Toàn Tức Võng Du chi Khổ Lực

chương 75: viện trợ hai phe (hạ)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ma thú đói khát lại lên sàn.

Lần này Công hội Tinh Nguyệt vô cùng có kinh nghiệm mà bố trí trận địa. Bố cục chính không khác lắm với lần trước nhưng chia thành không quân và lục quân, hệ phụ trợ và hệ tín ngưỡng cưỡi thú bôn ba trên trên dưới dưới.

Quan Miên bị Tội Lỗi Quá Xá giữ rịt bên người, Tội Lỗi Quá Xá lại theo Tinh Phi Ngân xông pha tại tiền tuyến, như vậy kết quả là Quan Miên bị lôi ra giữa mưa bom lửa đạn một cách vô tội vạ.

Tội Lỗi Quá Xá thấy Quan Miên chẳng làm gì khác ngoài việc bơm máu cùng uống thuốc thì an ủi cậu: “Yên tâm, em sẽ chăm sóc tốt cho anh.”

Cậu ta vừa dứt lời đã bị Quan Miên kéo qua một bên.

Sau đó là tiếng quát giận dữ của Tinh Phi Ngân: “Ai!”

Tội Lỗi Quá Xá lấy lại tinh thần, phát hiện có game thủ lẫn trong đám người và thú phát động công kích với họ.

Hoa Nở Bốn Mùa vốn đang ở hậu phương, nhìn thấy hội viên Công hội Tinh Nguyệt đánh nhau liền vội vàng chạy qua: “Chuyện gì?”

Tinh Phi Ngân nói: “Có người đánh lén!”

Hoa Nở Bốn Mùa ngẩn ra, lập tức ý thức được những người nọ không phải người của Tinh Nguyệt. Đánh lén Công hội Tinh Nguyệt vào lúc này, dùng ngón chân để nghĩ cũng biết là nhắm vào Công hội Hắc Diệu Thạch. Gã vội nói: “Tôi đi báo với hội trưởng!”

Tinh Phi Ngân không để ý tới gã, chỉ huy một bộ phận hội viên tập trung chống lại kẻ đánh lén, tránh cho tất cả phân tâm, rơi vào tình trạng bị động.

Quan Miên trốn trong đám đông quan sát tình hình.

Bọn họ thống nhất mặc toàn đồ đen, mặt đeo mạng che, là trang phục dạ hành tiêu chuẩn trong phim truyền hình ba xu. Vũ khí trong tay họ cũng giống nhau, là loại có thể mua được trong tiệm của NPC không hề khảm bảo thạch gì. Nói chung từ đầu đến chân bọn họ không có điểm nào để người khác tra ra thân phận.

Là lập mưu mà tới.

Quan Miên vừa suy nghĩ vừa ẩn nấp.

Chẳng qua tốc độ của cậu hoàn toàn không cùng nhịp với ý thức của cậu. Nói cách khác, lúc ý thức của Quan Miên đã đi một ngàn tám trăm dặm thì thân thể của cậu thật ra mới đi được mười tám mét. Đây là chuyện đau khổ biết nhường nào, bởi vậy cậu phải mở to mắt mà nhìn một thanh đao bổ xuống đầu mình, sau đó trong cơn tê dại của da đầu mà tan thành ánh sáng, bay tới cung điện hồi sinh.

Cung điện hồi sinh đã có khá nhiều người tụ tập.

Điều khiến người khác kinh ngạc chính là có không ít hội viên của phân hội Macey của Tinh Nguyệt.

Những hội viên đó vốn định ra ngoài nhưng nhìn thấy nguyên lão giữ tiền nhà mình đều qua chào hỏi tới tấp.

Quan Miên hỏi: “Ma thú khó xử lắm hả?”

Hội viên đều lên tiếng phàn nàn, “Ma thú còn đỡ ấy chứ, là giữa đường nhảy ra mấy kẻ giết người.”

“Tụi em đối phó ma thú thôi đã bở hơi tai, mấy người đó còn nhảy ra chém giết làm tụi em phân tán tinh thần, vậy là tụi em chịu hết nổi.”

Quan Miên cau mày hỏi: “Thôn trang của Công hội Nhất Trụ Kình Thiên cũng bị đánh lén sao?”

Hội viên nọ đáp: “Dạ phải. May mà Nhất Trụ Kình Thiên liên minh với Công hội Sa Mạc, Công hội Tơ Mềm, bằng không chắc chắn không chống đỡ nổi.”

Quan Miên lại hỏi về quần áo của kẻ đánh lén rồi mới nói tiếp: “Khổ cho mấy đứa rồi.”

Hội viên nọ nói: “Nguyên lão Mộng Xuân cũng cực khổ rồi.”

An ủi lẫn nhau xong xuôi, bọn họ đều lần lượt trở về chiến trường của mình, chiến đấu chưa kết thúc, vẫn còn hơn một tiếng đồng hồ.

Sau khi Quan Miên trở về thôn trang của Công hội Hắc Diệu Thạch, cậu phát hiện thế lực giữ thôn đang rơi vào thế hạ phong, rất nhiều ma thú đã xông vào thôn trang chạy lung tung khắp nơi. Hội viên Hắc Diệu Thạch liều mạng dí sát mông bọn chúng.

Rầm rầm một tràng.

Một tòa nhà dân sụp đổ.

Hội viên của Hắc Diệu Thạch kích động la hét vang trời.

Quan Miên trở về chiến trường.

Game thủ đánh lén càng lúc càng ít, cơ bản là bị bao vây. Sức chú ý của Công hội Tinh Nguyệt trở về với thôn trang. Lúc này Quan Miên dù không tình nguyện cũng không thể mặt dày tìm nơi trốn việc không góp tí sức nào. Cậu vừa len lỏi tìm đường về thôn vừa tìm chỗ đứng cạnh một đội level tương đối thi thoảng ra tay công kích và bơm máu cho người ta. Đội ngũ level cao thì khả năng hút thú cũng cao, bởi vậy khả năng ma thú bỏ mặc bọn họ và quay sang tấn công cậu tương đối thấp.

Tương đối thấp chứ không phải hoàn toàn không tồn tại.

Dù Quan Miên cố gắng thu nhỏ sự tồn tại của mình xuống mức gần bằng không nhưng trong hai tiếng đồng hồ cậu vẫn oanh oanh liệt liệt chết những năm lần. Sau vài phen giao lưu, cậu phát hiện năm lần đã thuộc loại hiếm trong thiên hạ. Có một người bởi cưới thú bay nhanh, rất tích cực quay về chiến trường nên đã chết tổng cộng mười hai lần, thành công nhận danh hiệu đội trưởng đội cảm tử.

Hai tiếng đồng hồ kết thúc trong hỗn loạn.

Ma thú rút lui nhưng tình cảnh để lại càng thêm lộn xộn.

Thôn trang vốn trật tự, chỉnh tề đã không biến mất, chỉ còn lại đống đổ nát tan hoang. Thần điện Quang Minh chỉ còn lại nửa bên, đường xá xây dựng vô cùng bằng phẳng giờ đây bị ma thú giẫm thành gồ ghề nhấp nhô.

Tuy không phải thôn của mình nhưng không ít thành viên Tinh Nguyệt thấy thế cũng khó tránh xót thay.

Chẳng qua dù nói thế nào thì nhiệm vụ vẫn đã hoàn thành.

Công hội Đế Diệu và Công hội Tinh Nguyệt vì là liên minh nên cũng thu hoạch được phần thưởng nhất định, chỉ là phần thưởng so với lần Tinh Nguyệt giữ thôn thành công ít hơn trông thấy. Diệu Minh bày tỏ lòng biết ơn với hội trưởng hai công hội và gửi tặng thêm một phần quà riêng.

Quà cáp là gì Quan Miên nhìn không rõ nhưng nguyên nhân tặng quà trong lòng cậu ít nhiều cũng tỏ tường.

Nhiệm vụ hoàn thành, Công hội Tinh Nguyệt và Công hội Đế Diệu lần lượt về nhà.

Quay về công hội, Quan Miên đang định ghi chép lại thu hoạch hôm nay thì nhìn thấy Tinh Phi Ngân, Tội Lỗi Quá Xá và Minh Nguyệt Vô Ảnh cùng nhau đi vào.

Vừa vào cửa, Tinh Phi Ngân đã hỏi thẳng vô đề: “Anh thấy sao?”

Quan Miên đáp: “Cả hai đều thiệt.”

Phân hội Macey cũng đã quay về, nghe nói thôn của Nhất Trụ Kình Thiên thảm hơn thôn của Hắc Diệu Thạch nhiều. Dù sao tổng thể thực lực của Công hội Sa Mạc và Tơ Mềm cũng không bằng Tinh Nguyệt và Đế Diệu, lại thiếu kinh nghiệm, một thôn trang yên lành bị hủy gần hết, phải xây lại từ đầu.

Tội Lỗi Quá Xá hỏi: “Hai anh đang nói gì vậy?”

Quan Miên đáp: “Hôm nay hội viên Công hội Hắc Diệu Thạch chả phải tới không nhiều lắm sao?”

Tội Lỗi Quá Xá hỏi lại: “Ừ, sao thế?”

Quan Miên nói: “Có lẽ bọn họ đã qua đánh lén thôn của Nhất Trụ Kình Thiên.”

“Hả?” Tội Lỗi Quá Xá há mỏ nhưng lại phát hiện tiếng nói không phải phát ra từ cổ họng của mình mà là từ phía sau. Bị Thịt Rỗng giật mình bước tới, “Giết bọn em hôm nay là Hắc Diệu Thạch?”

Quan Miên nói: “Nói chính xác không phải bọn họ muốn giết cậu mà là muốn giết Công hội Nhất Trụ Kình Thiên. Nhưng các cậu không mặc đồng phục nên bị giết lầm.”

Bị Thịt Rỗng muốn chửi vài câu thật độc xả giận nhưng nhớ tới bốn vách tường lạnh băng trong nhà lao đành cố nhịn xuống.

Tinh Phi Ngân nói: “Công hội Nhất Trụ Kình Thiên cũng phái người đánh lén Công hội Hắc Diệu Thạch.”

Tội Lỗi Quá Xá nói: “Bọn họ là sui gia sao hở trời? Mấy chuyện thế cũng nghĩ hệt như nhau. Kết hôn quách cho xong!”

Bị Thịt Rỗng nói: “Không phải đâu. Hiện giờ Công hội Sa Mạc và Tơ Mềm đều đứng về phía Nhất Trụ Kình Thiên. Nếu bảo lúc trước Công hội Sa Mạc cũng bị Nhất Trụ Kình Thiên đặt bẫy làm kẻ thế tội thì sao giờ lại trở thành liên minh cho được?”

Tội Lỗi Quá Xá nói: “Cái gì mà Công hội Sa Mạc, cái gì mà thế tội? Em chỉ với về trường dạo một vòng sao lại bị tụt hậu đến nông nỗi này?” Cậu ta lập tức trừng mắt với Tinh Phi Ngân, “Anh buôn dưa lê với em thường xuyên tí xíu không được hả?”

Tinh Phi Ngân nói: “Sao cậu không thi đỗ thử xem?”

Tội Lỗi Quá Xá mếu máo.

Quan Miên nói: “Quan hệ giữa Công hội Hắc Diệu Thạch và Đế Diệu tốt lắm, lần trước chúng ta giữ thôn bọn họ cũng đến giúp, nhìn bề ngoài thì ba công hội chúng ta đã trở thành liên minh.”

Minh Nguyệt Vô Ảnh hỏi: “Cho nên bọn họ mới hợp thành liên minh chống lại tụi mình?”

Bị Thịt Rỗng nói: “Cái đồ…! Hiểm thật. Nhất Trụ Kình Thiên vừa muốn đối phó tụi mình vừa muốn nhờ tụi mình giúp đỡ?”

Quan Miên nói: “Theo tình hình trước mắt thì chúng ta chưa xem như đứng về phía Hắc Diệu Thạch.”

Bị Thịt Rỗng hỏi: “Thế là bên nào?”

Quan Miên trả lời: “Đứng giữa.”

Tội Lỗi Quá Xá có phần theo không kịp, “Trong game này vốn chẳng phải tụi mình và Đế Diệu đấu đá kịch liệt nhất à? Sao thoắt cái tụi mình lại thành trung lập rồi? Thay đổi này có phải hơi bị nhanh quá không nhỉ?”

Tinh Phi Ngân nói: “Chuyện tốt.”

Quan Miên gật đầu tán thành. Đây đúng là chuyện tốt.

Theo tình huống hiện nay, Công hội Hắc Diệu Thạch và Công hội Nhất Trụ Kình Thiên vì chuyện đánh lén lần trước mà để lại cái gút trong lòng, đã trở thành hai công hội không có khả năng trở thành bạn bè nhất. Công hội Sa Mạc tuy suýt nữa bị Công hội Nhất Trụ Kình Thiên hãm hại nhưng cũng chỉ là “suýt”, trên thực tế vẫn chưa chịu tí tổn thất nào. Còn bọn họ cùng Hắc Diệu Thạch lại có thù cũ. Căn cứ vào lý luận kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, sự hợp tác của họ không nằm ngoài dự đoán của người khác. Công hội Tơ Mềm có thể nói là công hội yếu nhất trong Mộng Đại Lục, bọn họ và các công hội khác không có thù oán gì, cũng vì thế mà bọn họ không bắt mắt nhất. Bọn họ có thể nương nhờ vào Hắc Diệu Thạch nhưng bởi lực lượng quá kém, dù có nương nhờ cũng sẽ không có quyền phát ngôn. So ra, Công hội Nhất Trụ Kình Thiên và Công hội Sa Mạc đang cần lực lượng đối phó với liên minh của Đế Diệu và Hắc Diệu Thạch, bởi lẽ sự đầu nhập của Tơ Mềm sẽ được xem trọng, địa vị đương nhiên cũng khác.

Từ đó về sau, thế lực liên minh của ba công hội và thế lực liên minh của Hắc Diệu Thạch cùng Đế Diệu hình thành, Công hội Tinh Nguyệt trở thành kẻ ngoài cuộc, bất cứ lúc nào cũng có thể xem vở trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.

Tuy cho tới bây giờ các công hội lớn trong game chỉ mới thành lập thôn trang, cách ngày đánh thành chiến còn xa, thế nhưng sự phân chia và đối kháng giữa các thế lực đã bắt đầu trong âm thầm.

Truyện Chữ Hay