Ở thế kỷ , trừ trường hợp không tính sẵn thời gian đi lại, bằng không muốn đi trễ là một việc vô cùng khó khăn. Thời gian xuất phát và tới đích của long đạo ngầm là cố định nên bạn hoàn toàn có thể tính trước. Đi bằng xe còn tiện lợi hơn nữa, bạn chỉ cần nhập địa điểm và thời gian hy vọng đến nơi, hệ thống trung tâm sẽ căn cứ vào đó để soạn ra tuyến đường chim bay, sau đó lộ tuyến sẽ được thiết kế với tốc độ chạy thẳng và tốc độ quẹo cua, đảm bảo cho bạn đến được nơi cần đến trong thời gian dự tính, sai sót không quá ba giây.
Tuy không hứa với Bản Chất Minh Mẫn sẽ tới đúng giờ nhưng trên thực tế Quan Miên vẫn rất đúng hẹn.
Đây là lần thứ hai cậu đến thành phố Bản Chất Minh Mẫn sinh sống. Vì hôm nay là chủ nhật nên người qua lại trên đường tương đối nhiều hơn ngày thường.
Cậu đứng dựa vào cánh cửa trôi lơ lửng của quán. Trong quán lềnh bềnh trôi các loại ghế lớn nhỏ khác nhau. Bên trong ghế có bơm khí hydrogen để ghế có thể bay lên, trên ghế có trang bị nút bơm khí, lúc ghế dần dần đáp xuống vì trọng lượng của người ngồi, cái nút này sẽ bơm khí vào ghế để nó bay lên.
Bản Chất Minh Mẫn đang ngồi trên một trong những cái ghế đó.
Ngồi đối diện anh ta là hai cô gái với quần shorts để lộ cả chân và đùi, phía trên là crop top, ăn mặc thiếu vải đến không thể nào thiếu hơn được nữa.
Quan Miên cau mày. Theo tình hình trước mắt mà nói, bữa cơm này cả thời gian, địa điểm, nhân vật, hoàn cảnh đều làm cậu hết sức bất mãn. Có điều bất mãn thì bất mãn vậy thôi, dù gì cũng đã tới rồi, cậu đâu thể không nói tiếng nào mà bỏ về được.
Quan Miên đẩy cửa chậm rãi bước vào.
“Chào anh, chúc anh một buổi chiều tốt lành!” Một nhân viên phục vụ mặc chiếc váy bồng kiểu cổ mỉm cười ra đón, “Xin hỏi anh đi một mình hay đi với bạn vậy ạ?”
Quan Miên chỉ về phía Bản Chất Minh Mẫn, đáp: “Tôi đi cùng bọn họ.”
“Dạ được. Mời đi bên này ạ.” Nhân viên phục vụ dẫn cậu đến một chiếc ghế hơi đang đáp dưới đất.
Bản Chất Minh Mẫn nhìn thấy cậu thì hớn hở vẫy gọi: “A, cậu đến rồi!”
Quan Miên ngồi lên ghế phao.
Nhân viên phục vụ tháo dây buộc ra trước rồi mở nút bơm khí.
Quan Miên bị ghế đưa lên không trung, một lúc sau ghế lại từ từ hạ xuống ngang hàng với những người khác.
Nhân viên phục vụ điều chỉnh nút bơm khí trên ghế của họ thành cùng một tần suất. Như vậy dù ghế có lên lên xuống xuống thì với bọn họ mà nói đối phương cũng vẫn như đang ngồi yên.
“Đây là…” Bản Chất Minh Mẫn nhìn sang Quan Miên, không dám chắc chắn cậu có đồng ý giới thiệu về bản thân hay không.
Quan Miên đáp: “Quan Quan.”
Bản Chất Minh Mẫn cười bảo: “Khéo thật. Người đẹp ngồi đối diện cậu là Mimi.”
Quan Miên hỏi: “Đi với nhau là thành ‘khí than chưa khóa’ () à?”
“Phụt. Ha ha ha…” Mimi che miệng cười nghiêng ngả.
Quan Miên, Bản Chất Minh Mẫn: “…”
Bản Chất Minh Mẫn lại giới thiệu cô gái ngồi đối diện mình, “Lily, bạn gái của tôi.”
Lily nói: “Tên chúng ta hợp lại là ‘thông lệ quốc tế’ () đó. Hi hi hi hi…” Cô nàng vừa bật cười thì Mimi vốn đã cười xong lại bắt đầu cười run cả người.
Quan Miên, Bản Chất Minh Mẫn: “…”
Bản Chất Minh Mẫn hắng giọng, “Lần trước bọn anh còn cùng đi thi chuyên gia phân tích số liệu.”
“Ha ha… Hả? Chuyên gia phân tích số liệu?!” Lily ngạc nhiên hỏi lại.
“…” Bản Chất Minh Mẫn xấu hổ đáp: “Tuy không đậu nhưng cũng chứng minh anh có lý tưởng vĩ đại chứ bộ.”
Đôi gò má vốn đỏ bừng vì cười quá nhiều của Lily giờ đây lại càng toát ra vẻ xinh tươi, “Chuyên gia phân tích số liệu à. Nghe nói lương cao lắm, lại rất có tương lai.”
Bản Chất Minh Mẫn nói: “Đúng đó. Tuy lần trước không đậu nhưng lần này anh sẽ cùng Quan Quan tiếp tục cố gắng.”
Mimi nói: “So ra thì em thích quan chức chính phủ hơn. Lần nào nhìn bọn họ diện đồ Tây xuất hiện trước ống kính là tim em cứ đập thình thịch ấy.”
Bản Chất Minh Mẫn giải thích thêm: “Mimi là thợ trang điểm cho các quan chức của chính phủ.” Để bảo đảm hình tượng của chính phủ, tất cả quan chức của chính phủ trước khi xuất hiện trước công chúng đều phải được tút lại cho phù hợp với tiêu chuẩn. Ví dụ như trước mắt đang có kiến nghị liên quan đến việc có cho phép quan chức chính phủ để đầu trọc xuất cảnh hay không.
Quan Miên nói: “Lẽ nào bây giờ tim cô không đập.”
“Phụt.” Mimi lại cười phá lên.
Nhưng lần này thái độ của Quan Miên và Bản Chất Minh Mẫn đều hết sức bình tĩnh.
Quan Miên nghiêng đầu, khẽ hỏi Bản Chất Minh Mẫn: “Chúng ta còn phải ngồi trên quả bóng này tới chừng nào?”
Bản Chất Minh Mẫn cũng nhỏ giọng trả lời: “Ít nhất cũng phải đến khi nghĩ ra chỗ tiếp theo nên đi là chỗ nào.”
“Tôi vẫn chưa ăn cơm.”
Bản Chất Minh Mẫn vỗ tay và nói: “Tụi mình đi ăn cơm đi.”
Sợi dây thắt trên trần nhà rũ xuống được giật khẽ, nhân viên phục vụ nhanh chóng đến hạ bọn họ xuống đất.
Bản Chất Minh Mẫn vừa rút tiền ra toan thanh toán thì bên ngoài đột nhiên có ba thanh niên xông vào, một trong số đó vừa tới đã kéo Mimi về phía mình rồi giận dữ quát: “Em dám lén anh ra ngoài tìm trai.”
Một thanh niên khác thì chỉ vào mũi Lily và nói: “Đều tại cô, suốt ngày cứ thích chia rẽ người khác!”
Lily nào chịu yếu thế, cô đáp: “Chia tay là quyền tự do trong yêu đương được pháp luật công nhận!”
Người vào đầu tiên lại quát lên: “Nhưng bọn tôi vẫn chưa chia tay!”
Lily ngẩn ra, nhìn sang Mimi, “Hả? Chả phải bạn bảo dứt rồi à?”
Mimi xấu hổ tránh ánh mắt của cô, nhỏ giọng thì thầm: “Mình chỉ muốn có thêm một sự lựa chọn.”
Người thanh niên vào đầu tiên lại quay sang lườm Quan Miên, “Là cậu ấy hả? Tên trai bao dám cua Mimi, ban nãy từ ngoài cửa sổ nhìn vào tôi đã biết ngay cậu là thứ hám gái, bụng dạ đen tối rồi!”
Quan Miên đáp: “Nếu anh đứng ngoài cửa sổ thì chỉ nhìn thấy cái ót của tôi. Nếu anh cảm thấy cái ót của tôi ‘hám gái’… Thì chỉ có thể do tâm trạng ‘thiếu hơi gái’ của anh phản chiếu lại thôi.”
Thanh niên đó nói: “Đừng có mà ngụy biện. Tôi nói cậu hay, tôi và Mimi vẫn chưa chia tay đâu, cậu đừng hòng chen chân vào.”
Quan Miên day trán, trả lời một cách lạnh nhạt: “Tôi và Mimi của anh quen biết mới chỉ tám phút, mà cả tám phút đều nằm trong phạm vi ghi hình của camera và thị tuyến của kẻ thiếu hơi gái là anh. Quần áo đầy đủ, không có sự tiếp xúc thân thể, cả giao lưu bằng mắt cũng không, nếu vậy mà cũng gọi là chen chân vào thì dấu chân của tôi chắc đã trải khắp chín hành tinh lớn rồi.”
Người đó lại dùng ngón tay hung hăng chỉ vào mặt cậu và nói: “Tôi chỉ đang nói về chuyện cậu léng phéng với vợ người khác, cậu nhắc tới chuyện viễn vông ấy làm gì? Cậu tưởng biết chín hành tinh thì giỏi lắm à? Tôi còn biết sao Nhân Mã, sao Xử Nữ đấy!”
Quan Miên khoanh tay lại, đáp lời: “Anh có biết sao Nhân Mã có bao nhiêu thiên thể Messier không?”
Người đó đáp: “Messier? Messier là cái quái gì, tôi cho cậu hay, đừng có mà đi so kiến thức với tôi! Chuyện tôi biết chắc chắn hơn cậu nhiều đấy. Cậu có biết truyền thuyết về sao Nhân Mã không? Đó là một thanh niên do bị thần ép trên lưng ngựa lâu quá nên người và ngựa hợp lại thành một!”
Quan Miên: “…”
Một thanh niên khác trong đám người đó cũng bị sự uyên bác của bạn mình làm chấn động, gã vội vàng đứng ra ngắt lời: “Bớt nói nhảm!” Nói rồi liền chỉ vào mũi Quan Miên, “Cậu nói đi, chuyện hôm nay tính sao!”
Nhân viên phục vụ chạy tới dò hỏi: “Có cần mời cảnh sát đến không ạ?”
Thanh niên vừa lên tiếng quát lên: “Cảnh sát cái gì mà cảnh sát! Không thấy bọn tôi đang giao lưu tình cảm à?!”
Nhân viên phục vụ nhìn sang bọn Quan Miên.
Bản Chất Minh Mẫn cũng đang quan sát sắc mặt của Quan Miên. Nếu bảo vô tội thì người vô tội nhất ở đây không ai khác ngoài cậu, hết lần này tới lần khác phải hứng chịu hỏa lực mạnh mẽ của bên đối phương – Tuy anh ta không cảm thấy loại hỏa lực kia đủ sức gây uy hiếp gì cho cậu nhưng trong lòng vẫn khó tránh cảm thấy vô cùng áy náy.
Quan Miên nhìn về phía đối phương, hờ hững đáp: “Anh có tình cảm với tôi rồi à?”
Gã thanh niên vừa lên tiếng giật mình hỏi lại: “Hả?”
“Chẳng phải giao lưu tình cảm sao? Anh có tình cảm với tôi rồi à?” Quan Miên hỏi lại, mặt cứ đơ ra.
Gã nọ chợt đỏ mặt, “Ý, ý cậu là sao? Lẽ nào cậu là…” Gã nhìn sang Mimi.
Mimi cũng giật mình.
Thanh niên xông vào đầu tiên hỏi: “Cậu là đồng tính?”
Quan Miên đáp: “Vốn không phải, gặp Mimi xong thì quyết định đúng là ‘phải’ thật.”
Mimi mặt cắt không còn giọt máu.
Từ lúc cô ta bảo muốn có thêm một sự lựa chọn thì Quan Miên đã không buồn nhìn cô ta thêm lần nào.
Người thanh niên xông vào đầu tiên quay sang nhìn Mimi rồi lại nhìn Quan Miên, sau đó đột nhiên quát lên một tiếng điên cuồng và huơ quyền.
Bản Chất Minh Mẫn từ lúc mọi chuyện bắt đầu đã đề cao cảnh giác với đối phương, bây giờ nhìn thấy gã vung tay bèn theo bản năng đá một cước.
Bịch một tiếng.
Người đó bị Bản Chất Minh Mẫn đá lăn ra đất.
Hai thanh niên còn lại thấy vậy bèn cùng nhau xông lên.
Bản Chất Minh Mẫn tránh được một quyền của một trong hai người, sau đó khom lưng ôm lấy eo của người còn lại và đẩy mạnh người đó về phía sau.
Người bị đẩy va vào quầy, thét lên một tiếng thảm thiết.
Bản Chất Minh Mẫn lúc này mới quay lại đấm cho người cuối cùng một quyền trúng ngay mũi, “Xong xuôi.” Anh ta quay sang ra dấu chữ “V” với Quan Miên tỏ vẻ lấy lòng.
Quan Miên chỉ ra cửa.
Một vị cảnh sát bước vào, nhìn quanh một lượt rồi hỏi: “Là ai báo cảnh sát?”
Nhân viên phục vụ bước ra trả lời: “Là tôi báo.”
“Xảy ra chuyện gì?” Cảnh sát hỏi.
Quan Miên chợt chen lời: “Nghe đâu là giao lưu tình cảm.”
Cảnh sát: “…”
Tuy khoa học kỹ thuật của thế kỷ đã bỏ xa thế kỷ nhưng người ngồi trong cục cảnh sát vẫn là cảnh sát. Cũng đã từng có những cuộc thảo luận có nên dùng trí tuệ nhân tạo để thay cảnh sát đưa ra phán đoán phân tích vụ án hay không nhưng cuối cùng đại đa số thành viên trong Quốc hội vẫn bác bỏ đề xuất này. Lý do bác bỏ đều giống hệt nhau, là vì đây là thế giới của nhân loại. Trật tự và pháp luật là khung xương của kỷ nguyên con người, vì vậy vẫn nên cho con người tự mình làm chủ.
Nhằm tăng thêm hơi thở con người cho cục cảnh sát, tất cả kiến trục cục đều được bảo lưu kiến trúc thế kỷ , . Cửa không phải loại tự động mở, đèn phải dùng tay bật công tắc càng giúp các vị cảnh sát ở đây cảm nhận được giá trị tồn tại một cách sâu sắc hơn.
Sau khi lấy dấu vân tay xác nhận thân phận, bọn Quan Miên được sắp xếp ở phòng chờ số ba đợi kết quả.
Phòng chờ có sẵn cà phê, trà, các loại thức uống và bánh ngọt, đãi ngộ cứ như mời họ uống trà chiều.
Những việc này với Quan Miên mà nói không hề xa lạ.
Bản Chất Minh Mẫn thấy cậu bình tĩnh rót cho mình một chén trà xanh thì nói một cách khâm phục: “Cậu dám uống trà của cục cảnh sát thật à?”
Quan Miên đáp: “Kinh phí của phòng này đều trích từ ngân sách nhà nước.”
Bản Chất Minh Mẫn hỏi: “Ồ, vậy hả? Cơ mà thế thì sao?”
Quan Miên đáp: “Nên mùi vị khá lắm.” Lần đầu tiên được thử trà của cảnh sát, trong đầu cậu chỉ có mỗi một suy nghĩ, đó là phải cố gắng được uống tiếp.
Thanh niên vào đầu tiên đột nhiên đứng dậy bảo: “Tôi phải kiện mấy người!”
Quan Miên hỏi: “Kiện cái gì?”
Người đó đáp: “Kiện mấy người đánh tôi.”
Quan Miên nói: “Tôi chưa ra tay.”
Người đó chỉ vào Bản Chất Minh Mẫn, “Anh ta. Anh ta đánh rồi.”
Quan Miên nói: “Anh ấy tự vệ.”
Người đó lại nói: “Cậu đừng tưởng tôi không biết luật pháp. Như anh ta mà gọi là tự vệ ư? Tôi nhớ tôi đâu có kéo quần anh ta, đâu có kéo áo anh ta, anh ta tự vệ cái quái gì?”
“…”
Thằng cha này rốt cục là được dạy dỗ kiểu gì vậy trời?!
Quan Miên và Bản Chất Minh Mẫn cùng nhìn tường.
Một lúc sau cảnh sát tới, không lấy khẩu cung mà đưa thẳng văn kiện vụ án phát sinh cho bọn họ xác nhận.
Thanh niên vào đầu tiên nhìn chằm chằm vào tờ giấy, trên giấy viết gã là người ra tay trước, gã nổi giận hỏi một tràng: “Ai bảo tôi đánh người trước? Nhân viên phục vụ? Sao các anh biết cô ta không nhận tiền boa của mấy người kia?”
Cảnh sát đáp: “Chúng tôi xem băng ghi hành. HD. Ba trăm sáu mươi độ không một góc chết.”
Người đó lại chỉ vào mặt mình và nói: “Vậy tôi đây bị đánh không ai chịu trách nhiệm à?”
Cảnh sát đáp: “Chúng tôi đã liên hệ với công ty bảo hiểm của anh, họ sẽ giúp anh khảo sát mức độ thương tích, sau đó sắp xếp chuyện bồi thường. Ký tên xong các vị có thể đi rồi. À phải, Quan Miên ở lại một tí.”
Người đó nói: “Tôi không phải Quan Miên.”
Cảnh sát nói: “Tức là không gọi anh.”
Bản Chất Minh Mẫn sắc mặt lo lắng nhìn sang Quan Miên.
Quan Miên mỉm cười ý bảo anh ta hãy yên tâm.
Bản Chất Minh Mẫn nói: “Tôi đợi cậu ở ngoài.”
Đợi tất cả mọi người đều đã rời khỏi, viên cảnh sát mới nói: “Tôi đã xem hồ sơ của cậu, cậu mới ra tù chưa bao lâu.”
Quan Miên đáp: “Ừ.”
Cảnh sát nói: “Tuy chuyện này không liên quan đến cậu nhưng theo luật pháp quy định, nếu trong vòng năm năm sau khi ra tù mà lại phải vào cục, trừ trường hợp có nhân chứng chứng minh không hề dính líu tới đương sự thì phải tham gia khóa học ‘Trật tự nơi công cộng và cách làm công dân tốt’ do cục cảnh sát biên soạn cùng khóa học bổ cập kiến thức pháp luật.”
Quan Miên di trán, “Tôi không sống ở thành phố này.”
“Tôi biết. Tôi sẽ làm thủ tục chuyển cục cho cậu.”
Quan Miên gật đầu. Chuyện phát triển tới nước này cậu cũng đã chẳng còn biết phải nói gì.
Lúc cậu đặt tay lên nắm cửa chuẩn bị mở cửa, viên cảnh sát kia chợt nói: “Tuy lần này cậu không ra tay nhưng lần trước đánh đẹp lắm.”
Quan Miên mở cửa bước ra.
Một mình Bản Chất Minh Mẫn đang sốt ruột đứng bên ngoài.
“Bạn gái anh đâu?” Quan Miên hỏi.
Bản Chất Minh Mẫn đáp: “Cô ấy về rồi. Ôi, lúc này đừng nhắc tới cô ấy nữa, cậu sao rồi? Không việc gì chứ?”
Quan Miên lắc đầu.
Bản Chất Minh Mẫn hỏi: “Cảnh sát gọi một mình cậu ở lại làm gì vậy? Nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì phải nói ra nha, đừng có mà tự gánh hết. Cùng lắm tôi gánh một nửa cho cậu.”
Quan Miên đáp: “Anh ta bảo tôi làm giúp tờ khảo sát đánh giá thức ăn ở cục cảnh sát.”
“Hả?” Bản Chất Minh Mẫn ngớ ra.
Quan Miên nói: “Đi thôi.”
Bản Chất Minh Mẫn nhận ra cậu cũng mệt rồi nên không dám nói nhiều, chỉ lẳng lặng theo sau. Trải qua chuyện này, có lẽ trong một thời gian khá dài trước mặt Quan Miên anh ta không thể ngóc đầu lên nổi. “Có điều lần này cũng không phải hoàn toàn không có thu hoạch.” Anh ta bỗng lên tiếng: “Ít ra tôi biết cậu còn tên cúng cơm là Quan Quan.”
Quan Miên không trả lời.
“Lẽ nào cậu không tò mò tôi tên gì sao?” Bản Chất Minh Mẫn có chút mất cân bằng tâm lý. Trước giờ cậu ấy chưa từng hỏi mình tên gì, cứ như tên mình với cậu ấy mà nói chả có gì quan trọng. Cái cảm giác bị xem thường này quả thật rất khó chịu.
Quan Miên đáp: “Chẳng phải là Bản Chất Minh Mẫn sao?”
“Tôi tên Phó Mã.” Nói xong, Bản Chất Minh Mẫn đắc ý đợi. Đợi mãi, đợi mãi Quan Miên vẫn chẳng có phản ứng gì, trong lòng anh ta thấy có chút gì đó mất mát, “Sao cậu không có biểu hiện gì hết vậy?”
Quan Miên đáp: “Tôi không phải công chúa.”
Bản Chất Minh Mẫn phì cười, “Có phản ứng rồi.”
Hai người ra khỏi cục cảnh sát thì phát hiện ba thanh niên vừa nãy vẫn còn đứng chờ ngoài cửa.
Bản Chất Minh Mẫn hơi biến sắc, chắn trước mặt Quan Miên, “Cảnh sát đã định lập hồ sơ, cũng đã liên lạc với công ty bảo hiểm để bồi thường cho mấy người, mấy người còn muốn sao nữa?”
Thanh niên thứ ba trong ba người mặc kệ anh ta mà chỉ nhìn thẳng vào Quan Miên rồi đột nhiên lên tiếng: “Cậu có phải là Mộng Xuân Không Tỉnh không?”
Tuy Quan Miên không được lên bảng cao thủ nhưng Tinh Nguyệt vốn là một công hội lớn được cả game chú ý, Quan Miên thân là nguyên lão nắm trong tay đại quyền tài chính đương nhiên cũng được không ít kẻ quan tâm. Phồn Tinh Hữu Độ, Tinh Phi Ngân vì vậy mà thân phận trong hiện thực đã sớm bị công khai.
Bản Chất Minh Mẫn nhìn gã đầy cảnh giác, “Cậu là ai? Muốn gì?”
Thanh niên nọ cười ha hả, “Lên game là biết.”
Bản Chất Minh Mẫn sầm mặt nói: “Hiện thực là hiện thực, game là game, đừng có làm chuyện hèn mọn như thế.” Tuy tiếp xúc với Quan Miên chưa lâu nhưng anh ta nhận ra cậu là một người rất xem trọng việc tư. Nếu đối phương thật sự gây náo loạn trong game vì chuyện này thì nhất định sẽ gây ra rắc rối thật to.
Thanh niên nọ đáp: “Lúc anh đánh tôi có cân nhắc nhiều chuyện vậy không?”
Bản Chất Minh Mẫn cáu tiết đáp: “Trước khi đánh đâu có trao đổi ám hiệu với nhau, làm sao tôi biết cậu cũng trong game.”
“Mặc kệ anh nói gì đi nữa thì đánh cũng đã đánh rồi. Có chuyện gì chúng ta lên game nói.” Dứt lời, người đó chạy vụt đi.
Bản Chất Minh Mẫn xung động toan đuổi nhưng bị Quan Miên giữ lại.
Bản Chất Minh Mẫn thẹn thùng nhìn Quan Miên, “Xin lỗi, mang lại phiền phức cho cậu rồi.” Nghe là biết chuyện này sẽ được thêm mắm dặm muối lan truyền khắp game. Mà Quan Miên lần này đúng là quá oan. Càng nghĩ anh ta càng thấy áy náy, bèn vỗ vai Quan Miên rồi nói: “Người anh em, lần này là tôi nợ cậu. Cậu nói đi, cậu muốn bồi thường thế nào?! Núi đao biển lửa chỉ cần một câu của cậu tôi quyết không hai lời.”
Quan Miên nói: “Mời tôi ăn cơm đi.”
“Hả?”
“Bánh ngọt ở cục cảnh sát không đủ no, tôi vẫn còn đói lắm.” Quan Miên xoay lưng đi ra ngoài trước.
Lần này Bản Chất Minh Mẫn mời Quan Miên ăn lẩu. Để bồi thường tai bay vạ gió mang lại cho Quan Miên hôm nay, anh ta quyết định dốc hết vốn liếng, gọi thật nhiều món đắt tiền. Quan Miên có thì cứ ăn, một mình ăn hết phần của ba người.
Thấy cậu đã buông đũa, Bản Chất Minh Mẫn vội lại gần cậu và đề nghị: “Cậu có nghĩ xem phải giải quyết thế nào chưa? Có cần tôi dọn qua nhà cậu rồi giúp cậu nghĩ cách không?”
Quan Miên đáp: “Thay vì dọn tới nhà tôi cùng nghĩ cách với tôi, chi bằng anh dọn tới nhà gã kia ngăn cản gã suy nghĩ còn có lý hơn.”
Bản Chất Minh Mẫn vỗ đùi đáp: “A! Biết vậy hồi nãy đã không dễ dàng để gã chạy mất.” Thấy Quan Miên đứng lên, anh ta vội nói: “Cậu đi đâu vậy?”
“Về nhà.” Quan Miên nhìn anh ta rồi nói: “Hay là anh muốn tiếp tục giao lưu tình cảm với tôi?”
Bản Chất Minh Mẫn: “…”
Chú thích của biên tập:
() Khí than chưa khóa: Pinyin là méi qì méi guān Quan Quan là guān guān, Mimi là měi měi.
() Thông lệ quốc tế: Pinyin là guó jì guàn lì Lily là lì lì.