Part 1
Vào lúc tối muộn, Misaka Mikoto đã tìm đến một trường cao trung nào đó ở Quận 7.
“Vậy ra đây là trường của tên ngốc đó…”
Ichihanaransai tổ chức như một hội trại mở cho những người muốn tham quan một trường nào đó, nhưng có một lời khuyên của những học sinh rằng bản chất thực sự của trường học sẽ thấy rõ trong giai đoạn chuẩn bị khi các công việc đang được hoàn thiện hơn là xem vào ngày lễ hội khi mọi thứ đã được trang hoàng đẹp đẽ. Chẳng có lời mời chính thức nào cho những học sinh trường khác, nhưng mọi người đều ngầm hiểu rằng luôn có những học sinh trường khác tới tham quan.
Tuy nhiên, cũng có khả năng các gián điệp lễ hội giả như tham quan trường, thế nên càng là trường học danh tiếng thì an ninh càng nghiêm ngặt.
Ngay cả như vậy, vài thành viên hèn hạ của mấy câu lạc bộ báo chí với tinh thần làm báo cao ngất vẫn sẽ cố gắng xem thử cấp độ an ninh của các trường ra sao. Nói chung là có vô số vấn đề xoay xung quanh vụ này.
Nhưng…
(Hử? Chẳng ai có ý ngăn cản mình cả…)
Misaka Mikoto lòng đầy nghi hoặc khi cô đứng liếc nhìn xung quanh cổng trường, nhưng chẳng ai nhìn về phía cô dù có vô số học sinh vác gỗ hay các công cụ chạy ngang qua.
Nếu đây là Vườn Trường, bảo vệ chắc chắn sẽ đuổi theo cô chỉ bởi cô lảng vảng quanh hàng rào với máy ảnh treo ở cổ.
Cô thận trọng đi qua cánh cổng đang mở và bước vào sân trường.
Cơ sở vật chất ở đây kém xa Vườn Trường hay trường trung học Tokiwadai, nhưng trường cao trung vẫn như một thế giới mới với học sinh trung học như cô.
Chân cô run nhẹ khi cô liếc nhìn xung quanh lần nữa.
Các học sinh đang chuẩn bị cho Ichihanaransai đang lao qua lại với mấy công cụ nghề mộc tự chế trên tay. Nhưng họ đều đang mặc đồng phục giống nhau. Mikoto chẳng nhìn thấy dấu hiệu gì của học sinh khác đang lén nhìn như cô.
(H-hừm… giá mà có thêm nhiều học sinh trường khác để mình có thể đứng lẫn vào.)
Ngay sau khi cô nghĩ vậy…
“Hử? Em đang làm gì ở đây thế?”
Một giọng nữ cao đột ngột vang lên sau lưng cô.
Mikoto nhạc nhiên quay đầu lại và nhìn thấy một cô bé với chiều cao khảng 135cm đang đứng đó. Mikoto đoán chắc hẳn cô bé cũng đến từ trường khác, nhưng vì lí do nào đó cô bé lại đang kẹp sổ điểm danh của giáo viên dưới cánh tay.
Cô bé cẩn thận nhìn một lượt bộ đồng phục của Mikoto từ trên xuống dưới.
“Hừm? Đó là đồng phục trường trung học Tokiwadai đúng không!? Thế có nghĩa rằng em là một khách tham quan không chính thức!? Em không thể làm thế. Em sẽ bị Anti-Skill mắng đó!!!”
“Haiz… Ơn chúa.”
“Ế? Sao thế?”
“Em cũng là một khách tham quan nhỉ? Chị không thể tin minh lại cảm thấy lạc lõng như vậy khi ở đây một mình. Nhưng chị cũng không thể mang theo Kuroko hay ai đó đi cùng.”
“Đ-đợi đã!! Cô không phải là khách! Cô là cô giáo!!”
“Nhưng…em hẳn là học sinh tiểu học. Không phải là hơi sớm để tham quan một trường cao trung sao?”
“Em đang lấy tôi làm trò cười với ý tốt hoàn hảo đó hả!?”
Mikoto sau đó tham quan vô số khu vực trong trường cùng với cô nhóc(?) cô vừa gặp. Ngôi trường thiếu cái cảm giác nghiêm ngặt và có trật tự như Tokiwadai, nhưng cảm giác lỏng lẻo đó khá là khoan khoái đối với người đang học một ngôi trường nữ sinh giàu có như Mikoto.
“Có vẻ như những học sinh ở đây có sự tự do cao hơn ở Tokiwadai…. Nhưng sao họ có thể giữ trật tự trong trường chỉ bằng đội ngũ giáo viên và luật lệ yếu kém như vậy nhỉ?”
“Ca-các thầy cô giáo không hề yếu kém!! Cô làm việc rất xuất sắc!!”
“(Nhưng tên ngốc đó lại chạy đi đâu rồi? Không biết lớp học của hắn ở đâu nhỉ.)”
“???Em vừa thì thầm gì thế?”
“K-không có gì!!Đừng bận tâm về nó, cô nhóc bé bỏng à.”
Mikoto cuống cuồng vung tay phủ nhận việc từng nói vậy.
Và sau đó…
Một nữ sinh với mái tóc đen và bộ ngực khủng đủ khiến Mikoto ngập trong sát khí lao ra khỏi trường. Cô ấy đang nói chuyện với ai đó qua điện thoại.
“Khốn kiếp!! Hắn ta chạy mất ngay cả khi tớ bảo hắn phải ở lại qua đêm!? Himegami-san, cậu có biết tên Kamijou Touma khốn kiếp đó chạy đâu rồi không!?:”
Mikoto giật nhẹ khi cô đột nhiên nghe thấy cái tên đó.
Nhưng tình huống còn vượt xa những gì cô có thể dự đoán.
Cô gái ngực bự nói qua điện thoại,”Ế?.. Hắn bị Anti-skill bắt!?”
Part 2
Và rồi cậu bị bắt ngay tại trận.
Kamijou Touma được tháo còng tay sau khi bị giải tới đồn Anti-Skill và đang la hét ầm ĩ trên một cái ghế xếp.
“Ếeee!? Được rồi, tôi có tham gia vào vụ đánh nhau ở cửa hàng đồ ăn nhanh, nhưng tôi không thể làm việc đó bây giờ!!”
“Cậu nói ‘làm việc đó’ là ý gì? May cho cậu, các nhân chứng đã kể cho chúng tôi việc cậu chủ yếu là nạn nhân. Ngay cả như thế, chỉ bởi mọi người đang chuẩn bị cho Ichihanaraisan không có nghĩa là nghĩa vụ làm một học sinh không còn. Cậu không thể hành động không kiềm chế gì như vậy.”
Kamijou bị ném vào phòng thẩm vấn với cửa sổ bịt kín bởi các thanh chắn và một mặt gương lớn bao nguyên một bức tường. Một người đàn ông Anti-Skill trung niên đang thuyết giáo cậu bằng bài diễn văn dài dằng dặc. Thor đã lẻn mất ngay trước khi người có thẩm quyền tới, để lại cả sự sung sướng này cho Kamijou chịu.
Cuối cùng thì, Kamijou thể hiện cú lừa tuyệt vời với trò “Ưưư…!? Mấy vết thương đau quá…!!” và xoay sở thoát được đồn Anti-Skill (với nguy cơ bị khép vào tội khai man)… Thời gian trôi qua nhanh hơn cậu tưởng vì trời đã khá tối.
Do việc chuẩn bị cho Ichihanaransai nên có rất nhiều học sinh ngoài đường mặc dù bình thường thì đã qua giờ giới nghiêm.
(Nguy hiểm từ Index có lẽ đã đến cực đại do bỏ cô ở kí túc xá quá lâu, mà nguy hiểm từ Fukiose có lẽ cũng đã đến cực đại do cậu trốn việc chuẩn bị lễ hội.)
Nhưng Gremlin và nhóm Ollerus sắp gây ra hỗn loạn bất kể tòa nhà không cửa sổ ở trung tâm của Thành Phố Học Viện có bị phá hủy hay không. Dù Fräulein Kreutune kết thúc ở bên nào đi nữa, Kamijou nghi ngờ việc đó sẽ là một tin tốt đẹp với cô. Cậu không thích làm vậy, nhưng cậu phải ưu tiên việc này trước.
Và vì thế việc cậu cần làm là…
“Ồ, vậy là sau cùng cậu vẫn tới đây,” Thor nói sau khi nhìn thấy Kamijou tại nơi mà cậu ta đã ghi trên chiếc khăn ăn.
Họ đang ở Quận 7.
Họ đang ở khu vực đầy những tòa nhà bỏ không có vẻ như đang bị che phủ bởi phần còn lại của thành phố.
Kamijou nói thẳng thừng, “Tôi sẽ phản bội anh vào lúc tôi thấy thích hợp.”
“Ổn thôi,” Thor nói một cách phấn khởi như thể sắp sửa huýt sáo.
Kamijou nhìn quanh và nhíu mày.
“Những thứ anh mang theo là gì đây?”
Một vài công cụ thuộc loại thường dùng trong các công việc tự làm nằm quanh đó.
Thor trả lời ngắn gọn, “Tôi kiếm mấy thứ ta cần để đột nhập vào tòa nhà không cửa sổ không thể bị phá hủy. Mọi người quanh khu này có vẻ đang chuẩn bị cho một lễ hội nào đó, thế nên không khó để kiếm chúng.”
Kamijou quết định sẽ thật vô ích khi cố gắng giải thích cho cậu ta hiểu những luật lệ cơ bản trong xã hội của mình, thế nên cậu thở dài và tiếp tục hỏi.
“Chúng ta đang chống lại một tòa nhà có khả năng chống lại cả vụ nổ hạt nhân. Nó không có lối vào hay lối ra. Chúng ta làm sao để vào và liên lạc với Fräulein Kreutune đây?”
“Cần một vài việc khác mà ta phải làm trước khi tôi có thể giải thích cặn kẽ cho cậu. Nghe cho kĩ bởi tôi chỉ nói một lần thôi.”
Part 3
Mugino Shizuri.
Level 5 hạng 4 của Thành Phố Học Viện. Năng lực của cô là Meltdowner. Electron luôn ở dạng hạt hoặc sóng, nhưng sức mạnh của cô khiến chúng cố định ở trạng thái nguyên thể mà không thể chuyển sang dạng khác. Đòn tấn công mang tên Pháo Siêu Tốc Sóng Hạt có đủ sức mạnh hủy diệt để xẻ đôi chiến hạm Aegis.
Cô đạt được sức mạnh khủng khiếp như thế bởi tính cách hung ác của mình hay cô có được tính cách hung ác đó bởi sở hữu sức mạnh khủng khiếp trong tay? Có lẽ chẳng ai có thể trả lời câu hỏi kiểu “trứng có trước hay gà có trước” này, nhưng sự thật là Mugino Shizuri hiện tại có tính cách tương xứng với Level 5 hạng 4.
Nói trắng ra, cô là một cô gái không biết tí gì về việc nhà như nấu nướng hay dọn dẹp.
Nhưng…
“Hử?... Cái quái gì đây? Mình đặt mua nó lúc nào thế nhỉ? Mình đặt mua khá nhiều bánh trái dạo gần đây nên mua nhầm à.”
Mugino nhíu mày trước hộp các tông cô tìm thấy trong căn hộ mà cô đang ở chung cùng một chàng trai và vài cô gái khác.
Mở hộp ra, cô thấy một cái túi đựng đầy bột trông như bột mì, dụng cụ nấu ăn như thìa silicon, khuôn màu bạc dùng trong lò nướng, và một hướng dẫn sử dụng với kích cỡ một cuốn sổ tay.
Cô nhòm vào hộp trong khi tay trái quay vòng cái thìa bạc dùng để đong nguyên liệu.
Nếu căn phòng yên tĩnh như phòng hòa nhạc, có thể nghe thấy âm thanh ro ro như muỗi kêu mỗi khi ngón tay cô chuyển động.
Một trận tử chiến. Cụm từ này nghe có vẻ xa vời đối với một nữ sinh Nhật Bản, nhưng Mugino Shizuri đã trải qua những trận chiến như vậy vài lần trong quá khứ. Trong quá trình đó, cô đã mất một mắt và một cánh tay. Khuôn mặt cô nhìn vẫn yêu kiều, nhưng là do những vết bỏng lúc đó đã được loại bỏ bằng việc trang điểm đặc biệt và cô có một con mắt giả. Thêm nữa, tay trái cô cũng được thay thế bởi một cánh tay nhân tạo.
Vấn đề nó gây ra là việc bảo trì định kì nhằm sửa chữa bất kì lỗi nào phát sinh.
Việc thường xuyên sử dụng bộ phận từ máy móc không thể tránh khỏi việc sản sinh độ trễ giữa cơ thể thật của cô và máy móc. Để sửa chữa nó, Mugino phải thực hành vài bài tập ôn hòa để kiểm tra chuyển động của năm đầu ngón tay.
Cái mà cô dùng để làm việc này là bộ đồ nấu món tráng miệng tại gia đặt qua mail.
Cô có thể thay thế bằng việc viết lách gì đó hay tập dùng đũa, nhưng nấu ăn là tốt nhất bởi nó khiến cô sử dụng các kiểu chuyển động khác nhau trong một khoảng thời gian ngắn.
“Rồi, đó cũng không hẳn là vấn đề. Mình chỉ cần hoàn thành phần việc này là được.”
Mugino nhặt cái hộp mà cô không nhớ là đã mua lên và mang vào bếp. Trong khi cố gắng sử dụng tay trái nhiều nhất có thể, cô xem qua quyển hướng dẫn. Cô hoàn toàn không biết rằng sự luyện tập này là một nguyên nhân khác bên cạnh sô cô la nóng gây ra vài lỗ sâu trên răng của Fremea Seivelun.
“…Hả? Hả? Chuẩn bị nước muối nồng độ 0,9%. Đun sôi những dụng cụ đi kèm để tiệt trùng…”
So với những bộ mà cô đã đặt, bộ này có vẻ có khá nhiều cảnh báo về việc giữ vệ sinh. Nhưng Mugino không quan tâm bởi cô làm việc này chỉ để kiểm tra cánh tay trái giả của mình. Cô làm theo hướng dẫn, đổ bột trắng trong túi ra bát, trộn đều chúng với nhau, và đánh đều tay. Cô đổ cả hỗn hợp đó vào khuôn bạc, đậy kín nắp và ném vào lò vi sóng.
“15 phút ở 400 độ, mình có thể làm việc khác trong lúc chờ đợi.”
Cô lôi hai hạt với kích cỡ nhỏ hơn quả bóng bàn chút xíu, đổ hợp chất keo bên trong ra và đặt chúng vào tủ lạnh. Cô đổ chất lỏng đặc sánh pha trộn 2 màu trắng vàng vào máy sinh tố.
Cánh tay cô có vẻ vẫn hoạt động bình thường.
Khi nút hẹn giờ trên lò vi sóng kêu, Mugino mở cửa kéo khuôn kim loại và thứ nằm trên đó ra. Cô dùng khăn ướt túm lấy khuôn bạc và mở một bên như thể cô đang mở một cái hộp bút máy dài hẹp vậy.
“Hử?”
Mugino cau mày ngay sau đó.
Một cô gái bình thường chắc hẳn đã hét lên và đánh rơi thứ cô cầm trên tay.
“…Gì đây? Xương người à?”
Trong khi đang vung vẩy một phần trông khá giống xương đùi, Mugino nói ra.
Quyển sách hướng dẫn cô đang để mở lật qua trang sau.
Trang mới mở viết:
“Mang các phần đã hoàn thành vào nhà tắm. Khử trùng bồn tắm và đổ đầy nước muối nồng độ 0.9%. Sắp xếp các bộ phận theo bảng giải phẫu cơ thể người ở dưới, và đợi 45 phút để các phần hoàn toàn kết nối.”
Và…
Chất lỏng đặc sánh trong máy sinh tố là mỡ, hai quả cầu tròn nhỏ hơn quả bóng bàn chút xíu đang trong tủ lạnh là nhãn cầu, vật hấp trong nồi áp suất là gan, vật cô dùng khăn giấy lau khô là dạ dày, và vật trông như mì sống là mạch máu và dây thần kinh. Tương tự, các “nguyên liệu nấu ăn” còn lại đều là các bộ phận cơ thể người.
Với một tiếng nước bắn tung tóe, một cô gái khỏa thân ngồi dậy từ đáy bồn tắm.
Cô ta nhìn vô thần vào cánh tay mình và trông hơi bối rối.
Cô ta sau đó nói bằng tiếng Pháp.
“Trông nhỏ hơn tôi nghĩ. Cô không tuân thủ đúng số lượng được ghi ra.”
Mugino đang tựa vào tường phòng thay đồ, khoanh chặt hai tay. Cô hiểu tiếng Pháp, nhưng cô vẫn trò chuyện với cô gái kia bằng tiếng Nhật.”
“Cô là ai?”
“Cendrillon.”
Cô gái với mái tóc vàng ỏng ả cùng làn da trắng tóm lấy chiếc khăn tắm Mugino quăng qua, lau sạch dung dịch nước muối trên người, quấn nó quanh thân và rời bồn tắm.
“Nhờ việc bị biến thành một chiếc bàn sống bởi Marian Slingeneyer và trở lại thành con người bởi một người đàn ông tên Ollerus, mình giờ đã có khả năng tự cấu trúc lại cơ thể mình.”
“?”
Mugino đầu tiên cho rằng cô gái nói nhầm bởi phải nói tiếng Nhật, nhưng có vẻ không phải vậy.
“Lực lượng chính của Gremlin đã phát triển mạnh mẽ hơn. Chúng có vẻ như đang lên kế hoạch làm gì đó với Thành Phố Học Viện. Tôi quyết định cách hiệu quả nhất để gây vài thiệt hại lên Gremlin vì đã phản bội tôi là liên lạc với nhóm đã chống lại chúng ở Hawaii.”
Cô gái đang quấn khăn tắm tự gọi mình là Cendrillon[1] túm lấy cái hộp trông như bộ đồ nấu ăn đặt hàng qua thư. Chiếc hộp gồm nhiều lớp và cô ta tháo rời từng lớp như thể đó là một cái hăm bơ gơ hay sandwich.
Ở trong, cô tìm thấy một mẩu giấy lớn nhưng khá mỏng.
Nó trông như loại mẫu vẽ được sử dụng để may quần áo.
Bắt đầu thấy khó chịu. Mugino hỏi, “Đấy là thiết kế của một bộ váy à?”
“Tôi có thể nhờ cô thêm một việc không?” Cendrillon hỏi mà không quay lại, “Đầu tiên là nấu ăn, sau là may vá. Cả hai đều là những bài tập tuyệt vời để trở thành một người vợ đảm đang.”
Giờ thì hoàn toàn điên tiết, Mugino Shizuri thổi bay một góc căn hộ mà không hề báo trước.
Cô gái quấn khăn tắm nhảy thẳng xuống từ ban công với mẫu vẽ trên tay.
Part 4
Kamijou tiến tới trung tâm Quận 7.
Tòa nhà không cửa sổ không mở cửa cho quần chúng và luôn được bảo vệ bởi hệ thống an ninh nghiêm ngặt. Tuy nhiên, nó không nằm giữa một nơi trống trải. Nó vẫn ở trung tâm thành phố. Các tòa nhà như trung tâm thương mại và khách sạn nằm đầy quanh đó.
Dựa theo chỉ dẫn của Thor, Kamijou đi tới ga ra đỗ xe nằm gần tòa nhà không cửa sổ.
Tuy nhiên…
“Nếu Anti-Skill hay một vài kẻ còn phiền phức hơn nhìn thấy chúng ta và chúng ta buộc phải chạy, chúng ta chẳng thể làm được gì. Chúng ta cần tách ra và gặp lại ở chỗ hẹn,” là lời chỉ dẫn của Thor.
Nhưng Kamijou không hề biết gì về kế hoạch của Thor. Nếu Thor bị tóm, Kamijou sẽ chẳng biết phải làm gì tiếp.
“Nếu chuyện đó sảy ra, tôi sẽ tìm cách liên lạc với anh. Sau đó anh có thể tự làm mọi chuyện.”
Kamijou chỉ ước gì anh ta nói với cậu phải làm gì ngay từ đầu.
Kamijou sống ở Quận 7, nhưng cậu không hề quen thuộc với khu vực gần tòa nhà không cửa sổ. Rất nhiều cửa hàng nằm ở đây, nhưng cậu chẳng có lý do nào phải đi xa như vậy chỉ để mua mấy thứ nhu yếu phẩm hàng ngày. Cậu có thể mua tất cả mấy thứ đó ở những cửa hàng gần ký túc.
”Mình chả biết phải gọi khu này là ngăn nắp hay tẻ nhạt nữa,” Kamijou thì thầm khi nhìn xung quanh.
Khu này gồm đầy cửa hàng bán nhu yếu phẩm hàng ngày hay để giải trí, và thoạt nhìn thì chẳng có gì bất thường cả. Tuy nhiên, màu của các bảng hiệu và ánh sáng đều đồng bộ. Nói một cách đơn giản, khu này được sắp xếp sao cho không gây mỏi mắt cho mọi người.
Nghe thì có vẻ đơn giản, nhưng việc trang trí hoàn toàn phụ thuộc vào việc chủ sở hữu thích làm gì với tài sản của mình. Việc đồng bộ cả khu vực rộng lớn như vậy là rất hiếm. Phải cần đến sức mạnh khủng khiếp mới đủ để lấn át tất cả các sở thích cá nhân.
Trong trường hợp này, sức mạnh đó là quá rõ ràng.
Chủ tịch ban giám đốc Thành Phố Học Viện.
Nhiều khả năng những hợp đồng ngoài sáng chỉ là phần nổi của tảng băng trôi và chiều cao của các tòa nhà được điều khiển theo một cách nào đó mà có thể hoàn toàn kiểm soát dòng người đi qua khu này. Và nó được hoàn thành theo cách không thể nhận ra khi chỉ nhìn thoáng qua.
“Ga ra đỗ xe… Ga ra đỗ xe…”
Kamijou có thể dễ dàng định vị nó nhờ bản đồ GPS trên điện thoại cậu, nhưng xét trên những việc sắp làm, cậu không cảm thấy cần thiết phải dùng một dịch vụ có thể khiến bên thứ ba xác định rõ địa điểm của mình.
Và vì thế Kamijou đi loanh quanh nhìn vào các bản hiệu một cách kín đáo đủ để không thu hút quá nhiều sự chú ý.
Đột nhiên, cậu nghe thấy một giọng nói từ phía sau.
“Tên khốn kiếp!! Ra là anh ở đây!!”
“?”
Đó là giọng con gái.
Khi Kamijou quay đầu lại với khuôn mặt mơ hồ, cậu thấy một cô gái với mái tóc nâu ngắn mặc bộ đồng phục danh giá của trường sơ trung Tokiwadai.
Cô ấy là Misaka Mikoto.
Hay chính xác hơn, là một kẻ nhìn giống cô ấy.
Khi cô thấy mặt cậu, cô dậm mạnh chân và tiến lại gần cậu.
“Sao anh không ở trường chuẩn bị cho Ichihanaransai hả? Và tôi nghe nói anh bị bắt bởi Anti-skill. Anh đã làm gì hả!? Thêm nữa anh trở về Thành Phố Học Viện từ Hawaii bằng cách quái nào thế!?”
Kamijou thở dài.
Và rồi lắc đầu.
“Thor, tôi phát ngán với trò đùa của anh rồi.”
“Cái gì? Thor???”
“Dừng lại đê! Đây đâu phải là lúc để làm việc này? Hơn thế nữa chính anh là người nói chúng ta nên tách ra và gặp lại ở điểm hẹn mà!!”
“Từ từ đã, tôi muốn lời giải thích cho tất cả mấy chuyện khác nữa, nhưng trước tiên anh đang nói về cái quái gì thế?”
Cô gái có vẻ hoàn toàn bối rối, nhưng Kamijou hoàn toàn không bận tâm.
Cậu ung dung vươn tay ra và chạm vào thân trên của cô như thể cậu đang đẩy cô gái.
Chính xác hơn, cậu chạm vào giữa ngực cô gái.
“Cá-cá-cái gì!?”
“Ờ ờ, phá hủy ảo giác, PHAG, PHAG.”
“Đừng có rút ngắn một cách vô nghĩa vậy nữa! Và anh nghĩ anh đang chạm vào đâu thế hả!?”
“Thôi nào, không phải là tôi muốn chạm vào thứ như thế này!!?”
“Thứ như thế này…!!!???”
“Đừng có làm việc vô nghĩa như là khiến nó trở nên thật như vậy chứ. Mà làm thế nào anh làm được vậy?”
“Ch-ch-chúng không phải đệm lót!!”
Mikoto bị bỏ lại, run rẩy với biểu cảm vỡ vụn bởi vô số cảm xúc và toàn thân cô đỏ rực nên.
Kamijou tảng lờ cô và bắt đầu rời khỏi.
“Tôi nghĩ dành thời gian vui đùa cũng là chuyện tốt, nhưng nhớ đến đúng điểm hẹn đấy Thor. Tôi không thể làm gì nếu anh không ở đó.”
Bởi cậu ta đến trước, Thor vẫy vẫy tay khi thấy Kamijou Touma tiến vào ga ra đỗ xe.
“Này, Cậu đến muộn. Sợ bị theo dõi à.?”
“Không , đó là vì tôi phải đối phó với cái trò đùa của anh. Mà thật ra, sao anh đến trước tôi được vậy?”
“Cái gì?”
Thor nhìn đầy khó hiểu, nhưng Kamijou không nhận thấy.
Part 5
Kamijou Touma cầm một cặp ống nhòm bằng một tay.
Tòa nhà không cửa sổ nằm ở trung tâm Quận 7. Tòa nhà khổng lồ đó có thể nhìn thấy rõ ràng từ gara đỗ xe.
Sau khi Thor xác nhận rằng Kamijou đã đến, cậu ta lặn mất tiêu và một lần nữa bỏ mặc Kamijou tại đó. Có vẻ như cậu ta cần phải chuẩn bị gì đó.
Mặc dù là pháo đài của chủ tịch Thành Phố Học Viện, tòa nhà không cửa sổ cũng không quá cao so với xung quanh. Các tòa nhà như khách sạn hay trung tâm mua sắm mọc lên khắp xung quanh nó. Kamijou đang ở trên tầng 5 của gara đỗ xe, tựa vào lan can nơi ngăn xe rơi khỏi tầng.
Một chiếc xe tải nhỏ vượt qua sau lưng cậu, đi xuống chân dốc.
Cậu nhớ lại những lời nói trước đó của Thor.
“Như tên gọi, tòa nhà không cửa sổ không hề có cửa sổ hay bất kỳ loại lối vào cũng như lối ra nào khác. Nó hoàn toàn phong kín. Thậm chí cả nước lẫn không khí đều không thể lọt vào, chứ đừng nói là một con người. Tia X hay sóng radio cũng không thể đi qua. Nó như thể một chiến hạm không gian đâm ngược từ dưới đất lên vậy.”
Vậy thì họ định làm gì?
Câu trả lời vô cùng đơn giản.
“Vậy nếu chúng ta muốn cứu Fräulein Kreutune thoát khỏi tòa nhà đó, lựa chọn duy nhất là đục một cái lỗ trên tường. Và đó chính xác là việc ta sẽ làm.”
Một chiếc xe tải nhỏ nữa đi qua người Kamijou. Và không chỉ thế, xe nối đuôi xe chạy xuống chân dốc.
“Mọi việc chúng ta làm từ giờ phút này sẽ phải theo đến tận cùng. Mọi thứ đều cần thiết cho việc phá hủy bộ giáp của tòa nhà không cửa không thể phá hủy đó. Đừng quên điều đó.”
Khi nhìn qua ống nhòm, Kamijou sử dụng cánh tay còn lại để lôi chiếc điện thoại ra.
Cậu nhìn theo chiếc xe tải đầu tiên, giờ đã xuống dưới mặt đất.
Cậu bấm dãy số được đưa từ trước để gọi Thor.
“Chiếc xe tải đầu tiên đã tới vị trí.”
“Đương nhiên, tôi dùng camera và bộ điều khiển để lái chúng. Đó không phải là việc tôi bảo cậu làm. Mọi thứ xung quanh như thế nào.”
“Không có ai ở gần tòa nhà không cửa cả. Đúng như anh dự đoán.”
“Tốt… Nhưng để chắc chắn, hãy quan sát đến khi mọi thứ đều sẵn sàng. Camera trên ghế lái không thể nhìn quá xa. Tôi cần tầm nhìn từ trên cao.”
“Nhân tiện, thứ gì chất trên mấy cái xe đó vậy?”
“Cậu sẽ thấy sớm thôi. Và đừng mất cảnh giác. Tất cả xe tải sẽ vào vị trí sau khoảng 10 phút nữa.”
Kamijou nhìn quanh bằng chiếc ống nhòm và thấy những chiếc xe tải đỗ gần tòa nhà không cửa sổ.
Cậu chẳng hề thấy dấu hiệu gì của người mà Thor lo ngại.
Không những không hề có người thường nào đi bộ qua khu này, mà cả những thành viên Anti-Skill cũng không thấy đâu.
“Nơi này phòng ngự lỏng lẻo một cách bất ngờ.”
“Đó là bởi bộ giáp đó quá mạnh. Thêm nữa cũng chẳng có lối vào hay lối ra. Ngay cả khi có nhân viên bảo vệ, họ cũng chẳng biết phải bảo vệ nơi nào,” Thor bình thản đáp lại. “Và quan trọng hơn, cử người gác sẽ làm tăng nguy cơ những lính gác đó sẽ phải bội hay kẻ nào đó sẽ giả dạng một trong số họ.”
“Có thể chúng ta không làm được, nhưng liệu có ai đó có thể phá hủy mặt đất xung quanh tòa nhà và khiến nó sụp đổ?”
“Không có một sơ đồ chính thức nào của tòa nhà, nhưng móng của tòa nhà không cửa sâu 15 mét dưới mặt đất và chiếm khoảng diện tích khá lớn. Móng tòa nhà bao phủ một khoảng tầm 3 ki lô mét theo mọi phương. Nó còn có vô số cột chống đâm sâu vào lòng đất, vậy nên chẳng thể nào khiến tòa nhà đó sập cả. Ít nhất thì , chôn một quả bom nguyên tử là không đủ.”
Trong lúc đó, năm hay sáu chiếc xe đã đỗ lại sát tòa nhà không cửa sổ.
“Mọi thứ đã vào vị trí. Bên đó thế nào?”
“Chẳng gì thay đổi. Tôi chẳng thấy ai hết.”
“Hiểu rồi. Vậy bắt đầu thôi.”
“Bắt đầu cái gì?”
Cậu không nhận được câu trả lời.
Thay vào đó, Thor hành động.
Đột nhiên, tất cả xe tải đỗ cạnh tòa nhà không cửa nổ tung.
“!?”
Ngay cả ở khoảng cách này, cơn chấn động vẫn đủ mạnh để thổi bay cậu xuống đất. Chiếc ống nhòm và điện thoại rơi khỏi tay cậu và trượt dài trên mặt đất. trong khi thấy ngọn khói đen bốc lên từ dưới, Kamijou bật dậy, túm lấy chiếc điện thoại.
“Anh đang làm cái quái gì thế!?”
“Cậu không thấy à? Tôi cho chúng nổ tung. Tôi không muốn làm vậy sẽ khiến mình khó chịu sau đó, lên tôi muốn tránh việc khiến người thường dính vào vụ nổ.”
“Đừng có giỡn.” Kamijou nhặt ống nhòm, đứng dậy với đôi chân run rẩy, và nhìn quanh. “Việc anh vừa làm thì tốt chỗ nào chứ!? Chính anh là người bảo tôi tòa nhà không cửa sổ có thể chịu cả một vụ nổ hạt nhân? Anh chỉ gây ra thiệt hại cho mấy tòa nhà và cửa hàng xung quanh thôi. Và vụ nổ như thế là quá đủ để rung vỡ cửa kính và gây thương tích cho người bên trong!!”
“Ơ đệt. Tôi không nghĩ đến chuyện đó. Không biết liệu có ai bị thương không.”
Thor đã sử dụng camera bên trong xe tải để thu thập thông tin khu vực này trong khi điều khiển chúng từ xa. Vụ nổ đã thổi bay chúng, nên cậu ta chẳng thể nào thấy được chuyện gì đang diễn ra.
Đó là lý do Kamijou tức điên lên va đưa ra tuyên cáo.
“Đúng như tôi nghĩ. Tôi không biết anh chất cái gì lên mấy chiếc xe đó, nhưng nó là không đủ để phá hủy lớp bảo vệ của tòa nhà có thể chống lại cả một vụ nổ hạt nhân. Kế hoạch của anh đã thất bại!!”
“Lớp bảo vệ đó được gọi là Pháo đài Tính toán. …. May thay, mọi việc đúng như tôi dự tính. Bước đầu tiên của kế hoạch đã hoàn thành.”
“Cái gì?”
“Đừng lo về nó và quay lại đây nào. Kế hoạch giải cứu Fräulein Kreutune vẫn đi đúng hướng. À, tôi đã gửi bản đồ vào điện thoại cậu. Theo tuyến đường ghi trên đó để trở lại. Nếu không cậu sẽ bị bám đuôi. Nếu chuyện đó xảy ra, tôi sẽ không ra gặp cậu. Hiểu chứ?”
Part 6
Phép màu đã xảy ra.
Kumokawa Seria hồi sinh!
“Ồ, gì đây, gì đây? Kẻ ốm yếu này đã bị kéo ra ngoài bởi không khí lễ hội rồi ư?” Cô gái đang đi bộ trên đường thốt lên.
Lời bình luận đó là của Kumokawa Maria, một cô gái với bộ đồ hầu gái kì lạ với hai màu vàng và đen trông như một con ong hay biển báo đường sắt giao đường cái vậy [2]. Cô chắc hẳn đang chuẩn bị cho Ichihanaransai như bao học sinh khác bởi cô đang mang một thùng chứa đầy thực phẩm.
Trùng hợp thay cô lại là em gái của Seria.
Người chị gái của cô mặc bộ đồng phục trường lỗi mốt và đang gãi mái đầu đen tuyền một cách đầy khó chịu trong khi chẳng tỏ ra ảnh hưởng chút nào bởi lời bình luận của cô em gái.
“Không, chị vẫn chưa hoàn toàn trở lại. Chỉ là mọi người cứ ầm ĩ lên về việc đã đến lượt chị.”
“Chị đang nói về cuộc thi sắc đẹp tổ chức bởi vô số trường trong Ichihanaransai ấy hả? Chị là người chịu trách nhiệm mặc bộ đồ bơi sốc nhất đó hả? Cỡ G khốn kiếp! Nó còn lớn hơn trước nữa hả!?”
“Chị chẳng tham gia cuộc thi sắc đẹp nào hết. Oa..oáp… Vai trò của chị là đứng phía sau màn, nên chị chẳng hề thích nổi bật quá. Và tham gia mà làm gì? #5 phiền phức đó kiểu gì cũng dùng sức mạnh của ả để khống chế số phiếu.”
“Chị đang muốn nói là mình không hề nổi bật hả? Vậy còn bao nhiêu mị hoặc mà chị chưa tung ra thế hả?”
Không thể theo kịp với sự kích động của Maria, Seria mơ màng rụi mắt.
“Chị nghĩ đó chỉ là do sự khác biệt về vòng ngực mà thôi.”
“ Đừng có mà coi thường em với cái vẻ mặt thiếu ngủ ấy! Cỡ G khốn kiếp! Những kẻ có quá nhiều luôn luôn quá ngạo mạn y như việc trúng xổ số sẽ thay đổi con người ta như thế nào…”
“Đúng, nhưng sẽ có gì đó hoàn toàn sai lầm với một thế giới mà để mấy cô nàng ngực phẳng coi thường những cô gái ngực bự.”
“Một số thông tin ngoài lề đây. Vào thời Hy-lạp không có áo ngực, vì thế ngực phẳng biểu trưng cho địa vị xã hội. Ngực bự sẽ sớm bị xệ và chả ai muốn nhìn nó cả.”
“Đúng, nhưng nó không còn áp dụng cho thời đại này nữa. Em xử sự cứ như ngực phẳng là chân lý, nhưng những tác phẩm như Tượng thần Vệ Nữ thành Milo hiển nhiên khiến mọi người nghĩ em ít ra cũng cần mặc cỡ tối thiểu ngay cả vào thời đó. Sau cùng thì, chẳng phải rất tuyệt nếu có bộ ngực để phàn nàn về việc khó chọn đồ bơi như thế nào sao?”
“Em đã từng phàn nàn như vậy trước kia… Nhưng vì lí do hoàn toàn ngược lại.”
“Ô, vậy sao?”
Có một chút mất tập trung trong giọng Kumokawa Seria bởi cô thực sự không muốn nhìn vào cái hòm thư trong thiết bị cầm tay của mình. Nó chắc hẳn lại đầy ắp những vấn đề khó chịu về Thành Phố Học Viện.
Thật ra thì, đèn báo tin mới vẫn nhấp nháy ngay cả lúc này. Thành phố chắc hẳn lại đang trong tình huống nguy hiểm nào đó.
(À, mình chưa từng đưa ra thông báo chính thức nào về việc làm việc trở lại, vậy nên mình có thể tảng lờ chúng.)
“Công việc” của cô là làm bộ não cho một lão già trong ban giám đốc. Cô sẽ đưa ra ý kiến và giải pháp cho những vấn đề khó khăn. Tuy nhiên cô không hẳn là ưa thích công việc này. Hoặc là ít nhất, cô không hề thích có một suất ăn lớn trong nhà khi không hề đặt hàng.
Do vậy, cô cố hết sức dời ánh mắt của mình khỏi đống rắc rối ấy.
“Em gái bé bỏng à, về Kihara Kagun mà em yêu quý đến mức chảy máu mũi…”
“E-em không có chảy máu mũi. Em tự biết kiềm chế!!”
“Dù sao thì, em nghĩ sao nếu Kihara Kagun ấy tuyên bố rằng hắn ta là kẻ cuồng ngực phẳng và từ chối tất cả những ai có vòng ngực trên cỡ B? Giả sử lời tuyên bố ấy được đưa ra với sức công phá đủ để tạo ra tiếng ‘bùm’ thật to.”
“…” Kumokawa Maria nghĩ về khoảng thời gian của cô với người thầy giáo cũ khi người ấy còn là Người chăm sóc Học sinh. “E-em không muốn anh ấy chấp nhận em như vậy. Nó sẽ khiến lòng tự tôn của em bị đả kích đến mức mất luôn niền tin vào loài người.”
“Em thấy đó? Nên tiếp tục cố gắng nhé, cô nhóc.”
“Cố gắng? Nhưng em chẳng biết em có thể làm gì ngoài làm mấy việc mà trông rõ là mê tín cả.”
“Đừng lo, em còn chưa phát triển hoàn toàn. Em vẫn có tố chất ẩn sâu trong người giống như trong mấy bộ shounen manga ấy. Thứ gì đó tương tự thế.”
“Này, đồ cỡ G chết tiệt! Đừng có tỏ vẻ với bộ mặt hả hê như thế!!”
Tất cả các bà chị gái đều có khả năng nhẹ nhàng gạt sự tức giận của cô em gái qua môt bên.
Kumokawa Seria đưa tay che miệng, ngáp một hơi dài, lau đi vệt nước trên khoé mắt, và đột nhiên nhận ra một chuyện.
“Nhân tiện, chị có một câu hỏi nghiêm túc cho em đây. Có thật là em đã yêu Kamijou Touma khi ở Đông Âu đúng không? Nếu vậy thì hãy sẵn sàng cho bộ phim tình cảm lãng mạn sến súa 100% nào.”
“Đ-đó rõ ràng là một lời bôi nhọ nhân cách!! Chị nghe tin đồn đó ở đâu!?”
Part 7
Điểm gặp mặt mới là tầng hầm của một trung tâm thương mại gần tòa nhà không cửa sổ. Nó không hẳn nằm trong tòa nhà đó mà là ở góc ngoài chỗ máy bán nước.
Màn đêm bị phủ bởi màu đỏ rực từ những chiếc xe tải đỗ gần đó. Có người đã tới mượn thiết bị cứu hỏa của trung tâm mua sắm bởi một cái vòi cứu hỏa đã nối với van bơm trên tường.
Lẫn trong vài kẻ xem đám cháy từ xa, Thor lại gần máy bán nước với cốc cà phê trên tay. Cậu nở nụ cười nhẹ khi thấy Kamijou Touma.
“Đất nước này không có tí cà phê nào ra hồn à?”
“…Nếu anh không thích thì đừng có mua,” Kamijou nói đầy khó chịu. “Quan trọng hơn, tự giải thích đi. Anh đã làm khá là hoành tráng đấy, nhưng chẳng tạo được vết xước nào lên tòa nhà không cửa cả. Anh lại nói đó là thành công. Chính xác thì anh đang làm cái quái—“
Thor đưa ngón trỏ lên miệng để cắt đứt lời Kamijou.
Và rồi cậu thì thầm, “Hãy nói khi ta di chuyển. Có lý do để tôi không thể đưa ra lời giải thích thích đáng về kế hoạch của mình.”
“…”
Kamijou và Thor bắt đầu rời khỏi đám đông đang theo dõi vụ nổ.
“Đầu tiên, mấy kẻ đứng đầu Thành Phố Học Viện đã tạo ra một mạng lưới giám sát cho phép chúng có thể quan sát tất cả mọi thứ ở tất cả mọi ngóc ngách trong thành phố. Nó khiến tôi không thể giải thích trọn vẹn kế hoạch.”
“Anh nói về những chiếc vệ tinh và rô bốt an ninh hả.”
“Tôi không rõ có bao nhiêu dự án chạy song song trong thành phố này, nhưng chúng là không đủ để theo dõi toàn bộ các góc chết. Tôi nghĩ phải có vài mạng lưới giám sát sử dụng vài không nghệ bẩn thỉu hơn mà công chúng không biết tới.”
Mạng lưới giám sát đó thực chất là các máy thu thập thông tin tí hon đã khuếch tán ra cả Thành Phố Học Viện. Nhưng chỉ có một số nhỏ những người như Accelerator và Tsuchimikado Motoharu biết tới sự tồn tại của chúng.
“Nhưng,” Thor tiếp tục, “dù công nghệ đó là gì, chúng ta không phải những kẻ duy nhất không thích chúng luôn luôn tồn tại quanh người… Và vì thế ta có những nơi như thế này.”
Nói vậy, Thor mở cách cửa kim loại ở dưới chiếc cầu vượt. Nó trông như nơi để chứa các công cụ dọn vệ sinh, ngoại trừ việc nó còn một cánh cửa khác phía trong. Cánh cửa dẫn vào một hành lang dài, lạnh lẽo.
Kamijou nhíu mày khi nhòm vào cái hành lang tối mù chỉ được rọi sáng bởi mấy ánh đèn lờ mờ.
“Gì đây?”
“Nó thuộc về Freshmen. Hay đúng hơn, nó là căn cứ bí mật của tổ chức thuộc vùng tối đã tạo ra chúng. Để hoàn thành các mục tiêu bí mật, chúng cần địa bàn để thực hiện các hoạt động đặc biệt. Đây là một trong những nơi như vậy. Nó là một điểm mù trong mạng lưới giám sát của Thành Phố Học Viện. Và thêm nữa nó lại nằm ngay trên móng ngầm của tòa nhà không cửa sổ.”
Tuy nhiên, Thor và Kamijou không làm các việc chuẩn bị như Freshmen đa từng làm. Họ đã biến mất khỏi mạng lưới giám sát, vậy nên sẽ có ai đó được cử đến để tìm hiểu không lâu sau đó.
Họ chỉ có thể sự dụng khu vực này trong khoảng 20 phút.
“Anh đến từ bên phép thuật, vậy tại sao anh còn hiểu rõ về thành phố hơn cả dân bản địa như tôi?”
“Freshmen là một đối thủ tiềm năng của Gremlin. Chúng tôi cần tìm hiểu kĩ về chúng. Hơn nữa, chúng tôi còn có nguồn thông tin tuyệt hảo về thành phố.”
“?”
“Bersi. Hay Kihara Kagun, anh ta từng là một nghiên cứu viên ở Thành Phố Học Viện,” Thor giải thích trong khi đi dọc theo hành lang.
Bersi.
Kihara Kagun.
Người đàn ông ở trung tâm của cuộc hỗn loạn trên Thành phố Baggage. Kamijou Touma đã được dẫn đến Thành phố Baggage bởi người đàn ông đó để “dọn dẹp” giùm anh ta.
Thor cười và nói, “Thổi bay mấy cái xe tải cũng là nhờ sự trợ giúp của Bersi.”
“Anh nói gì thế? Tôi tưởng anh ta đã ch—”
“Đã từ rất, rất lâu, Bersi đã nung nấu ý định trả thù một nhà nghiên cứu tên Kihara Byouri,” Thor nói, ngắt lời cậu. “Và anh ta tính đến cả việc đánh với ả ta ở nơi nào đó ngoài Thành phố Baggage. Bởi luôn có khả năng anh ta sẽ đối đầu với cô ta tại Thành Phố Học Viện, anh ta tạo sẵn vài mánh lới trước khi rời thành phố. Tôi nghĩ cậu có thể gọi đó là cửa sau.”
“…”
“Tới nơi rồi, vào đi.”
Thor mở cánh cửa kim loại cuối hành lang và mời Kamijou cứ như thể đây là nhà mình vậy. Bên trong là một căn phòng nhỏ và không có vật dụng gì cả. Một ổ cắm điện và một sợi cáp internet được gắn trên tường.
Thor kéo chiếc thiết bị trong túi áo ra và nối vào dây cáp.
“Lớp bảo vệ tòa nhà không cửa sổ có thể chịu một đòn trực diện từ bom nguyên tử. Nhưng nó không đơn giản chỉ do Pháo đài Tính toán quá cứng. Nếu cậu xây một căn nhà cao tầng bằng vật liệu quá cứng, nó sẽ bị nứt trong động đất bởi chẳng có cách gì để rung động thoát ra.”
“Vậy nó làm thế nào?”
“Nó dùng sóng điện từ hay tia cực tím để tính toán đợt chấn động sắp tới và sau đó các tấm giáp di động triển khai các rung động tối ưu. Nói một cách đơn giản, 2 chấn động triệt tiêu lẫn nhau. Đó là lý do thật vô nghĩa nếu cố gắng đánh bại nó chỉ đơn thuần bằng việc đọ sức mạnh. Đương nhiên, nó có cả các phương pháp khác chống lại tất cả các phản ứng hóa học cũng như nhiệt độ.”
Khi thiết bị cầm tay đã kết nối, Thor băt đầu làm gì đó. Kamijou nhòm vào màn hình nhưng chẳng hiểu gì khi tất cả những gì cậu thấy là vô số dòng dầy đặc số liên tiếp xuất hiện. Màn hình hiển nhiên không thiết kế cho người bình thường.
“Nhưng cùng lúc, Pháo đài Tính toán cũng không hoàn toàn vô địch. Nếu bộ não nhân tạo không thể hoạt động, một vụ nổ trực tiếp là đủ thể đào một cái hố trên tường.”
“Nhưng năng lượng của tòa nhà không cửa được cung cấp từ phía trong đúng không?”
“Đúng, thế nên chúng ta không thể gây quá tải điện,” Thor thừa nhận ngay tức khắc. “Và thế nên ta phải thực hiện việc này theo hướng khác. Đó là lý do tôi cho nổ tung mấy cái xe tải. Nói một cách đơn giản, tôi thu thập thông tin khi Pháo đài Tính toán loại bỏ tác động của vụ nổ để tính toán “đặc tính” của cỗ máy. Sức mạnh và hướng của các vụ nổ đều khác nhau.”
“…Ta có thể làm gì nếu biết những “đặc tính” ấy?”
“Chúng ta sẽ tính toán một sóng chấn động mà bộ giáp đó không thể hoàn toàn loại bỏ. Nếu chúng ta ra một đòn tấn công vào chỗ đó, ta có thể mở một lỗ ở tòa nhà mà ngay cả bom nguyên tử cũng không thể phá hủy.”
“Tôi nghi ngờ anh có thể tính toán ra chỉ với việc sử dụng máy tính dân dụng?”
“Và đó là tại sao tôi để công việc nặng nề đó cho những chiếc máy tính to hơn.” Thor nhẹ nhàng vung vẩy chiếc máy cầm tay khi màn hình vẫn hiển thị các dòng số liệu với tốc độ điên cuồng. “Cậu có nhớ cửa sau của Bersi... hay đúng hơn, Kihara Kagun mà tôi đã nói qua? Anh ta cài vài tài khoản truy cập vào các siêu máy tính ở vào cơ sở nghiên cứu. Tôi đang để chúng thực hiện việc tính toán. Tất nhiên chúng đều bị chặn lại sau khi ta dùng chúng lần này, cũng như địa điểm này vậy.”
Sau khoảng 15 phút, kết quả được hiển thị trên màn hình.
Họ đã có phương trình để vượt qua Pháo đài Tính toán không thể phá hủy đang bảo vệ tòa nhà không cửa sổ.
Với nó trong tay, Kamijou Touma và Thần Sấm Thor tiến hành bước tiếp theo của kế hoạch.
Part 8
Kamijou và Thor đi lại trong Thành Phố Học Viện sử dụng tàn dư của các cơ sở nghiên cứu đã tạo ra Freshmen, một tổ chức nằm trong bóng tối của thành phố.
Họ mang túi sách với đầy công cụ điện. Chúng đều là đồ Thor trộm về.
“Chủ tịch ắt hẳn sẽ dựa vào độ chính xác của mạng lưới thông tin cá nhân của mình cùng với Pháo đài Tính toán. Bởi chúng chẳng bao giờ phản bội hắn, hắn ta còn tin chúng hơn cả con người. Nhưng chẳng có hệ thống nào là hoàn hảo cả. Nếu chúng ta có thể lại gần tòa nhà không cửa sổ mà không để hắn ta phát hiện ra, ta có thể gây ra đòn chí mạng lên hệ thống an toàn của hắn.”
“…”
“Hử? Không phải lo. Tôi không quên mục đích của chúng ta. Ta đến đây để giải cứu Fräulein Kreutune. Nhưng đừng quên rằng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc cho đến khi ta thoát khỏi tòa nhà không cửa. Thật ra, giấu cô ta khỏi lực lượng chiến đấu Gremlin và nhóm Ollerus có khi mới là phần khó nhất. Nếu ta lòng vòng ở đây, ta có thể bị đánh bởi tất cả các bên. Thật lòng mà nói, thật là khó chịu khi ta không thể làm gì thêm, nhưng đây không phải lúc để đòi hỏi.”
Kamijou và Thor dừng lại trước cái thang đã dựng sẵn lên tường.
Khi nhìn thẳng lên, cậu có thể thấy một miệng lỗ tròn.
“Đây là ống cống à?”
“Nó dẫn thẳng ra cạnh bức tường của tòa nhà không cửa. Nhưng một khi ta rời khỏi đây, mạng lưới tình báo của gã chủ tịch chắc chắn sẽ tóm được chúng ta một lần nữa. Thêm nữa nhiều khả năng hắn ta đã bắt đầu điều tra về những cửa sau của Kihara Kagun. Nếu hắn ta phát hiện ra việc ta đang tính toán nhờ các siêu máy tính, hắn ta sẽ làm bất cứ việc gì để ngăn cản.”
“Anh nghĩ khoảng bao lâu nữa thì chuyện đó xảy ra?”
“Mười đến hai mươi phút. Nhưng thế là đủ rồi. Chúng ta sẽ mở được một cái lỗ trên Pháo đài Tính toán này.”
Kamijou kiểm tra lại đống dụng cụ trong túi.
Một khi họ leo lên cầu thang và mở miệng cống, sẽ không thể quay lại.
Cậu phải hoàn toàn nhận thức rõ điểm ấy trước khi tiếp tục.
“Đi thôi.” Kamijou nói.
“Vậy mới đúng chứ.”
Có mối liên hệ nào giữa Kamijou Touma và Fräulein Kreutune?
Nó không quan trọng.
Sau cùng thì….
Họ không chọn con đường đó để tìm kiếm lời cảm ơn của bất kỳ ai.
Họ chỉ đơn giản là cứu giúp những ai cần sự giúp đỡ.
Part 9
Bữa tối hôm đó là mizutaki.[3]
“Thịt gà sẽ có vẻ nhiều hơn khi ta ăn lẩu”, Yoshikawa Kikyou nói trong khi cố gắn cái bình ga di động vào cái bếp ăn mini trên tay mình.
Chuyên môn của cô là dược phẩm, công nghệ gen, và các công nghệ khác liên quan đến nhân bản vô tính, và cô đã từng làm việc trong dự án quân sự Radio Noise.
Cô sống trong một căn hộ dành cho giáo viên, nhưng nó không mang tên cô. Cô đang sống với một thành viên Anti-Skill mà cô quen.
Đen đủi thay, hiện tại cô đang thất nghiệp.
Tình cờ thay, một vài kẻ ăn bám khác ngoài cô cũng sống trong căn hộ này.
Ví dụ như, có một cô nhóc tên Last Order khoảng chừng 10 tuổi đang vung vẩy tay cầm có hình dáng giống chiếc Nunchuk khi đang nhảy nhót trên ghế.
“Ôooooo!! Cô không thể có Bạch Tuyết được, Misaka Misaka đưa ra lời tuyên bố! Misaka chẳng thấy bằng chứng gì về việc Bạch Tuyết sẽ hạnh phúc bên cạnh hoàng tử, Misaka Misaka nói—!!!!!!”
“Ok, đến giờ ăn tối rồi.”
“Misaka vừa mới chơi đến phần hay, Misaka Misaka phản đối! Giao tiếp là một phần rất quan trọng trong một game online, thế nên ta không thể đăng xuất vào thời điểm xấu được, Misaka Misaka giải thích điều cơ bản!!”
“Nhưng danh sách bạn bè của nhóc chỉ toàn là Misaka và Misaka. Chẳng phải đó chỉ là hình thức cao cấp hơn của chơi một mình thôi sao?”
Yoshikawa Kikyou nhìn đầy thắc mắc khi cô nhớ tới trò nhập vai đang chơi bởi các siêu năng lực quân sự được sản xuất hàng loạt và tháp điều khiển của họ.
Thêm nữa, đồ họa kiểu truyện cổ tích cùng hiệu ứng sao và trái tim thoạt nhìn khá đẹp mắt, nhưng nhìn kỹ hơn thì 7 chú lùn đang sử dụng nông cụ như cuốc và rìu để đập hoàng tử trên lưng một chú ngựa trắng. Yoshikawa tự hỏi liệu có phải trò chơi làm theo mô típ một cuộc khởi nghĩa không nữa?
“Này,” Yoshikawa nói với tên Level 5 tóc trắng, mắt đỏ đang nằm trên chiếc ghế vuông góc với chiếc ghế mà Last Order đang nhảy nhót trên đó.
Tên cậu ta là Accelerator.
Như cái nạng hiện đại đặt cạnh đó và cái vòng điện quanh cổ thể hiện, cậu không ở trạng thái hoàn hảo, nhưng kể cả vậy, câu vẫn là kẻ mạnh nhất với danh hiệu #1 của Thành Phố Học Viện.
Nhưng cùng lúc…
“Tôi chẳng thể nào đối phó nổi với con bé. Cậu là người giám hộ của cô ta, xử lý đi.”
“… Cần quái gì phải làm vậy? Nếu ta bắt đầu ăn, con nhóc đó sẽ tự khắc tham gia thôi. Để con nhóc thấy bị ra rìa còn tốt hơn là nịnh nọt hay ra lệnh cho nó.”
“Cậu đúng là hiểu con bé nhỉ.”
“Cô muốn ăn đấm vào mặt hả?”
Phớt lờ ánh mắt trừng trừng của Accelerator, Yoshikawa Kikyou gắn chặt bình ga vào cái bếp mini. Cô vặn van hai hay ba lần để kiểm tra đến khi thấy nó tạo ra một vòng lửa màu xanh.
Một cô gái tên Misaka Worst(ánh mắt xấu xa, ngực bự) cũng ăn bám ở đây, nhưng cô ta là một cô nàng ngỗ ngược yêu thích cuộc sống về đêm, nên cô hầu như không về nhà vào bữa tối.
#1 nhíu mày khó chịu và hỏi, “Chủ căn nhà biến đâu rồi?”
“Aiho đang đi tuần trên đường bởi an ninh đã được thắt chặt trong tuần này. Lệnh giới nghiêm đã tạm thời bị hủy bỏ do Ichihanaransai.”
“…Thế cô thì làm gì?”
“Tập trở thành một người vợ!!... hay tôi muốn nói thế, nhưng thời nay người vợ cũng có một công việc và việc nhà được chia đều.”
“Đó mãi chỉ là ý tưởng mà thôi.”
“Cậu thì khác gì mà nói tôi,” Yoshikawa nói đầy khó chịu. “Nhưng đúng là tôi không thể sống thế này mãi được. Không như mấy đứa nhóc các cậu, tôi sống trong thế giới của người lớn, một khoảng trống trong cuộc đời thực sự là một điều tệ hại.”
“Cô tìm được việc ở đâu chưa?”
“Chưa, nhưng tôi đang chuẩn bị.” Yoshikawa tóm lấy môt cái phong bì khổ A4 từ mặt đất và vung vẩy nó. “Tôi được mời làm giảng viên đặc biệt của một trường đại học về khoa học. Mặc dù chỉ là tạm thời. Tôi có thể kiếm chút tiền và chuẩn bị những gì cần thiết để quay trở lại trường đại học.”
“Tại sao?”
“Tôi muốn trở thành một giáo viên, nhưng không liên quan đến di truyền học. Tôi không nghĩ mình có thể thành cô giáo chủ nhiệm ở một trường học nào đó, nhưng sẽ ít khó khăn hơn nếu làm Người chăm sóc Học sinh … Thậm chí không cần chứng chỉ giáo viên cho việc đó. Có vẻ như họ thậm chí còn thuê cả người bình thường từ các công ty..Hm?”
Yoshikawa đột nhiên sững lại.
Cô đang chuẩn bị nồi lẩu, nhưng giờ cô nhìn quanh, đi vào bếp và lọi lọi quanh trạn.
“Chúng ta không còn hành tươi. Ừ thì, ta vẫn có thể ăn mizutaki mà không có nó.”
“Ồ!!!”
Yoshikawa nghe thấy một tiếng ồn lớn.
Nó phát ra từ Last Order khi cô nhóc vừa tạm nghỉ sau khi hội đồng hoàng tử cưỡi ngựa trắng bởi nhóm 7 người và trộm vương miện cũng như áo choàng của anh ta.
“Misaka có thể đi mua giùm!! Misaka Misaka tuyên bố!!”
“Người giám hộ, xử lý đi.”
“Đừng có đùn hết sang cho tôi…”
Last Order không phải con rối lập trình để thích làm việc vặt. Cô nhóc rõ ràng là thích ra ngoài và ngắm Thành Phố Học Viện về đêm cũng như thưởng thức thế giới hoàn toàn khác biệt trong giai đoạn chuẩn bị cho Ichihanaransai.
“Nhưng không phải cậu là người kiểm soát con bé tốt nhất à? Thật lòng mà nói, tôi đôi lúc chẳng thể hiểu nổi lý do của con bé nữa.”
“Tối kiểm soát con nhóc? Cô đang nói cái quái gì thế? Cô nói như thể tôi cũng là một thằng nhóc như con nhỏ đó vậy.”
“Ok, giờ thì đưa tiền cho Misaka nào! Misaka Misaka nói trong khi chìa tay ra!!!”
“Hừm… có thể là con bé kiểm soát cậu. Chà, dù sao đi nữa, cậu vẫn là người gần gũi nhất với con bé.”
“…Đôi lúc tôi có cảm giác cô muốn ai đó đến giết mình. Cô không bao giờ nghĩ đến hậu quả khi thốt ra mấy câu bình luận mỉa mai đó hả?”
“Misaka nóiiiiiiiiiiiii!!”
“Nghĩ về việc đó, cậu định làm gì trong suốt Ichihanaransai? Tôi đoán chắc cậu lại đi loanh quanh cùng cô nhóc.”
“Cô nói “đoán chắc” là ý gì hả?”
“…”
Accelerator và Yoshikawa Kikyou đột nhiên nhận ra rằng tiếng thét của Last Order mà còn to hơn cả còi báo động đã biến mất.
Họ nhìn quanh và chẳng thấy một ai. Cửa trước chỉ khép hờ do một chiếc dép bị kẹt ở khe cửa và đôi giày nhỏ nhất thường ở trước cửa đã biến mất.
Yoshikawa Kikyou chống tay lên hông, nhẹ nhàng ray trán bằng tay còn lại, nhắm một mắt và thở dài.
Sau đó cô nói, “Giải quyết đi, người giám hộ.”
“Ô, khốn kiếp!!”
Part 10
Miệng cống được mở ra.
Đầu tiên là một cái túi chứa đầy công cụ điện được đẩy lên, sau đó Kamijou Touma xuất hiện trong màn đêm.
Thor hét từ đằng sau.
“Nhanh lên! Ta chỉ có 10 tới 20 phút thôi!!”
Họ đang ở ngay cạnh tòa nhà không cửa sổ. Khi Thor còn chưa kịp leo lên khỏi miệng cống, Kamijou đã chạy vội tới sát bức tường của tòa nhà không cửa sổ. Cậu dùng bút đỏ vẽ một vòng tròn lớn lên Pháo đài Tính toán.
Bởi nó có thể chịu cả một vụ nổ hạt nhân, cậu đã nghĩ hẳn nó phải cứng như kim cương, nhưng khi cậu chạm bằng ngòi bút, cảm giác giống như chạm vào một tấm cao su dày vậy. Có thể bởi nó tạo ra để phân phối lại hay để chấn động thoát ra hơn là ngăn chặn chúng.
Hay….
Có lẽ Pháo đài Tính toán chỉ trông có vẻ mềm dẻo bởi các sóng dịch chuyển trong nó và nó thực chất tạo bởi nguyên liệu cứng như kim cương.
(Thor nói nó có cả khả năng kháng lại chất hóa học và nhiệt độ cao…. Thứ này chắc là không có các thiết bị nano phủ ngoài đâu nhỉ?)
Kamijou quay lại và hét.
“Tôi đánh dấu rồi!”
“Chuẩn bị máy khoan đi!! Tôi đã chèn mô hình chấn động tính toán dựa trên các lỗ hổng do Kihara Kagun để lại rồi!!”
Thor cũng đã chuẩn bị thiết bị điện từ trong túi của mình. Nó trông giống một khẩu súng máy, nhưng có một mũi khoan lớn lắp ở vị trí nòng súng. Không phải nó giúp mở một lỗ chỉ với một phát “đâm”, mà công cụ này sẽ phá hủy bức tường với hàng trăm hay thậm chí hàng nghìn chấn động lặp đi lặp lại.
Giữ chặt máy khoan, Kamijou trượt cục pin Li-ion mà Thor ném cho xuống đáy như thể nó là một băng đạn.
Thor cầm một chiếc máy khoan tương tự và nói, “Ấn mũi khoan vào tường theo đường kẻ cậu vừa vẽ. Sau đó chỉ việc bật công tắc. Nó sẽ khởi động máy khoan. Tiếp tục giữ công tắc ngay cả khi bức tường bắt đầu xuất hiện vết nứt. Chỉ nhả ra khi mũi khoan đã ngập hết vào trong tường và bắt đầu lại với điểm tương tự gần đó trên vòng tròn, hiểu rồi chứ?”
Kamijou và Thor ấn mũi khoan vào điểm góc ba giờ và chín giờ trên vòng tròn và đè vào công tắc.
Một âm thanh ầm ĩ phát ra từ bức tường.
Vai của Kamijou nhận một cơn đau âm ỉ khi máy khoan đập vào vai cậu lặp đi lặp lại, nhưng cậu có thể thấy đầu mũi khoan thật sự đi sâu vào bộ giáp được cho là không thể bị phá hoại của tòa nhà không cửa sổ.
Không hề phóng đại khi gọi đây là khoảnh khắc lịch sử.
Ngay cả Accelerator, Level 5 mạnh nhất của Thành Phố Học Viện, cũng không thể gây ra sự phá hoại như vậy.
“Nó đã đi sâu vào!!”
“Nhưng tốc độ quá chậm, cứ đà này thì tôi không chắc ta đã kịp mở một cái lỗ!!”
Thêm nữa, tiếng ồn to hơn Kamijou dự kiến.
Thor vừa mới cho nổ tung vài chiếc xe tải để thu thập dữ liệu. Lính cứu hỏa chắc hẳn vẫn làm việc ở khu vực này.
“Họ sẽ nhận ra việc này!! Nếu lính cứu hỏa thấy chúng ta, họ sẽ cố ngăn cản!! Chúng ta không thể hoàn thành trong khoảng 10 đến 20 phút nếu điều đó xảy ra!!”
“Lính cứu hỏa không thể nghe thấy do còi báo động của họ. Họ sẽ không thể nhận ra chúng ta dễ dàng vậy đâu!! Vấn đề thực sự ở đây là bộ giáp này tinh quái hơn tôi dự kiến. Khốn kiếp, sao nó vẫn cứng thế này sau khi ta đã tính toán tất cả chứ!?”
Kamijou nghe thấy tiếng động cái gì đó bị phá vỡ.
Thor tặc lưỡi, dừng máy khoan và kéo nó ra khỏi bộ giáp. Cái múi khoan đã bị gãy đôi.
“Tôi sẽ thay mũi khoan mới!! Cậu cứ tiếp tục đi. Ta không thể để mất thêm thời gian nữa!!”
“Anh có mang đồ thay thế không!?”
“Tôi mang đủ phụ kiện để thay thế toàn bộ cái máy khoan trong trường hợp một cái bị hỏng. Nhưng nó có nghĩa là ta chỉ có 1 cái mũi khoan thay thế thôi. Đừng làm gãy cái của cậu!!”
Không những một phần của kế hoạch không như dự tính, giờ họ còn gặp phải tai nạn bất ngờ nữa. Kamijou càng ngày càng thấy bất an.
Liệu mọi chuyện sẽ kết thúc như vậy ư?
Đây là tòa thành của chủ tịch, người đứng đầu Thành Phố Học Viện. Liệu họ có sai lầm khi thách thức Pháo đài Tính toán đang bảo vệ nó?
Nhưng ngay cả thế, quay đuôi lại và chạy cũng không làm tình hình khá hơn.
Hiển nhiên cách duy nhất để thoát khỏi tình huống này là tiếp tục tiến tới.
Kamijou cảm thấy lý do này giống như của một kẻ đánh bạc sau khi thua liên tục, nhưng cậu chẳng nghĩ được gì tốt hơn bất kể cậu cố gắng suy nghĩ thế nào đi nữa.
Kamijou cố gắng đè nén cảm giác bất an trong mình và tiếp tục ấn sâu mũi khoan vào trong.
Sau khi tạo ra lỗ ở góc 3 và 4 giờ trên vòng tròn cậu vẽ, cậu tiếp tục với góc 5 giờ. Nhưng đó là lúc có chuyện xảy ra.
“…Cái gì?”
Đầu tiên, Kamijou nghĩ chuyện gì đó đã xảy ra với máy khoan cậu đang cầm. Một tiếng ồn mới và khá kỳ lạ lẫn trong tiếng ồn của máy khoan.
“Thor! Có gì đó không ổn. Tôi nghĩ mũi khoan của tôi cũng gãy rồi!! Máy khoan của anh vẫn chưa sửa xong à!?”
Nhưng Thor không trả lời.
Kamijou hét lại lần nữa trong khi vẫn hướng mặt về phía Pháo đài Tính toán.
“Thor!!”
Kamijou quay lại để xem tại sao Thor không trả lời.
Thor lẽ ra phải ngồi sửa chiếc máy khoan bị hỏng , nhưng thay vào đó cậu ta đang cúi sát xuống và nhìn lên bầu trời. Mắt cậu ta mở rộng. Có vẻ như cậu ta đang cố nhìn gì đó phía trên màn đêm.
Không.
Cậu ta không chỉ cố nhìn.
Thor thực sự phát hiện ra gì đó đang tiến lại đây từ bầu trời. Thứ gì đó đã đảo lộn toàn bộ kế hoạch trước đó và khiến cậu ta quên hẳn mục đích của họ là phá hủy Pháo đài Tính toán.
“…Không hay rồi.”
“Gì thế!? Cái máy khoan của tôi bắt đầu phát ra những tiếng động kỳ lạ!! Tôi chẳng biết gì về máy khoan cả, thế nên đưa cái của anh sau khi đã thay mũi khoan đây!! Anh có thể kiểm tra cái của tôi để xem nó hỏng—!!”
“Không!! Cái máy khoan của cậu chẳng làm sao hết!! Tiếng động đó là của một nhóm vũ khí không người lái của Thành Phố Học Viện đang tiến lại đây!!”
Vô thức, Kamijou rời tay khỏi công tắc máy khoan.
Chấn động lên vai cậu biến mất và tiếng ồn dừng lại.
Tuy nhiên, cậu nghe thấy tiếng ồn đang tiến lại như tiếng ồn của máy khoan. Và hiển nhiên tiếng ồn này không xuất phát từ mũi khoan.
Ánh sáng đỏ và xanh nhảy nhót trên bầu trời đêm, nhưng có vẻ Thor nhìn thấy chi tiết hơn chỉ những đốm sáng.
“Chúng hẳn là phiên bản đơn giản hóa của phiên bản Six Wings. Theo cách đặt tên, tôi đoán chúng là Four Wings. Chúng có vẻ còn cơ động hơn sau khi loại bỏ các phần thừa.”
“Anh đang nói về cái gì thế?”
“Trực thăng chiến đấu không người lái. Chúng sử dụng vũ khí sóng âm thanh để ngăn cản bất kỳ kháng cự nào của con người và dùng súng máy cùng tên lửa để kết thúc mục tiêu. Nó là loại khủng khiếp nhất mà cậu có thể nghĩ tới!!”
Số đốm sáng họ nhìn thấy không chỉ là một. Tuy vậy , ngay cả một chiếc cũng đủ là án tử cho Kamijou. Cậu hoàn toàn bất lực trước loại vũ khí không dính líu gì đến siêu năng lực.
“Chúng đều không người lái đúng không!? Không có ai trên đó cả! Thor! Anh không thể làm gì bằng phép thuật của mình à!?”
“Tôi có thể, nhưng ta không có thời gian chơi với chúng!! Thêm nữa, tôi không muốn Gremlin hay Ollerus phát hiện ra. Nếu chúng ta không thể phá vỡ Pháo đài Tính toán, tất cả sẽ là công cốc. Càng mất nhiều thời gian,nguy cơ kế hoạch bị đổ bể lại càng cao. Ta không có thời gian để đối phó với chúng!!”
Họ không thể chẳng làm gì và để bắn, nhưng họ cũng không có thời gian để đối phó với kẻ địch.
Lối thoát của họ đã hoàn toàn biến mất.
Theo tốc độ hiện tại, Kamijou và Thor sẽ không thể giải cứu Fräulein Kreutune và sẽ bị bắn thành từng mảnh. Con đường họ đang đi dẫn thẳng tới kết cục tồi tệ nhất và chẳng có chút hi vọng nào.
“Thor, nếu không thể xử lý được đám trực thăng đó, ta cần rút lui.”
“Nhưng ta sẽ mất cơ hội giải cứu Fräulein Kreutune khỏi đó! Ta không thể sử dụng cơ sở ngầm của Freshmen lần nữa và chấn động đánh vào điểm mù của Pháo đài Tính toán sẽ bị sửa chữa !! Ta không thể có cơ hội khác như thế này nữa!!”
“Kế hoạch của anh đã thất bại! Nếu ta bị giết ở đây, sẽ không còn ai muốn giải cứu Fräulein Kreutune nữa!!”
“Một khi Gremlin hay Ollerus triển khai hành động bắt lấy Fräulein Kreutune, chúng ta sẽ thực sự không còn cách nào xen ngang nữa. Và cô ta sẽ không có số phận tốt đẹp bất kể bên nào bắt được cô ta!!”
“Khốn kiếp!!” Kamijou chửi thầm và tiếp tục ấn nút khỏi động máy khoan một lần nữa.
Nhưng họ không thể nghĩ ra ý tưởng gì vào lúc này.
Tình huống đã thay đổi và họ chẳng còn con bài nào trên tay. Kamijou và Thor chỉ có thể lê lết bằng tất cả những gì mình có cho đến khi tình huống vượt qua ngưỡng chịu đựng.
Và…
Khoảnh khắc đó đã đến.
Kamijou nghe thấy tiếng động lạ và lần này nó thực sự phát ra từ hướng chiếc máy khoan trên tay cậu. Nó là tiếng nứt chạy dọc trên một miếng kim loại cứng.
Cậu nghĩ đó là tiếng mũi khoan đã gãy như Thor vừa nãy.
Nhưng cậu đã nhầm.
Một vết nứt khổng lồ chạy dài dọc bức tường tòa nhà không cửa sổ.
Vết nứt phía trên vòng tròn mà Kamijou đã vẽ bằng bút đỏ.
Sự phá hoại có vẻ như mở rộng mãi mãi.
Nó tạo một hình vuông hoàn hảo với đường chéo hơn 10 mét.
Pháo đài Tính toán không thể bị phá hủy đã bị phá vụn dọc theo một đường mà hiển nhiên là nhân tạo. Mất đi bộ phận đỡ, bức tường khổng lồ đổ sụp ngay trước mặt Kamijou.
“Cái gì…!?”
Kamijou buông cái máy khoan và hốt hoảng nhảy vội sang bên để tránh bức tường. Mảnh vỡ của bức tường bị bẻ cong, sụp đổ và phá hủy cái máy khoan vẫn còn nằm trong đó. Phần còn lại của bức tường đổ rầm xuống đất và thổi bụi bay đầy trời. Pháo đài Tính toán được cho là không thể bị phá hủy, lên chắc hẳn bụi là tự mặt đất phía dưới.
(Vết nứt đó không đến từ mũi khoan của chúng ta. Nó trên cả nhưng gì ta mong đợi. Vậy cái gì gây ra việc đó? Mình nghĩ bức tường có thể kháng lại cả bom nguyên tử ngoại trừ những chấn động đã được tính toán dựa trên lỗ hổng do Kihara Kagun tạo ra!)
Không gì ngoài máy khoan của họ có thể gây ra phá hoại cho bức tường từ phía ngoài. Và Kamijou không nghĩ lớp bảo vệ yếu ớt đến mức để vài vết nứt tạo ra bởi sự suy yếu của vật liệu.
Vậy…
Liệu sự phá hoại nhân tạo đó đến từ bên trong?
Và nếu vậy….
Bởi ai?
“…”
Thor nhìn chằm chằm vào màn bụi.
Cậu ta nhìn chằm chằm vào khoảng không gian lờ mờ bên trong tòa nhà không cửa sổ qua cái lỗ trên Pháo đài Tính toán.
Ai đó đứng ở phía trong.
Đó là ai?
Kamijou và Thor có thể nghe thấy tiếng bước chân của người đó ngay trước họ. Nhưng đó không phải âm thanh khô khan của giày hay da hay ủng. Âm thanh đó mềm hơn, giống như ai đó đặt chân lên một cái bàn kính. Chắn hẳn người đó đang đi chân trần dù là ai đi nữa.
Làn da của người đó tiếp xúc với lớp không khí phủ đầy bụi bên ngoài.
Người đó bước ra khỏi tòa nhà.
Đó là một người phụ nữ, khá cao. Cô ta cao gần 2 mét. Mái tóc bạc phủ dài tới tận mắt cá chân, đầu cô ta cúi thấp khiến mái tóc che phủ hoàn toàn khuôn mặt. Cô ta mặc bộ đồ trông như làm từ một lớp vải tổng hợp mỏng. Nhưng có vẻ cô ta không bận tâm về việc mình trông ra sao. Đồ lót của cô hiển hiện rõ ràng thông qua lớp vải mỏng tang, nhưng cô ta chẳng hề quan tâm. Làn da trắng khiến cô ta trông giống một cô nhóc tuổi teen, nhưng thật khó để đoán tuổi của cô ta.
Ở một mức độ nào đó, cô ta trông không hề giống một nhân loại.
Cô ta không hề có yếu tố phi nhân loại nào như sừng hay cánh. Nếu cậu bị hỏi cái gì về cô ta không giống nhân loại, Kamijou không thể đưa ra câu trả lời rõ ràng. Tuy nhiên, có gì đó rõ ràng tách biệt ở cô ta mà khó có thể diễn tả bằng lời. Chẳng ai cảm thấy kỳ lạ khi thấy làn da bóng loáng của một cô nhóc tuổi teen ở nhà tắm hơi. Tuy nhiên, đó sẽ là chuyện hoàn toàn khác nếu chính cô gái đó được tìm thấy trong một kim tự tháp cổ đại. Bản thân cô ta chẳng có gì sai, nhưng có vẻ có gì đó rõ ràng không phù hợp ở không khí xung quanh cô.
(Cô ta là ai… ?)
Kamijou tự hỏi trong lòng.
Và rồi cậu tự hỏi tại sao cậu không nói ra câu hỏi của mình.
Sau đó cậu nhận ra cậu cảm thấy như thể đang đối diện với một con thú ăn thịt vừa thoát ra khỏi lồng giam. Cậu muốn tránh gây ra bất kỳ sự khiêu khích nào trước khi cậu hiểu chuyện gì đang xảy ra.
(Cô ta bước ra từ tòa nhà không cửa sổ… vậy có thể cô ta là người đứng đầu thần bí của Thành Phố Học Viện? Liệu đây có phải là chủ tịch …?)
Nhưng Kamijou Touma đã đoán lầm.
Hoàn toàn quên về giới hạn thời gian 10-29 phút và những chiếc trực thăng chiến đấu không người lái đang lại gần, Thor nhìn ngây vào người phụ nữ.
“…Fräulein…Kreutune…?” Cậu ta thì thầm.
Ngay sau đó, người mà Thor gọi tên liếc mắt nhìn cậu ta qua khe hở của mái tóc bạc.
Cô nghiêng đầu sang bên như thể cố gắng tìm ra lời giải cho một câu hỏi nào đó.
Và sau đó…
Một âm thanh kỳ là bật ra từ môi của Thor và cậu ta ngã gục xuống nền đất với một vệt chất lỏng đỏ sậm.
Kamijou hoàn toàn không thể hiểu nổi việc gi đang diễn ra mặc dù đứng nhìn ngay cạnh đó.
Ngay cả khi đó là một đòn tấn công bí ẩn và kể cả nó hoàn toàn bất ngờ đi nữa, một thành viên chính thức của Gremlin, nhóm đã gây ra vô số hỗn loạn trong Thành phố Baggage, đã bị gục ngã chỉ bởi một đòn.
Có vẻ như Thor đang cố di chuyển tay và chân khi bị gục ngã trên nền đường, nhưng cậu ta nhanh chóng đạt đến giới hạn. Cậu ta chỉ có thể cố gắng khiến ngón tay run rẩy khe khẽ. Nó giống như con côn trùng đang cố gắng di chuyển cái chân đã gần như bị xé ra.
“Thor!!” Kamijou hét lên trong vô thức và chạy vội về phía chàng trai.
Nhưng cậu chẳng thể làm gì.
Cậu đã chuyển sự chú ý của Kamijou sang mình. Chỉ điều đó đã là một lỗi lầm nghiêm trọng.
Không như Thor, người phụ nữ thậm chí còn không thèm nhìn về phía cậu.
Kamijou Touma nghe thấy tiếng bóp nghẹt phát ra từ phổi mình, và việc tiếp theo mà cậu biết, là tầm nhìn của cậu bị đảo lộn.
Giữa dòng 3
Hồ sơ dự phòng đặt biệt quản lý các sự cố #4431119
Các vấn đề về việc giữ Fräulein Kreutune.
Mục tiêu hàng đầu là giữ ảnh hưởng của người được đề cập phía trên ở mức tối thiểu bởi cô ta sẽ trở thành trở ngại cho Kế hoạch liên quan đến Thành Phố Học Viện và cả thế giới. Tuy nhiên việc giết cô ta đã được chứng mình là vô cùng khó khăn do bản chất của cô ta. Bởi vậy, kế hoạch của chúng ta là giữ cô ta trong một cái hộp như một con mèo để khiến ảnh hưởng của cô ta bên ngoài cái hộp giảm đến mức tối thiểu.
Vấn đề áp lực nhất trong kế hoạch này sẽ được trình bày cụ thể dưới đây.
Động lực đằng sau cô ta là sự tò mò khi thực tế đối lập với mộng tưởng. Do vậy, ta phải ngăn cản cô ta tò mò về thế giới bên ngoài. Bởi cô ta không thể bị giết dù ta làm gì với cô ta, cô ta sẽ tiến tới vật thể, tình huống, địa điểm hay con người mà cô ta thích bất kể điều đó sẽ phá hủy cơ thể cô ta ra sao.
Cô ta đang được giữ trong một chiếc hộp không thể bị phá hủy trong Pháo đài Tính toán, nhưng bản chất của cô ta khiến nó tối đa cũng chỉ là một cái nhà tù lỏng lẻo.
Biện pháp hữu hiệu nhất là để cô ta bao bọc bởi bóng tối hoàn toàn và im lặng hoàn toàn để xóa bỏ bất kỳ điều gì có thể khiến cô ta tò mò.
Cô ta không hề có nhận thức về việc thích hay không thích.
Cô ta sẽ trưng bày đủ loại tò mò tới bất cứ thứ gì thu hút sự chú ý của cô ta bất kể việc đó là tốt hay xấu cho mục tiêu.
Một khi bị bịt kín trong hộp, ngay cả một tia sáng, sóng, hay âm thanh nhỏ nhất cũng sẽ khiến sự tò mò trỗi dậy trong cô ta. Trong khi một hay hai tai nạn rời rạc không gây nguy hại gì , bất kể kích thích nào kéo dài trên một phút đồng hồ đều đặc biệt nguy hiểm.
Chúng ta phải chắc chắn không có bất kỳ thay đổi nào ảnh hưởng đến môi trường của cô ta.
Một khi cô ta hoạt động, cô ta hẳn sẽ sử dụng các suy nghĩ siêu tốc của mình để tạo ra một phương thức thoát ra khỏi Pháo đài Tính toán.
Đồng thời, một khi cô ta tìm được cách thoát ra khỏi Pháo đài Tính toán, không một biện pháp thông thường nào có khả năng giết chết hay ngừng cô ta lại.
Nếu cô ta được giải phóng vào Thành Phố Học Viện với cả cách thức tấn công và phòng thủ, cô ta được coi là mối nguy hiểm mức độ đỏ.
Ghi chú
Cendrillon:Tên gốc của cô bé lọ lem