Đề nghị kéo co không hề được chấp nhận, hai bên vẫn đang bận dùng mắt để tham gia một cuộc giằng co vô hình khác.
Quan Miên ngồi ở vị trí Tội Lỗi Quá Xá đứng ban nãy thản nhiên đọc báo. Chuyện phát sinh ở khu phế tích Baute được thành viên Tinh Nguyệt đăng lên báo, nhận được vô số bình luận, thậm chí còn có người hô hào gọi bạn tổ đội đến tham quan.
Quan Miên đột nhiên đứng dậy, “Nấm Mèo Xào Thịt là ai?”
Công hội Tinh Nguyệt chợt xôn xao hẳn lên, sau đó một thiếu niên rụt rè bước ra, “Là em.”
Quan Miên chỉ vào một bài văn trên báo, hỏi: “Bài văn ‘Thích Khách, Lại Gặp Thích Khách’ phỏng theo phong cách Cổ Long (tác phẩm ‘Phi Đao Gặp Lại Phi Đao’) này do cậu viết à?”
Nấm Mèo Xào Thịt đáp: “Dạ, dạ phải.”
Quan Miên lại ngồi xuống, “Lỗi chính tả nhiều quá, rất ảnh hưởng đến việc đọc.”
Nấm Mèo Xào Thịt ấm ức làu bàu: “Rõ ràng Tô Du Bính viết còn nhiều lỗi chính tả hơn sao anh không nói.”
“Thích khách đâu?!” Bị Thịt Rỗng đột nhiên dẫn theo tiểu phân đội luyện cấp của cậu ta từ trên trời hùng hùng hổ hổ sà xuống.
Quan Miên đáp: “Sau lưng cậu đấy.”
Bị Thịt Rỗng bỗng xoay người, trợn mắt gườm đám người bên đối phương, “Mấy người muốn làm gì? Ủa? Mấy người là người nhà cơ mà?”
Thành viên Tinh Nguyệt: “…”
Quan Miên nói: “Cậu vừa xoay ba trăm sáu mươi độ.”
Bị Thịt Rỗng: “…” Cậu ta nhanh chóng điều chỉnh góc độ, quát lên với đám người kia: “Rốt cuộc mấy người là ai? Đến đây làm gì?”
Người dẫn đầu đám người nọ nhìn sang Quan Miên và hỏi: “Chừng nào Phồn Tinh Hữu Độ tới?”
Quan Miên đáp: “Tôi vẫn chưa đủ trình chia hồn làm hai vừa chơi game vừa gọi điện thoại.”
Người dẫn đầu nói: “Hôm nào anh ta chưa lên thì các người đừng hòng bắt đầu công việc.”
Quan Miên cau mày hỏi: “Anh có chắc đây là uy hiếp không đấy? Với người sống mà nói nghỉ phép chẳng lẽ không phải phúc lợi hay sao?”
Người dẫn đầu hỏi: “Cậu là ai?”
Bị Thịt Rỗng hất cằm đáp: “Nguyên lão của Công hội Tinh Nguyệt, Mộng Xuân Không Tỉnh chính là anh ấy.”
Người dẫn đầu khẽ gật đầu với Quan Miên rồi… Chờ tiếp.
Thời gian từng phút, từng giây trôi qua, thành viên Công hội Tinh Nguyệt dần dần sốt ruột. Dù sao bọn họ lên đây chơi game chứ chẳng phải ngồi không. Thà xông lên đánh nhau một trận còn vui chứ cứ dở dở ương ương kiểu này ai lại chẳng chán.
Tinh linh hết con này tới con khác bay về phía Quan Miên.
Xin nghỉ có, giật giây khai chiến có, hỏi bước tiếp theo làm gì cũng có… Nói chung chỉ xoay quanh một yêu cầu – Đừng ngồi yên nữa.
Quan Miên chỉ đọc ba bức rồi đứng dậy phất tay, “Đi luyện cấp hết nào.”
Bị Thịt Rỗng cả kinh hỏi lại: “Anh bảo họ đi thế nào?”
Quan Miên đáp: “Cậu có thể cưỡi thú đi.”
“Ý em không phải vậy, ý em là kẻ địch còn đây thì bọn họ làm sao đi được?” Thấy thành viên Tinh Nguyệt lục tục bỏ đi, Bị Thịt Rỗng nôn nóng hỏi: “Nhỡ họ xông lên rồi sao?”
Quan Miên đáp: “Chạy. Chạy không kịp thì logout.”
Bị Thịt Rỗng hỏi: “Vậy lỡ họ phá hỏng hết thì sao?”
Quan Miên đáp: “Phá hư được phế tích nhất định không phải người thường. Nếu họ thật sự muốn làm vậy thì có cản cũng cản không được.”
Bị Thịt Rỗng thấy cậu xoay lưng toan bỏ đi thì không nhịn được mà kéo cậu lại, “Anh định đi đâu?”
Quan Miên giơ ngón ta chỉ lên trời.
Bị Thịt Rỗng nhìn theo hướng chỉ cậu chỉ, phát hiện giữa bầu trời xanh thẳm, một con chim khổng lồ đang sà xuống, bóng của nó gần như nuốt chửng hai người. Lúc nhìn kỹ hơn, cậu ta nhận ra đó không phải chim mà là rồng có cánh. Còn về phần ai ngồi trên lưng rồng thì chả cần đoán làm gì.
Một con rồng có cánh đen tuyền thế này trong game vẫn là độc nhất vô nhị.
Rồng có cánh đáp xuống, Ám Hắc Đại Công hai chân vừa chạm đất đã nghe thấy bên đối diện có người la lên: “Ám Hắc Đại Công?”
Quan Miên và Bị Thịt Rỗng đồng loạt quay lại nhìn đám người nọ.
Người dẫn đầu ngoảnh đầu hỏi: “Hai người quen nhau?”
Đám người sau lưng gã nhao nhao trả lời: “Anh ta rất nổi tiếng trong game.”
“Là trùm PK!”
“Hồi đó từng PK rồi.”
Ám Hắc Đại Công thấy Quan Miên nhìn sang phía mình bèn giải thích: “Có không ít đối thủ từng gặp bên thực chiến.”
Đối thủ được Ám Hắc Đại Công nhớ mặt chắc chắn không phải hạng xoàng. Khó trách dù trong Mộng Đại Lục họ đều level thao tác lại khá đến thế. Nói vậy người dẫn đầu đám nọ chắc là do ông nội của Phồn Tinh Hữu Độ chỉ định ra từ trong số người thuê bên thực chiến.
Ám Hắc Đại Công nhanh chóng bổ sung: “Nhưng không thân lắm.”
Quan Miên nói: “Vậy đi thôi.”
Nhìn Tinh Nguyệt từng tốp rời đi, người dẫn đầu nọ không hề nôn nóng, dường như gã rất chắc chắn Phồn Tinh Hữu Độ nhất định sẽ lên mạng.
Quan Miên ngồi trên lưng rồng lấy thư ra gửi cho Tội Lỗi Quá Xá. Tuy cậu ta chẳng nói đi đâu nhưng những lúc thế này điều duy nhất cậu ta có thể làm chính là cầu cứu Tinh Phi Ngân. Quan Miên không biết Tinh Phi Ngân có lên không nhưng vẫn viết thư dặn Tội Lỗi Quá Xá lúc Tinh Phi Ngân lên thì gửi thư báo mình biết một tiếng.
Ám Hắc Đại Công đột nhiên mở miệng: “Các mối quan hệ trong nhà họ Đoàn rất phức tạp.”
Quan Miên ngẩn ra.
“Không phải là loại phức tạp mang tính giải trí.” Ám Hắc Đại Công lại tiếp.
Tuy anh nói rất ngắn gọn nhưng cũng đủ để ám chỉ một số tin tức.
Thứ nhất, anh quen biết Phồn Tinh Hữu Độ ngoài đời. Cậu nhớ tên thật của Phồn Tinh Hữu Độ là Đoàn Thiều Tinh. Vào lúc này Ám Hắc Đại Công nhắc đến nhà họ Đoàn có lẽ là nói về anh ta. Thứ nhì, Ám Hắc Đại Công đang ám chỉ cậu đừng nên dính vào chuyện này. Rõ ràng là chuyện này không chỉ đơn giản là ông nội muốn tìm cháu như Tội Lỗi Quá Xá nghe ngóng được trước đó.
Rồng có cánh đáp xuống bên hồ Huyễn Cảnh.
Quan Miên bước khỏi lưng rồng, “Anh làm đến vòng mấy rồi?” Cậu tin rằng hôm qua Ám Hắc Đại Công hỏi cậu làm đến vòng mấy tuyệt đối không phải thuận miệng hỏi chơi, mà chở cậu đến đây cũng không phải chỉ đơn giản cho cậu đi nhờ xe.
Ám Hắc Đại Công cười bảo: “Vòng .”
Quan Miên không hề ngạc nhiên với đáp án của anh, “Sưu tập tinh thể nguyên tố?”
Ám Hắc Đại Công đáp: “Không. Là tìm Dillin đi lạc.”
Nhiệm vụ này nghe có vẻ đơn giản, không giống nhiệm vụ vòng . Quan Miên ngẫm nghĩ đôi chút đã nắm được điểm then chốt, cậu hỏi: “Lạc ở đâu?”
Ám Hắc Đại Công đáp: “Rừng Mộng Yểm.”
Rừng Mộng Yểm được công nhận là một địa điểm nguy hiểm trong game. Nơi đó có nhiều ma thú tập trung, level lại không thấp, lúc nào cũng có thể đột nhiên xuất hiện ma thú cấp . Rất nhiều game thủ cày level đối với nơi này vừa yêu vừa hận. Có điều luyện cấp còn được lựa chọn muốn đi hay không, còn Ám Hắc Đại Công là làm nhiệm vụ nên không thể không đi. Quan Miên hỏi: “Anh làm thứ nhiệm vụ mà cả thiên hạ đều hận gì rồi?”
Ám Hắc Đại Công đáp: “Cấp S.”
Quan Miên hỏi: “Sắp xếp lại Thư viện Số Một?”
Ám Hắc Đại Công: “Ừ.”
Quan Miên ngạc nhiên hỏi: “Anh tốn bao nhiêu thời gian để hoàn thành?”
Ám Hắc Đại Công đáp: “Phát động nhân lực toàn công hội làm việc hai ngày, tốn gần sáu tiếng.”
Quả là ưu thế của công hội.
Hơn nữa ưu thế này không phải ai cũng có, không những phải điều động được nhân lực mà còn phải đức cao vọng trọng để mọi người tâm phục khẩu phục. Ám Hắc Đại Công có thể xem như hàng hiếm trong Mộng Đại Lục. Dù anh có bại dưới tay Trùm Bất Tử, dù anh từng biến mất rất lâu nhưng chỉ cần anh vừa xuất hiện trở lại, sự sùng bái trong mắt, trong tim của những thành viên công hội đều cứ thế mà trở lại theo.
Quan Miên hỏi: “Cả đêm anh không ngủ à?” Những nhiệm vụ khác tuy không phải cấp S nhưng cũng không thể chỉ một, hai tiếng đã làm xong.
Ám Hắc Đại Công trả lời: “Nói chính xác thì từ lúc chúng ta chia tay hôm qua đến giờ tôi đã ngủ một tiếng.”
Quan Miên cau mày hỏi: “Một tiếng trước khi lên mạng?” Cũng tức là hẹn với cậu xong anh mới logout đi ngủ.
Ám Hắc Đại Công cười đáp: “Tôi có thể xem như đằng ấy đang quan tâm cho tôi không?”
Quan Miên không đáp mà chỉ hỏi ngược lại: “Tôi phải tìm tinh thể nguyên tố, anh phải tìm Dillin, chúng ta làm sao làm nhiệm vụ chung với nhau?”
Ám Hắc Đại Công đáp: “Mộng Đại Lục có một loại nhẫn đeo vào sẽ được làm chung nhiệm vụ, có điều hoàn thành nhiệm vụ thì kinh nghiệm chia đôi.” Nói xong, anh lấy từ trong túi ra một cặp nhẫn.
Đây là một đôi nhẫn màu bạc, nhìn sơ chẳng có vẻ gì bắt mắt nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện thiết kế của nhẫn vô cùng tinh xảo, hai chiếc nhẫn có thể hợp lại thành một. Mỗi chiếc nhẫn được trang trí bằng một cái móc nhỏ, hai cái móc có thể móc lại với nhau tạo thành hình trái tim cầu kỳ.
“Tôi đeo lên cho đằng ấy nhé?” Ám Hắc Đại Công chìa lòng bàn tay ra làm tư thế mời. Nhẫn trong bàn tay còn lại của anh lấp lánh rực rỡ.