuy tôi gọi nó là quái vật hút máu, nhưng nó không thể biến người ta thành đồng loại giống như ma cà rồng.”
“Vậy là chúng sử dụng điều đó nhằm tạo ra một Package dùng để tạo ra nhiều Hi no Enma hơn sao? Ý là, những cô gái mục tiêu bị biến giống hệt như succubus Nhật Bản ấy?”
“Biến giống hệt? Ý cậu là thay vì để Hi no Enma tấn công, các mục tiêu sẽ bị buộc phải làm điều tương tự ư?”
“Hi no Enma… Succubus Nhật Bản… Kẻ thù của Phật Giáo… Ảnh hưởng đến đạo hạnh… Hút máu… Hm? Khoan.”
“Gì thế?”
“Cô nói nó là quái vật hút máu, nhưng định nghĩa máu ở đây là gì?”
“Tất nhiên là máu người rồi. Nếu họ có ăn thịt bê quý hiếm thì tôi không nghĩ nó cũng được tính đâu.”
“Nhưng nếu chỉ cần máu người là được thì sao. Có nhiều hơn những loại A, B, AB, và O mà. Còn có máu nhân tạo nữa."
“Shinobu, không lẽ…”
“Mà gọi là máu nhân tạo thì cũng có hơi cường điệu quá. Nó chẳng hơn gì vài loại khoáng chất và chất điện giải được thêm vào nước muối cả. Trong trường hợp đó, chúng ta đã nhìn thấy máu nhân tạo mà chúng làm vương vãi rồi đấy.”
“Những đồ uống thể thao và dung dịch bù nước.”
“Cái Package nổi tiếng này biến những cô gái uống những thứ đó thành succubi và khiến họ tuân lệnh. Nhưng giờ chúng ta biết mánh khóe rồi thì chẳng cần lo nữa. Đi nào, đi vạch mặt chúng thôi!”
Mở đầu: Lối vào nọ — No.05_Open.
“Họ thực sự đã phát triển năng lực truyền hình của nhà hàng này rồi.” Shokuhou Misaki lẩm bẩm.
Cô thuộc bộ bảy Thành Phố Học Viện và bộ đôi Level 5 của trường trung học Tokiwadai. Đôi chân dài của cô được phủ trong đôi vớ có kiểu thêu mạng nhện và đôi chân đó đang đong đưa tại trụ đỡ chiếc ghế đẩu. Khu quầy màu hổ phách sáng bóng phản chiếu những nét như búp bê trên khuôn mặt nhỏ nhắn và mái tóc dài, màu mật ong của cô. Người ngoài sẽ khó mà tin được rằng những đường nét của cô là của một nữ sinh cấp hai và những đường nét quyến rũ ấy đang ép lên chiếc áo khoác của bộ đồng phục mùa đông trường Tokiwadai từ bên trong. Cô tựa khuỷu tay lên trên quầy và chuyển đôi mắt chán nản của mình lên cái màn hình phẳng được lắp ở phía trên đầu người phục vụ.
Lúc trước, ta thường thấy những trận bóng chày chuyên nghiệp hay những trận đua ngựa được chiếu ở các quán ramen hay nhà hàng đồ ăn nhanh, nhưng về mặt kĩ thuật việc đó đi ngược với quy tắc. Việc làm đó dẫn đến nhu cầu xem những chương trình có thể được chiếu ở tivi cửa hàng và nhà hàng mà không cần dựa vào chương trình phát sóng trên TV. Tuy nhiên, việc lan rộng cách làm đó chỉ gia tăng xu thế xa rời tivi của người dân, vậy nên công việc kinh doanh đó thực sự không giành được gì cả.
(Nó là màn hình được kiểm soát bằng từ tính à? Thay vì màu RGB, chúng sử dụng CMYK. Mình nghe nói chúng không tạo ra ánh sáng xanh và có thể hiển thị độ phân giải cao hơn 4K8K với những chương trình như bảo tàng nghệ thuật và chương trình giới thiệu nghệ thuật, nhưng tiếc là chúng không bao giờ bắt kịp vì tín hiệu truyền hình không thể theo kịp.)
Nếu họ có màn hình như thế ở đây, cô đoán ai đó ở nhà hàng này rất thích các tiện ích.
Dù sao thì, một tiểu thư thực thụ thì ăn gì?
Có rất nhiều câu trả lời, nhưng Shokuhou Misaki lại chưa bao giờ chạm vào đồ ăn ở những cửa hàng tiện lợi hay nhà hàng gia đình sẽ liệt kê ra một nguyên liệu mơ hồ như “bít tết Salisbury”. Mặt khác, gọi đồ ăn Pháp yêu cầu phải đặt sẵn có vẻ rẻ hơn và có cảm giác giống như việc mà một người đàn ông trung niên yêu thích bít tết sẽ làm.
“Đã để cô chờ lâu. Đây là bánh kẹp pho mát, khoai tây chiên kiểu Pháp, salad trộn bảy loại rau, và nước cam. Hành tây để vỏ được chứ ạ?”
“Cám ơn☆”
“Chúng tôi sẽ chuẩn bị bánh pudding sữa trứng mini làm món tráng miệng.”
“Nhờ anh.”
Cô mỉm cười và nhìn xuống cái khay trên quầy.
Tất cả đều trông như các món ăn được thấy trong các nhà hàng đồ ăn nhanh trên khắp thế giới và không có cái nào quá đắt tiền. Tuy nhiên, cô có lí do để chọn phần ăn này làm sự xa xỉ tuyệt đối.
Cơm thịt bò, hamburger, hot dog, cơm nắm, bánh sandwich, ramen, cơm cà ri, soda, và kem.
Đó là những món chính của vô số nhà hàng trên khắp Nhật Bản, nhưng nếu như chúng ngon tự nhiên do sự chuyên nghiệp tự nhiên bằng cách sử dụng nguyên liệu tự nhiên thì sao? Nhà hàng này chính là câu trả lời. Nguyên liệu rẻ tiền, thế nên không có vấn đề gì lớn lắm. Nhưng đồng thời, nhà hàng này không tăng giá chỉ để nâng cao hình ảnh của mình. Mặt tiền của những lời nói hoa mĩ bị vứt sang một bên và họ tạo ra thứ mà bất cứ ai cũng sẽ mong muốn có được nếu như biết được việc tận hưởng những thứ tự nhiên khó khăn đến nhường nào.
Những nhà hàng như thế này nằm ẩn bên trong Thành Phố học Viện và chỉ những người biết danh sách những nhà hàng này mới có thể tránh khỏi nhiều bãi mìn và tận hưởng những thức ăn tự nhiên này hàng ngày. Trong Thành Phố Học Viện, hầu hết các nhà hàng sử dụng thịt và rau nhân bản được trồng trong các tòa nhà chăn nuôi, thế nên việc tìm ra những nguyên liệu tự nhiên tốt hơn thế quả thực là một rào cản rất cao. Những chai nước và những món tráng miệng mà Shokuhou ăn hàng ngày cũng là những kiệt tác ẩn được giấu trên kệ.
Tuy nhiên, còn có một chuyện khác, một lí do hoàn toàn khác khiến cô ăn những món tự nhiên đó thường xuyên đến vậy.
Ngay cả trong các chuyên gia, những ý kiến cũng được phân chia ra đối với lí do người ta phát triển những tùy chọn về đồ ăn. Một giả thuyết cho rằng có một mối liên hệ sâu sắc giữa vị giác và trí nhớ. Yêu thích mùi vị đồ ăn mẹ nấu là bằng chứng của việc trưởng thành trong một gia đình hạnh phúc. Ngược lại, một đứa trẻ luôn cô độc do bố mẹ đi làm sẽ gắn kết mùi vị thức ăn làm sẵn ở cửa hàng tiện lợi với những kí ức tiêu cực đó. Chắc không cần phải nói giả thuyết này nói gì về thức ăn trong tù kinh tởm.
Người ta thường nói khẩu vị của họ thay đổi khi họ lớn lên, nhưng ta có thể vượt qua những kí ức không mấy vui vẻ của mình khi thời gian trôi qua.
“Măm♪”
Shokuhou Misaki vớ lấy miếng giấy ăn lớn trên quầy, quấn nó quanh chiếc bánh kẹp pho mát, và thực hiện động tác ăn thanh lịch kì diệu món ăn cầm trên tay lớn hơn nhiều so với chiếc miệng nhỏ nhắn của cô. Một ánh nhìn chứa đựng sự thư giãn quanh mắt cô là đủ để thấy sự thoải mái đã xuất hiện khi cô thưởng thức sự kết hợp giữa nước thịt, pho mát tan chảy, xà lách giòn, cà chua thái lát, và các gia vị được nêm tinh tế để không lấn át những đặc điểm khác.
Cô đang tận hưởng thứ tự nhiên này một cách tự nhiên.
Không cần phải quá phấn khích và cô không để cho thế giới thượng lưu của mình cướp đi điều này.
(Nghĩ lại…)
cô.
Với chiếc bánh kẹp pho mát khổng lồ trong một tay, cô nhìn sang bên.
Đây là một khu vực chủ yếu dành cho sinh viên đại học và tầng một của tòa nhà này có một cửa hàng tiện lợi. Nhưng từ cửa sổ tầng hai, cô có thể nhìn thấy một ngã tư nhỏ.
(Đó là ngã tư lần đầu mình gặp anh ấy, nhỉ?)
Hai con người trước đấy chưa từng có mối liên hệ đã va vào nhau ở đó.
Con đường của họ đã giao nhau.
Nó không phải là một địa điểm đẹp đẽ và nó cũng không phải là cuộc gặp gỡ dễ thương như trong phim.
Tuy nhiên, nó là một sự kiện đặc biệt đối với cô gái tên Shokuhou Misaki.
Tuy tất cả đã kết thúc và con đường của họ sẽ không bao giờ giao nhau lần nữa, thế nhưng nó vẫn quan trọng đến mức ảnh hưởng mạnh đến những chuyện đã xảy đến với cô từ lúc đó.
Shokuhou Misaki đến cả bây giờ vẫn còn nhớ.
Đó là lần đầu cô gặp người thiếu niên tóc nhọn tên Kamijou Touma.
Quãng thời gian tháng tám năm ngoái là ứng viên mạnh mẽ cho khoảng thời gian hạnh phúc nhất đời