Phần 3
Kamijou Touma đang bị kẹt trong một sức nặng quái dị.
Không gian này giống như một chiếc kén hình thoi vậy. Cậu không thấy được bất cứ thứ gì giống ghế cả, nhưng cậu chắc chắn có thể cảm nhận được lưng mình đang bị hút chặt vào lưng ghế. Mà cũng không có bất kỳ sợi dây an toàn nào.
Bên trong cái khoang này trông mượt mịn không tì vết.
Cậu không tìm được bất cứ cửa sổ hay nắp gì.
Hiển nhiên, cậu đang kiểm soát con robot này chỉ với cái thiết bị di động trong tay mình.
Tuy nhiên, sự đơn sơ của khoang lái không phải là một tính năng của bất cứ robot cụ thể nào như Temjin hay Raiden. Nó chỉ đơn thuần do Kamijou là một con gà mờ chưa biết cách thiết lập cụ thể mà thôi. Nếu cậu muốn, thì cậu có thể thiết kế nó như xe tăng hay buồng tiêm kích cũng được. Một số người thậm chí còn đặt cả bàn shogi hay những con rối treo hai bên như các phím tắt cho một số thao tác. Nói ngắn gọn, không gian buồng lái có thể được hiệu chỉnh tùy ý chỉ cần có nỗ lực.
Dĩ nhiên, “nỗ lực” hiện không hợp Kamijou lắm.
Nếu chỉ cần cái thiết bị di động này cũng ổn, thì hoàn toàn không có gì tốt hơn được.
(Vậy… đây là Temjin?)
Cậu nhìn quanh cái khoang lái để làm màu.
Rồi cậu lại nhìn xuống cái màn hình trong tay mình và thấy tên ở ngay trên đó.
(Thế các người vừa ném tôi vô đại một con robot nào đó mà không cho chọn như mấy game đối kháng cổ điển luôn hả? Ôi không, chết tôi rồi. Hình như hồi mới đăng ký máy mình có ấn bậy vô cái biểu tượng nhỉ? Nãy giờ quên béng mất.)
Thở dài một hơi.
Tựa người vô chiếc ghế vô hình (Thế ngoài thực mình cũng cảm giác thế này à?), cậu bắt đầu thắc mắc.
(Cơ mà…)
Vẫn đang ngồi trong khoang lái, cậu ngọ nguậy mấy ngón tay chút, vẫn đăm chiêu nghĩ.
(Nó hoạt động thế nào ấy nhỉ? Có thực là nó kết nối được tất cả giác quan chỉ với một cái kính VR không ta?)
Nếu như cậu chỉ đơn thuần đang nhìn các hình ảnh đa cạnh qua tấm kính, không đời nào các giác quan lại như bị tách khỏi cơ thể xác thịt được. Có thể đây là một ví dụ hơi quái lạ với một học sinh của Đô thị Học viện, nhưng nó gợi lên một cảm giác “hồn lìa xác” cho cậu.
“Mà, thế nào chẳng được. Vui là chính.”
Dù sao chăng nữa, được lái một con robot khổng lồ này cũng thật đúng là mãn nguyện. Đô thị Học viện chắc cũng tạo được những nguyên mẫu với công nghệ của họ thôi, nhưng một nam sinh trung học bình thường như Kamijou sẽ chẳng bao giờ có cơ hội lái thử một con. Giấc mơ không dành cho người nghèo bạn ạ. Có thể cậu vẫn chưa sẵn sàng tâm trí cho lắm, nhưng nếu cậu có thể chơi thỏa đáng thì, quẩy lên nào!
Và.
Dòng suy nghĩ tích cực đó dường như đã trở thành một tính hiệu.
Ánh sáng tràn vào trong chiếc kén đen kịt. Tầm nhìn của cậu rộng mở 180 độ về phía trước. Những hình ảnh đang được truyền tải lên tường của cái buồng con thoi này. Tuy nhiên cảm giác như bản thân bức tường đã trở nên trong suốt vậy.
Điều khiển vũ khí ở tất cả các khớp nối nghe có vẻ phức tạp lắm, nhưng thực sự cái di động trên tay cậu là tất cả những gì cậu cần.
Cậu tưởng tượng vị trí của những nút mà ngón tay cậu cần đặt lên.
Bàn tay cậu siết lấy cái máy và cậu dần hòa mình vào thành một bánh răng trong bộ máy vĩ đại.
(Coi nào… đây là? … Đứng, đứng lên được không t,… wah, đứng lên được rồi!!)
Cậu kiểm tra chuyển động của các khớp tay chân con Virtuaroid và các âm thanh thanh trầm vang vọng khắp nơi. Cảm giác nó giống như các lớp vải tổng hợp co giãn và thu hẹp lại thì đúng hơn là các bánh răng hay xi lanh máy móc. Cơ bắp nhân tạo… Phải rồi, cậu mang máng nhớ lại, kết hợp với những thông tin thu được từ một con robot tỉa cây ven đường mà cậu từng gặp trước kia.
Vật thể hình cầu phục vụ chức năng trọng tài đang trôi trên trời ở xa xa, và một khuôn viên thi đấu hình vuông đã được gói gọn lại sau các bức tường sáng rực.
Một cửa sổ pop up hiện ra ở góc màn hình, tránh vướng tầm nhìn cậu. Có vẻ đó là một dạng video chat và trên đó hiện ra khuôn mặt một cô bé.
“Yahoo, xin chào người dùng Touma. Lilina đã được khởi động thành công. Cậu đã bỏ mặc tôi trong xó lâaaau lắaaam từ hồi đăng ký rồi đó nha và tôi đã phát ngán phải ngủ lắm rồi.”
“Hả, á, thế là thế nào? Ai gọi tôi à!? Tôi đã chấp thuận đâu!”
“Ui chà. Từ thuở bình sinh giờ mới phải mở mục hỗ trợ lên ha? Và để tôi nói nghe nè, đây không phải một cuộc gọi từ bên ngoài. Tôi là Lilina – AI hỗ trợ được cài sẵn trên thiết bị của cậu. Rất hân hạnh được gặp. Tôi cũng sẽ giúp cậu trong trận.
Index xem chừng cũng đã sẵn sàng rồi.
Con Virtuaroid ở xa xa kia là… Bal-Bados, cậu nghĩ vậy. Trông nó tương đối là gầy, và thay vì cầm vũ khí trên tay thì bản thân chính cánh tay của nó đã là hai khẩu pháo. Nhưng phần giáp phía hông thì lại như bộ váy ngắn và bộ giáp trắng kéo dài ra sau từ trên đầu, tạo nên một hình thể gì đó khác quen thuộc.
“Này là Index luôn ha. Siêu nhỉ? Có thể tinh chỉnh đến mức đó cơ à?”
“Đấy cũng là một cách thưởng thức trò chơi đó. Sử dụng tính năng phân tích chất liệu và cậu có thể tạo ra bất cứ một tổ hợp vật chất nào trên trái đất. Tôi sẽ chỉ dẫn cho cậu sớm thôi, nhưng quả thực hiếm lắm mới thấy một robot nguyên mẫu đấy.”
Cậu quan sát lại con Bal-Bados đã qua hiệu chỉnh thêm một lần nữa. Con Virtuaroid trắng buốt này chỉ to cỡ vừa khi so với con Fei-Yen mảnh mai và Dordray cục mịch cậu thấy trên mấy tấm áp phích, nhưng thế cũng khó tương tượng được cách chuyển động của nó hơn. Thay vào hai lòng bàn tay là hai họng pháo, nhưng thế nó sẽ tấn công từ xa hay bắn giáp mặt mình đây?
Cách thức chuyển động của nó cảm giác cứng nhác kỳ lạ, nhưng có lẽ nó là do người chơi là Index thì đúng hơn là do con Virtuaroid. Cậu sẽ không có chút ngạc nhiên gì đâu nếu con bé nghĩ Virtuaroid như mấy con rối điều khiển bằng dây hơn là những vũ khí hay máy móc thứ thiệt.
(Mà có lẽ mình cũng vậy).
Con Temjin mà Kamijou Touma đang lái cũng chỉ là hàng trung bình và hiển nhiên cũng khó đoán trước được nó sẽ chọn chiến thuật nào. Nó là hình mẫu tiêu chuẩn chỉ số đồng đều đúng kiểu nhân vật chính. Nó là dạng nhân vật trong game đối kháng mà có thể sử dụng cả đánh xa và đánh gần cũng như có con trỏ chuột nhấp sẵn lên đó ở mỗi màn hình chọn nhân vật.
Vũ khí chủ lực trong tay phải của nó… một thanh kiếm?
“Đây là [Sleipnir], vũ khí chính của Temjin. Nó sẽ đổi chế độ cho hợp với hoàn cảnh, nên nó cũng rất đa dạng, có thể là kiếm cận chiến [Tốc Vũ Kiếm] hay súng trường tầm xa [Hỏa lựu Trung tính].”
Lilina liến thoắng hướng dẫn.
Kamijou đang mải nghe thì có một cuộc gọi khác.
Không nói cũng biết, đấy chính là Index.
“Touma, thật vô nghĩa nếu anh không nghiêm túc chiến đấu.”
“Chẳng phải thế là hơi quá với một con gà còn lơ tơ mơ như anh à? Mà, trông cũng vui, nên thử sức chút luôn nhỉ.”
Với một dòng thông báo “sẵn sàng”, Virtuaroid của cậu tự do lao ra trận.
Và kết quả được định đoạt tức thì.
Phần 4
Sau một tràng âm thanh inh tai nhức óc đầy tàn nhẫn, Kamijou Touma đã bị đập cho hồi tơi tả.
Phần 5
“…”
“Ừ…ừm, Touma? Toumaaa?
Cuộc gọi thoại kết nối với cái buồng con kén rất mượt, nhưng Kamijou vẫn đang đăm chiêu nhìn vào hư vô, ôm chân thui thủi ngồi trong xó.
“Nà, anh phí thời gian quá nha. Nếu anh chưa tắt máy thì chúng ta chơi thêm mấy trận luôn nào.”
“…”
Kamijou vẫn bơ vơ như thể hồn lìa xác cậu thật mất rồi.
Tuy nhiên.
“Nào, dậy đi nào. Em đã nhẹ tay với anh rồi đấy.”
Và hai chữ kia khiến Kamijou Touma thấy nhột vô cùng.
Hai bờ vai cậu run bần bật, hồn bất chợt lại về với xác, và cậu lẩm bẩm nói.
“Lilina đúng không nhỉ.”
“Uồi, uồi. Gì thế Touma? Cậu cho tôi nghỉ phép được chưa?”
“Tôi nhờ một việc được không?”
Này chưa được.
Cậu cần thêm chút nhiệt.
Cậu cần AI của mình thổi lửa cho cậu.
“Hãy chửi tôi như một thằng th-….”
“Thằng thất bại!! Thằng phế vật vô dụng chết tiệt! Cậu không có tí tẹo gì phẩm chất cả. Ái chà. Tôi cứ nghĩ rằng mình sẽ được thoát khỏi kiếp ngủ đông chán phát ngán khi cậu chịu rớ tới Virtual-On, nhưng coi nào tôi đã tìm thấy cái thùng rác di động nào đây. Đời sao nó nhọ!!”
Lilina coi chừng cũng là một AI khá cao cấp.
Cô ấy đã hoàn thành mệnh lệnh còn tốt hơn cả gì mong đợi, và Kamijou có thể cảm nhận được ngọn lửa đang bùng cháy lên từ trong con tim.
“Đúng, đúng rồi. Quả không sai…”
“?”
“Tôi không thể viện cớ đây chỉ là một trò chơi hay chơi cho vui được. Đúng, tôi đây không thể nào lại ôm chân khóc chỉ sau một thất bại cỏn con được!! Tôi không biết con bé đã chơi được bao lâu rồi và tôi có lẽ chỉ vừa với vô game được 10 phút, nhưng còn gì là danh dự nếu tôi không thể khiến Index phải lu loa khóc!!!”
“Oa… cậu đến với Virtual-On theo cách tiêu cực thật đấy. Mà, trong trò này thì miễn cậu vui tức là cậu đã chiến thắng.”
Kamijou đặt ngón cái của mình lên trên nút bấm.
Cậu đống ý lời thách thức đấu lại từ Index.
Và sau đó…
“Lilina.”
“Sao?”
“Nói tôi nghe tất cả những gì tôi cần biết về Virtual-On nào. Tôi cần phải làm gì để đập tan điệu cười trên mặt con bé kia đây!?”
“Heh heh heh. Tôi thích ánh mặt của cậu rồi đấy.”
Lilina tinh quái cười trên khung thoại.
Hai người họ đối mặt với “thiên địch” ngay trước mắt.
“Cái thú của Virtual-On là trở nên mạnh hơn sau mỗi thất bại. Nên đừng từ bỏ. Tôi không biết cô ta đã chơi trò này được bao lâu, nhưng chúng ta sẽ tiếp tục thách thức cô ấy hàng chục, thậm chí hàng trăm lần để thu hẹp khoảng cách đó trong thoáng chốc!!”
“Phải, đúng rồi. Chỉ thế thôi đúng không? Tôi không cần thiên chỉ nào hay một cây thánh kiếm cắm trên bệ đá đâu nhỉ? Tất cả chỉ là vấn đề kinh nghiệm thôi hả!? Vậy thì quẩy nào. Tôi nhất định sẽ đạt tới đẳng cấp của Index!!! Cứ đợi đấy, anh sẽ khiến em phải bật khóc sau khi anh dễ dàng đạp đổ cái ngôi báu vương giả mà em đã gầy dựng lên!!”