Không cần phải suy nghĩ phức tạp.
Cô gái đó đang một mình tiến tới cái chết.
Có thể cô đã tự mang cái chết đến với mình, nhưng chàng trai nọ lại không chấp nhận cái kết đó xảy ra.
Vậy nên cậu chống lại.
Cậu có rất nhiều đồng minh đáng tin cậy tại nơi mà cậu rất mong được trở về, thế nhưng cậu vẫn siết chặt tay một lần nữa để có thể tự hào trở lại nơi đó cho dù có phải quay lưng với họ lúc này đi chăng nữa.
Giờ thì, chiến đấu đi.
Siết chặt tay phải lại để bảo vệ mạng sống và nụ cười của một cô gái đơn độc.
Phải làm rõ là, Kamijou Touma sẽ không xóa bỏ toàn bộ tội ác của Othinus vô điều kiện.
Cậu chỉ đơn giản là không thể cho phép mớ hỗn độn mang danh nghĩa công lí này giết chết cô gái mà không đưa ra phán quyết công bằng dành cho cô.
Nếu một phán quyết hợp pháp được đưa ra và cô sẽ bị nhốt trong một buồng giam tối tăm hàng thập kỉ thì cậu sẽ không bận tâm.
Song cho dù việc đó có xảy ra đi nữa, cậu cũng sẽ không bao giờ bỏ mặc cô.
Cậu sẽ đến thăm cô vô số lần. Cho dù phải mất bao lâu đi chăng nữa và cho dù họ phải đợi đến lúc già cả nhăn nheo, cậu cũng sẽ đảm bảo cô sẽ nở nụ cười khi được giải phóng khỏi cái ngục tù đó. Và một khi tất cả tội lỗi của cô đã được bù bắp thì họ sẽ có thể sải bước cùng nhau dưới ánh sáng mặt trời.
Đó là hình dạng thật sự của cuộc chiến này.
Cậu không nghĩ lí lẽ của thế giới có thể áp đặt tới mức cướp đi cả khả năng đó khỏi cô.
Cho dù thế nào đi nữa, Kamijou Touma cũng sẽ "cứu" Ma Thần Othinus.
"Vậy…"
Cô gái với mái tóc vàng dài lượn sóng, nước da trắng và một con mắt che bởi bịt mắt đó nhìn lên khuôn mặt cương quyết của Kamijou và hỏi một câu.
"Ta hiểu ngươi muốn làm gì. Chuyện này chỉ càng chứng tỏ ngươi chẳng thể nào sửa được cái bản tính đần độn của mình."
Họ đang ở trong cái mê cung phức tạp bên trong vô số con tàu trôi nổi hình thành nên Sargasso, thế nhưng họ không thể cứ mãi ở đó. Song không phải là vì họ rồi sẽ bị tìm thấy. Nhiều khả năng khu vực này sẽ sớm bị phá hủy bởi tên lửa.
"Vậy ngươi định sẽ làm gì? Chúng ta hiện đang bị bao bọc bởi biển, ngươi định thoát thân an toàn và bí mật như thế nào đây?"
"……………………………………………………………………………………………………………………………………Đó thật sự là một câu hỏi rất hay."
"Chờ đã… Đừng có nói là ngươi chẳng hề tính toán gì hết đấy."
Mồ hôi khó chịu túa ra từ người Kamijou trong lúc cậu dùng toàn bộ năng lượng để tránh sang nhìn chỗ khác. Cô gái được gọi là một vị thần nặng nề, lặng lẽ và lảo đảo đứng dậy.
"Ngươi cứu ta hoành tráng đến vậy rồi làm thế này đây hả!? Và ngươi hi vọng cái gì cho dù chúng ta trốn thoát được chứ? Imagine Breaker không có tác dụng với những cái tên lửa đạn đạo không dựa vào sức mạnh siêu nhiên và ta hiện đang sắp chết do cái thứ ma thuật yêu tinh hóa kia đấy nhá. Ngươi!! Định sẽ làm!! Cái quái gì để cứu ta đây!? Hả!?"
"Chờ đã, chờ đã! Othi-chan, đừng có trèo lên người tôi chứ! Cô có biết bộ đồ đó hở hang cỡ nào không thế!?"
"Không được gọi ta như thế!! Cho dù ngươi có hiểu ta thì như thế cũng là quá thân mật rồi đó, con người!! Và ta cũng chẳng thích cái cách ngươi nói giống như chú ta đâu!!"
"Tôi không phải đang cố trêu chọc một vị thần hay gì đâu. Với lại nếu nói về cách nói thì hãy nói về lí do tại sao tôi lại bỏ phần 'nus'. Tôi nghĩ nó sẽ khiến cho hầu hết mọi người nghĩ tới từ 'anu-[1]..."
"Ta sẽ đấm ngươi! Ta thực sự sẽ đấm ngươi!!"
Tuy đã mất đi cây thương và đang phải chịu đau đớn do quá trình yêu tinh hóa, thế nhưng cô vẫn là một vị thần. Cô có thể dễ dàng đánh hộc mồm chàng trai đã dừng Thế Chiến 3 chỉ bằng một nắm đấm.
Trong lúc thở hổn hển (trên bụng Kamijou), Othinus cuối cùng cũng nhận ra bây giờ không phải là lúc làm chuyện này.
"Tóm tắt lại những điểm quan trọng cái đã."
"U-uhbfh..."
"Vấn đề đầu tiên tất nhiên là việc cả thế giới đang truy sát ta. Cho dù cách giải quyết của chúng ta là gì thì vẫn phải có vạch phân cách rõ ràng."
Mặt Kamijou đỏ lựng như quả cà chua, thế nên cô lay mạnh cổ áo cậu để ngăn tâm trí cậu trôi đến Valhalla[2].
"Và vấn đề thứ hai là phép yêu tinh hóa mà Ollerus dùng lên ta. Nó hiện đang hủy hoại cơ thể ta từ bên trong, vậy nên chúng ta phải ngăn chặn sự phát triển của nó bằng một cách nào đó."
"Có cách nào để giải quyết nó không?"
"Người ta nói thần không chơi xúc xắc, nhưng lần này ta đành phải dựa vào vận may vậy. Ta không thể đoán trước tương lai được." cô nói. "Nhưng vẫn có hi vọng cho vấn đề thứ hai. Phép yêu tinh hóa đó được tạo ra để dùng với Ma Thần, vậy nên nó sẽ không có tác dụng với con người."
"Chờ chút đã nào."
Kamijou vừa khẽ nhíu mày vừa suy ngẫm về thông tin mà cô vừa giới thiệu cho cậu.
"Vậy nếu cô trở lại làm người…"
"Sự hủy hoại từ bên trong sẽ dừng lại. Nhưng điều đó có nghĩa là sẽ phải hi sinh rất nhiều sức mạnh." Cô đặt một tay lên miếng băng bịt mắt của mình. "Ta vươn lên địa vị Ma Thần bằng cách móc mắt của mình và dâng nó cho một giếng nước. Nó là nghi thức hủy diệt. Ngươi có thể gọi nó là sự hi sinh có hệ thống. Con mắt vẫn ở dưới đáy giếng nước lạnh lẽo đó và tất cả những gì khiến ta trở nên đặc biệt sẽ biến mất nếu như ta thu hồi nó và đặt nó trở lại hốc mắt. Lần trước ta không có dùng phương pháp này để từ bỏ sức mạnh. Nghĩ lại thì, đó chính là dấu hiệu hối tiếc kéo dài của ta."
"Được rồi!!" Kamijou la lên.
Othinus thốt ra một tiếng kêu giật mình.
Điều đó đơn giản chỉ là do cậu đã ôm chầm lấy cô mà chẳng hề suy nghĩ.
"Thế nghĩa là chúng ta có thể cứu cô! Nó không phải chỉ là một giấc mơ! Chúng ta không cần phải nghĩ ra một mục đích mơ hồ hay gì cả. Đã có một mục đích đặt ra cho chúng ta ngay từ đầu rồi! Nếu là vậy thì...!!"
"T-thiệt tình! Đừng có thân thiện quá mức, con người!"
Cô đẩy cậu ra bằng hai bàn tay nhỏ nhắn của mình, nhưng nụ cười của cậu vẫn không tan biến.
Dù sao thì, cậu vừa mới nghe được tin tốt nhất trong cái tình huống vô vọng này mà.
Sự thù hận và sự thèm khát hướng về Othinus chủ yếu là do sức mạnh phi thường của cô. Cô đã từng nói vài kẻ sẽ xuất hiện để tung hô cô một lần nữa nếu như cô bị giam trong ngục tù, thế nhưng phương pháp này này sẽ loại bỏ nguy cơ đó.
Khi cuối cùng cũng tách khỏi Othinus, cậu tiếp tục nói.
"Tôi không biết đấy. Nếu tôi biết về điểm yếu ấy thì chúng ta đã có thể giải quyết chuyện này êm thắm hơn và có thể bỏ qua việc hàng chục nghìn hay hàng trăm triệu cái chết rồi."
"Mấy cái chết đó không phải là trách nhiệm của ta. Hơn nữa, đó là biện pháp an toàn duy nhất trong trường hợp ta mất kiểm soát. Ta không thể để lộ nó ngay cả cho những người khác trong Gremlin."
Giờ cô đã đã tiết lộ nó cho Kamijou Touma.
Đó chắc chắn là do bản chất của cô đang bắt đầu hiện lên. Cho dù có bao nhiêu sự bất đồng hay hiểu nhầm đi nữa, thứ đó cũng không thể bị dẫm đạp lên được.
Cô cảm thấy như thể cô đã tìm thấy chuyện mình cần làm.
"Vậy bây giờ mục đích của ta là phải lấy lại con mắt đó. Giếng nước đó ở đâu vậy?"
"Đan Mạch. Giếng nước Mímir nằm sâu trong vùng đất liên quan tới Odin với tư cách là Othinus. Con mắt của ta vẫn ngâm dưới giếng nước tri thức đó cho đến bây giờ."
Việc này không giải quyết được vấn đề đầu tiên. Nó không thể giúp họ đè nén lòng căm thù và sợ hãi của thế giới. Song việc vô hiệu hóa sức mạnh của cô chắc chắn sẽ làm những người kia hạ khí giới.
"Nói cho rõ nè, ngươi không cần phải đi cùng đâu."
"Không phải đã hơi muộn để nói thế rồi à? Với lại thật lòng tí đi, bé thần ơi. Cô đang thở phào nhẹ nhõm trong lòng, đúng không?"
"Đừng có ép bản thân quá mức. Ngươi đã quên chuyện ngươi đã nghĩ đến việc tự sát sau khi chìm đắm trong thiện ý và ác ý của thế giới rồi à? Bi kịch giống thế sẽ xảy đến bây giờ đấy. Và lần này, ngươi không cần phải trải nghiệm nó đâu. Và quan trọng hơn là, lần này không có sửa lại thế giới được đâu. Thất bại một lần là người sẽ mất hết đấy."
"Có lẽ vậy, nhưng mà lần này tôi không đối mặt với nó một mình. Thế giới bây giờ trông khác đi rồi."
Cô tặc lưỡi và ngoảnh đi.
Trong khi vẫn đang ngồi trên người cậu, cô hỏi một câu hỏi.
"Vậy thì quay lại vấn đề ban đầu của cuộc nói chuyện đi. Ngươi định thoát khỏi Sargasso như thế nào? Chúng ta đang ở giữa biển và cả ma thuật lẫn khoa học đều đang bao vây chúng ta khắp mọi hướng. Có ý tưởng gì không?"
"Giúp tôi đi, Othinus-chan."
"Vậy là ngươi chỉ toàn nói và lựa chọn duy nhất của ngươi là cầu xin thần linh à?"
Nhiều khả năng vì bực mình nên Othinus mới không nhận ra Kamijou thực sự khá hiếm khi nhờ ai khác giúp đỡ như thế này.
"Sự thấu hiểu" của họ không phải là cái vé một chiều.
"Nghe đây. Đây thật sự là lần cuối cùng ngươi có thể làm việc này. Ta sẽ dùng hết sức mạnh Ma Thần còn lại, vậy nên đừng có dựa dẫm vào ta lần nữa. Sự hủy hoại bên trong sẽ nghiền nát ta ra đấy."
Vừa nói, Othinus vừa lấy ra một thứ gì đó từ bên trong chiếc mũ phù thủy của mình.
Nó là một khúc xương thẳng trông hoàn toàn giống như thứ mà một con chó ngoạm trong miệng. Nó trông giống chân của một loại động vật nào đó và mặt bên của nó mang chữ viết kì lạ được khắc bằng lưỡi dao.
"Thứ này được gọi là Cốt Thuyền. Giống như chiếc nỏ, món linh cụ này được sử dụng bởi Othinus chứ không phải là Odin. Ta có thể tự do thay đổi kích thước của nó và nó có thể băng qua tất cả đại dương của thế giới trong chốc lát."
"Trong chốc lát ư? Chờ chút đã nào. Nếu nó dịch chuyển cô thì tôi đâu thể đi theo được. Tay phải của tôi sẽ vô hiệu hóa nó thôi."
"Vậy thì xem xét lại quan điểm của ngươi đi." Cô vừa lẩm bẩm vừa chà những ngón tay của mình lên chữ viết ở mặt bên. "Nó không di chuyển hai người chúng ta. Nó di chuyển mọi thứ trừ chúng ta. Nó xoay chuyển toàn bộ hành tinh này."
Ngay sau đó, khung cảnh trở nên biến dạng.
Index, Misaka Mikoto, Leivinia Birdway và Lessar tìm kiếm xung quanh sau khi bị bỏ lại trên Sargasso.
Và họ đi đến một kết luận. Họ không thể đi đến một kết luận nào khác.
"Họ biến mất rồi."
Birdway bực bội nói và Mikoto bác lại.
"Chờ đã nào. Chuyện gì đang diễn ra vậy chứ!? Tên ngốc đó xoay chuyển 180 độ ngay khi đến đây! Tôi tưởng tất cả chúng ta đều đã đồng ý về việc đánh bại bọn Gremlin này mà!"
"Hmm… Không có vẻ như anh ta đã bị gây rối do bị tẩy não hay nhận lời đề nghị, nhưng cô ta là một Ma Thần. Thành thật mà nói, chúng ta không biết chính xác thì cô ta có thể và không có thể làm gì."
"……………………………………………………………………………………………………………………………………………"
Người duy nhất giữ im lặng là cô gái mặc trang phục nữ tu màu trắng.
Index lưu giữ mười vạn ba ngàn cuốn ma đạo thư. Cô bé là kho tàng tri thức sống được cho là có thể tới cấp độ Ma Thần nếu sử dụng tất cả chúng đúng cách.
Từ vị trí của mình, cô bé có thể giả định được Ma Thần là gì và Ma Thần có thể làm được gì.
Birdway khó chịu gãi đầu.
"Dù sao thì, chúng ta cần phải tìm ra anh ta biến đến đâu và phải tách anh ta ra khỏi ả Ma Thần Othinus. Tuy rằng anh ta có thể phần nào đặc biệt, nhưng mà anh ta sẽ chết ngay lập tức nếu như toàn bộ đội quân liên minh tấn công và anh ta có thể dễ dàng bị vướng vào giữa rồi bị giết trong lúc ả Ma Thần kia tiêu diệt đội quân đó."
"Hi hi hi. Cô khó chịu vì ông anh trai quý giá của mình bị cướp mất à?"
“Gì hả?”
Trong lúc hai cô gái thấp bé (mặc dù có sự khác biệt rõ ràng về bộ ngực) cụng đầu nhau, điện thoại của Mikoto reo lên.
"?"
Cô vừa nhận được một tin nhắn.
Cô bất giác mở nó ra.
(Ủa? Nhưng mình tưởng hoảng loạn ở Tokyo đã cắt đứt toàn bộ liên lạc rồi mà?)
Và rồi cô lặng người đi.
"Cái gì thế này?"
Một nhóm người nọ còn lo lắng hơn ai hết về sự biến mất của Othinus và Kamijou Touma.
Họ đang ở trong tòa nhà trụ sở Liên Hiệp Quốc ở New York.
Nhóm người này bao gồm lãnh đạo của những cường quốc và giáo hội lớn nhất thế giới.
"Không tốt rồi." Tổng thống Mĩ Roberto Katze rên rỉ.
Bên dưới họ là mọi phần thông tin thu thập từ các binh sĩ tại hiện trường, UAV[3] và các vệ tinh quân sự. Nói cách khác, họ có thông tin chính xác và chi tiết hơn cả nhóm của Mikoto ở Sargasso.
Cậu thiếu niên mang thân phận Giáo hoàng của Giáo hội Chính thống Nga lịch sự giơ tay trước khi nói.
"Chuyện này chẳng giống cách hành xử trước đó của Kamijou Touma gì cả. Có ai có ý kiến gì không?"
"Cậu ta đã tiếp xúc với Gremlin vài lần trước đây." Roberto ôm lấy đầu mình bằng hai tay. "Hawaii, Baggage City, và tuy chưa được xác nhận, nhưng có vẻ như đã từng có chuyện gì đó xảy ra ở Thành Phố Học Viện. Ma Thần Othinus đáng lẽ phải có sức mạnh tối thượng, vậy thì tại sao cô ta lại để cậu ta sống sót lúc ở Baggage City? …Có vẻ có một lý do phức tạp nào đó cho chuyện ấy."
"Sự thật của việc đó không phải là vấn đề." Một người phụ nữ trông ốm yếu cắt ngang.
Cô ta là người kiểm soát toàn bộ chính trị của Pháp từ sâu bên dưới và được biết đến với cái tên Femme Fatale.
Nữ hoàng Elizard sau đó lên tiếng một cách khó chịu.
"Một khi những nghi ngờ đó bắt đầu nổi lên, nếu nói cậu ta vô tội vì chúng ta biết cậu ta sẽ là không đủ nhỉ? Cách duy nhất để dừng sự hỗn loạn toàn cầu này là tấn công và loại bỏ nguồn gốc."
"Không phải đó là mớ lí thuyết sử dụng trong những vụ săn lùng phù thủy à?"
"Với chúng tôi, chuyện đó vẫn chưa bao giờ kết thúc cả. Các người có thể lí tưởng hóa nếu muốn, nhưng nếu chúng ta không làm vậy, xã hội loài người sẽ sớm sôi lên do nỗi sợ hãi đối với Othinus."
Từ cuộc cách mạng ở Anh đến Thế chiến 3, nữ hoàng đã thấy tận mắt chứng kiến sức mạnh của Kamijou Touma. Dù thế nào đi chăng nữa, xem cậu ta là kẻ thù quả là một mảnh thông tin phiền phức. Hoàng Gia, các Hiệp sĩ, và những người Anh giáo được tạo từ những pháp sư cùng thuộc một tổ chức nhưng lại mang tính cá nhân cao. Nếu họ buộc phải đối đầu với cậu ta, không thể nào dự đoán được họ sẽ phản ứng ra sao.
Họ đã bắt đầu liên lạc với lãnh đạo của Giáo hội Công Giáo La Mã và Giáo hội Chính Thống Nga. Các lãnh đạo của tam đại giáo hội đó có thể sẽ giải trừ niêm phong trên những ma thuật bị phong ấn đặc biệt. Elizard có suy nghĩ của riêng mình trong khi quan sát họ chuẩn bị những ma thuật đúng theo nghĩa đen có thể phá hủy một quốc gia.
(Có lẽ để chuyện này cho các nhóm "chính thức" như SAS và MI6 sẽ là tốt nhất. Những thứ cực kì bất thường sử dụng sức mạnh siêu nhiên thực ra có thể sẽ cho cậu ta lối thoát.)
Roberto lại thở ra một hơi nặng nề khác.
Tiếng thở dài đó có thể là do vị trí lãnh đạo của một quốc gia hoặc có thể là do vị trí người bảo vệ thứ còn lớn hơn nữa của ông.
Và rồi ông lên tiếng một lần nữa.
"Nếu vậy thì chúng ta chỉ có thể tiếp tục như thường thôi. Chúng ta tìm 'bè phái Othinus' trên khắp thế giới và tiêu diệt hết bọn chúng. Đó là cách duy nhất để ngăn chặn xã hội bất ổn định thêm nữa."
Tin nhắn được gửi tới tất cả họ cùng lúc.
"Cái quái gì thế này? Tên khốn đó đang làm cái gì vậy chứ?"
Số 1 Thành Phố Học Viện tặc lưỡi khó chịu.
"Thật không thể tin nổi. Thành phố này vẫn còn đang làm mấy chuyện như thế này sao?"
Số 2 Thành Phố Học Viện bối rối.
"Cái gì thế này?"
Số 3 Thành Phố Học Viện cảm thấy bàn tay cầm điện thoại của mình đang run lên.
"Đan Mạch? Đúng là phiền phức. Nếu bọn chúng không trả chi phí đi lại, kể cả khi giết được mục tiêu, mày cũng chả được hòa vốn đâu."
Số 4 Thành Phố Học Viện thực hiện tính toán trong đầu như thường lệ.
"Ồ? Tuy không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng có vẻ như mình đã có thêm việc để làm bây giờ rồi☆"
Số 5 Thành Phố Học Viện nở một nụ cười vô tư không cho thấy cảm xúc thực sự của cô.
"..."
Số 6 Thành Phố Học Viện nghịch với chiếc điện thoại.
"Tin nhắn kiểu gì thế này? Chẳng hề có tí gan dạ nào cả. Thứ này tới từ tên trí thức nào đó thiếu ý thức thông thường à?"
Số 7 Thành Phố Học Viện bẻ cổ.
Những màn hình được mở ra đồng thời ở các địa điểm khác nhau đó hiển thị một tin nhắn ngắn:
Yêu cầu giết chết Ma Thần Othinus và Kamijou Touma đang đi cùng cô ta.
Đứng trên boong của một chiếc tàu tuần dương, Stiyl Magnus đặt điện thoại lên tai.
Cơn bão đã lắng xuống.
Đội máy bay ném bom Nga bay phía trên và Jörmungandr của Gremlin đều đã biến mất.
"Ê Kanzaki, cô nói Kamijou Touma đã biến mất cùng Ma Thần Othinus là sao hả?"
"Tôi cũng đang kiểm tra các thông tin, nhưng có vẻ nó không phải trò đùa đâu. Các thành viên Gremlin phong tỏa các điểm giao thông quan trọng trên thế giới cũng đang lần lượt biến mất từng người từng người một kia kìa. Bọn chúng hẳn là cũng ngạc nhiên về chuyện này giống như chúng ta."
"Vậy à."
Cậu ta châm điếu thuốc trong miệng và nhìn lên bầu trời một lần nữa.
Đối thủ của cậu ta chẳng có lí do gì để bỏ chạy. Nếu trận đấu tiếp tục, Stiyl mới là người sẽ gặp nguy hiểm.
"Vậy chúng ta sẽ làm gì?" cậu ta hỏi.
"Chúng ta làm việc cho một tổ chức bảo vệ hòa bình chống lại các pháp sư. Chúng ta sẽ không làm gì cho đến khi nhận được mệnh lệnh chính thức, nhưng chắc chúng ta sẽ được triệu tập sớm thôi. Và nếu chuyện đó xảy ra…"
"Chúng ta sẽ được yêu cầu phải tử chiến với Kamijou Touma."
Phe ma thuật, phe khoa học, các tổ chức chính thức, những người làm việc ở hậu trường, và ngay cả bọn Gremlin hoạt động tuyệt đối bí mật cũng sẽ truy đuổi hai người đó.
Họ thật sự đã trở thành kẻ thù của cả thế giới.
Đây là sáu tỉ đấu với hai.
"Hắn ta đang nghĩ gì vậy chứ? Nhưng nếu hắn ta phản bội cô ấy, tôi sẽ không phản đối việc giết hắn đâu."
Ở một nơi không rõ, Ý Chí Tổng Thể của Misaka Network lăn lộn.
“A ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!! /return.”
Nếu như cô sở hữu một cơ thể vật lí, cô hẳn sẽ cười to rồi.
Cô sẽ ôm hai bên hông người mình và cười chảy cả nước mắt.
"Lúc mình bắt đầu biến mất, chắc mình đã không nghĩ tới chuyện này /return."
Cô nói mà chẳng có ai lắng nghe cả.
"Nhưng /backspace, anh ta sẽ không là Kamijou-chan nếu anh ta không vượt quá kì vọng của mình /return."
Cô ở gần hơn bất cứ ai.
Cô ở xa hơn bất cứ ai.
Cô nói chậm rãi như thể đang quan sát lưng của một ngôi sao nhạc rock đã thoát khỏi khoảng thời gian dài suy sụp của mình và đang trở lại sân khấu một lần nữa.
"Mừng anh trở lại, Kamijou-chan /return."
Trong lúc đó, Kamijou Touma và Othinus đã tới gần Bắc Cực. Cậu trai run lên trong khung cảnh tuyết trắng.
“B-b-b-b-b-b-b-bh-b-bh-bh!!”
"Nếu muốn nói thì sử dụng ngôn ngữ con người ấy. Đừng có dùng thứ ngôn ngữ mà đến cả thần cũng chẳng hiểu nổi. Ngươi đang phá vỡ quy tắc của thế giới đấy."
"Â-â-âm mười lăm độ!? Điện thoại của tôi đang hiển thị con số gì vậy nè!? C-cái này không chính xác đâu, đúng không? He. E he he. Cái nhiệt kế này bị hư rồi, phải không!?"
"Ừm thì, nó cũng đủ lạnh để làm hư một cái nhiệt kế đấy."
Othinus trông hoàn toàn bình thản mặc dù trang phục của cô che phủ ít chỗ hơn một bộ bikini.
"Nhưng thế này thì lạ quá. Bình thường thì, khí hậu ở đây lẽ ra không tới mức có tuyết như thế này ngay cả khi vào mùa đông. Hừm, ta nghe nói thời tiết ở khắp nơi dạo gần đây khá là thất thường. Ta nghĩ chắc chuyện này là vì vậy."
"Bfhah!! T-t-t-t-tôi thà ở Nga hơn là ở đ-đ-đ-đây!!"
"Ta nghi ngờ đấy. Vài nơi ở Nga còn lạnh tới âm năm mươi độ đó."
(Cô ta thật sự đang sắp chết à?)
Kamijou không thể chịu được nữa, thế nên cậu lên tiếng trong khi ôm hai tay quanh hai vai của mình.
"Tại sao hơi thở của tôi lại lấp lánh vậy? Chúng ta đã lang thang vào shoujo manga hay gì à!?"
"Đó là bụi kim cương. Muốn chụp ảnh không?"
"K-k-k-k-không thể chịu nổi nữa rồi. Tôi cần mua một chiếc áo khoác ở đâu đó. Đ-đừng lo. Tôi chắc là họ tin tưởng đồng yên Nhật ở đây!!"
"Cứ làm gì ngươi muốn, nhưng đừng có nổi bật quá. Và ngươi có họ dùng ngôn ngữ gì ở Đan Mạch không vậy?"
"Tôi có thể lo liệu ở nước ngoài bằng ngôn ngữ cơ thể! Beef or fish! Sightseeing!"
Kamijou có lẽ đã bị ảo giác do cái lạnh vì cậu bắt đầu hét lên vô nghĩa và chạy băng qua khung cảnh trắng xóa. Cậu nhìn thấy một người đang gạt tuyết khỏi mái của một căn nhà vùng quê làm bằng gạch và cậu bắt đầu cố gắng giao tiếp bằng cử chỉ của một con robot bị hỏng.
Sau một vài phút, cậu quay trở lại.
Đôi vai sụp xuống của cậu cho thấy cậu không gặp may cho lắm.
"Ông ta nói sao?"
"Ông ấy nói tuổi trẻ thì làm gì cũng được, nhưng mùa đông này lạnh tới mức nếu chúng ta muốn chơi bời lêu lỏng bên ngoài thì cũng nên vào trong xe mà làm 'chuyện ấy'."
"T-ta sẽ phá hủy cái thế giới này!!!!"
Kamijou Touma bắt buộc phải giữ vị Ma Thần đang chết dần kia lại.
Bất ngờ rằng cậu nhận được chút hơi ấm từ làn da của cô.
Ghi chú
↑ Ý là anus, tức "lỗ hậu".
↑ Cung điện dành cho những người hi sinh anh dũng ngoài mặt trận trong Thần thoại Bắc Âu. Các Valkyrie sẽ đưa những người này đến đây để chuẩn bị cho trận chiến cuối cùng Ragnarok.
↑ Unmanned Aerial Vehicle: thiết bị bay không người lái