Toaru Majutsu no Index

phần kết: bàn tay phải nắm được gì sau trận chiến? — finale_∞.

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Phải. Nếu chúng ta định can dự vào thì chẳng phải đây là lúc làm thế sao?”

Gọi nơi đó là tối tăm thì có thể không đúng lắm. Đúng ra thì, dùng từ 'nơi' thì cũng không hẳn là chính xác. Những thứ không tồn tại thì không tài nào giải thích được. Tuy nhiên, một vài giọng nói lại lẩn quất bên trong cái nơi chẳng ai có thể can thiệp ấy.

“Chúng ta tuy chẳng còn quyến luyến gì với Othinus nữa, nhưng cái kết này có thể gây trở ngại đến tương lai của Kamijou Touma. Mặt khác, tôi không nghĩ có ai ngoài chúng ta có thể giải quyết chuyện can dự đến một Ma Thần. Nếu đi chệch hướng chỉ vì chuyện nhỏ nhặt như thế thì thật đáng xấu hổ.”

“Tăng Thống[1], chúng ta đang nghĩ về những sự kiện tác động nếu can thiệp vào thế giới hiện hữu mà, đúng không?”

“Đừng lo, Nephthys. Ông già không ngốc đến mức không tính toán ra tất cả điều đó đâu. Điều này cho thấy Othinus là một hiện hữu khác biệt đến mức nào. Mà tôi không nghĩ cô ta đã nhận ra sự thật đằng sau Gremlin.”

“Othinus là một thất bại.”

“Cô ta đã đạt tới cấp độ Ma Thần rồi, vậy nên không cần phải tàn nhẫn vậy đâu.”

"Tăng Thống, ông thì lúc nào cũng tử tế khi đánh giá người khác. Nếu điều đó không phải xuất phát từ việc coi thường người khác thì ông có thể đã thực sự Giác Ngộ rồi."

"Nephthys, chúng ta ai cũng có khiếm khuyết cả. Othinus quả đúng là vượt trội song lại hơi quá đà, nhưng Gremlin đúng là thường hay tập hợp kiểu người như thế."

“Gremlin, tên của một loài yêu tinh đơn thuần không nhuốm màu của bất kì tôn giáo hiện hữu nào.”

“Thay vì hỗn hợp giữa khoa học và phép thuật, nó là một tổ chức mà mọi Ma Thần từ mọi tôn giáo đều có thể gia nhập công bằng☆”

“Ồ, Nương Nương. Cô đã đi đâu vậy?”

“Khái niệm thời gian và không gian không hề quan trọng ở đây mà, nhớ không? Với lại, dù thế nào thì tôi cũng có rời đi được đâu. Cho dù tôi có làm được thì tôi cũng chỉ sẽ thu hút những chú ý không mong muốn ở quy mô toàn cầu như Othinus thôi. Tôi đã ở rất gần và cũng ở xa vô cùng.”

“Những người khác cũng thế à?”

“Ông già, ông đã bắt đầu quên mọi chuyện khi ông thành xác ướp rồi à? Cô nàng Zombie, Chimera, và mọi người đều ở đây đấy. Chúng ta có gặp nhau ở cái nơi mà khoảng trống nhỏ nhất kéo dài đến tận khoảng cách vô cùng này hay không đều là do đôi tay của vận mệnh cả thôi☆”

“Nếu ông nghĩ về nó, ông có thể gọi đây là cách chúng ta sinh sống. Chúng ta làm vậy là vì thế giới quá nhỏ bé nên chúng ta không thể sống được, nhưng mà ở đây thì cũng chẳng dễ dàng gì.”

“Đó là lí do tôi bực mình vì Othinus ích kỉ đến thế đấy☆”

“Phải, nhưng sức mạnh của thế giới đủ để chống chịu mọi chuyện cô ta đã làm. Nó sẽ không gây ra tác động thực sự nào đến tình hình đâu.”

“Vậy là chúng ta có thể tiếp tục theo kế hoạch à?”

“Chắc chắn rồi, Nephthys. Tăng Thống vừa mới chỉnh sửa lại những rối loạn do Othinus gây ra rồi. Từ bây giờ, Gremlin sẽ thể hiện giá trị thực sự của nó.”

Cuộc trò chuyện đi tới hồi kết. Tại cái nơi không tồn tại trên thế giới đó, họ đang chuẩn bị giải tán.

Nhưng một chuyện đã xảy ra ngay trước khi họ có thể làm vậy.

“Xin chào. Cuối cùng cũng tìm thấy Gremlin các người rồi.”

Bóng tối phân tách tạo thành tiếng.

Một nguồn sức mạnh từ phía bên ngoài đang tạo ra một vết xẻ dọc.

Othinus và Touma đã sai lầm về một chuyện.

Họ tưởng rằng cái thế giới bóng tối đó đã là quy mô tối đa của thế giới. Họ đã cho rằng sự tuyệt vọng đen tối đó chính là sản phẩm của việc phá hủy mọi thứ và chẳng để lại gì đằng sau.

Nhưng trong thực tế thì vẫn còn một lớp nữa. Nó đồng bộ như một lớp màng mỏng, nó thậm chí còn chẳng có đường phân giới nhỏ nhất, và nó không thể bị phát hiện hay bị phá hủy bởi bất kì ai, song cái pha cuối cùng ấy vẫn đã hiện hữu.

Thế giới màu đen này là nơi mà ngay cả Ma Thần Othinus cũng không thể phá hủy nổi.

“Ồ?”

‘Ai đó’ nheo mắt lại trước ánh sáng trắng chói lóa từ bên ngoài.

‘Ai đó’ ấy quan sát cảnh tên thủ phạm đặt chân vào lãnh địa thần thánh đó.

“Ta nhận ra rằng ngươi đã không xuất hiện dạo gần đây, nhưng có vẻ như ngươi đang bận rộn với một công việc ngoài lề nhạy cảm nhỉ.”

Giọng nói khàn khàn tiếp tục nói ra một cái tên phần nào hoài niệm.

“Phàm Nhân Aleister Crowley.”

Vị pháp sư này có mái tóc màu bạch kim dài đến mắt cá chân và mặc một chiếc áo choàng bệnh viện màu xanh lục. Con người đó trông vừa giống nữ lại vừa giống nam, vừa giống trẻ con lại vừa giống người già, và vừa thánh thiện lại vừa tội lỗi. Biểu cảm của ông ta khi trả lời có thể được diễn tả bằng bất kì loại cảm xúc nào.

“Để Othinus chạy tự do sẽ rất rắc rối, nhưng tôi đã để chuyện đó lại cho sức mạnh của thế giới. Kết quả là thế giới đã tạm thời bị dẫn đến hủy diệt, nhưng tôi vẫn phải ưu tiên chuyện này hơn. Không dễ gì chuyển đổi tọa độ đầy những con số không tồn tại thành số thập phân đâu.”

Lãnh địa an toàn của họ đã biến mất.

Giờ đây họ sẽ bị ném vào thế giới hiện hữu và bị truy đuổi bởi những người sống ở đó.

‘Ai đó’ lên tiếng sau khi tính toán sự thật này sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của họ nhiều đến mức nào.

‘Ai đó’ này nói với một giọng điệu khoan hậu.

“Nỗ lực tiêu diệt ma thuật của ngươi cũng thật là quái dị. Nếu ngươi chuyển sự ám ảnh đó về đúng hướng thì ngươi cũng đã có thể làm một phần của Gremlin luôn rồi.”

“Tôi đã thực hiện vài điều chỉnh với bản thân để đảm bảo điều đó sẽ không xảy ra. Như thế tôi có thể kiểm soát một thứ khác với những pháp sư quái dị chỉ có thể sống trong một pha méo mó như các người.”

“Vậy à.” ‘Ai đó’ đáp bằng giọng khàn khàn. “Ta chỉ là một người ngoài, nhưng mà khoa học thật sự tuyệt vời đến mức khiến ngươi mê mẩn đến mức độ đó à?”

“Không một ai trong các người sẽ hiểu cho dù có dành ra cả cuộc đời vĩnh hằng để cố gắng hiểu đi chăng nữa.”

“Ồ? Và chuyện này chẳng liên quan gì đến dấu lệ duy nhất còn sót lại trong chuyến hành trình của ngươi đâu nhỉ?”

“………………………………………………………………………………………………………………………………………”

Tất cả mọi xúc cảm biến mất khỏi khuôn mặt của con người được gọi là Crowley.

Ông ta cầm một cây trượng xoắn màu bạc trên tay và môi ông ta mấp máy một cái tên.

Beast666.

Cái tên ấy đã từng được sử dụng bởi người đàn ông khiến cho hội pháp thuật phương Tây hiện đại nổi tiếng nhất thế giới dẫn đến hủy diệt từ bên trong.

“Ngươi đúng thực là kẻ phàm trần. Ta có hơi ghen tị với thứ cảm xúc ấy đấy, nhưng mà như thế là không đủ đâu. Ta đang sắp liên kết mọi thứ lại với nhau, vậy nên ngươi có thể ở lại đây lâu hơn chút nữa được không?”

“Ồ, ông định nói với hắn điều đó☆” một giọng nữ lên tiếng với tiếng cười khúc khích.

“Là chuyện về Aiwass, nền tảng trong cái kế hoạch mà ngươi đã đi những bước thật dài để tiến lên đấy.”

Giọng của lão già chứa đựng sự tàn ác chẳng hợp với độ tuổi của lão.

Đứng ở vị trí còn lâu mới đạt đến Giác Ngộ, ham muốn rỉ ra từ lời nói của lão giống như vết cắt sâu vào miếng thịt.

“Nó là sự thất bại hoàn toàn, anh bạn trẻ à. Ngươi sẽ sớm thấy thất vọng thôi.”

Ngay sau đó, một cuộc xung đột diễn ra ở nơi nào đó trên thế giới.

Khi Kamijou Touma tỉnh lại, cậu không phải đang ở trong một bệnh viện Đan Mạch bao quanh bởi một thứ tiếng nước ngoài. Cậu đang ở trong căn phòng bệnh thường lệ tại Thành Phố Học Viện. Cậu có cảm giác việc cậu có thể gọi nó là căn phòng bệnh ‘thường lệ’ đúng là có vấn đề, nhưng cậu lại cảm thấy tỉnh dậy nơi đây thì cũng thoải mái giống như là ở kí túc xá học sinh vậy.

“…”

Cậu mở mắt nhưng lại khó có thể nhúc nhích cơ thể và cậu cảm nhận thấy băng gạc đang quấn quanh khắp người mình. Cậu tập trung toàn bộ sức lực của mình để đưa bàn tay phải lên trước mặt, nhưng cử động lại bị hạn chế bởi ống truyền tĩnh mạch, ống truyền máu và dây điện cực. Phần khuỷu tay và hầu hết phần còn lại của cánh tay cậu trông như được phủ trong lượng dây nhợ nhiều như máy tính.

“Khoan đã. Thực sự phải bơm cả đống này vào người mình à? Trông lòe loẹt thấy sợ luôn! Mình không nghĩ họ sẽ trang bị lên người ta nhiều đến mức này cùng một lúc ngay cả ở một đất nước có phục lợi lớn như Mĩ đâu!”

Vị bác sĩ mặt ếch bước vào sau khi nghe thấy tiếng om sòm và đưa ra lời giải thích.

“Cậu nên lo cái cơ thể của mình thì hơn. Cơ thể cậu đã ở trong tình trạng tệ đến mức cậu sẽ không sống nổi nếu không có mấy cái phương pháp phi nhân tính này đấy.”

“Cháu đã biết các bác sĩ đều nói những điều nghiêm trọng vào ngày đầu tiên ở bệnh viện để hù dọa bệnh nhân rồi. Cháu đã nhìn thấy nó trên một tài liệu rồi đấy ạ! Cháu sẽ không để ông lừa cháu như ông đang huấn luyện một con chó đâu!!”

“Ừm, ta sẽ không ngăn cậu nghĩ vậy nếu cậu muốn.”

“Ể? Sao lạnh lẽo quá vậy… Ểể? Thật sao? Cháu thực sự sẽ không qua khỏi nếu không có toàn bộ chỗ này sao? Cháu sai rồi! Một vị bác sĩ không nói gì mới là đáng sợ nhất!!”

“Rồi, đủ khỏe để hét. Được rồi, ta nghĩ giờ ta có thể cho phép người vào thăm rồi.”

Cùng với đó, bác sĩ mặt ếch nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh và dạy cho Kamijou biết mức độ đáng sợ của một bác sĩ chẳng giúp ích được gì.

Ngay khi ông rời đi, một người khác bước vào.

Khách thăm đầu tiên là cô bé Index trong trang phục nữ tu màu trắng với những viền thêu vàng. Mặc dù đang ở trong bệnh viện, cô bé vẫn mang theo một con mèo tam thể trên đầu mình.

“Touma.” Cô bé nói ngay khi vừa bước vào phòng. “Chắc là anh có chuyện cần nói với em nhỉ.”

“Được rồi, vậy hãy bắt đầu tạo ra một bầu không khí thoải mái cho cuộc trò chuyện bằng việc không nhe răng nanh ra như thế giùm anh cái.”

“Touma, em cực kì coi thường những người không nói ‘cảm ơn’ hay ‘xin lỗi’ đấy.”

“Anh hoàn toàn rất muốn cúi đầu xin lỗi em, nhưng mà với đống này trên người thì anh không thể cử động được đâu!!”

Khi cậu gắng gượng sức trên giường, trông cậu khó coi như con gấu bông chạy pin bị búa đập đến ba lần.

Vẻ mặt Index trở nên tối sầm lại khi cô bé thấy băng gạc phủ khắp cánh tay phải của cậu từ phần vai cho đến ngón tay.

“Anh ổn chứ, Touma?”

“Ừ.”

Cậu rơi vào im lặng khi cũng nhìn vào cánh tay thò ra từ bên dưới tấm chăn.

“Nhưng anh đã không thể làm được gì cho Othinus. Anh nghĩ những vết nứt đó đã lan quá rộng lúc cô ta từ chối được cứu và bắt đầu trận chiến cuối cùng đó. Dù anh có làm gì bằng tay phải của mình đi nữa, nó cũng sẽ chẳng thay đổi được kết quả.”

“…Touma.”

“Cứu ai đó có nghĩa là gì chứ?” Kamijou tập trung chút sức lực vào bàn tay phải chỉ khẽ nhúc nhích của mình. “Cô ta đã mỉm cười. Ngay trước khi tan biến, cô ta chắc chắn đã mỉm cười. Mặc dù kết thúc như vậy và mặc dù đã trải qua quá trình khủng khiếp dẫn đến nó, cô ta vẫn nói là cô ta đã được cứu. Cô ta đã mỉm cười và nói điều đó đã cứu cô ta.”

Cậu không nghĩ cứu người là một vấn đề đơn giản, thế nhưng cậu vẫn không tài nào nắm được ý nghĩa trong nụ cười cuối cùng của Othinus.

Cậu thực sự có thể xem đó như là cứu cô à?

Miễn người đó đang mỉm cười thì được tính như là cứu người à? Một hành động đi ngược lại với ý muốn của ai đó có thể được coi là cứu người sao?

“Có lẽ anh đã quá tự phụ khi nghĩ rằng mình có thể được cứu ai đó.”

Bàn tay phải của cậu chỉ có thể phá hủy.

Nó đối lập với Ma Thần có thể kiến tạo.

Trong cái địa ngục vô tận đó, cậu đã nghĩ điều đó là còn hơn cả đủ.

“Nhưng anh muốn nhìn thấy nụ cười đó theo một hướng khác. Đó là tất cả những gì anh muốn.”

Đó chỉ đơn giản là sự ích kỉ của cậu à?

Nó không phải là vì cứu hay không cứu à? Nó là do bản thân cậu xem cái gì là tốt hay xấu sao?

Bất kể thế nào thì đó cũng những gì cậu thực sự nghĩ.

Othinus đã mong muốn và chấp nhận cái chết của mình rồi biến mất khỏi thế giới.

Một cảm xúc cay đắng chạy xuống ngực cậu, nhưng cậu sẽ phải chấp nhận nó là sự thật và rồi đi tiếp.

Cậu vẫn ở lại phía sau, vậy nên cậu phải sống cho hết phần còn lại của cuộc đời mình.

Nhưng rồi…

“Này, do ta tưởng tượng hay là ngươi đang hành động như ta đã chết rồi thế hả?”

Một giọng nói quen thuộc chạm đến cậu và một hình hài nhỏ bé chui ra từ dưới gối của cậu.

Cô gái chỉ cao khoảng mười lăm centimet, nhưng danh tính cô thì rõ như ban ngày.

“Othinus!? Nhưng…bằng cách nào chứ!?”

“Bằng cách nào à? Ngươi là một phần nguyên nhân đấy."

Othinus cỡ lòng bàn tay nằm xuống cạnh đầu cậu.

“Đầu tiên, ta vẫn chưa đặt con mắt vào chỗ cũ, do đó ta vẫn là một Ma Thần chứ không phải con người. Hai là, ngươi đã hủy đi phép yêu tinh hóa bằng Imagine Breaker trước khi ta bắn phát nỏ cuối cùng, vậy nên ta đã không bị phá hủy hoàn toàn. Ba là, cơ thể vỡ vụn là chưa đủ để giết một Ma Thần.”

Tâm trí cậu không thể theo kịp với lời giải thích đột ngột đó.

Cậu liền quay qua chỗ Index, nhưng mắt cô bé cũng đang trố ra. Mười vạn ba ngàn cuốn ma đạo thư của cô bé chỉ có kiến thức cần thiết để biến con người thành Ma Thần, vậy nên chúng có thể không bao gồm những gì sẽ xảy ra sau đó.

Othinus vẫy ngón trỏ của mình khi nằm úp mặt xuống.

“Tại thời điểm đó, Ma Thần Othinus đã bị phá hủy 99%, nhưng có vẻ những phần còn lại đã tự tập hợp lại với nhau. Cơ thể của ta đã phần nào thay hình đổi hình dạng và ta không còn có thể sử dụng sức mạnh trước kia của mình được nữa, nhưng mà có vẻ ta vẫn còn tồn tại.”

Chuyện này đúng là hoàn toàn lố bịch.

Cái ý tưởng một con người tập hợp lại với nhau một lần nữa sau khi tan vỡ thành từng mảnh nghe hoàn toàn vô lí, nhưng cậu không thể thắc mắc thêm gì nữa vì cậu đang nói về một Ma Thần. Nếu Othinus nói đó là cách nó làm việc thì cậu chỉ có thể chấp nhận nó.

Trong thực tế, bản thân cậu đã nhìn thấy nó trước đây.

Trong cái địa ngục vô tận ấy, cô đã giấu cây nỏ cuối cùng ở đằng sau rồi nghiền nát cơ thể của chính mình cùng với cậu, nhưng cơ thể cô đã nhanh chóng tái tạo lại như thể chưa từng có gì xảy ra.

(Nhưng cơ thể mình sẽ “tự động” tái tạo mà không có sự can thiệp của ý chí à? Mình vẫn còn khúc mắc về điều đó.)

Othinus nhỏ xíu nhìn chằm chằm vào khoảng không, nhưng Kamijou lại có một câu hỏi hoàn toàn khác.

“Vậy là…tôi có thể chạm vào cô bằng tay phải của mình như thế này à?”

“Cái-!? Ngươi định chạm khắp người ta mà không cảnh báo gì trước đấy hả?”

“Tôi không có ý như vậy đâu! Và đừng có nhe cái hàm răng cứng hơn bẫy gấu của mình nữa, Index! Với tiền lệ như Kazakiri, tôi muốn tránh việc khiến cho cô biến mất ngay khi tôi chạm vào cô bằng tay phải của mình!!”

“Chạm vào một Ma Thần bị vô hiệu hóa sức mạnh như ta sẽ chẳng có vấn đề gì đâu. Ta không thể nói chắc khi chúng ta chưa thử, nhưng tính chất cơ bản của ta chắc sẽ không thay đổi cho dù kích cỡ bị thu nhỏ.”

“Ra là vậy…”

Tại thời điểm đó, trí óc cậu cuối cùng cũng theo kịp với thực tại.

Othinus đang ở ngay trước mặt cậu. Cậu có thể nói chuyện với cô một lần nữa. Khi cậu nghĩ về cái thực tế đơn giản và cơ bản đó, cậu không chắc biểu cảm đang ở trên khuôn mặt mình là gì.

Dù sao thì, cậu lặp lại một lần nữa như thể đang trút bỏ những gì đã tụ lại trong ngực mình.

“Ra là vậy.”

“Hmph.”

Othinus khẽ ngoảnh mặt, nhưng một câu hỏi khác bước vào tâm trí cậu.

“Khoan đã. Không phải cô sẽ bị trừng phạt sao? Đáng ra cô phải đang ở trong nhà tù Mĩ chứ. Chẳng lẽ cô được chuyển cho Thành Phố Học Viện à?”

“Về chuyện đó…”

Othinus nói nhỏ dần.

Con mèo trên đầu Index đã chầm chậm ngoe nguẩy đuôi cực kì phấn khích, và rồi nó bỗng nhiên nhảy lên giường bệnh.

Chính xác hơn, nó nhảy về phía Othinus, người có thân hình thấp bé với mái tóc vàng lấp lánh như mồi câu.

Ma Thần Othinus đã thực sự phá hủy thế giới và liên tục tái tạo nó tùy ý, nhưng giờ đây cô lại cảm thấy toàn bộ lông tóc của mình đang dựng đứng bên cạnh chiếc gối.

"Chờ đã…C-con mèo ngu ngốc này!! Sự kết hợp này chẳng đúng gì cả! Ta không biết có thần thoại nào liên quan đến việc vị thần một mắt bị ăn bởi một con mèo, nhưng… Sao ngươi không thôi nhìn chằm chằm và giúp ta cái đi!?”

“Tôi muốn giúp lắm, nhưng mà chàng Kamijou Robot Nhảy này có trông như có thể làm chuyện phức tạp đến thế không chứ?”

Tiếng hét tất yếu không thể tránh khỏi bao trùm lên căn phòng bệnh.

Trông như con cá bị đánh cắp được ngoạm trong miệng của con mèo như thú nhồi bông, Othinus mười lăm centimet nhìn chằm chằm vào khoảng không.

Cô nhớ lại cuộc trò truyện đã diễn ra ở Đan Mạch sau khi Kamijou Touma hoàn toàn bất tỉnh.

Cô đã nói chuyện với tổng thống và nữ hoàng thông qua chiếc bộ đàm được ném ra bởi một người lính trong bộ đồ đi săn màu trắng.

“Với ngoại hình như vậy thì chẳng thể nào ngăn được cô trốn khỏi nhà tù Mĩ. Nếu đứng thẳng lưng thì cô chỉ cao mười lăm centimet thôi, đúng không? Cô có thể lách qua thanh chắn hay thậm chí là khe đưa đồ ăn. Nếu cô vứt bỏ niềm kiêu hãnh của mình, cô thậm chí còn có thể trốn bằng cách xả mình trong nhà vệ sinh. Ném cô vào nhà tù với mức an ninh tối đa cũng chẳng có ích gì.”

Khi tổng thống nói xong, nữ hoàng nói tiếp.

“Cho dù hình dáng của cô và toàn bộ lượng sức mạnh chứa đựng trong đó đã thay đổi, cô vẫn gần với cảnh giới Ma Thần hơn là con người. Mà, cô cũng đã yếu đến mức chẳng bao giờ sử dụng ma thuật được nữa rồi. Thẳng thắn thì, cô có tuổi thọ không chứ? Nếu ném cô vào ngục một trăm năm mà chẳng tăng thêm một nếp nhăn nào, sự giam cầm đó sẽ chẳng có ích gì cả. Chúng tôi cần phải tạo ra một hình phạt mới đặc biệt hiệu quả với cô và chỉ mình cô thôi.”

Họ không phải là bạn hay đồng đội kề vai sát cánh của cô.

Họ đã lạnh lùng phân tích hành động của cô và rồi họ khô khốc đưa ra câu trả lời.

“Cô sẽ phải vĩnh viễn dõi theo cái thế giới hạnh phúc mà cô thà chết chứ không thèm nhìn. Đó là hình phạt lớn nhất mà nhân loại có thể đưa ra cho cô khi bọn tôi giờ đây đã chiến thắng một Ma Thần.”

Ghi chú

↑ Người đứng đầu giáo hội Phật Giáo của một nước

Truyện Chữ Hay