Phần 1
Họ đang ở cách xa khu dân cư.
Kamijou không biết liệu Othinus có bị cóng, hạ thân nhiệt, hay gì khác không, nhưng cậu phải đưa cô đến nơi nào đó ấm áp hơn càng sớm càng tốt. Không may là, cậu không biết mình có thể làm điều đó như thế nào. Ngay từ đầu đã gần như chẳng có phương tiện giao thông nào cả và náo động lúc trước sẽ chỉ càng khiến cho những chiếc xe tránh xa. Hai người họ sẽ bị chôn vùi trong tuyết trước khi họ đến được bất cứ đâu.
Hoặc đó là cậu nghĩ vậy.
Tình hình hoàn toàn phản lại dự đoán của cậu.
“Họ nói nó là thiên thạch! Lạnh lùng quá đấy! Tiếc là tôi không lo liệu thu nó lại bằng điện thoại thông minh của mình! Tôi có thể đã là người hùng trên một trang phim ngay lúc này đấy!!”
Số lượng phương tiện giao thông tăng lên đáng kể. Ngày càng có thêm nhìn người lái xe đến để xem (thứ mà họ lầm tưởng là) cảnh tượng thiên văn bất ngờ. Họ đều khá vô tư vì nó đã rơi xuống giữa nơi đồng không mông quạnh thay vì một thành phố. Sau khi đi bộ khoảng mười phút, Kamijou và Othinus bắt đầu nhìn thấy những quầy hàng bán thịt heo chiên hay sandwich sa lát cá hồi.
Cậu toàn dự kiến họ sẽ bán những mảnh vỡ của khu đất thủy tinh làm đồ lưu niệm.
(Hmm. Hi vọng Accelerator nằm ở chỗ vụ nổ sẽ không sao.)
Kamijou và Othinus tiến hành kế hoạch quá giang xe của mình và nhận được sự giúp đỡ của một chiếc xe tự tạo được sửa sang lại thành xe đẩy chở đồ ăn. Othinus làm thông dịch viên và có vẻ như xe đẩy chở đồ ăn đã bán hết thịt cừu chiên và giờ đang trên đường về nhà để lấy thêm nguyên liệu.
Kamijou chia tay với vài đồng yên quý giá của mình để mua vài mẩu rau và nước hầm xương cừu. Có vẻ như đó là đồ ăn cung cấp cho các nhân viên. Cậu có cảm giác cái giá mà họ đưa cho cậu quá cắt cổ, nhưng cậu vẫn vui vì hai người họ có thể làm ấm người lên.
“Này, Othinus. Chúng ta đang đi đâu vậy?”
“Aalborg.”
“………………………………………………………………………………………………………………………………………”
“Đ-được rồi. Ta xin lỗi vì cái câu trả lời quá ngắn đó, vậy nên đừng có nhìn ta bằng ánh mắt rơm rớm đó giùm đi, con người! Chúng ta đang di chuyển ba mươi hay bốn mươi kilomet về phía nam từ vùng đất gần Hjørring đó. Chúng ta đang đi đúng hướng và nhờ quá giang xe mà chúng ta sẽ không phải đi xa lắm.”
Phương thức di chuyển đại diện cho một học sinh cấp ba như Kamijou Touma là đi bộ và đi xe đạp, vậy nên bốn mươi kilomet có vẻ như là một khoảng cách dài. Tuy nhiên, khoảng cách đó có thể được xử lí trong hai mươi hay ba mươi phút bằng xe hơi trên đường cao tốc. Nhận ra điều đó làm dấy lên trong cậu cái hi vọng nhỏ bé về việc kiếm bằng lái.
Da dẻ của Othinus đang trông tốt hơn trước và cô có thể di chuyển tay chân mình một cách bình thường. Có khả năng đó là do món súp ấm áp lẫn chiếc xe đang bảo vệ cô khỏi không khí bên ngoài. Tuy nhiên, cảm giác của cô vẫn còn bị tê liệt, vậy nên cậu không còn cách nào khác ngoài tiếp tục theo dõi cô.
Khi chiếc xe đẩy chở đồ ăn tự tạo đi đến một thành phố lớn, Kamijou cúi người chào những nhân viên rồi rời đi. Othinus vẫn đứng trong tư thế cao ngạo như thường lệ, vậy nên cậu không thể dùng cô để tìm hiểu về cách hành xử đúng đắn.
Mười giây sau khi rời đi, cái lạnh bắt đầu ăn vào thân nhiệt của họ.
“Brrrrrrrrrrrrrrr. C-chúng ta cần phải mua áo khoác cái đã. Toàn bộ da của chúng ta sẽ chuyển sang tím ngắt nếu không làm vậy đấy.”
“Ta đã phát chán vì cứ phải điều đó rồi. Ngươi yếu đến mức nào thế hả?”
“Cô chỉ nói thế vì giác quan của cô bị tê liệt thôi! Cái vẻ đắc thắng đó chẳng thuyết phục đâu khi môi cô đang hóa xanh kia kìa!!”
Nhìn chung, thành phố này mang màu của gạch. Vài ống khói nhà máy mọc lên từ bên bờ sông, nhưng tất cả mọi thứ từ những căn hộ đến trạm chữa cháy đều được làm từ đá. Dân cư được gói lại với nhau trong khu vực này giống như là một bộ những khối xây dựng nhiều hình dạng khác nhau, nhưng có vài tòa nhà cao đến hơn bảy tầng.
“Tại sao toàn bộ Châu Âu đều như thế này chứ? Làm sao mà cô xử lí được chuyện tiền đặt cọc và tiền thuê nhà với những căn hộ ba hay thậm chí là năm trăm tuổi này chứ? Họ không quan tâm đến luật phòng cháy chữa cháy sao?”
“Họ chỉ cần có nhiều tiền thôi. Và nếu ngươi nhìn vào toàn bộ thế giới thì Nhật Bản mới là nơi kì lạ. Ngươi sẽ không tìm thấy một quốc gia nào khác chẳng có gì ngoài những căn phòng 2x4 và bê tông gia cố đâu.”
“Nhân tiện, tôi chắc chuyện gì đó sẽ xảy ra khi chúng ta đi qua đường hầm dưới biển đó. Tôi đã sẵn sàng để phải chạy thoát khỏi con sóng nước khổng lồ sau khi đường hầm bị nổ tung rồi.”
“Bọn chúng nghĩ bọn chúng phải chiến đấu với một Ma Thần có 100% sức mạnh, vậy nên bọn chúng sẽ không nghĩ nhấn chìm ta dưới biển sẽ giết được ta đâu.”
Mục đích chung của Kamijou và Othinus là tìm ai khác để đi nhờ xe hoặc đi bộ đến thành phố tiếp theo, nhưng họ cần phải kiếm trang phục phù hợp trước đã. Trước đó, họ phải đổi đồng yên Nhật của Kamijou sang đồng krone Đan Mạch. Nếu họ cứ tiếp tục với những nhiệm vụ lặt vặt RPG đó quá lâu, họ sẽ trở thành Cô Bé Bán Diêm phiên bản người thật, do đó họ sải bước nhanh hơn.
“T-tôi chẳng thấy ai trên con đường này cả và tất cả cửa hàng đều đã đóng cửa hết rồi.”
“Giờ vẫn còn sớm mà.”
“Mà đây là đâu vậy?”
“Phố Virgin Anne. Ban đầu nó được phát triển để làm con phố mại dâm quy mô lớn.”
“………………………………………………………………………………………………………………………………………………”(←Thực sự, thực sự không chắc phải phản ứng thế nào.)
“Không nghe thấy ta nói ‘ban đầu’ à? Giờ nó toàn quán bar thôi. Với lại ngươi thực sự có thời gian để kì vọng này nọ à?”
“Cái vẻ cay đắng này là do nghe thấy một cô gái xinh đẹp nói về chủ đề như mại dâm đấy!! Nghĩ lại, toàn bộ chuyện này cần thiết lắm à? Tại sao cô cứ giải thích mọi chuyện rồi nổi giận lên thế chứ!?”
Họ rời khỏi khu phố quán bar đó và bước vào một khu phố mua sắm bình thường. Không như Nhật Bản, tất cả các tòa nhà đều cổ đến hàng thế kỉ và được làm từ đá hay gạch, nhưng đó không phải là thứ thu hút sự chú ý của Kamijou nhiều nhất.
“Chuyện gì với bức tượng người đàn ông cơ bắp lực lưỡng kia vậy? Nó trượt sang bên cạnh để lộ ra một lối cầu thang bên dưới à?”
“Đó là tượng Odin, tức là ta đấy. Ngươi có thể tìm thấy những bức tượng này khắp vùng Scandinavia.”
Bên dưới bầu trời lạnh lẽo, Kamijou nhìn tới nhìn lui giữa cô gái đáng yêu và bức tượng nam tính.
“Ừm, đi tong hình ảnh cô gái xinh đẹp rồi… Này, người ta sợ cô đến mức nào vậy hả?”
“I-im đi! Ở một trong những thế giới trong những chiếc gương đối nhau thì ta bị xem như thế đấy!! Thông tin về ta không phải luôn chính xác, nhưng nó vẫn là bản ghi chép được để lại bởi bên thứ ba. Và những ghi chép ấy sẽ vẫn còn đó khi ta liên tục tái tạo thế giới.”
“Nhưng tại sao bức tượng lại chẳng mặc gì ngoài quần và áo choàng chứ? Vậy là cô…”
“Nếu ngươi nói ‘Tôi có thể nhìn thấy chuyện đang diễn ra’, ta sẽ đấm ngươi đấy. Ghi nhớ điều đó đi.”
Họ đổi tiền tệ ở một thiết bị giống như máy ATM trên đường. Thật khó tin khi nhìn thấy chiếc máy đó được gắn trực tiếp vào tòa nhà năm trăm tuổi.
Những tờ tiền kì lạ làm đầy ví của Kamijou trông như đồ chơi đối với cậu, vậy nên cậu không thấy như mình đang có tiền thật.
“D-dù sao thì, chúng ta cần phải mua áo choàng cái đã. Làm ơn đừng có nói quanh đây chỉ có thợ may làm đồ theo yêu cầu thôi đấy.”
“Ngươi nghĩ Đan Mạch là nơi nào thế hả?”
“Cứ cho là tôi sẽ không ngạc nhiên nếu thấy những vật phẩm mang tên ‘herb’ hay ‘potion’ ở quanh đây đi.”
Tất cả các cửa hàng đều nhỏ, không có cửa sổ trưng bày, và đều nằm trong những tòa nhà cổ đến hàng thế kỉ. Kamijou sợ bước vào chúng hơn cả việc lần đầu tiên đi đến một cửa hàng ramen của một ông già khó tính. Cậu sợ sẽ tìm thấy một thế giới thượng lưu nơi một chiếc khăn tay sẽ tốn của cậu 10.000 yên, nhưng Othinus lại nhanh chóng tìm thấy cửa hàng tốt nhất và bước vào.
“Có vẻ như đồ rẻ chỉ khoảng 2500 krone thôi. Ngươi có bao nhiêu?”
“Sensei, em không hiểu đồng krone đâu ạ.”
“2500 khoảng bằng 50.000 yên.”
“Cái đó rẻ ở chỗ nào chứ!? Chiếc áo khoác đó có CPU bên trong à!?”
“Thôi nào…”
“Đừng có dùng kĩ năng năn nỉ của tôi với tôi. Tôi là một học sinh cấp ba bị bắn ra nước ngoài mà gần như chẳng có gì ngoài chiếc áo thun trên lưng đấy!!”
“Cái đồ rẻ tiền này chẳng chống nước được đâu. Chúng ta cũng sẽ cần phải mua một chiếc dù luôn đấy.”
“Cô biết gì không?”
Chàng thiếu niên bình thường Kamijou Touma lùi lại một bước và giơ hai ngón cái cùng hai ngón trỏ của mình lên thành hình chữ L để tạo ra một khung hình tưởng tượng.
“Tôi nghĩ chúng ta cần phải bắt đầu từ việc kiếm cho cô chút đồ lót đấy.”
“Ồ, ta hiểu rồi. Lần nào ngươi cũng cứ cương quyết chế giễu ta, đúng không? Sao không giải quyết ngoài này luôn đi?”
Phần 2
Khoảng nửa giờ trước, việc chuẩn bị đang được tiến hành.
Với thế giới, Đan Mạch nổi tiếng với ngành du lịch và sản xuất, nhưng ở Bắc Âu, nó nổi tiếng với sản phẩm từ sữa như pho mát. Trong thực tế, bảy mươi phần trăm lãnh thổ nước này là đất nông nghiệp.
Hầu hết những vùng nông nghiệp lớn đều không bao giờ thiếu vắng những chủ đề thảo luận như vòng tròn kì lạ, nhưng tình hình có hơi khác ở khu vực Aarhus gần trung tâm bán đảo.
Vài phương tiện quân sự được đậu ở đó và binh lính thuộc không lực đang canh gác chúng. Vùng đất nông nghiệp bằng phẳng, phủ đầy tuyết đã được san lấp bằng máy cày để dọn sạch khoảng đất dài hai hay ba kilomet. Nó trông như một mảnh băng keo khổng lồ đã được dán xuống đất rồi bị xé ra vậy.
Điều kì lạ nhất là vài chiếc máy bay lớn lịch sự dừng bên cạnh con đường thẳng tắp ấy. Chúng là máy bay ném bom đại diện cho Mĩ. Tuy ít nổi tiếng hơn những loại có cánh hình chữ V, thế nhưng chúng có năng lực tàng hình ở một mức nhất định, có thể di chuyển ở vận tốc 1,3 Mach, và có thể mang theo vũ khí hạt nhân chiến lược.
Tuy nhiên, những thứ này không mang theo bất kì vũ khí hủy diệt hàng loạt nào.
Song nói cách khác, chúng đã vận chuyển thứ còn nguy hiểm hơn đến Đan Mạch.
“Phải, phải. Chúng tôi không thể đến cơ sở không quân Aalborg như kế hoạch được. Vì cái thứ được cho là thiên thạch đó đấy!! Bọn họ đang ngăn tất cả mọi người đi đến vùng trời đó! Làm ơn gửi khiếu nại chính thức đến Thành Phố Học Viện giùm đi! Ý tôi là vậy đấy!! Bọn họ đang cản trở!!”
Những nữ tu trong bộ trang phục đen đổ bộ xuống từ những chiếc máy bay ném bom.
Cô nữ tu tóc nâu dẫn đầu là Sơ Agnese Sanctis và cô đang nói chuyện qua điện thoại.
“Chúng tôi phải hạ cánh khẩn cấp xuống một sân bay gần Aarhus. Phải, những ‘tàn tích’ này đã được chuẩn bị nhanh chóng trong Đệ Tam Thế Chiến và chúng tôi vừa mới sửa lại chúng một lần nữa. Chẳng vui gì đâu. Gạch lát đường bị nứt hết, nên cú hạ cánh thực sự xóc lắm đấy. …Nhưng dù sao thì!! Không thể tin được là các người lại nhét người ta vào cái nơi không thể sống nổi như khoang chứa bom đấy! Ể? Nó nhanh hơn rất nhiều so với máy bay vận chuyển sao? Tôi chả quan tâm đâu!!”
Agnese và những nữ tu khác đã được Giáo hội Công Giáo La Mã gửi đến thế giới màu bạc này, nhưng vài trăm con người đó không phải là những người duy nhất ở đây. Nhìn sơ qua thì cũng sẽ thấy những khuôn mặt ưu tú đến từ Thuần Anh Giáo hội và Giáo hội Chính Thống Nga.
Đây không phải là đích đến của họ.
Họ đang chuẩn bị sử dụng xe hơi, tàu lửa, máy bay nội địa, trực thăng, và những phương tiện di chuyển khác để đi đến những cái đích khác nhau nhằm tìm kiếm Ma Thần Othinus và Kamijou Touma.
Mặc dù đang ở cùng một chỗ, thế nhưng họ đều tập trung vào những địa điểm khác nhau.
Họ đang chia sẻ thông tin đến một mức độ nhất định, nhưng tất cả họ đều có những cách diễn giải khác về thông tin đó.
“Đây thực sự là tất cả thông tin à?”
“Họ không có cho chúng ta thông tin giả để giành công lao về mình, đúng không?”
“Nếu chúng ta tiết lộ vị trí của họ, không phải mục tiêu sẽ tránh họ và đi thẳng đến chỗ chúng ta sao?”
“Nếu chúng ta tấn công ngay sau khi mục tiêu chiến đấu xong với họ, không phải chúng ta sẽ có cơ hội đánh bại mục tiêu tốt hơn à?”
“Không ai sẽ tấn công chúng ta và làm như đó là do Ma Thần, đúng không?”
Agnese kết luận lí do lớn nhất cho tất cả những nghi ngờ đó chính là sức mạnh của kẻ thù. Tuy đây là một ví dụ không phù hợp đối với một nữ tu, nhưng cô cảm thấy nó giống như trò chơi đặt cược lớn ở casino. Họ đang đặt cược số phận của thế giới hay quyền cướp và phân tích sức mạnh của một Ma Thần, kẻ có thể ảnh hưởng đến số phận của thế giới. Mức độ áp lực lớn rất nhiều so với trò poker của trẻ con.
“Chúng ta sẽ theo thông tin của mình và đi đến Aalborg. Yêu cầu giáo hoàng hoàn tất việc chuẩn bị đi. Những lực lượng khác rất có thể sẽ đặt quan sát trên những con đường khác và quan sát hành động của chúng ta. Chúng ta có quân số đông nhất, vì vậy có thể họ đang xem chúng ta như mồi nhử hay gì đó để dọa mục tiêu ra khỏi nơi ẩn trốn. Nhưng nếu chúng ta thất bại thì họ có thể sẽ xông vào.”
Vừa nói, Agnese vừa ra hiệu chỉ dẫn cho cấp dưới của mình.
Họ không có những cường giả đơn thương độc mã như Thánh hay Ghế Phải của Chúa, thế nhưng họ có sức mạnh của hai tỉ tín đồ trên khắp thế giới.
Họ nắm giữ sức mạnh tinh thần to lớn của 1/3 nhân loại.
Phần 3
Một tiếng tĩnh điện lớn tràn khắp Aalborg.
Nó phát ra từ những chiếc loa phòng chống thiên tai dựng quanh thành phố.
“Cái gì thế?”
“B-bbbh…”
Trong khi nhẹ nhàng đánh đồng đội của mình bên ngoài hiệu may, Othinus dừng tay lại và nhìn lên. Vô tình, có một thiếu nữ đáng yêu ngồi trên người đã gửi Kamijou thẳng vào chế độ kẻ đáng ghét.
“Đây là lời cảnh báo dành cho Kamijou Touma hay Ma Thần Othinus. Chúng tôi đã biết anh đang trốn trong thành phố này. Hãy bỏ khí giới xuống và đầu hàng Giáo hội Ansgar trong vòng mười phút.”
Vẻ bối rối trên khuôn mặt họ không phải đến từ nội dung nguy hiểm của cảnh báo đó.
Lời cảnh báo được đưa ra bằng tiếng Nhật.
“Dù lí do là gì, nếu anh không tuân theo yêu cầu trên, chúng tôi sẽ xem anh là kẻ thù và bắt đầu tấn công. Ngoài ra, đừng cố sử dụng người dân hay di tích lịch sử ra làm lá chắn. Một hành động như vậy chẳng có ý nghĩa gì trước ma thuật của chúng tôi đâu. Nhắc lại…”
Giọng nói lan khắp mọi ngóc ngách của thành phố, nhưng có vẻ như không có nhiều người hiểu được ý nghĩa của nó. Vài người trẻ tuổi cho rằng nó là dạng sự kiện nào đó và bắt đầu huýt sáo.
Trong khi nằm ngửa người, Kamijou lay nhẹ Othinus đang ngồi trên bụng mình.
“Cô nghĩ sao?”
“Ta không hiểu tại sao bọn chúng lại đi cảnh báo chúng ta, nhưng bọn chúng chắc hẳn phải rất tự tin và không cố tấn công bất ngờ. Bọn chúng chắc hẳn đã chuẩn bị để giết một Ma Thần ở mức 100% sức mạnh.” Othinus buông một hơi thở ngắn màu trắng. “Chúng ta đã từng thấy ví dụ là phép yêu tinh hóa rồi. Chúng chắc hẳn phải điên lắm mới tấn công thẳng, nhưng có thể có vài điểm yếu nào đó mà chúng có thể khai thác.”
“…”
Kamijou rơi vào im lặng vì thứ gì đó dường như quá kì lạ với cậu, nhưng cậu quyết định đó không phải là chuyện quan trọng lúc này. Khi Othinus rời khỏi người cậu, cậu đứng dậy trên tuyết.
“Giờ chúng ta nên làm gì đây?” cô gái đeo băng bịt mắt hỏi. “Đi đập chúng chứ?”
“Khi không biết ai ở đây hay có bao nhiêu người sao? Họ nói là mười phút, vậy nên có nghĩa là họ sẽ không tấn công cho đến lúc đó. Dù là định chạy, trốn, hay chiến đấu thì chúng ta cũng cần phải thu thập chút thông tin cái đã. Có điều, họ thực sự biết chúng ta đang trốn ở đâu sao? Có thể họ đang bật cảnh báo này ở mọi thành phố lớn của Đan Mạch để khiến chúng ta phản ứng lại thôi.”
“Ta không chắc lắm về việc họ sẽ đợi đến hết mười phút đâu.”
Con phố mua sắm chỉ dành cho người đi bộ, vậy nên Kamijou chạy bộ dọc theo nó và thò đầu ra con đường lớn hơn.
“Chết tiệt!”
Cậu lập tức thu đầu lại và ép lưng mình vào tường.
Othinus trông ngờ vực với cậu trai Châu Á đang vờ làm điệp viên.
“Chuyện gì vậy?”
“Đừng có đi tới góc rẽ ấy. Cô sẽ nổi như ngón cái nhức nhối nếu ăn mặc như thế đấy.”
Một vài nữ tu mặc trang phục đen đang rảo quanh chỗ gần trạm xe buýt trên con đường lớn ấy. Kamijou nhận ra trang phục đó; chúng là những bộ mà Orsola Aquinas và Agnese Sanctis mặc.
“Đó là Giáo hội Công Giáo La Mã. Đầu tiên là siêu năng lực gia mạnh nhất và giờ là cường bạo bằng số lượng. Othinus, chúng ta không thể phá xuyên qua đám người này được đâu. Nếu chúng ta tiến bừa ra ngoài mà không suy nghĩ, họ sẽ đẩy lùi rồi đè bẹp chúng ta đấy. Chúng ta cần phải nghĩ ra cách thoát khỏi thành phố này.”
“Có thể ta không có tư cách để nói do giờ ta đã mất sức mạnh, nhưng không phải bọn chúng chỉ là một đám yếu ớt à? Không phải đánh bại vài kẻ rồi tiếp tục chạy trốn sẽ thực tế hơn sao?”
“Chúng ta chỉ có thể dựa vào tay phải của tôi ở đây thôi. Nó rất hữu ích khi chống lại hỏa lực lớn từ một hướng, nhưng tôi chẳng thể làm gì được những cuộc tấn công lặp đi lặp lại từ mọi hướng cùng một lúc đâu. Nói cách khác, đối với tôi thì đây là đối thủ tệ hơn cả con quái vật lúc nãy đấy.”
“Aa! Chết tiệt! Tại sao ta lại không nghĩ đến điều đó chứ!?”
“Othinus-chan? Tại sao cô lại trông hối tiếc đến thế chứ?”
Dù sao thì, họ quyết định rút lui và cố thoát khỏi Aalborg bằng một con đường khác. Trên đường, họ tìm thấy thêm vài nữ tu nữa mặc kiểu trang phục có thiết kế giống hệt. Vài người nhận ra hai người họ và vài người thì để mắt đến họ trong khi giả vờ như là không nhận ra. Có thể mọi người đều đã nhận ra bộ đôi.
“Từ dòng người và xe cộ thì không có vẻ như các con đường đã bị chặn. Nếu đi theo nó, chúng ta có thể nhảy lên lưng một chiếc xe tải để nhanh chóng rời khỏi thành phố. Othinus, cô có tự tin vào năng lực thể chất của mình không?”
“Ngươi nghĩ mình đang nói chuyện với ai kia chứ? Ta là thần chiến tranh đấy nhá.”
“Nói trước cho rõ, cái này không có hỗ trợ từ những ma thuật mà cô không thể sử dụng được nữa đâu đấy.”
“…”
Ma Thần Othinus rơi vào im lặng mất rồi!!
Kamijou đưa một tay lên trán mình. Có lẽ cậu sẽ phải đẩy cặp mông nhỏ nhắn của Othinus để giúp cô lên lưng xe tải.
Tuy nhiên, hóa ra hai người đã phạm phải hai sai lầm nhỏ.
Đầu tiên, họ đã không tính toán chính xác giới hạn khoảng thời gian mười phút.
Một ánh chớp đột nhiên phát ra từ bức tường gần đó. Nó là loại ma thuật tương tự như tia laser. Ngay lúc Kamijou nhận ra điều đó, cậu xoay cơ thể mình và giơ cánh tay phải lên.
Thứ hai, họ đã quá tự phụ. Họ không phải đang đối đầu với một vị Thánh hay Ma Thần. Họ có Imagine Breaker để sử dụng, vậy nên Kamijou đã cho rằng cậu có thể làm chệch hướng bất kì ma thuật tấn công nào miễn là cậu không bị bao vây và bị tấn công khắp tứ phía.
Đó là sai lầm cơ bản.
Ngay khi cậu nhận lấy cuộc tấn công đó, cánh tay phải của cậu bị đánh bật ra phía sau.
Tác động dữ dội vặn phần khớp vai phải của cậu và gửi toàn bộ cơ thể cậu xoay ít nhất hai lần trong không trung.
Phần 4
(A…)
Ban đầu, Kamijou Touma không thể cảm nhận được cơn đau sao cho thích hợp.
Tầm nhìn của cậu xoay mòng mòng và cái ý tưởng cánh tay phải của cậu sẽ có tác dụng đã bị đập tan. Đầu cậu đầy rối bời và cậu không thể xử lí ngay cả phần cảm giác cơ bản nhất.
Cơn đau dữ dội cuối cùng cũng bùng nổ khi cậu ngã phịch xuống tuyết.
“Gah!? Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!???”
“Chết tiệt!”
Othinus đang ở ngay cạnh cậu, nhưng cô lại nói như đang ở cách rất xa. Cô nắm lấy cánh tay trái không bị thương của cậu và lôi cậu đến một con hẻm khác.
Vài chùm tia tương tự bắn dọc theo con đường và vài tiếng bước chân kéo theo sau chúng. Các nữ tu dường như đã mất dấu họ, nhưng điều đó sẽ không kéo dài mãi.
Quan trọng hơn, Kamijou không thể nghĩ về kế sách lâu dài với cánh tay phải gần như bị đập nát. Cậu nghiến răng lại và gắng chịu đựng cơn đau.
“Ta sẽ chạm vào nó.”
Với lời cảnh báo đó, Othinus nhẹ nhàng lướt những đầu ngón tay của mình dọc theo vai phải cậu. Cậu bị công kích bởi cái cảm xúc nóng rát thay vì cơn đau. Cậu cảm thấy như thể toàn bộ phần vai của mình đã to lên gấp đôi vậy.
“Không bị gãy. Chỉ là trật khớp thôi. Làm thế này sẽ đau một chút, nhưng tác động bên ngoài có thể đưa khớp trở lại đúng chỗ.”
Othinus chụp lấy mép chiếc áo choàng của mình.
“Cắn cái này đi. Nó sẽ ngăn ngươi cắn phải lưỡi trong cơn đau.”
“…? Cái này là gì vậy?”
“Có chuyện gì sao?”
“Ừm, thứ này thực sự…ngọt và mặn nhỉ? Chờ chút đã nào. Đây là mồ hôi của cô sao?”
“Hnn!!”
Sau vài tiếng động đau đớn ngoài sức tưởng tượng, Kamijou có thể di chuyển cánh tay phải của mình một lần nữa.
Tuy không có cơ sở y tế nào, thế nhưng cậu vẫn cảm thấy như thể cậu sẽ ho ra một ngụm máu.
“Dù sao thì, cái đó là gì thế?”
Cậu cố xoay xoay vai và nghe thấy vài tiếng răng rắc trong người mình.
“Nó không phải là ma thuật sao? Tay phải của tôi không thể vô hiệu hóa nó được.”
“Thứ đó chắc chắn được dựa trên ma lực của con người. Chùm tia đó đâm xuyên qua tường nhưng lại không phá hủy tường. Rõ ràng là nó được dùng để nhằm vào chúng ta khi ở trong thành phố. Ta đoán nó là thứ ma thuật sử dụng cách diễn giải khó chịu của những câu chuyện về sét và thiên phạt. Và cấu trúc của nó đơn giản đến mức bất kì ai có chút kiến thức Cơ Đốc Giáo cũng thực hiện được.”
Tia sáng sẽ vượt qua các tòa nhà và người qua đường trong khi chính xác nướng chín duy nhất mục tiêu của nó.
Với thứ ma thuật như thế, họ có thể chiến đấu toàn lực ngay cả khi ở giữa một thành phố.
“Nhưng thế thì vô lí quá. Tay phải của tôi chẳng có tác dụng gì cả.”
“Ngươi chưa từng thấy ngoại lệ trước đây à? Ngươi nên hiểu tay phải của ngươi đã tốt hơn bất kì ai rồi.”
Cậu nhận ra đúng thực là có những ma thuật mà Imagine Breaker không thể vô hiệu hóa kịp lúc, chẳng hạn như Innocentius của Stiyl Magnus và Cánh Tay Thứ Ba của Fiamma Cánh Hữu.
“Vậy là bản thân ma thuật thì đơn giản, nhưng sức mạnh thì…à không, số lượng thì quá lớn à?”
“Nếu vậy thì có lẽ đây sẽ là một tình huống nguy hiểm rồi. Chúng ta đang đối đầu với Giáo hội Công Giáo La Mã, giáo hội lớn nhất thế giới. Nếu giáo hoàng mở ‘khóa’ thì họ có thể làm bất cứ điều gì họ muốn.”
Rõ ràng là chuyện gì đó bất bình thường sẽ xảy đến.
Họ không quan tâm đến Kamijou, vậy nên họ đã chuẩn bị sẵn sàng để chiến đấu với một Ma Thần có thể phá hủy thế giới. Họ sẽ sử dụng bất kì phương thức cần thiết nào để tăng tỉ lệ thành công lên 10% hay thậm chí là 1%.
“Ngươi nên giả định rằng toàn bộ hai tỉ con người đó đang ý thức hay vô thức là kẻ thù gián tiếp của ngươi. Trong trường hợp tệ nhất, bọn chúng có thể sẽ sử dụng một thứ ma thuật tiêu chuẩn hai tỉ lần cùng một lúc ở đây đấy.”
Phần 5
Họ xem xét cách bố trí của Aalborg.
Kẻ thù là Giáo hội Công Giáo La Mã. Vũ khí chính của kẻ thù là khẩu pháo ma thuật với nguồn xuất hai tỉ lần nhờ vào việc thu thập ma lực và xử lí sức mạnh của hai tỉ người trên khắp thế giới. Các nữ tu phân tán khắp thành phố hành động như tai mắt của khẩu pháo. Nếu họ bắt gặp Kamijou hay Othinus, chùm tia vô cùng mạnh mẽ sẽ tấn công theo đường thẳng trong khi bỏ qua tất cả các tòa nhà và người đi đường chắn ngang.
Khả năng vượt qua mọi vật cản cho thấy hai người không thể dùng bất kì thứ gì làm lá chắn. Nếu hai người bị tìm thấy, mọi chuyện sẽ kết thúc. Cánh tay phải của Kamijou không thể hoàn toàn vô hiệu hóa nó, vì vậy tay của cậu hoặc là sẽ bị trật khớp hoặc là sẽ bị gãy. Không cần phải nói, Othinus thậm chí còn tệ hơn rất nhiều do giờ đã mất đi sức mạnh.
“Chúng ta cần phải làm gì đó về khẩu pháo đó.” Kamijou nói ra hết suy nghĩ của mình. “Loại bỏ vài tai mắt của họ sẽ chẳng có tác dụng gì cả.”
“Ừ, có lẽ đó là lựa chọn duy nhất. Chúng ta không biết chính xác nó là gì hay phạm vi của nó, vậy nên chúng ta không thể chắc chắn việc rời khỏi Aalborg sẽ mang lại an toàn cho chúng ta.”
Othinus bắt đầu bằng lời đồng tình.
“Nhưng khẩu pháo này đang ở đâu? Và chúng ta cũng không biết có bao nhiêu tai mắt ở Aalborg. Có thể có đến hàng trăm, hàng ngàn, hay thậm chí là hàng vạn. Lách qua tất cả sẽ không phải là chuyện dễ dàng gì. Nếu chúng ta cố tìm kiếm mọi ngóc ngách của thành phố thì chúng ta sẽ bị bắn đến hơn một triệu lần.”
Othinus vẽ ra bản đồ thô của thành phố lên trên tuyết và Kamijou chỉ vào một điểm sau khi quan sát nó.
“Có lẽ là ở đây.”
“Tại sao?”
“Để tôi hỏi cô điều này nhé, Othinus. Nếu là cô, cô sẽ đặt khẩu pháo ở đâu? Trong một nơi an toàn được vây quanh bởi những bức tường dày? Hay cô sẽ giấu nó giữa vùng dân cư đông đúc?”
Othinus suy ngẫm trong giây lát.
Cô không chỉ đơn giản là dựa vào sức mạnh Ma Thần của mình. Cho đến khi ngọn thương được hình thành, cô đã lên kế hoạch đối đầu với toàn bộ thế giới.
“Chỗ nào đó có tầm nhìn tốt. Dù là tự mình làm hay được giúp đỡ, khẩu pháp đó vẫn phải trực quan nhắm mục tiêu, vì vậy vị trí tốt nhất sẽ là đâu đó không có vật cản như sa mạc hay đồng bằng. Như thế, bất cứ kẻ thù tiếp cận nào cũng có thể bị bắn trước khi đến nơi.”
“Trong trường hợp đó…” Kamijou vỗ lên tuyết. “Có một cái lỗ khổng lồ ở phía tây nam thành phố, nơi có các nhà thờ và viện bảo tàng nghệ thuật. Chắc hẳn phải có một công viên hay gì đó ở đây. Đây là nơi tôi sẽ đặt nó.”
“Và nó có một tòa tháp cao 100 mét thuận tiện mang tên Tháp Aalborg. Cứ cười cái tên đó nếu ngươi muốn, nhưng khẩu pháo của bọn chúng sẽ nhìn được khắp thành phố từ nơi đó.”
Cùng với đó, kế hoạch của họ được thiết lập và Kamijou đưa ra lời đề nghị.
“Tôi sẽ đi. Othinus, cô trốn ở đâu đó đi.”
“Ngươi muốn ta đấm ngươi sao?”
“Ít nhất cũng để tôi giải thích quyết định trước đã!!”
Sợ sẽ bị nát sọ, Kamijou nhanh chóng giải thích bằng nhiều điệu bộ. Cậu nói với cô về chuyện có vẻ kì lạ trong lời thông báo được đưa ra trên toàn bộ thành phố lúc nãy.
“Cô nghĩ tôi là kiểu người gì chứ?”
“Từ cái màn thể hiện của ngươi, ngươi nghĩ ta cần phải nói ra à?”
Othinus đưa một tay lên cằm và suy nghĩ một lúc.
“Nhưng nếu ngươi định phá hủy khẩu pháo đó thì ngươi cần phải có cách đến gần cái đã. Nếu ngươi cứ chạy tới thì ngươi sẽ bị bắn đấy.”
“Ưư…”
“Đừng lo. Ta biết ngươi là kiểu người gì, vậy nên ngươi không cần phải to về việc làm ta thất vọng đâu. Ta đã quyết định đấm ngươi vài lần khi chuyện này kết thúc rồi.”
Có vẻ con đường duy nhất dẫn đến hạnh phúc của cậu là thuyết phục cô đừng đấm cậu hoặc chấp nhận nó như là một phần thường.
“N-nhân tiện, cô có ý tưởng hay ho nào không, hỡi nữ thần vĩ đại?”
“Danh hiệu đó nghe lọt tai, vậy nên ta cho là ta sẽ cho ngươi câu trả lời mà ngươi muốn.”
Phần 6
Theo đường thẳng, Tháp Aalborg cách chưa đến hai kilomet, nhưng Kamijou sẽ bị đâm xuyên bởi tia laser ma thuật trên một triệu lần nếu cậu cố tiến thẳng đến đó.
Cậu đã nhận được một chiến lược bí mật từ Othinus, nhưng cậu không thể sử dụng nó tùy tiện. Cậu tránh nổi bật bằng cách chạy thay vì đi bộ qua các con phố trong khi hòa lẫn vào đám đông.
(Nghĩ lại thì, có vài điểm kì lạ trong lời thông báo đó.)
Nghĩ về điều này đồng nghĩa với việc thừa nhận cậu đang bị dồn ép.
Và việc thừa nhận cậu đang ở thế bất lợi sẽ không cho cậu một kế hoạch đánh trả.
(Lời cảnh báo được nói bằng tiếng Nhật và nó nhắm đến “Kamijou Touma hay Ma Thần Othinus”. Điều đó có nghĩa nó chủ yếu nhắm vào mình chứ không phải Othinus.)
Vừa bước qua vùng tuyết, cậu vừa đắm mình trong suy nghĩ.
(Với lại những chùm tia đó thực sự là thứ ma thuật dùng để sử dụng lên một Ma Thần à? Những người Công Giáo La Mã có thể không biết một Ma Thần nguy hiểm đến mức nào, nhưng không phải cái thứ ma thuật đó chỉ là một biện pháp để đối phó với Imagine Breaker thôi sao?)
Không cần phải nói, mối đe dọa với thế giới là Othinus, không phải là Kamijou. Cậu không thể phàn nàn về cách họ đối xử với cậu khi bây giờ cậu đang đi với cô, nhưng đáng lẽ "kẻ thù" đâu cần phải tập trung vào cậu nhiều đến thế.
Tuy nhiên, cái nhóm hai tỉ người này đang ưu tiên loại bỏ cậu. Cậu chỉ có thể nghĩ ra một lí do.
(Kế hoạch ban đầu của họ là tấn công Vịnh Tokyo và hoàn toàn đánh bại Gremlin cùng Othinus. Tại sao họ lại cho mình cơ hội đầu hàng bây giờ? Tình hình bây giờ đáng lẽ phải cấp bách hơn trước, vậy thì tại sao chuyện này lại có cảm giác hoàn toàn ngược lại chứ?)
Nói cách khác…
(Họ đang cố đưa mình sớm ra khỏi cuộc chiến.)
Nói cách khác…
(Họ không biết liệu mình có thực sự là kẻ thù không, vậy nên họ đang tách mình khỏi Othinus và rồi tấn công mối đe dọa thật sự bằng sự hủy diệt khủng khiếp.)
Nói cách khác…
(Họ đang cho mình cơ hội. Nếu Othinus ở với mình, họ sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tấn công không thương tiếc, nhưng họ có thể dừng điều đó lại nếu mình vờ như tách khỏi cô ta. Tại sao họ lại tốt thế chứ? Mình đang đối đầu với người quen à?)
Khi đi đến kết luận ấy, cậu bước vào đường chính.
Ánh mắt cậu bắt gặp ánh mắt của một nữ tu trong bộ trang phục đen. Cô ta chỉ vào cậu và đưa ra vài loại chỉ dẫn.
Một khắc sau, một tia sáng phi thường bùng nổ.
Cậu chẳng thấy có lòng tốt nào trong này cả.
Bản năng mách bảo cậu bắt đầu dựa vào tay phải của mình, nhưng thay vào đó cậu lại cúi người xuống nhanh hết mức có thể. Khi tia sáng bắn qua phía trên đầu, nó vượt qua người đi đường và xe cộ, nhưng nó lại không gây hại gì cả. Họ dường như nghĩ nó là một dạng chương trình ánh sáng nào đó tương tự như chương trình ánh sáng nghệ thuật.
Kamijou bắt đầu chạy bằng toàn bộ sức lực của mình.
“Mình ngây thơ quá rồi!! Đó chẳng phải là điều họ đang làm!! Họ chắc chắn là đang cố giết mình!!”
Các nữ tu chắc hẳn đã liên lạc với nhau vì ngày càng có thêm nhiều người bắt đầu xuất hiện từ những con hẻm khác. Tất cả “tai mắt” đó điều chỉnh đích nhắm của ma thuật pháo. Kamijou cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng mình, nhưng cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài việc vừa tránh né vừa di chuyển tới trước.
Do cơn đau và sự bối rối lúc nãy, nên lúc nãy cậu không thể cẩn thận quan sát cuộc tấn công, nhưng lần này cậu có thể ước tính hướng đi của cuộc tấn công. Giống như dự đoán của cậu, nó đến từ Tháp Aalborg. Lựa chọn duy nhất của cậu là tập trung mọi chú ý của mình theo hướng đi đó.
Nhưng cái ý tưởng đó rõ ràng là một sai lầm.
Một tia sáng khác bùng phát ở cự li gần từ phía bên hông.
(Cái gì chứ!? Đó là một hướng hoàn toàn khác mà!!)
Cậu đã hoàn toàn lơ là cảnh giác.
Cậu không thể tránh kịp lúc, vậy nên cậu giơ tay phải lên và nhận lấy một tác động to lớn. Giống như lúc trước, cơn đau phát ra ở vai phải cậu và cậu bị gửi xoay vòng trong không trung.
“Gaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh!?”
Cậu tiếp tục chạy với cánh tay phải đong đưa yếu ớt bên hông mình.
Những tia sáng ngắt quãng tấn công từ vô số hướng.
(Mình đoán sai rồi.)
Ý thức cậu dao động và đó không phải chỉ là vì cơn đau.
(Không phải nhiều tai mắt hỗ trợ cho một khẩu súng. Tất cả các nữ tu đều là tai mắt lẫn pháo luôn sao!?)
Cậu không còn có thể sử dụng tay phải của mình được nữa do phần vai đã bị trật.
Cậu đã thua hoàn toàn và những tia sáng kia đang đuổi theo cậu từ đằng sau.
Một khoảnh khắc sau, cơ thể của chàng thiếu niên biến mất khỏi đường phố Aalborg.
Phần 7
Trong nhóm nữ tu khác, Sơ Lucia và Sơ Angelene kêu lên khi họ thấy chàng thiếu niên đột nhiên biến mất.
“Quá lắm rồi! Thế là đi quá xa rồi đấy!! Dừng bắn Cá Bữa Tối lại đi! Chúng ta phải đưa cậu ta ra khỏi cuộc chiến một cách an toàn cơ mà! Ai là người đã giết cậu ta thế!?”
Tuy nhiên, phàn nàn sau khi chuyện xảy ra sẽ chẳng có ích gì cả.
Các nữ tu tập hợp xung quanh điểm mà chàng thiếu niên đã biến mất và rồi nhận ra gì đó.
“S-Sơ Lucia, cái này là gì vậy?” cô gái với chiếc lưng cong hỏi.
Họ đều tập trung vào chiếc hố trên con đường lát đá. Chiếc hố hình vuông có cạnh chừng sáu mươi centimet.
Giáo hội Ansgar được đặt trong vành đai xanh giống như Tháp Aalborg và viện bảo tàng nghệ thuật hiện đại. Bên trong, Agnese Sanctis đang rên rỉ với báo cáo mà cô vừa nhận được.
“Một lối đi ngầm bí mật ư!? Cô đang nói gì vậy chứ!?”
“Nhìn từ lối vào thì có vẻ nó được đào bằng tay. Ít nhất thì, tôi không nghĩ nó có từ trăm năm trước. Chúng ta đang yêu cầu tài liệu từ tòa thị chính, nhưng lại chưa nhận được gì cả.”
“Cô nghĩ nó là gì, Sơ Lucia?”
“Aalborg không may đã bị phá hủy bởi chiến tranh vài lần trong lịch sử Đan Mạch. Nếu thứ này được đào bởi người dân thời đó để bảo vệ tài sản và mạng sống của mình, chúng có thể trải rộng khắp thành phố như mạng nhện.”
“Vậy thì liên lạc với công ti khí đốt, cục thủy lợi, và các nhà thầu đường điện ngầm đi. Hỏi về báo cáo xây dựng bị dừng lại vì đụng phải vài tàn tích cũ ấy.”
“Chúng tôi đã làm vậy rồi, nhưng liệu chúng ta có làm kịp không?”
“Đừng có hỏi những câu chỉ có Chúa mới biết như thế. Nữ tu bị cấm khảo thí Chúa đấy.”
Agnese kết thúc cuộc liên lạc, dựa lưng lên ghế, và nhìn chằm chằm vào trần nhà. Cô đã được đưa cho một tấm bản đồ dùng để phân phối nhân lực của mình, nhưng có vẻ như cô cần phải vẽ thêm rất nhiều đường mới lên trên nó.
Cô nhìn xuống tấm bản đồ trên bàn một lần nữa, nhưng tấm bản đồ và chiếc bàn bên dưới đột nhiên bị đánh bật đi.
Sức mạnh to lớn nào đó đã đẩy chúng đi từ bên dưới.
“Cái gì!?”
Cô gần như nhảy ra khỏi ghế do kinh ngạc, nhưng rồi cô nhìn thấy nó.
Một cái hố hình vuông đã mở ra trên sàn nhà chỗ chiếc bàn lúc nãy. Nói cách khác, nó ở ngay dưới ghế của cô. Nói cách khác của cách khác, nó ở giữa hai chân cô. Nói cách khác của cách khác của cách khác, đầu của một chàng thiếu niên đầu nhím đang tiếp cận vị trí hoàn hảo để nhìn lên chiếc váy ngắn của cô.
“Cái-…ư-…!! Anh có ác cảm gì với tôi hả!?”
“Hỏi bản thân mình ấy. Với lại cô đang nhân ma thuật của mình lên hai tỉ lần đấy à!? Thứ ma thuật đó không được gọi là ‘lạm phát’, đúng không!?”
Cảnh chiếc tàu ngầm biến thái mang tên Kamijou Touma thực hiện cú nổi khẩn cấp sốc đến mức cô quên cả việc đá ghế đi và lùi lại.
Khi cuối cùng cũng bình tĩnh lại, cô liếc nhìn xung quanh mà không cố chụp lấy Vũ Khí Biểu Tượng mang tên Lotus Wand đang nằm trên sàn cùng với chiếc bản đồ của mình.
“Chờ đã! Chờ đã! Chờ chút đã nào! Anh định sẽ làm gì nếu tôi thực sự có ý định giết anh chứ hả?”
“Cô sẽ không cố giết tôi sau khi đã cảnh báo tôi bằng tiếng Nhật và cho tôi biết tên của nhà thờ. Khi tôi biết mọi người đều đóng vai trò là khẩu pháo, điều đó đã bác bỏ Tháp Aalborg và lãnh đạo Công Giáo La Mã chắc chắn sẽ ở trong một nhà thờ. Nó không phải là chuyện hợp lí; nó giống như là bản năng của cô hơn. Dù sao thì, tôi biết tôi sẽ tìm thấy ai đó quen biết tôi nếu tôi đến đây, nhưng các người có hơi quá đáng và gần như làm tôi bốc hơi trên đường luôn đấy!!”
“Tại sao anh lại đến đây?”
“Tôi sẽ giải thích lí do của mình, vậy nên làm ơn hãy nhắm mắt làm ngơ bọn tôi.”
“Và nếu tôi nói không?”
“Cô là bộ ngắt, đúng không?” Kamijou nói từ góc thấp. “Tôi đã nhìn thấy vài loại sức mạnh Công Giáo La Mã khác rồi: Croce di Pietro, Nữ Hoàng Biển Adriatic, Tài liệu C, và Ngôi Sao Bethlehem. Chẳng cái nào trong đó được làm với những chức năng hoàn toàn song song với nhau. Luôn luôn phải có một lãnh đạo ở trung tâm và mọi thứ dưới đó được làm sao cho song song cách đều nhau.”
“…”
Kamijou đang nói về cái khí chất của Cơ Đốc Giáo cho rằng mọi nhân loại đều ngang nhau nhưng lại xem Mười Hai Tông Đồ là những người đặc biệt. Giáo hội Công Giáo La Mã đặc biệt nói rằng Chúa sử dụng sức mạnh của mình đồng đều nhau và đức tin của con người chạm đến Chúa đều ngang bằng nhau, nhưng họ vẫn nhét một vật trung gian giữa con người và Chúa.
Trong trường hợp đó…
“Nhóm của cô được gọi là Lực Lượng Agnese, vậy nên vật trung gian ở đây hiển nhiên là cô rồi. Có thể cô chỉ là bộ ngắt trong trường hợp những người khác mất kiểm soát ma thuật, nhưng như thế vẫn có nghĩa cô là gót chân Achilles của ma thuật này. Nếu cô từ chối hợp tác, tôi sẽ làm những gì tôi cần phải làm. Tôi sẽ phá hủy thứ ma thuật lạm phát đó và để phần còn lại cho Othinus. Hay là cô có con bài tẩy nào khác?”
“Đó là chỗ tôi không hiểu đấy. Anh đang làm việc với lực lượng liên minh để ngăn Othinus tạo ra cây thương của cô ta, vậy thì tại sao bây giờ anh lại dựa dẫm vào cô ta chứ?”
“Cô sẽ nghe chứ? Cô sẽ nghe tôi giải thích chứ!? Thật chứ!?”
“Tôi có cảm giác là tôi sẽ hối hận về điều đó. Và cái bầu không khí khó chịu như ai đó nói về người thương hay khoe khoang về con vật cưng của mình này là gì vậy hả!?”
Nếu Kamijou đột nhiên nói với cô thế giới đã bị phá hủy và Othinus đã sử dụng Imagine Breaker để đưa nó trở lại bình thường thì chưa chắc là cô sẽ hiểu.
Vì lí do đó, cậu thay đổi quan điểm của mình một chút.
“Cô có tin một lượng lớn thời gian đã diễn ra giữa lúc chúng ta đến Sargasso và cuộc tấn công vào Othinus nhưng chẳng ai trên thế giới lại nhận ra không?”
“Nghe rất khó tin.”
“Vậy thì cô có thể giải thích lí do tại sao Othinus lại đột nhiên thay đổi kế hoạch của mình được không? Nếu cô ta đã hoàn thành cây thương ở Sargasso, cô ta có thể đã chiếu bí thế giới, vậy thì tại sao cô ta lại đột nhiên từ bỏ nó và tiến đến Đan Mạch?”
“Giờ anh nhắc thì…”
Agnese cau mày trên ghế của mình.
Kamijou đang sử dụng thủ thuật tâm lí. Một người đưa ra yêu cầu ban đầu sẽ không bao giờ được chấp nhận và rồi chuyển sang yêu cầu dễ dàng hơn. Dữ liệu thống kê cho thấy người ta dễ chấp nhận yêu cầu thứ hai hơn cái được đưa ra đầu tiên.
Cậu rất vui vì đã chú ý lắng nghe trong giờ học của Komoe-sensei.
“Othinus đang cố từ bỏ sức mạnh của mình và cô ta cần thứ gì đó ở Đan Mạch để làm vậy.” cậu nói một cách chậm rãi. “Đây không phải là chuyện xấu với chúng ta. Để cô ta từ bỏ sức mạnh sẽ mang tính xây dựng hơn phân tách trái đất làm hai trong cuộc chiến tranh toàn lực.”
“Nghe được đấy, nhưng tôi chẳng thấy có lí do gì mà Othinus lại đột nhiên hồi tâm chuyển ý cả. Đừng có nói là anh đã quyến rũ cô ta đấy.”
Nói đúng ra, đó là khoảng thời gian dài mà chỉ có mỗi cậu và Othinus mới biết, nhưng Agnese sẽ không bao giờ chấp nhận lời giải thích đó.
Cậu quyết định nói ngắn gọn và nói dối ở mức thấp nhất có thể.
“Othinus sợ sức mạnh của mình.”
“Cho dù cô ta đã bao trùm thế giới bằng hỗn loạn để đạt được nó ư?”
“Chính là bởi vì cô ta đã đạt được nó. Nói thật thì, cô ta đã hoàn thành cây thương trước khi chúng ta đến Sargasso. Cô ta đã sử dụng phương pháp khác với dự kiến của chúng ta, nhưng cô ta đã trở thành một Ma Thần hoàn thiện và biết được sự thật về sức mạnh đó. …Và sự thật đó chính xác đã không làm cô ta hài lòng.”
Phần khó khăn nhất là cái thực tế cậu không thể giải thích việc Othinus gần như đã mất đi sức mạnh.
Giải thích về nó sẽ chỉ lan rộng thêm sự rối bời, nhưng không giải thích nó thì sẽ khiến Othinus trông như một kẻ xấu.
“Othinus đã rời khỏi Sargasso để từ bỏ sức mạnh Ma Thần của mình, nhưng Gremlin lại xem đó là sự phản bội. Cô ta đã chuẩn bị cho điều đó và cô ta đã đi xa đến mức này. Nếu hành động bây giờ thì chúng ta có thể tránh khỏi cuộc đụng độ trong viễn cảnh tệ nhất đối với cả thế giới lẫn Othinus. Chúng ta có thể cứu cả hai bên và tôi muốn đặt cược vào khả năng đó.”
“………………………………………………………………………………………………………………………………………………………”
Agnese im lặng một lúc.
Cho dù cô không thể hiểu tất cả mọi thứ trên mức độ cảm xúc, Kamijou vẫn cảm thấy cậu đã giúp cô trả lời vài câu hỏi liên quan đến tình hình hiện tại.
“Mà này,” cuối cùng cô nói. “Anh sẽ làm gì nếu tôi vẫn từ chối?”
“Vậy thì tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài chiến đấu.” Cậu có thể nghe thấy tiếng ken két do nghiến răng. “Nhưng các cô chắc biết tôi sẽ không dễ dàng gì khi tôi có người để bảo vệ nhỉ.”
“Vậy thì…”
Một tiếng kim loại nặng nề lan khắp nhà thờ.
Agnese đã giật lấy cây Lotus Wand từ sàn nhà và ném nó lên phía trên đầu.
Sau khi món Vũ Khí Biểu Tượng đó lộn vòng trong không khí, cô bắt lấy nó bằng một tay.
“Đã đến lúc anh cho tôi xem điều đó một lần nữa rồi đấy!!”
Áp lực của thứ ma thuật tấn công khuếch đại đến hai tỉ lần nghiền nát mọi tấc của sàn nhà thờ.
Phần 8
Tiếng huyên náo tràn đầy Giáo hội Ansgar.
Agnese Sanctis đứng một mình bên trong nhà thờ với cây Lotus Wand tựa trên vai. Cô đang liên lạc với các nữ tu ở xa.
"Phải, phải. Anh ta đã đến đây. Tôi đã nghiền nát anh ta bằng Lotus Wand, nhưng có vẻ nó không có tác dụng nhiều lắm. Tôi không nghĩ đòn đó mạnh lắm, nên có thể anh ta đã trốn thoát rồi. Mở rộng vòng tròn đi.”
Giọng nói của cô không hề chứa đựng cảm xúc.
“Anh ta cũng thể hiện ý định chiến đấu và bỏ trốn, vậy nên bỏ kế hoạch sớm đẩy anh ta ra khỏi cuộc chiến đi. Phải, nói điều này với những người ngoài kia luôn.”
Giọng nói của cô không hề có lên giọng hay xuống giọng và cô tiếp tục nêu ra kết luận của mình.
“Kamijou Touma đã hoàn toàn theo phe Ma Thần Othinus và không thể nào tách rời họ được. Vì vậy, không có cách nào nhắm vào cô ta mà không giết anh ta.”
Cô kết thúc liên lạc và buông một tiếng thở ngắn.
Cô nói nhẹ nhàng về phía nhà thờ trống rỗng.
“Giờ anh bắt đầu thực sự trốn đi được rồi đó.”
Nhà thờ tuy đúng là vắng vẻ, nhưng một câu đáp phát từ cái hố hình vuông trên sàn nhà.
“Xin lỗi vì tất cả rắc rối.”
“Tốt hơn là anh nên thế. Đừng quên là tôi đã phải giả vờ ở đây đấy. Cái cớ tốt nhất mà tôi có thể xoay sở là Tên Du Côn Tàn Ác Kamijou Touma đã thoát khỏi nỗ lực ngăn cản của tôi và đã bỏ trốn.”
“Tôi sẽ hậu tạ cô vì chuyện này.”
“Anh có biết chuyện này sẽ khó khăn đến thế nào không? Ma thuật mà chúng tôi sử dụng được gọi là Cá Bữa Tối và nó cần phải có vài điều kiện phức tạp mới kích hoạt được. Đầu tiên, giáo hoàng phải đích thân ra lệnh giải phóng nó. Hai là, hai tỉ người phải có một lòng căm thù chung. Tất cả nỗi sợ hãi của thế giới hiện đang tập trung vào Othinus. Không một ai trong số họ – kể cả bản thân tôi – nghĩ đến việc cố gắng bảo vệ cô ta. Hay ít nhất thì, đó là những gì được tin tưởng rộng rãi. Đảo ngược điều đó sẽ không dễ dàng gì đâu.”
“Tuy nhiên, tôi sẽ mang sự điên rồ này đến kết thúc. Tôi thề đấy.”
Agnese gãi gãi đầu.
Phương pháp này đã cứu cô trong quá khứ và nó cũng đã ngáng chân cô trong quá khứ. Người từng nhìn thấy Kamijou Touma từ góc độ kẻ thù và đồng minh khá là hiếm.
Và bởi vì vị trí đó, cô đã đưa ra quyết định khách quan là cho Ma Thần Othinus cơ hội để đầu hàng.
Nó có thể là một quyết định ngớ ngẩn và khắc nghiệt dựa trên những gì cô đã nói lúc trước, nhưng cô biết có thể chàng trai kia đang thực sự nghĩ đến thứ gì đó ngớ ngẩn như vậy.
(Nếu thành công thì anh ta sẽ đáng có một bức tượng ở quảng trường công cộng đấy.)
Chàng thiếu niên sau đó đưa ra câu bình luận cuối cùng.
“Ồ, và xin lỗi vì đã nhìn lên váy cô suốt nãy giờ.”
Vì đã thủ sẵn Lotus Wand, Agnese một lần nữa giải phóng thứ ma thuật được khuếch đại lên hai tỉ lần.