Vẻ mặt của Anna Croft cứng lại ngay lập tức và cô ta lén rút thanh kiếm sau lưng. “….Vua Chinh phục."
Hoàn toàn không để ý đến cô ta, Yoo Jonghyuk vừa nói vừa tiến những bước dài để tiếp cận chúng tôi. "Hai người có vẻ rất hợp nhau. Hai người có cảm thấy thân thiết vì cả hai đều biết về tương lai không?"
“…Nhưng chẳng phải anh cũng biết thông tin về tương lai sao?”
"Những gì tôi đã trải qua không phải tương lai."
'Kugugugugu-!!'
“Nó chỉ đơn giản là 'những điều đã xảy ra'. Nó là quá khứ.”
Những điều đã xảy ra, anh ta nói.
Yoo Jonghyuk phải sống trong câu chuyện mà tôi đã đọc trong khi chào đón hàng ngàn cái chết trong quá trình này. Như để đáp lại tất cả những năm tháng anh đã bỏ ra, thanh Hắc Kiếm Quỷ cầm trên tay bắt đầu kêu lên một cách đầy ác ý.
Anna Croft lén nhìn về phía tôi.
Tôi trả lời cô ta, "Cô nên đi đi. Tên này đến để gặp tôi, không phải cô.”
"Tôi mong rằng tôi sẽ được nghe chính anh nói ra mục tiêu cuối cùng của mình vào lần tới khi chúng ta gặp nhau."
Bỏ lại những lời đó, cô ta biến mất trong cánh cổng mà không để lại chút dấu vết. Chắc rồi, cô ta không có lý do gì để ở lại đây cả. Dù sao thì cô ta đã trả hết nợ khi giúp đỡ tôi.
Yoo Jonghyuk không cố gắng ngăn cô ta rời đi. Nếu là lần khác, anh ta sẽ kiên quyết đuổi theo và cắt đầu cô ta, nhưng không phải hôm nay.
“Yoo Jonghyuk.” tôi gọi anh ta.
Nhưng anh ta không nhìn tôi. Không, anh ta chỉ nhìn chằm chằm vào cánh cổng trống rỗng đang mở ra.
Vì vậy, tôi gọi anh ta thêm lần nữa, “Làm ơn, ít nhất hãy lắng nghe những gì tôi phải nói. Ngày xưa anh từng gọi tôi là đồng đội của anh mà, không phải sao?”
Anh ta chuyển hướng nhìn về tôi và từ từ rút kiếm ra.
"Đó là trong quá khứ."
Cơn thịnh nộ lạnh như băng thấm đẫm giọng nói anh ta không phải là thứ mà tôi có thể dễ dàng giải quyết.
[Kỹ năng độc quyền, 'Quan điểm của Độc giả Toàn trí' được kích hoạt!]
Và như vậy, tôi đã bước thêm một bước nữa vào lời nguyền Toàn trí.
[Độ hiểu biết của bạn về mục tiêu còn thiếu!]
Thật không may, những suy nghĩ bên trong Yoo Jonghyuk không cho phép sự xâm nhập của tôi, như thể khẳng định rằng kẻ trước mắt tôi không còn là người mà tôi biết suốt thời gian qua.
"Tôi có thể đoán được cậu muốn nói với tôi điều gì. Có lẽ là về cuốn sách của cậu."
“…”
“Thông qua cuốn sách đó, cậu đã nhìn trộm cuộc sống của tôi và sử dụng tôi như một trò tiêu khiển của cậu. Có điều gì khác mà tôi nên biết không?”
Tôi không thể nói lời bào chữa nào. Bởi vì đó đều là sự thật. Những điều tôi đã làm không khác gì so với những điều các Chòm sao khác đã và đang làm.
"Tôi…."
Tôi biết. Tôi chắc chắn đã làm vậy. Nhưng….
Nhưng cảm giác bị phản bội có phải là tất cả những gì anh ta cảm thấy không?
[Độ hiểu biết của bạn về mục tiêu đang tăng lên từng chút một.]
Yoo Jonghyuk đang đợi tôi, như thể anh ta là thẩm phán đang tìm kiếm cơ hội chưa được khai phá để đánh giá tôi thêm nữa.
Thật tệ, tôi không biết phải nói gì ở đây.
Cảm xúc của anh ta tràn ngập trong đầu tôi và nhanh chóng lấp đầy nó thông qua 'Quan điểm của Độc giả toàn trí'. Tất cả các văn bản mà tôi biết bị ghi đè lên bởi những từ ngữ hoàn toàn xa lạ với tôi.
Những lời tôi nên nói, những lời tôi muốn nói, tất cả đều bị chôn vùi dưới những làn sóng cảm xúc đen kịt ập đến.
Và sau đó, thanh kiếm của anh ta di chuyển.
Ngay cả tại thời điểm này, tôi vẫn cảm thấy nó không thực. Thật vậy, cảm giác quá kỳ quái khi anh ta đã quên hết tất cả những lần chúng tôi sống sót cùng nhau và lại cố gắng giết tôi ngay tại đây.
['Trái Thiện Ác' đang ảnh hưởng đến cảm xúc của bạn!]
['Bức tường thứ tư' đang rung chuyển dữ dội!]
Khoảnh khắc tôi nhìn thấy lưỡi kiếm lao đến ngay trước mũi mình, cảm giác tội lỗi cũng như cảm giác bất công trào dâng trong lòng tôi.
['Trái Thiện Ác' đang kéo những cảm xúc tiêu cực của bạn lên phía trước!]
Tôi đã làm hết sức mình theo cách của riêng tôi. Sau khi những kịch bản này được thực hiện, tôi thực sự đã cố gắng hết sức. Theo cách riêng của tôi, tôi đã rất cố gắng để thực hành những gì tôi đọc được.
Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc tổn thương Yoo Jonghyuk hay bất kỳ người đồng đội nào của tôi. Tất cả những gì tôi từng nghĩ là những kịch bản này - tôi nên làm gì để giảm thiểu thiệt hại? Tôi nên làm gì để chúng tôi có thể an toàn đi đến kết thúc thực sự của mọi thứ?
Đó là tất cả những gì tôi đã làm, không hơn không kém…
Chỉ là điều gì đã khiến mọi thứ trở nên tồi tệ như thế này?
'Claaaang-!!'
Cùng với tiếng nổ, những tia lửa xanh nhảy múa trong không khí.
"Tại sao anh cứ đứng một cách đờ đẫn như vậy hả đồ ngốc này?!"
Han Sooyoung đang đứng cạnh tôi lúc này.
___________
Không phải tự nhiên mà Han Sooyoung đặt chân lên 'Đảo giữa No. '.
Trong khi thực hiện kịch bản 'Đảo nhỏ', cô đã có một giấc mơ. Đó là về một người đàn ông mặc áo khoác trắng chết dưới tay một người đàn ông mặc áo khoác đen khác.
Đó là giấc mơ rác rưởi mà cô đã có lúc trước, nên cô thậm chí còn lẩm bẩm một mình: 'Lại là giấc mơ ngu ngốc' trong khi mơ nó. Bởi vì một giấc mơ cũng chỉ là một giấc mơ thôi, nó sẽ không bao giờ trở thành hiện thực.
…Giống như một cuốn tiểu thuyết không bao giờ có thể trở thành hiện thực, vậy đó.
- Có vẻ như mình ở lượt thứ hơi dỏm. Mình đã cho cô ấy xem cùng một hình ảnh vài lần rồi, nhưng cô ấy vẫn không hiểu….
'Cái quái gì vậy?!'
Han Sooyoung trong giấc mơ bật dậy sợ hãi và chuyển ánh mắt về phía giọng nói. Một người phụ nữ mặc áo khoác đen đang đứng đó. Người bí ẩn này sở hữu vóc dáng khá giống cô. Và như thể ai đó cố tình xóa đi khuôn mặt cô ấy, chẳng có nét nào phân biệt được cả.
Khuôn mặt vô hồn đó tiếp tục nói.
- Có vẻ như lần hồi quy này sẽ thất bại nếu cứ tiếp tục như vậy….
Han Sooyoung theo bản năng cảm thấy nỗi sợ hãi và lùi lại một vài bước. Thật không may, cô ấy vẫn đang ở trong giấc mơ của mình và không ai có thể chạy trốn khỏi giấc mơ của chính họ.
- Cô thấy đấy, tôi, tôi thích phá vỡ kế hoạch của người khác.
Khoảnh khắc người phụ nữ trong mộng này đưa tay ra, những thông tin kỳ lạ không thể giải thích được tràn ngập trong đầu Han Sooyoung.
[Khả năng 'Dự đoán đạo văn' đang được đánh thức bên trong bạn!]
Và đó là cách Han Sooyoung thức dậy sau giấc ngủ của mình. Thông tin không xác định len lỏi trong đầu cô, và ý thức của cô tự di chuyển theo ý chí của nó để sắp xếp thông qua cơ sở kiến thức mới được tìm thấy của mình.
Một lúc sau, câu này hiện lên trong đầu cô.
[Yoo Jonghyuk sẽ đi đến 'Đảo giữa No. '.]
Cô không biết tại sao một câu như vậy lại hiện lên trong đầu mình. Ngay cả vậy, cô ấy vẫn quyết định để ý đến nó. Cô không biết giấc mơ không xác định đó là về cái gì, hay người phụ nữ vô diện đó là ai, nhưng dù vậy, ý nghĩ 'Mình phải làm như vậy' vẫn vang lên rõ ràng trong đầu cô.
Và đó là cách cô ấy đến được nơi này, chính khoảnh khắc này.
"Tránh ra, không phải việc của cô."
Yoo Jonghyuk trừng trừng nhìn cô với đôi mắt đáng sợ. Trong khi đó, Kim Dokja đang nhìn chằm chằm vào cô với vẻ mặt kinh ngạc.
Han Sooyoung từ từ hít vào một hơi. Cô vẫn không biết giấc mơ đang muốn cho cô thấy điều gì. Tuy nhiên, ít nhất là bây giờ, cô biết vai trò của mình là gì.
Han Sooyoung cười điệu cười như mọi khi và lên tiếng.
"Tôi biết rằng sớm muộn gì anh cũng sẽ gây ra rắc rối mà. Không đời nào 'Yoo Jonghyuk' mà tôi biết lại thay đổi như vậy."
“Nếu cô không đi ra thì tôi….”
“Hả, anh cũng muốn giết tôi sao? Và anh sẽ đạt được gì sau khi làm điều đó? Đây có phải là sự bù đắp cho tất cả những lần anh bị lừa dối không?”
Yoo Jonghyuk không trả lời. Thay vào đó, kiếm thuật của anh ta dường như bị lãng quên trong chốc lát. Lưỡi kiếm của anh ta chém xuống từ trên không và Han Sooyoung đỡ lại đòn tấn công với một cái nhếch mép.
“…Anh và Kim Dokja giống hệt nhau trong việc không chịu nghe lời người khác, anh biết đấy.”
[Chòm sao 'Hắc hỏa Vực long' đang gầm lên trong cơn thịnh nộ!]
Sức mạnh của Hắc hỏa tràn ngập toàn bộ cơ thể cô và xung đột với thanh kiếm của anh ấy.
Trọng lượng đằng sau đòn kiếm của Yoo Jonghyuk sau khi được tăng sức mạnh từ thế hệ thứ hai khá nặng. Cô cắn chặt môi đến mức bật máu khi giải phóng toàn bộ sức lực.
Anh ta thực sự rất mạnh. Tuy nhiên, trong thời gian qua cô ấy cũng không hề ngồi chơi.
[Câu chuyện 'Đệ tử của Bậc thầy Kiếm thuật huyền thoại' đang tỏa sáng rực rỡ!]
Đó là câu chuyện mà cô ấy gần như không thể kiếm được nếu không lăn lộn trong kịch bản trước khi đến đây. Sức mạnh của một Bậc thầy kiếm thuật xoay quanh cơ thể cô và bùng nổ bên trong cô ấy.
'Tsu-chuchuchuchu-!!'
Ở những nơi khác, nó có thể không hoạt động, nhưng nếu là nơi này thì….
“Khi một người đang nói điều gì đó với anh…”
Hắc hỏa mạnh mẽ lao về phía Yoo Jonghyuk qua khoảng trống của những tia lửa màu xanh đen đang nhảy múa.
"….Anh! Nên! Lắng! Nghe!"
Ngọn lửa mạnh mẽ tuôn ra cùng với lời nói của cô. Đôi mắt của Yoo Jonghyuk rung chuyển trước sự phản kháng mạnh mẽ đến không ngờ của cô ấy. Cô ấy không bỏ lỡ cơ hội đó và lớn tiếng hét.
“Tất cả những gì Kim Dokja làm là đọc một cuốn tiểu thuyết! Một cuốn tiểu thuyết ngu ngốc dài ngoằng và nhàm chán!”
Nhìn thấy Yoo Jonghyuk bị đẩy lùi từng chút một, cô ấy nghĩ rằng mình có thể giải quyết vấn đề này. Đây không phải là một tình huống khó giải quyết. Sự hiểu lầm này xảy ra do lời nói của mọi người. Đó là lý do tại sao cô tin rằng nhiều lời nói hơn sẽ có thể giải quyết nó một lần và mãi mãi.
“Vậy nên chỉ cần nói chuyện với anh ta, được không hả! Cứ nói chuyện với nhau đi! Giống như cách mọi người đều làm!”
Hắc hỏa vẫn dai dẳng bám chặt lưỡi kiếm của Yoo Jonghyuk. Anh lạnh lùng nói khi rũ bỏ ngọn lửa đen, "Cô không biết gì cả."
“Không, tôi biết.” Han Sooyoung gầm gừ sau khi nghe lời nói lạnh lùng. “Anh đang bực bội điều gì vậy? Việc Kim Dokja tiếp cận anh trong khi đã biết mọi thứ về anh sao? Nhưng chẳng phải anh cũng vậy à? Cũng giống anh ta, anh giữ thông tin cho chính mình và lừa dối mọi người cho đến tận bây giờ, không đúng sao?”
Có lẽ những lời đó đã trở thành mầm mống, bởi cơn thịnh nộ bắt đầu tràn ngập trong mắt Yoo Jonghyuk. Kiếm của họ một lần nữa va vào nhau.
“Tất nhiên, tôi biết rằng anh đang chân thành. Tôi biết rằng anh làm những điều đó để cứu mọi người, để đi đến một thế giới tốt đẹp hơn…. Nhưng còn Kim Dokja thì sao?”
“….”
“Nói tôi nghe, tên ngu nào lại đi vứt bỏ mạng sống của mình vì một nhân vật sắp chết trong truyện??”
Cô nhìn thấy lưỡi kiếm của Yoo Jonghyuk cứng lại một lúc và tiếp tục nói.
"Anh đã quên những gì Kim Dokja đã làm cho đến tận bây giờ sao? Chỉ vì anh ta đọc cuốn tiểu thuyết nhàm chán đó một chút, anh muốn giả vờ rằng mọi thứ chúng ta đã trải qua trong lần hồi quy thứ ba của anh chưa từng xảy ra sao?"
Trạng thái của Yoo Jonghyuk thu hẹp lại. Han Sooyoung cảm nhận được - cô ấy sắp đến nơi rồi. Chỉ cần thêm một cú hích nữa và cuộc chiến không cần thiết này sẽ kết thúc.
"Bình tĩnh lại và suy nghĩ hợp lý về điều này."
Thật không may, Han Sooyoung đã đi sai ở bước cuối cùng.
"Anh không phải loại nhân vật như vậy."
“….Một nhân vật, phải không?”
Biểu cảm của Yoo Jonghyuk thay đổi trở lại. Anh ấy không hỏi câu hỏi vừa rồi. Cô nhận ra sai lầm của mình một cách muộn màng, nhưng đã quá muộn để rút lại những gì cô nói.
"Cô cũng giống như cậu ta."
Những làn sóng ma thuật khổng lồ lan ra từ điểm tiếp xúc của hai thanh kiếm. Thanh kiếm của Han Sooyoung phát ra một tiếng kêu đau đớn. Lực lượng đằng sau Hắc hỏa giờ đã bị đẩy lùi.
[Câu chuyện khổng lồ 'Ngọn đuốc nuốt chửng huyền thoại' đang gầm lên!]
Câu chuyện khổng lồ mà Yoo Jonghyuk có được giờ đang nổi cơn thịnh nộ.
"Tôi đã thấy những gì cô đã làm trong lần hồi quy thứ ."
“Lần hồi quy thứ ? Anh đang nói cái quái….?”
Ngay lúc này, một điều gì đó hiện lên trong đầu Han Sooyoung.
"Vòng trong thế giới của 'Con đường sinh tồn'…. À phải rồi, cô cũng ở đó. Tuy nhiên, tôi không biết trong số hai người ai mới là bản thể thật."
Kim Dokja cũng đã nói điều gì đó tương tự trong quá khứ.
'Nó có thể sao?'
Thông tin trong đầu cô bắt đầu được củng cố. Rõ ràng, cô ấy đã tồn tại trong vòng . Và ở nơi đó, cô đang sống trong một lần hồi quy khác. Nếu vậy thì người cô nhìn thấy trong giấc mơ của mình là….
Ngay khi Han Sooyoung có được câu trả lời, một sơ hở trong giây lát bị lộ ra. Lưỡi kiếm của Yoo Jonghyuk đã không bỏ lỡ cơ hội đó.
___________
Tại sao tôi không thể di chuyển?
Tại sao tôi không chiến đấu cùng Han Sooyoung?
Trong khi nhìn cô ấy nói thay tôi, tại sao tôi không thể nói lên suy nghĩ của mình với cô ấy?
“Anh… thật tệ khi kể câu chuyện của chính anh, đó là lý do tại sao.”
Tôi đỡ lấy Han Sooyoung đang ngã khi cô ấy ngước nhìn tôi. Máu từ eo cô chảy ra như suối. Nó có màu đỏ thẫm đến nỗi nó có vẻ không thực trong mắt tôi.
Cô ấy đang chảy máu, nhưng cô ấy vẫn nói với tôi, "Kim Dokja, tôi biết kết thúc mà anh mong muốn."
Cô ấy nở một nụ cười vui tươi như ngày nào. Như để lau đi vết máu trên má tôi, cô ấy vừa chạm vào mặt tôi vừa lẩm bẩm, “Anh đúng là một tên đáng thương….”
Tôi điên cuồng cố gắng cầm máu cho cô ấy trong khi lôi các vật phẩm hồi phục của mình ra. Nội thương của cô ấy quá nghiêm trọng. Cô ấy đã bị thương quá nặng.
Nội tạng của cô ấy đã bị phá hủy hoàn toàn bởi lực lượng kiếm của thế hệ thứ hai.
Tôi có thể cứu cô ấy. Giá như tôi có thêm chút thời gian, giá như tôi có thể tìm được một người chữa trị thích hợp và chữa cho cô ấy thì….
…Nhưng tôi có được phép làm điều đó không?