Dù level rất cao nhưng với việc luyện cấp Tội Lỗi Quá Xá chẳng hề thành thạo, bởi vậy kinh nghiệm của Quan Miên chỉ tăng với tốc độ thạch nhũ nhỏ giọt, chậm vô cùng.
Tội Lỗi Quá Xá mất kiên nhẫn phải lên tiếng: “Thật ra làm nhiệm vụ chính tuyến ăn kinh nghiệm ngon hơn nhiều đó anh.” Có rất nhiều game thủ thích càn phó bản, thứ nhất là vì phó bản trong Mộng Đại Lục tương đối phong phú, loại hình nào cũng có, không gây cảm giác nhàm chán, thứ nhì là bởi nhiệm vụ trong Mộng Đại Lục vô cùng kỳ quặc, chẳng dễ để hoàn thành, có khi chạy nhong nhong cả nửa buổi vẫn chỉ công dã tràng, nếu so ra thì càn phó bản khá là đảm bảo. Thật ra nhiệm vụ game này thưởng kinh nghiệm tương đối hậu hĩnh.
Quan Miên nói: “Cậu có tính đến ‘phí tổn’ lỡ như nhận nhiệm vụ rồi mà không hoàn thành chưa?”
Tội Lỗi Quá Xá nói: “Chỉ cần không chọn mấy nhiệm vụ biến thái cấp S thì em thấy nhiệm vụ trong Mộng Đại Lục cũng không khó lắm.”
Không khó lắm tức là cũng hơi kho khó.
Quan Miên khoanh tay nhìn cậu ta.
Tội Lỗi Quá Xá nhớ lại lịch sử huy hoàng hai lần Quan Miên làm nhiệm vụ dưới sự dẫn dắt của mình thì gò má ửng lên, nhưng đồng thời quyết tâm giật dây Quan Miên làm nhiệm vụ lại càng kiên định hơn bao giờ hết, “Hãy tin em! Không sai vào đâu cho được!”
Quan Miên nói: “Cậu giống mấy người đóng quảng cáo trên TV quá.”
Tội Lỗi Quá Xá tự hào nói: “Thu hút được sự chú ý?”
“Quảng cáo mua sắm ấy.”
“…”
Quảng cáo mua sắm sống sót trên TV qua mười mấy thế kỷ nên được gọi là “con gián (gián sống rất dai)” trong các thể loại quảng cáo.
Dù không được ưa thích nhưng chúng vẫn cứ tồn tại.
Một lần nữa đến Học viện Ma pháp St. Paders, Quan Miên đến gặp Mikris nhận nhiệm vụ. Lần này cậu không vung tay quá trán, chỉ chọn cấp A.
Mikris nói: “Có một thiếu niên tên Andy rất thích chạy vòng vòng quanh nhà ăn, bạn hãy đi tìm cậu ấy đi.”
Tội Lỗi Quá Xá hớn hở nói: “Em biết nhà ăn nằm ở đâu.”
Quan Miên nói: “Tôi hoàn toàn không hề nghi ngờ chuyện này.”
Tội Lỗi Quá Xá nói: “Tuy không muốn hỏi thẳng ra đâu, nhưng nếu không hỏi trong lòng em rất khó chịu. Câu đó của anh… là khen hay giễu?”
Quan Miên hỏi lại: “Cậu hy vọng là loại nào?”
“Đương nhiên là khen.”
“Con người chỉ cần biết tự lừa mình dối người thì luôn sống rất vui vẻ.” Quan Miên đáp.
Tội Lỗi Quá Xá: “…”
Bọn họ nhanh chóng tìm được nhà ăn, sẵn tiện dạo quanh đó vài vòng.
Phong cảnh chung quanh Học viện St. Paders khá đẹp, khác với những rừng cây được số lớn công nhân trồng trọt, rừng cây của St. Paders từ xưa đã tràn ngập sức sống hoang dã, tựa như ẩn giấu vô số những điều huyền bí và của cải.
Tội Lỗi Quá Xá nói: “Kế St. Paders chính là rừng Mộng Yểm, tụi mình phải cẩn thận tí xíu.”
Quan Miên nói: “Rừng Mộng Yểm không phải nằm ở hướng bắc của St. Paders sao? Đây là hướng tây.”
Tội Lỗi Quá Xá: “…Nên em chỉ bảo là cẩn thận tí xíu. A, bên đó có người.”
Quan Miên nhìn theo hướng cậu ta đang nhìn thì thấy quả nhiên có một thiếu niên tóc nâu đang ngồi không chớp mắt trong rừng. Gã đang tập trung tinh thần nhìn vào một ngọn cỏ.
“Xin cho hỏi cậu có phải là Andy không?” Quan Miên hỏi.
“Phải.” Andy ngước lên.
Mặt mũi gã ta quả thật quá khó coi. Quan Miên cố không để ý đến dung mạo của gã mà đi thẳng vào đề.
Andy đáp: “Trên lầu hai của Thư viện Số Một có một quyển đáp án cho cuộc thi học thuộc lòng, bạn có thể lấy đến cho tôi không?”
Tội Lỗi Quá Xá cau mày nói: “Lại là Thư viện Số Một.” Nhiệm vụ cấp S lần trước ở đó vẫn còn để lại ám ảnh trong lòng cậu ta.
Quan Miên nhanh nhẹn nhận nhiệm vụ rồi đi đến Thư viện Số Một.
Tội Lỗi Quá Xá lẽo đẽo theo sau, “Em cảm thấy nhiệm vụ lần này không đơn giản vậy đâu.”
Quan Miên: “Hửm?”
Tội Lỗi Quá Xá nói: “Lần trước nhiệm vụ cấp B em làm là tìm tài liệu thực nghiệm hộ Raymond phải chạy hết chỗ này sang chỗ khác. Nhiệm vụ cấp A lần này chỉ là tìm đồ, em thấy không chỉ đơn giản vậy đâu. Có khi nào là nhiệm vụ liên hoàn không nhỉ?”
Quan Miên đáp: “Với một đáp án mà chỉ cần đi thêm vài bước tới trước là biết, trước giờ tôi không hay lãng phí tế bào não.”
“Không sao, số lượng tế bào não của em nhiều lắm.”
“Nhưng chẳng qua được khảo sát chất lượng.”
“…”
Bọn họ chẳng hề xa lạ gì với Thư viện Số Một. Trước đó chưa bao lâu hai người mới đứng giữa những giá sách nhìn Tajires biến đống sách ngay ngắn chỉnh tề thành một mớ hỗn loạn, tuyên bố người bình thường cần khoảng vài tháng mới hoàn thành được nhiệm vụ cấp S.
Có điều Thư viện Số Một lần này hình như rất khác với Thư viện Số Một lần trước.
Quan Miên và Tội Lỗi Quá Xá vừa bước qua cánh cửa chính của thư viện thì “Rầm!” một tiếng, cửa đóng lại sau lưng hai người.
Tội Lỗi Quá Xá căng thẳng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Quan Miên đáp: “Giờ không phải đang quay phim kinh dị, cậu đừng có mà dùng cuống họng nói chuyện.”
Tội Lỗi Quá Xá nói: “Nhưng anh không cảm thấy bầu không khí này giống đang đóng phim kinh dị lắm ư?”
Quan Miên: “Không, hết sức bình thường.”
Tội Lỗi Quá Xá chợt tỉnh ngộ. Cách Quan Miên đánh giá một sự việc có phải bình thường hay không so với cách bản thân cậu ta đánh giá có một sự khác biệt cực kỳ đáng kể.
Quan Miên và Tội Lỗi Quá Xá đi về phía trước.
Bất thình lình, không gian trước mắt hai người bỗng nhiên vặn vẹo.
Một ngọn lửa phun ra.
Tội Lỗi Quá Xá nhanh chóng phủ kết giới và kéo Quan Miên lùi về phía sau.
Quan Miên bơm máu.
Tuy lửa không phun trúng hai người nhưng hơi nóng phả ra làm lượng máu của họ tụt một cách thảm hại.
“Cái quái gì thế?” Tội Lỗi Quá Xá vừa nói xong thì Quan Miên vốn đang đứng bên cạnh bỗng dưng biến mất.
“Cái quái gì thế?!” Nếu ban nãy là tiếng thì thầm thì bây giờ chính là gào thét.
Tiếng cậu ta vừa dứt, ngọn lửa cũng biến mất, không gian vặn vẹo đã trở lại như thường. Thư viện Số Một vẫn là Thư viện Số Một, chỉ là… thiếu mất một người.
Tội Lỗi Quá Xá vội vã nhìn quanh quất, “Rốt cuộc là cái quái gì thế này?”
Quan Miên vừa bước ra từ cung điện hồi sinh thì nhận được tin nhắn của Tội Lỗi Quá Xá: “Anh đang ở nơi nao?”
Quan Miên hồi âm: “Mới chết, giờ về ngay.”
Tội Lỗi Quá Xá đứng trước cửa thư viện đợi hết mười mấy phút cuối cùng cũng thấy Quan Miên trở lại.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?” Cậu ta bực bội than thở, “Cái thứ ngu si ở thư viện…”
Quan Miên nhìn thấy cậu ta tan thành ánh sáng rồi biến mất ngay trước mắt mình.
“…”
Lúc Tội Lỗi Quá Xá trở về từ trại giam đã là chuyện của ba mươi phút sau.
“Xin lỗi.” Tội Lỗi Quá Xá xấu hổ nhìn Quan Miên.
Quan Miên cất sổ sách vào rồi phủi mông đứng dậy, “Đi thôi.”
Tội Lỗi Quá Xá nói: “Em nghe nói Tinh Phi Ngân rất tán thưởng cách anh quản lý sổ sách. Tại sao anh không đi làm kế toán mà lại vào game làm cu li?”
Quan Miên đáp: “Không thích.”
“…” Tức là cái nghề kế toán đã bị ghét bỏ còn hơn cả cu li trong game? Tội Lỗi Quá Xá chợt cảm thấy tiền đồ nghề nghiệp tương lai của mình khá là đen tối.
Một lần nữa quay lại thư viện, hai người đã không còn hấp tấp như lần đầu.
Tội Lỗi Quá Xá kịp thời tung kết giới rồi nói với Quan Miên: “Giữ chặt lấy áo em.”
Quan Miên nói: “Hai mấy năm trước tôi đã tốt nghiệp nhà trẻ.”
“Bây giờ không phải là lúc để bốc đồng!” Quát xong, Tội Lỗi Quá Xá cảm thấy sướng tê cả lòng.
Quan Miên không nói không rằng mà chỉ ôm lấy eo cậu ta.
Tội Lỗi Quá Xá: “…” Tư thế này sao cứ khiến cậu ta có cảm giác mình mới là người được bảo vệ ấy nhỉ?
Lửa lại xuất hiện một cách bất ngờ như lần trước.
Quan Miên cẩn thận quan sát chung quanh. Lần trước lúc bị tách khỏi Tội Lỗi Quá Xá chính là sau khi nhìn thấy không gian vặn vẹo, theo phân tích của cậu thì có khả năng chính là ma pháp không gian như game từng giới thiệu. Cả cậu và Tội Lỗi Quá Xá đều không cảm thấy mình từng rời đi chứng tỏ hai người đang đứng cùng một vị trí ở hai không gian song song với nhau.
Hai người không ngừng tránh né những không gian méo mó, còn Tội Lỗi Quá Xá thì dùng kết giới chống lại lửa đỏ, cuối cùng cả hai cũng đến được chỗ cầu thang dẫn lên lầu hai.
Tội Lỗi Quá Xá đang định bước lên thì cánh tay của Quan Miên bỗng rụt lại, mạnh mẽ kéo cậu ta xuống nhưng chân của Tội Lỗi Quá Xá đã bước một bước đó. Không gian vặn vẹo dần dần nuốt lấy một chân của Tội Lỗi Quá Xá với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, theo đó ăn lên dần, thậm chí cả Quan Miên đang ôm lấy cậu ta cũng bị nuốt chửng.
Tội Lỗi Quá Xá khiếp đảm nhìn thân thể mình từ từ biến mất rồi lại từ từ xuất hiện, trái tim thiếu điều vọt khỏi g ngực, cả nửa buổi mới lắp bắp nói: “Hồi nãy anh nên buông em ra mới phải.”
Quan Miên khá bình tĩnh, đáp: “Đây là nhiệm vụ của tôi.”
“Nhưng ban nãy…” Tội Lỗi Quá Xá vẫn chưa hết hoảng hốt.
Quan Miên vỗ vỗ vào vai cậu ta, “Chỉ là game thôi.”
Bảo là game nhưng cũng thật lắm chứ bộ. Tội Lỗi Quá Xá hít sâu một hơi rồi tiếp tục đi về phía trước.
Lần này cả lửa và không gian đều không còn, thư viện tĩnh lặng một cách đáng sợ.
Tội Lỗi Quá Xá và Quan Miên tìm hết cả lầu hai vốn chẳng có bao sách vẫn không tìm thấy quyển đáp án học thuộc lòng. Tội Lỗi Quá Xá rầu rĩ hỏi: “Có khi nào thằng quỷ kia lừa mình không anh?”
Quan Miên đáp: “Cậu ta là NPC.”
“Thế sao lại tìm không thấy.”
“Có lẽ chúng ta đã đến nhầm không gian.”
“Là sao?”
“Tức là chúng ta đang ở trong một không gian không có đáp án.”
“Vậy giờ sao đây?” Tội Lỗi Quá Xá biết đây là họa do chân mình gây ra nên khá sốt ruột.
Quan Miên trả lời: “Quay lại lần nữa.”
“Làm sao quay lại?”
“Tìm chỗ méo mó.” Quan Miên kéo Tội Lỗi Quá Xá xuống lầu.
Nhưng thực tế chứng minh, dưới tình huống không biết có bao nhiêu không gian mà đi “du lịch” là chuyện khá ngu ngốc. Quan Miên và Tội Lỗi Quá Xá chẳng còn nhớ mình đã qua qua lại lại hết bao nhiêu lần, chỉ biết Tội Lỗi Quá Xá đối với việc cơ thể mình từ từ biến mất rồi lại từ từ xuất hiện đã bình tĩnh hơn nhiều, thậm chí bắt đầu thấy khoái.
Lại một lần qua qua lại lại, Tội Lỗi Quá Xá ôm mặt nói: “Không được, mệt muốn chết luôn, tụi mình cứ chết để quay lại đi anh.” Nói xong nhưng không nghe thấy Quan Miên trả lời, cậu ta đánh thót trong lòng, hoang mang quay đầu quanh quất tìm người. Nếu lần này lạc nhau tiếp thì chắc đúng là chỉ còn một con “đường chết” để đi. May mà quay lại thì thấy Quan Miên vẫn đang đứng sau lưng, trên vai đậu thêm một huyết tinh linh.
“Thư ai vậy?” Cậu ta bước qua và hỏi.
Quan Miên gấp thư lại, quay đầu đáp: “Mình về thôi.”