Chỉ trong chớp mắt, bầu không khí như đông lại.
Quan Miên mở lời trước, không trả lời thẳng mà chỉ nói: “Anh ghét chuyên gia phân tích số liệu.”
Ám Hắc Đại Công im lặng nhìn mặt cậu một hồi rồi cười đáp: “Ý tôi là tôi ghét vài tên trong số đó chứ không phải ghét đằng ấy.”
Quan Miên cúi đầu lấy giấy ra, vừa tính vừa nói: “Thế tọa độ cần đến và đại lượng biến thiên của thời gian xuất phát vào công thức sẽ được một tọa độ mới. Tọa độ mới này trong vòng một tiếng đồng hồ sẽ theo chuyển động của rừng Mộng Yểm mà biến thành tọa độ chúng ta cần đến.” Cậu ngước lên và nói: “Tính ra rồi. , .”
Hai người trèo lên rồng có cánh bay về hướng tây.
Từ trên trời nhìn xuống, rừng Mộng Yểm hệt như đại dương mênh mông xanh ngát. Lá cây xếp thành từng tán nhấp nhô dập dịu không ngơi, thi thoảng xuất hiện vài thân cây cao to nhô lên trông cứ như bọt sóng tung tóe, vừa sinh động, vừa đẹp đẽ.
“Tại sao lại ghét chuyên gia phân tích số liệu?” Lạ thay, Quan Miên lại chủ động nhắc lại vấn đề chuyên gia phân tích số liệu.
Ám Hắc Đại Công đáp: “Phạm vi rộng? Hay phạm vi hẹp?”
“Cái nào cũng được.”
“Thói quen nghề nghiệp khiến bọn họ thỉnh thoảng lại áp dụng đủ loại công thức, phương pháp vào quan hệ giữa người và người, thái độ đối nhân xử thế, thậm chí tính cách của mình, đại loại như thế.” Ám Hắc Đại Công ngừng lại một lát rồi tiếp: “Đây là phạm vi rộng.”
Quan Miên nói: “Nghiên cứu hành vi của con người thuộc về phạm trù Khoa học quản lý, một môn mà chuyên gia phân tích số liệu phải học.”
Ám Hắc Đại Công nói: “Nghề nghiệp và cuộc sống là hai phạm trù khác nhau.”
Quan Miên quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào anh, “Còn phạm vi hẹp?”
“Tôi ghét Phồn Tinh Hữu Độ.”
Quan Miên buột miệng: “Đừng nói là lý do cũng giống Tội Lỗi Quá Xá đó chứ?”
Ám Hắc Đại Công hỏi: “Đằng ấy cũng ghét Phồn Tinh Hữu Độ sao?”
Quan Miên đáp: “Không ghét.” Hoặc phải nói so với “không ghét” thì thiên về “thích” một tí.
Ngoài cảm giác thân thiết vì cùng là chuyên gia phân tích số liệu cao cấp, Phồn Tinh Hữu Độ là người rất dễ mang lại cảm giác thoải mái cho đối phương khi tiếp xúc. Cùng là cảm giác an tâm như chỗ dựa vững chắc nhưng nó lại khác với khí thế bức người của Ám Hắc Đại Công, cũng không phải loại khó thân cận như Tinh Phi Ngân. Anh ta rất khéo che giấu cảm xúc của mình, vì vậy mọi người đều chỉ nhìn thấy mặt hiền hòa, thân thiện và ấm áp của anh ta. Loại người như vậy rất khó để thân nhưng nếu ngẫu nhiên muốn trò chuyện trên trời dưới đất hoặc muốn nhờ sự giúp đỡ thì tuyệt đối thích hợp.
Ám Hắc Đại Công nhướng mày, “Ồ. Tôi nghĩ tôi nên xem xét lại các lý do để ghét hắn mới được, cộng thêm cái lý do giống với Tội Lỗi Quá Xá ấy.”
“Tôi thì sao?” Quan Miên chợt hỏi một câu không đầu không đuôi.
Vậy mà Ám Hắc Đại Công lại hiểu, “Đằng ấy khác.”
Quan Miên nhìn anh.
Ám Hắc Đại Công nói: “So với hắn, đằng ấy thẳng thắn hơn nhiều lắm.” Hoặc phải thêm vào khoản biết được khả năng của bản thân nhưng không đủ mạnh, một đặc điểm vừa mâu thuẫn lại hài hòa. Dù hiện tại Mộng Xuân Không Tỉnh vẫn chưa đủ thực lực chiến đấu với anh nhưng anh cảm giác được rõ ràng, trong tương lai không xa cậu sẽ đứng trước mặt anh với khí thế ngang ngửa với anh. Đặc điểm này làm anh không thể tự chủ mà nảy sinh kỳ vọng chờ đến ngày cậu mạnh lên, thậm chí có lúc còn kìm lòng không đặng mà muốn đấu ngay với cậu một trận trong những game khác.
Nói nghiêm túc thì đây chính là một loại dục vọng. Một loại dục vọng vừa muốn bảo bọc, vừa muốn chinh phục được cậu.
Quan Miên nói: “Tôi thích xếp loại con người vào những ô vuông.”
Ám Hắc Đại Công thích thú hỏi: “Tôi ở ô nào?”
Quan Miên đáp: “Ô màu đen.”
Ám Hắc Đại Công cười phá lên.
Rừng có cánh từ trên trời đáp xuống trong rừng, lá cây xào xạc cạ vào người cả hai.
Quan Miên nhảy xuống khỏi lưng rồng, xem tọa độ và nói: “Đến rồi.”
Ám Hắc Đại Công hỏi: “Bây giờ chúng ta phải làm gì?”
“Chờ.” Quan Miên nói: “Chờ đến lúc tọa độ đổi lại.”
Hai người không phải chờ lâu, game thủ kia tuy không tính được chính xác đúng trăm phần trăm đại lượng biến thiên nhưng công thức người đó viết ra lại đúng. Đây đã là một chuyện không hề đơn giản.
Thấy tọa độ bắt đầu chuyển thành , , Quan Miên lên tiếng: “Tôi thấy chúng ta nên đề phòng một chút.”
Ám Hắc Đại Công xoay người lại, rút kiếm ra.
Cái bóng đen khổng lồ trước mặt di chuyển càng lúc càng chậm, chỉ có hai con ngươi đỏ sẫm như máu là có thể nhìn thấy rõ.
Anh cười khẽ và nói: “Ý kiến hay.”
Dù nhiệm vụ trong Mộng Đại Lục nổi tiếng phong phú, phó bản nổi tiếng đa dạng nhưng từng nhiệm vụ nói riêng vẫn tuân theo một quy luật rất đơn giản. Ví dụ như nhiệm vụ trước mắt của hai người là phải liên tục đánh thắng ma thú để tiến vào tọa độ cần đến, cuối cùng tìm thấy Dillin.
Vì rừng Mộng Yểm có khả năng biến đổi theo các mảnh ghép nên nhiệm vụ này cũng không có nhiều ải cho lắm. Suy cho cùng không phải ai cũng có thể từ các đại lượng biến thiên và công thức tính ra được quy luật biến đổi kiểu mảnh ghép của rừng Mộng Yểm như Quan Miên, đa phần mọi người đều dựa vào vận may. Dù công thức không phải mới được game thủ đó đăng lên diễn đàn nhưng số người thật sự đánh giá cao công thức ấy hiếm hoi như lá mùa thu, còn người vận dụng được công thức ấy thì chỉ cần một bàn tay là đếm đủ rồi.
Ám Hắc Đại Công và Quan Miên đương nhiên là hai trong số đó. Hai người chỉ tốn bốn tiếng để vượt qua sáu ải, tìm được Dillin đang ngồi đọc sách trong rừng.
Ám Hắc Đại Công bước tới trả nhiệm vụ, sau đó nhận được một nhiệm vụ khác: Giao Đơn Xin Nghỉ Phép Cho Hydeine.
Nhiệm vụ này tương đối đơn giản.
Ám Hắc Đại Công cùng Quan Miên nhàn nhã rời khỏi rừng Mộng Yểm, đi thẳng tới Thư viện Số Một.
Hydeine quả nhiên đang ngồi trong thư viện.
Sau khi Ám Hắc Đại Công giao thư cho gã, Hydeine đưa anh một bức thư đề cử để giao cho Công hội Kỵ Sĩ, “Hãy học kỹ năng cao cấp hơn đi. Biển tri thức mênh mông sẽ làm bạn lưu luyến quên cả lối về.”
Ra khỏi thư viện, Ám Hắc Đại Công còn chưa kịp hỏi Quan Miên có dự tính gì không thì cậu đã nói trước: “Tôi muốn về Baute.”
Ám Hắc Đại Công chia sẻ nhiệm vụ “Thư Đề Cử” với Quan Miên rồi cười bảo: “Trước khi đằng ấy đăng xuất thì chắc tôi vẫn còn trên mạng.”
Quan Miên cũng không từ chối lời mời của anh. Cậu không thể phủ nhận, làm nhiệm vụ với Ám Hắc Đại Công là có thể xem làm hưởng thụ, ít nhất vui hơn làm với Tội Lỗi Quá Xá gấp mấy lần. Ám Hắc Đại Công tuy không phải chuyên gia phân tích số liệu, cách suy nghĩ của hai người cũng khác nhau nhưng kết luận đưa ra thường rất giống nhau. Như vậy hai người không cần phí nước bọt mà vẫn đạt thành ăn ý ngầm, quá trính đơn giản, phương thức nhẹ nhàng. Chủ yếu nhất là khoảng thời gian bỏ game không hề ảnh hưởng đến mức độ thấu hiểu về Mộng Đại Lục của Ám Hắc Đại Công, có anh bên cạnh hướng dẫn tuyệt đối sẽ không xảy ra những chuyện nhảm nhí như ra tay đánh NPC.
Cậu trở về Baute bắt đầu hai tiếng liên tục làm nhiệm vụ dọn dẹp đống nổ nát. Đây là cậu tự yêu cầu với Cao Nguyên Hồng Lưu Lạc để dồn nhiệm vụ của công hội vào làm một lần cho xong, như vậy mới tiện cho cậu làm nhiệm vụ cá nhân.
Về tới Baute chưa được bao lâu thì Tội Lỗi Quá Xá đã ngửi thấy mùi mà mò đến.
Quan Miên cau mày hỏi: “Cậu đặt bao nhiêu cơ sở ngầm ở đây vậy hả?”
Tội Lỗi Quá Xá đáp: “Anh cứ giả bộ xem như em đã đặt một cái camera ở đây đi.”
Quan Miên nói: “Tôi cứ tưởng cậu sẽ đặt trong phòng thay đồ của nữ.”
Tội Lỗi Quá Xá rầu rĩ hỏi: “Bộ trông em giống dê già lắm sao?”
Quan Miên đáp: “Trên cửa phòng thay đồ có viết sáu chữ: Minh Nguyệt Vô Ảnh chuyên dùng.”
Mặt Tội Lỗi Quá Xá đỏ bừng lên, sau đó cậu ta thở dài bảo: “Sau này đừng đùa kiểu đó nữa. Cô ấy có bạn trai rồi.”
Quan Miên nhướng mày.
“Chắc anh gặp rồi, cũng là người công hội mình.” Tội Lỗi Quá Xá nói trong cô đơn.
Vậy tức là người đó không phải Phồn Tinh Hữu Độ. Quan Miên ngẫm nghĩ đôi chút rồi nói: “Người đi cùng Minh Nguyệt Vô Ảnh trong lễ tình nhân sao?”
Tội Lỗi Quá Xá nhướng mày hỏi lại: “Hả?! Hai người đó cùng trải qua lễ tình nhân?”
Quan Miên lúc này mới nhớ ra hôm lễ tình nhân trong Mộng Đại Lục Tội Lỗi Quá Xá còn chưa được nghỉ.
“Ôi, thôi kệ.” Tội Lỗi Quá Xá ngước đầu lên, nói bằng giọng hết sức sâu lắng: “Chỉ cần cô ấy hạnh phúc là em cũng hạnh phúc rồi.”
Quan Miên hỏi: “Đây là cách nói lừa mình dối người.”
Tội Lỗi Quá Xá nói: “Anh không hiểu đâu.”
Quan Miên nói: “Một người hạnh phúc thì mình cũng hạnh phúc thường là tình cảm của cha mẹ dành cho con cái mà.”
Tội Lỗi Quá Xá: “…”
Quan Miên nói: “Hay là cậu thử đánh giá lại tình cảm của mình dành cho Minh Nguyệt Vô Ảnh đi.”
“…” Tội Lỗi Quá Xá đột nhiên nhớ ra, “Anh còn chưa kể em nghe hôm qua anh viết thư gửi cho ai nha. Có phải Ám Hắc Đại Công không? Có phải hắn xóa tài khoản không?”
Quan Miên thuận miệng nói: “Cậu có thể gửi thư thử xem.”
Tội Lỗi Quá Xá làm thật.
Một lúc sau, một con huyết tinh linh bay về.
Tội Lỗi Quá Xá ném thẳng thư xuống đất.
Quan Miên hỏi: “Cậu không xem à?”
Tội Lỗi Quá Xá thở dài đáp: “Nếu anh biết em viết cái gì thì anh sẽ không hỏi em như vậy đâu.”
“Cậu viết cái gì?”
Tội Lỗi Quá Xá nhỏ tiếng nói: “Chết chưa?”
Quan Miên: “…”
Một game thủ lười biếng đang xem báo bên cạnh đột nhiên la lên: “A! Ám Hắc Đại Công khiêu chiến Tội Lỗi Quá Xá kìa!”