Toàn Thủ Đô Đế Quốc Đều Biết Tướng Quân Muốn Ly Hôn

chương 20: nghỉ phép

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trấn Johan là một trấn nhỏ an tĩnh lại xinh đẹp, nhất là khi trời nắng, ánh dương quang ấm áp, không khí hợp lòng người. Sáng sớm, lúc tia dương quang đầu tiên chiếu xuống, toàn bộ trấn nhỏ bắt đầu thức tỉnh, trên con đường đá dần dần nổi lên tiếng bước chân. Mặc lan trải dài hai bên con đường rộng lớn, đi trên đường, hương thơm nồng nặc phả vào mặt.

Bận rộn một đoạn thời gian dài, Corrine đột nhiên thích cái trấn nhỏ này, Wriston là trạm cuối cùng của Corrine, hắn điều chỉnh kế hoạch, hướng tổng thống đế quốc xin nghỉ, dự định ở trấn Johan trải qua kỳ nghỉ cuối cùng trong năm này. Đây là một trấn nhỏ xa lạ, vì thế hắn cần một hướng dẫn viên.

Buổi sáng, hiệu trưởng của đại học Wriston nhận được điện thoại từ tướng quân.

Như ngày thường, Iven đúng giờ đến trường, chỉ là còn chưa ngồi xuống, liền thấy Colin lắc lư tiến đến.

Trên mặt Colin mỉm cười, cũng không phải là cái loại giễu cợt trước đây, mà là nịnh nọt, cái loại tươi cười khiến người muốn ói.

"Iven, buổi sáng tốt lành, hôm nay tinh thần thoạt nhìn cực kỳ tốt!" Colin hơi cúi người xuống, gần như nịnh nọt nói.

Iven nhàn nhạt nhìn Colin, chờ câu sau của gã.

Colin tựa hồ hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ, tiếp tục thỏa mãn cười nói: "Iven, chúc mừng cậu, Roy được chọn, vì thế nhà trường định tăng lương cho cậu."

Tăng lương đúng là một tin tức tốt, Iven lễ phép nói: "Cảm ơn."

"Iven, còn một tin tốt, tướng quân Corrine dự định nghỉ phép ở trấn Johan xinh đẹp của chúng ta, đặc biệt mời cậu làm hướng dẫn viên. Chuyện này hiệu trưởng đã biết, vì thế mấy ngày kế tiếp, cậu không cần đi làm, chuyên tâm làm tốt công việc mới của cậu." Colin đang cố gắng đè nén đố kị của mình, trên thực tế gã rất ghét Iven, thế nhưng hiện tại Iven cư nhiên được tuớng quân Corrine khen ngợi, gã cũng chỉ có thể đè xuống tức giận, ăn nói khép nép để lấy lòng y.

Nghe xong lời Colin nói, Iven đột nhiên cảm thấy Corrine điên rồi. Corrine quả thực vốn kiêu ngạo, trên thực tế hắn là người kiêu ngạo tới cực điểm, vì thế hôm qua sau khi Iven không nể mặt mà rời đi, y cho rằng Corrine cũng sẽ không muốn gặp lại y. Thế nhưng hiện tại, Corrine cư nhiên mời y làm hướng dẫn viên? ! Với hiểu biết của Iven về Corrine, chỉ có một khả năng, đó chính là Corrine điên rồi.

Đây là một công việc khiến người khác hết sức ghen tỵ, không những được ở cùng tướng quân đế quốc cả ngày, hơn nữa có thể nhận tiền lương, đến cuối năm còn có thể có một khoản tiền thưởng kếch xù, thế nhưng Iven lại một chút cũng không muốn. Nhưng mà không may, nếu như y cự tuyệt, thì y sẽ nhận được thư sa thải của đại học Wriston.

Iven lâm vào trong suy tư, cân nhắc một phen, Iven quyết định, y nghĩ mấy ngày kế tiếp ở nơi này, y cần phải quên đi ân oán quá khứ, coi Corrine như một vị khách đơn thuần, sống qua mấy ngày nay, hai người sẽ không cùng xuất hiện.

Vô luận tính thế nào, đây cũng là một khoản giao dịch tốt. Y cần tiền gấp.

Iven gọi cho phu nhân Mary, thông báo chuyện của Ryan, liền mở cửa xe nhà trường cung cấp đến khách sạn Corrine nghỉ lại.

Iven nghĩ, nếu như đối tượng y phục vụ không phải Corrine, này đúng là một công việc hoàn mỹ.

Iven tựa trên ghế ngồi, mắt nhìn ra ngoài. Khoảng chừng sau năm phút, một người từ trong khách sạn đi ra. Hôm nay Corrine cũng không mặc âu phục, mà là một bộ đồ thoải mái màu trắng, phía sau lưng mang một túi du lịch, khiến nam nhân kia tựa như liệp báo vậy đột nhiên ôn hòa hẳn. Đầu tóc màu đỏ, hai mắt xanh thẳm, lúc này tướng quân Corrine, hoàn toàn không giống ác ma trên chiến trường khiến kẻ khác run rẩy, mà như một sinh viên đại học.

Iven rốt cục tin tưởng, Corrine là muốn đi nghỉ phép.

Corrine liếc mắt liền thấy được Iven, thấy ánh mắt của Iven vẫn đặt trên người mình, trên mặt Corrine kéo ra một đường cung đẹp mắt. Corrine mở cửa xe, ngồi ở vị trí phó lái, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước: "Đến biệt thự cạnh biển."

Trấn Johan ven biển, thế nhưng giá biệt thự cạnh biển đắt đến dọa người. Vì thế nguyện vọng muốn mua một căn nhà cạnh biển của Iven tan vỡ.

Dọc theo đường đi, Iven rất trầm mặc, vẫn hết sức chuyên tâm lái xe. Corrine nhắm nửa con mắt, vài lọn tóc rơi lả tả bên mặt, có loại gợi cảm khó tả.

"Iven, cậu có từng nghĩ quay về thành Oss không? Nơi đó đãi ngộ tiền lương và điều kiện sinh hoạt đều tốt hơn nhiều so với ở đây." Corrine đột nhiên mở miệng nói.

"Trấn Johan rất an tĩnh, không khí tốt, tôi thích chỗ này." Iven nói.

Trên mặt Corrine mang vẻ nghi vấn rõ ràng: "Iven, cậu đây là trốn tránh." Iven còn giữ cái đồng hồ đeo tay kia, cùng với ánh mắt nhìn của mình, cũng đủ để khiến Corrine tin chắc Iven đối với mình vẫn chưa dứt tình. Lúc ly hôn, Corrine quả thực mong muốn Iven có thể tìm được người để yêu. Thế nhưng hiện tại loại cảm giác tình cảm chưa dứt của Iven đối với hắn, kỳ thực cũng khá tốt.

Iven không nói gì, Corrine cho là mình đoán trúng tâm tư của y.

Biệt thự đã sớm thuê, bởi vì là mùa đông, cũng không có nhiều người đi nghỉ. Sóng biển đánh vào bờ cát, từ xa nhìn lại, có cảm giác trống trải.

Bọn họ là buổi chiều lên đường, đến rồi nơi đó đã là năm giờ, vừa đúng lúc ăn tối. Nhà hàng hải sản vùng này rất nổi tiếng, Iven cho rằng có thể ăn được một bữa thịnh soạn, thế nhưng Corrine trực tiếp mang y đến siêu thị.

Corrine chỉ huy Iven mua một đống hải sản, thẳng đến khi hai tay đều đầy ắp hải sản, Corrine mới ngừng.

Không có sẵn bữa tối, chỉ có một đống hải sản, cho dù Corrine không nói, Iven cũng biết ý của hắn.

"Tôm tươi nên nướng kĩ, về phần những thứ khác, cậu biết khẩu vị của tôi." Corrine nói xong liền trực tiếp đến phòng khách, xem báo.

Iven đứng trong bếp của biệt thự, trừng mắt nhìn một đống hải sản. Y không biết vì sao năm năm trôi qua, Corrine vẫn giống như trước đây sai bảo y!

Iven hít sâu một hơi, vì thù lao năm nghìn Oss tệ một ngày, y nhịn.

Corrine hiển nhiên rất hài lòng với thức ăn Iven làm, cái này liền có thể thấy được từ lượng cơm hắn ăn. Đêm nay Corrine ăn cơm cơ hồ là gấp đôi bình thưòng!

"Iven, nếu như cậu muốn về thành Oss, tôi có thể tìm cho cậu một công việc, đãi ngộ tiền lương sẽ cao hơn nơi này rất nhiều, hơn nữa cũng cực kỳdễ dàng." Sau khi cơm nước xong, Corrine tiếp tục nói.

Iven thập phần không rõ vì sao Corrine dùng trăm phương nghìn kế khuyên y trở về thành Oss, y chắc chắn sẽ không trở về, Ryan của y ở nơi nào, y sẽ ở nơi đó, y tuyệt không muốn trở về để hằng ngày phải đối mặt với Corrine và Harry!

Sự nhẫn nại mười phần của Iven cũng bắt đầu nóng nảy.

Đúng lúc này, điện thoại của Iven đột nhiên vang lên.

Trong ánh mắt sáng quắc của Corrine, Iven nói tiếng "xin lỗi" liền ra khỏi biệt thự. Gió biển thổi vào mặt, phiền muộn ban nãy giảm đi rất nhiều.

"Ba ba, người đoán con là ai?" Bên đầu điện thoại kia truyền tới một thanh âm non nớt, tựa hồ để biểu hiện thần bí mà tận lực thấp giọng.

Iven lộ ra một cười: "Ta đoán là một chú heo nhỏ."

"A a a! Ba ba thật ngốc, là cục cưng nha!" Ryan kêu lớn.

Iven làm ra vẻ ngạc nhiên nói: "Nguyên lai là cục cưng! Bảo bối hôm nay có ngoan không?"

"Cục cưng ngoan, thế nhưng cục cưng nhớ ba ba!"

"Ba ba rất nhanh sẽ trở về, bảo bối đi ngủ sớm một chút, ngủ ngon."

Cúp điện thoại, tâm tình của Iven đã khá nhiều, Corrine cũng nhìn ra. Sau khi Iven đi vào cửa, ánh mắt của Corrine liền tập trung trên người y, trong ánh mắt xanh thẳm mang theo nghi hoặc và hiếu kỳ.

"Là ai?" Corrine hỏi.

Tay của Iven theo bản năng nắm chặt. Được coi là quý tộc hàng đầu đế quốc, nếu có người thừa kế sinh ra, nhất định sẽ có tin tức. Thế nhưng Iven đến nay chưa từng nghe qua, cho nên nói gia tộc Gris vẫn chưa có người thừa kế. Iven không biết bởi vì nguyên nhân gì, Corrine và Harry sống chung năm năm vẫn chưa có con.

Thế nhưng những thứ này, đều cùng y không quan hệ. Y chỉ biết là, Ryan của y, không thể bị gia tộc Gris phát hiện. Cũng may ngoại trừ có mệnh lệnh của tổng thống, bất luận kẻ nào cũng không được điều động kho gen, vì thế chỉ cần y che dấu, gia tộc Gris sẽ không biết thân phận của Ryan.

"Một người bạn." Iven thản nhiên nói.

Bạn? Nghe điện thoại của bạn có thể vui vẻ như vậy? Ngay cả nét tươi cười đều lan tràn đến khóe miệng? Trong lòng Corrine đột nhiên hiện lên một tia phiền muộn, sau đó đứng dậy, đi tới chỗ Iven.

Nam nhân được địch quốc đế quốc Cady hình dung như liệp báo vậy, Corrine toàn thân đều tản ra một khí tức nguy hiểm. Iven theo bản năng lui về sau, thẳng đến khi bị Corrine ngăn trong góc, chỉ cần ngẩng đầu, liền có thể đụng phải cằm người kia. (cằm râu =]]])

"Iven, nói cho tôi biết, vừa nãy là ai gọi cho cậu." Corrine thấp giọng, trong thanh âm mang theo nguy hiểm.

Tình cảnh này cực kỳ giống trong phim cẩu huyết mà phu nhân Mary yêu tha thiết, mà Corrine liền như người chồng tức giận hoài nghi vợ mình lăng nhăng bên ngoài. Khác biệt duy nhất chính là khí tràng của Corrine so với người chồng xui xẻo kia cường đại rất nhiều. Nếu không có tình cảnh không thích hợp này, Iven thực sự rất muốn cười.

Kỳ thực y mua vui trong khổ cực, y nhanh bị sự thất thường của Corrine lộng điên rồi. Iven nỗ lực lui về sau, khẽ nâng đầu lên, mặt không chút thay đổi nói: "Tôi nói rồi là một người bạn. Tướng quân Corrine, tôi chỉ là một hướng dẫn viên, anh sao phải hỏi đến việc tư của một hướng dẫn viên chứ?"

Hai mắt xanh thẳm của Corrine nổi lên tức giận, cả người cũng biến thành thập phần kinh khủng. Hắn không nghĩ ra, Iven tại sao có thể đối với hắn như vậy, thậm chí dùng ngữ điệu như vậy nói với hắn. Trong trí nhớ của hắn, Iven là một người khá ôn hòa, ôn hòa đến...

Ở trong nháy mắt đó, Corrine đột nhiên nghĩ thông suốt, tức giận tích tụ trong mắt từ từ tiêu tán.

"Iven, cậu vẫn còn để ý chuyện chúng ta ly hôn?"

Dù là người ôn nhu cũng có thể nổi giận, vì thế Corrine kết luận, Iven cũng không phải là lạnh lùng với hắn, mà là bởi vì tức giận chuyện ly hôn.

Bởi vậy, tâm tình Corrine cũng khá hơn một chút, hắn thậm chí có tâm tình thưởng thức tóc đen mềm mượt của Iven. Ánh mắt tiếp tục đi xuống, Corrine đột nhiên phát hiện yết hầu của mình có chút căng lên.

"Thời gian không còn sớm." Iven đột nhiên nói, phá vỡ mộng tưởng của Corrine, "Hành trình ngày mai bắt đầu từ tám giờ sáng, bảy giờ tôi sẽ gọi anh rời giường." Iven nói xong liền đẩy Corrine ra, chạy lên lầu.

Gọi anh rời giường...

Corrine đột nhiên nhớ đến một ít chuyện xưa, khóe miệng hơi nhếch lên, thanh âm trầm thấp mà gợi cảm: "Được."

—-¤—-

Truyện Chữ Hay