Nữ sơ hiền hậu Orsola Aquinas cầm một con dao lớn trong tay.
Nhưng đó không phải con dao mà cô mượn từ kẻ canh gác tháp London. Con dao làm bếp thường ngày của cô có cảm giác thân thương hơn nhiều.
Nếu dùng sai cách, nó có thể lỡ tay tước đi sinh mạng ai khác.
Sau khi xả vòi rửa con dao, cô lại đặt nó lên chiếc thớt như thường lệ.
“Giờ thì.”
Với lấy tấm tạp dề ưa thích đang đặt trên chiếc ghế ngay gần, cô mặc hai dải dây lên vai, vòng dải khác qua lưng rồi buộc lại ngang hông thành một nút nơ khít nịt. Thế là xong khâu chuẩn bị. Tu trang nữ sơ có sẵn có một cái mũ, nên cô không cần phải đội gì thêm lên đầu. Cây thánh giá trên ngực cô thì là một vật quý giá. Đó là tâm nguyện gắn gửi từ bao người đã phải dấn thân vào nguy hiểm tại Nhật Bản xa xôi. Cô thả nó vào sau cái tạp dề để tránh nó bị vẩy bẩn.
(Tiếc là giờ chẳng phải lúc tiệc tùng, nhưng để nguyên liệu hỏng hết cũng phí. Mình cần phải làm chút đồ ăn đêm để giúp những người khác hết sức mình.)
Một vài miếng giấy ghi nhớ được dính lên trên tủ lạnh với nam châm. Một trong số chúng ghi lại một tin nhắn được vội vã viết, nhắn họ tụ hội về Bảo tàng Anh quốc, chính đó là nơi mà Agnese, Lucia, và bao nhiêu người khác đang chờ.
Orsola chẳng thể đứng trên tiền tuyến chiến đấu, nhưng cô không muốn nghĩ rằng mình vô dụng.
Con người sống cũng cần ăn ngủ nghỉ. Nếu cô có thể giúp họ được ở khoản này thì có thể cô cũng giúp bọn họ chiến đấu hiệu quả hơn.
(Ngay lúc này đây, chẳng có gì mình làm được ngoài nấu ăn cho họ, nhưng có lẽ mình nên cân nhắc làm thêm phòng tắm và giường ngủ. Miễn là mình lo hết mọi sự nhỏ nhặt thì ắt hẳn bọn họ sẽ có thể tập trung giải quyết khủng hoảng của nước Anh.)
“Hm, hmm, hm, hm, hmm.”
Ngâm nga một giai điệu bất hủ.
Cô vặn núm hẹn giờ và bật vài bếp ga lên. Có vài thứ cô phải lưu ý. Làm bánh pizza hay bánh nướng thì phải chuẩn bị bột nhào. Quá nhiều người ăn, nên làm trứng rán cũng khó vì phải để ý chảo. Bọn họ không ăn luôn, nên những món có thể thoải mái đem đường là tốt nhất. Cô cũng muốn tránh phải làm mì vì mì nấu dễ nhưng lại trương phình. Vốn dĩ là người Ý, thật đau lòng rằng cô phải loại hai món mì và pizza tức thì, nhưng dĩ nhiên chẳng có lý do gì phải trói buộc bản thân với món Ý cả. Thật may là bọn họ có thừa khoai tây nhờ nữ sơ bướng bỉnh Angelene vòi vĩnh món khoai tây chiên (dù nó khiến Lucia phải nổi cáu lên). Nhưng đây chỉ là món vặt vãnh ăn đêm, bọn họ cũng chẳng phải sẽ bò lên giường ngủ ngay, nên bọn họ sẽ cần món nào đó vừa bụng hơn.
“Được! Hm! Món này ổn đó.”
Lật qua lại quyển sách nấu ăn đang treo dưới cái nam chân gắn tủ lạnh nhờ một sợi dây, ước chừng tính toán khoảng thời gian ngắn ngủi cô có như một cỗ máy, rất gật gù.
Chẳng có gì là cô chưa biết nấu cả, nhưng cô cũng vẫn muốn đọc lướt qua khẩu vị ưa ghét từng người mà cô ghi chép lại.
Cô chọn lựa một món mà sẽ chẳng có gì ai ai cũng ghét.
Luộc nguyên những củ khoai tây trong chiếc nồi áp suất, cô khoét ruột con gà tây rồi nhồi rau củ vào trong đó. Thêm thật nhiều phô mai thay vì quế thì là một công thức của riêng mình. Rồi cô nhét nó vào trong lò nướng. Sau đó cô nấu những phần thịt mình khoét ra từ nãy, trộn với salad ấm nóng. Không đủ thời gian để ướp và làm thịt bò quay, nên tiếc thay cô phải làm món salad.
“Ừm… đúng là khó mà nhận ra đây là món thịt hay món rau nữa.”
Đặt nó những chiếc đĩa nhỏ nhắn, cô rắc chút muối lên, rồi nếm thử vị. Đạt chỉ tiêu, nên cô tiện tay làm nốt. Thay vì trộn lẫn tất cả với nhau, cô đã chuẩn bị trước nhiều lọ gia vị cho hợp sở thích từng sơ.
Biết sẽ tốn kha khá thời gian, nhưng cô vẫn quyết định sẽ làm thêm chút nui bỏ lò nữa. Dẫu hiểu rằng cô phải bỏ qua các món spaghetti thuôn dài, cô vẫn chẳng thể nào thỏa mãn được nếu không có chút mỳ Ý nào trong bữa này. Do thiếu kha khá nguyên liệu nên cô đành đổi một số sang khoai tây bỏ lò.
Cô đã chuẩn bị sẵn sàng kha khá món rồi, nhưng dường như vẫn chưa đủ tẹo nào nếu những nữ sơ chỉ chịu nhấm nháp những món họ thích. Dù rằng thực ra cô nghĩ thế này giống như những đĩa đồ ăn cho trẻ em với một chút mỗi món thì đúng hơn là một bữa buffet thượng hạng.
Sẽ chẳng bao giờ xong nếu cô cứ cố làm từng món một, nên người phụ nữ trẻ trung đảm đang này cân luôn vài món cùng lúc. Từng có một nghiên cứu dị thường kết luận rằng nếu một phụ nữ có thể đảm nhiệm cùng lúc từ bốn món khác nhau trở lên, thì cô ấy cũng phải tư duy xử lý đa nhiệm ngang với một tay trống hạng nhất, nhưng chuyện này quá đỗi bình thường với Orsola đến độ cô chẳng bao giờ nhận ra được khả năng của mình hiếm có đến độ nào.
Sau khi hoàn tất thêm vài món nữa, cô bê nguyên những cái nồi lớn luôn thay vì cẩn thận đựng chúng vào thùng thích hợp. Rồi cô đi thẳng tới nhà để xe của ký túc xá. Có một chiếc xe một chỗ ở đó. Một chiếc xe thuôn dài trông đúng như một phiên bản cải tiến của xe chở pizza. Cốp xe hất ngược lên trên, nhưng không có thùng nào đựng, nên cô đành đặt những cái nồi xuống khoang hành lý ngay sau chiến ghế duy nhất và đóng cốp lại.
(Thật tiếc là mình chưa thể làm món tráng miệng nào….)
Ở Bảo tàng Anh quốc vẫn có thể đun nước nóng, nên ngay cả khi sẽ gặp đôi chút khó khăn vì bao người ở đó, có vẫn hơn không. Ghi nhớ điều đó, cô vớ lấy một bộ trà và chiếc hộp vuông vắn đựng lá trà. Mặc dầu là người Ý nhưng lại chẳng mang theo chiếc máy pha cà phê nào, nên rõ ràng là cô đang dần quen với văn hóa bản địa xứ Anh. Kĩ năng chuẩn bị bữa ăn cho ký túc xá nữ đa văn hóa của người phụ nữ trẻ và nhân hậu này ngày một vươn xa không ngừng.
Sau khi sắp xếp tất cả mọi thứ, cô mở cửa nhà để xe. Những hạt cát bạc làm cô thấy khó chịu, nên cô quét sạch sẽ khu vực trước mặt cho dù hẳn là chẳng mấy chốc chúng sẽ lại chất đống ở đó.
“Rồi. Khởi hành thôi!”
Cầm lấy vô lăng và đạp ga rời đi, cô mới nhận ra mình vẫn đeo tạp dề. Không dư dả thời gian gì, nên cô cứ mặc đó mà chạy thẳng qua đường phố London đang ngập tràn trong cát bạc. Chiếc xe lai xăng điện đang trong chế độ chạy điện nên nó gần như hoàn toàn im lặng. Cô như thể bị nuốt chửng vào một thế giới ác mộng giữa lòng nơi thủ đô đang bị nhấn chìm trong tàn tích Ai Cập.
Các cửa hàng đang đóng cửa đều có một bảng hiệu gắn trên cánh cửa cuốn: Không tích trữ. Hãy chia nhau đồ ăn đóng hộp và đóng gói. Có vẻ đang có một tin đồn nào đó trong cộng đồng rằng những con quái vật quái dị kia bị khắc chế bởi chất bảo quản.
Điểm đến của Orsola là Bảo tàng Anh quốc nơi mà những nữ sơ thân quen đang tụ tập về.
Mặc cho tình thế khẩn cấp, Orsola vẫn chấp hành an toàn giao thông và hạ kính xuống để vuốt ve mũi con lạc đà bám theo cô nhờ mùi thức ăn. Chính luck newbie (TL: quan niệm ma mới thì hên, không biết có thành ngữ nào không) đã giúp cô có một hành trình tương đối suôn sẻ xuyên qua đường phố London.
Cuối cùng thì nơi đó cũng dần lộ ra trong tầm mắt.
“Mãi cũng tới. Chắc mình cứ lái vào trong cũng chẳng sao đâu nhỉ?”
Nghĩ suy, cô lái chiếc xe thuôn dẹt một ghế qua cổng và đỗ lại phía cổng sau của Bảo tàng Anh quốc. Tuy có chút thôi thúc quét bằng sạch đống cát bạc ở đó, nhưng giờ phải ưu tiên đồ ăn đã.
Tất cả mọi người đang chờ.
Cô đã tìm ra được một việc gì đó mình có thể làm.
Nếu cô giúp họ một tay, thì chắc chắn bọn họ sẽ đánh tan được bầu không khí ngột ngạt này
“Hế Lô! Mọi người à, tôi đem đồ ăn vặt tới này. Lát nữa sau khi tạ ơn chúa thì chúng ta cùng ăn nhé?”
Ngay lập tức, cô bị cuốn vào một cơn “lũ”.
“Báo cáo thiệt hại!” “Đã phát hiện Crowley’s Hazard trong thành phố!!” “Ngài Holegres Mirates đang làm gì thế? Chẳng phải lão ta được giao trọng trách bảo vệ tổng diện sao!?” “Chúng ta vẫn chưa sơ tán hết thường dân! Thông số thống kê không khớp so với số người vẫn còn kẹt lại!!” “Đống tàn tích sừng sững giữa London kia là thế nào?” “Bọn họ thực sự yêu cầu chúng ta phải bảo vệ thành phố dù chẳng chịu cho chúng ta biết toàn bộ kế hoạch sao!?” “Có lẽ chúng ta cũng chẳng là gì hơn những quân tốt thí mạng đâu, sơ Agnese.” “Giá như tổng giám mục Lola ở đây thì cán cân quyền lực giữa thuần anh giáo hội và hội hiệp sĩ đã không lệch thế này…” “Tôi thấy hơi lo cho những nhóm độc lập như Amakusa.” “Chẳng phải bọn họ đã ưu tiên mở đường rút về Scotland thay vì bảo vệ thủ đô sao!?” “Nói cũng bằng thừa! Có gì chúng ta có thể làm không!?” “Chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể đợi mệnh lệnh mới thôi à!?” “Đánh, đánh, đánh!” “Hãy để chúng ta đánh một trận ra hồn!” “Làm ơn hãy ra lệnh tấn công trực diện đi, sơ Agnese!!!!!!”
Như con dao bén cứa qua tim.
Cuốn trôi theo dòng lũ là sự nhân hậu trong mỗi người nơi đây.
Choáng ngợp trước cơn sốc thấu xương, Orsola chôn chân một chỗ, chẳng lấy một ai nhận ra cô đang đứng đó suốt một hồi lâu.
Ngay cả những nhân viên thực sự của Bảo tàng Anh quốc cũng chẳng thể nhận ra điều này.
Agnese Sanctis, cô gái nhỏ nhắn giữa trung tâm của cơn bão mang tên ‘thực tại’ đó, há mồm kinh ngạc, nhận ra Orsola đang đứng ngoài kia bên lề nhóm nữ sơ.
“Sao thế, sơ Orsola? Em tưởng chị đang ở Tháp London rồi?”
“À, thì là, ừm. Bọn họ gặp chút chuyện và không thể đảm bảo an toàn cho chị được, nên chị được yêu cầu sơ tán tạm thời. Ừ thì, thế nên chị tiện làm luôn cho mọi người đồ ăn đêm này.”
“Tuyệt dzời. Mọi người ơi!! Sơ Orsola đem chút đồ ăn thức uống mà chúng ta đang rất cần nè. Công giáo chắc sẽ cấm đoán sự phàm ăn vô nghĩa, nên chúng ta hãy làm bữa ăn này thật ý nghĩa nào. Ăn nhiều làm nhiều!!”
Hẳn bọn họ phải kiệt sức lắm rồi vì chẳng ai bận tâm quá mức tới phép tắc ứng xử nữa rồi tụ tập lại quanh đó. Angelene, người để hai bện tóc vàng uốn cong ra sau, lướt nhảy một vòng mỗi khi một chiếc nồi được mở ra, khiến Lucia cao ráo phải mắng nhiếc cô mỗi lần.
Bọn họ đã chấp nhận sự giúp đỡ của Orsola.
Không, bọn họ đã làm ơn làm phước mà chấp nhận nó.
Đáng lý cô không nên để ý tiểu tiết, nhưng Orsola Aquinas không thể chấp nhận sự thật nửa vời được. Như một bản phác họa dần được vẽ lên. Tại sao bọn họ lại yêu cầu cô tới tháp London thay vì sử dụng cô ngay chỗ này? Câu trả lời đang dần được hé lộ.
Lo sợ rằng cô ấy sẽ không chịu nổi áp lực này nơi đây.
Tin chắc rằng tốt nhất cô đừng bao giờ nên thấy tất cả việc này.
Agnese và những người khác đã quen với bạo lực rồi và bọn họ đã đưa quyết định đó vốn chỉ nghĩ tốt cho cô.
“Tôi…”
Orsola thút thít như một đứa trẻ lạc mẹ giữa đám đông.
“Tôi không có cản trở công việc mọi người đâu nhỉ?”
“Đừng lo.”
Agnese lập tức đáp lại với một nụ cười.
Không thể nhầm được đó là những lời xuất phát từ tấm lòng của con bé.
“Chị giúp bọn em thế là nhiều rồi. Giúp quá đủ rồi.”
Nhưng liệu những lời đó có ý nghĩa sao, với một con người luôn cảm thấy tự ti không xứng đáng?
Những nữ sơ mang trong mình sức mạnh để chiến đấu và bảo vệ tổ quốc đã quên đi điều này.