Toàn Thủ Đô Đế Quốc Đều Biết Tướng Quân Muốn Ly Hôn

chương 16: khôi phục

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chức năng của cơ quan nội tạng có chỗ thiếu hụt, ở thời đại y học kỹ thuật cực kỳ phát triển, loại bệnh này cũng không phải là bệnh nan y. Chỉ cần tiến hành ghép tim, thì có thể hoàn toàn bình phục. Thế nhưng tạng nguyên là lấy từ tế bào của, tế bào từ phân chia, phân hoá, sau đó hình thành một trái tim hoàn chỉnh, tổng cộng cần năm năm.

Trái tim thích hợp với Ryan bốn năm trước ngay tại y viện quận của Klims bắt đầu gây trồng, mỗi một ngày đều cần một khoản phí lớn để duy trì, mà sau cùng phí phẫu thuật, đế quốc chỉ chịu một nửa, phân nửa còn lại cũng rất lớn. Vì thế Iven không ngừng kiếm tiền, mới miễn cưỡng có thể duy trì đến nay.

Iven tâm hoài hy vọng, vì thế chưa từng có tuyệt vọng qua, niềm tin trong lòng y rất vững chắc, một ngày nào đó, bảo bối của y sẽ như những đứa trẻ khác, khỏe mạnh lớn lên.

Sáng sớm, khi tia dương quang đầu tiên chiếu vào phòng bệnh, chiếu vào khiến mắt của Iven có chút đau nhức. Iven một đêm cũng không ngủ, tay hắn vẫn khoát lên cánh tay nhỏ của Ryan, chỉ có cảm giác mạch đập bình ổn, Iven mới có thể an tâm lại. Iven vươn tay, nhẹ nhàng mà vuốt ve đầu Ryan. Ryan còn chưa tỉnh, thế nhưng sắc mặt dễ nhìn hơn rất nhiều, đứa nhỏ kia ngủ rất an ổn.

Iven nhìn Ryan ngẩn người thật lâu, thẳng đến khi bụng quá đói, Iven mới đứng dậy. Có lẽ là vì tuột huyết áp, có lẽ là vì một đêm không ngủ, Iven đứng lên liền cảm thấy một trận choáng váng, dựa vào tường mới miễn cưỡng đứng vững. Iven cũng không thích mùi của y viện, mùi nước khử trùng trộn lẫn, hầu như khiến người khó có thể hô hấp. Iven ghét loại cảm giác này, y viện khiến y cảm thấy sợ hãi.

Sau khi Iven đơn giản rửa mặt, vừa muốn ra ngoài, đúng lúc này, đột nhiên vang lên tiếng đập cửa. Iven mở cửa, đã nhìn thấy Daniel đứng ở ngoài cửa, trong tay còn cầm bữa sáng.

Lần đầu tiên thấy Daniel, Iven cũng không thích hắn. Daniel vẫn luôn mặt không đổi, hơn nữa hành vi cùng lời nói đều thập phần quái dị, hoàn toàn cách xa nhận thức của Iven đối với người bình thường. Nhưng mà ở chung một thời gian dài, Iven phát hiện, kỳ thực Daniel là một người thập phần tỉ mỉ. Bác sĩ trẻ tuổi Daniel vẫn mang gương mặt như vậy, là bởi vì mặt hắn bị tê liệt, mà hắn ăn nói quái dị, còn lại là đang biểu đạt một loại quan tâm.

Những thứ này cũng không phải là Iven tận lực lý giải, mà là Daniel bình thường tìm y nói chuyện phiếm, vì thế dần dần, Iven càng ngày càng hiểu rõ Daniel.

Bởi vì quá nhiều người quen Daniel đều dừng lại ở giai đoạn thứ nhất, vì thế ở trong mắt rất nhiều người, Daniel cao ngạo lãnh đạm, kiêu ngạo như một con công, đối với người khác sẽ xa cách, sẽ lãnh trào nhiệt hống. Bởi vậy Daniel có nhân duyên cũng không tốt. Không tốt khiến người có chút đồng tình.

Lúc này Daniel mặc một thân tây trang màu đen, thắt cà vạt màu nhạt, tóc được chải chỉnh tề, đứng ở ngoài cửa, trong tay mang theo bữa sáng thập phần không ăn nhập.

Iven nhường ra một vị trí, Daniel nhỏ giọng đi vào, đem bữa sáng đặt lên bàn, vẻ mặt lo âu nhìn Ryan trên giường. Bởi vì tối hôm qua gọi cho Iven, Iven cũng không nhận, Daniel từ James mới biết chuyện của Ryan, vì thế sáng sớm thì xin nghỉ rồi qua đây. Đứa nhỏ kia toàn thân đều nghiêm nghiêm thật thật, miệng nhỏ nhắn hơi giương, hô hấp nhẹ nhàng, lông mi thật dài như cây quạt, thỉnh thoảng sẽ động một cái, thập phần khả ái. Mặt của nó có chút trắng, bộ dáng vừa manh vừa yếu ớt, nhìn vật khiếng lòng Daniel thắt chặt lại. Daniel cẩn thận kiểm tra một phen, sau khi phát hiện đứa nhỏ kia đã không có vấn đề gì, mơi thở dài một hơi.

Bởi vì trong bệnh viện có hệ thống sưởi hơi, vì thế Iven chỉ mặc một sơmi trắng, tóc đen có chút lộn xộn tán loạn trên đầu, áo sơmi cũng có nếp nhăn, hai nút trên cùng cởi ra, lộ ra xương quai xanh khiêu gợi và làn da trắng nõn. Iven dựa tùy ý đứng vào tường, cả người có một loại mê hoặc vô hình, Daniel thấy có chút sững sờ.

Iven đột nhiên đứng thẳng người, nhắc tới bữa sáng liền đi sát vách phòng nghỉ, Daniel sau đó đi theo.

"Cảm ơn!" Iven hạ thấp thanh âm nói.

Daniel nỗ lực kéo kéo khóe miệng, trên mặt vẫn là một bộ mặt không đổi: "Bữa sáng đối với cơ thể là rất quan trọng, không những cung cấp dinh dưỡng, hơn nữa có thể đẩy mạnh tuần hoàn máu trong thân thể, nếu như không ăn sáng thời gian dài, có thể ngã bệnh."

Nhìn Daniel, Iven đột nhiên rất muốn cười.

Bữa sáng rất phong phú, hơn nữa đủ dinh dưỡng, Iven rất thích ăn. Mùi vị ban đầu của thức ăn, không chỉ ngon mà còn khiến người hưởng thụ. Bánh mì, bánh kem, còn có sữa đậu nành và bánh quẩy, Daniel thậm chí cẩn thận tỉ mỉ mà chuẩn bị một phần cho Ryan.

Mấy năm qua, Mary và James đối với y và Ryan đều tốt, Daniel là người thứ ba, quan tâm đến từ những người khác, rất dễ khiến người cảm động.

"Daniel, cám ơn cậu." Iven nghiêm túc nói.

Daniel vẫn là mặt không thay đổi, thế nhưng trái tim nhỏ cũng đã reo hò.

"Iven, xác suất ghép tim thành công là %, vì thế không cần lo lắng, Ryan rất nhanh sẽ khá hơn." Daniel nói.

Xác xuất phẫu thuật thành công rất cao, nhưng mà khiến Iven sợ, là quá trình chờ đợi. Quá trình này, y phải cẩn thận bảo vệ Ryan, vạn nhất có cái gì ngoài ý muốn... Chính như chuyện hôm qua. Bốn năm qua, đứa nhỏ của y vẫn sống sát bên ranh giới giữa sự sống và cái chết. Thời gian phẫu thuật càng gần, Iven lo lắng đến hầu như có chút thần kinh.

"Iven, sắc mặt anh rất khó nhìn, trước ngủ ở chỗ này một giấc, tôi ở bên ngoài."

Iven không có cự tuyệt ý tốt của Daniel, y quả thực mệt chết đi. Iven đang nằm trên giường trong phòng nghỉ, liền ngủ. Iven ngủ được cũng không tốt, y vẫn đang nằm mơ, tình cảnh trong mơ rất rối loạn, rất nhiều người xuất hiện. Lần thứ hai lúc tỉnh lại, đã là buổi chiều. Iven từ trên giường bò dậy, đi tới trước phòng bệnh, mới phát hiện Ryan đã tỉnh lại, lúc này đang ngồi ở trong lòng Daniel, Daniel cầm chén cháo trong tay, vụng về mà cẩn thận đút Ryan ăn.

Đứa nhỏ kia ngẩng đầu một cái liền nhìn thấy Iven, đầu nhỏ từ trong lòng Daniel chui ra: "Ba ba!"

Iven đi tới, nhóc con từ trong lòng Daniel bò ra, bò đến bên cạnh Iven, khuôn mặt tròn vo đột nhiên nhăn thành một đoàn: "Ba ba, hôi hôi!"

Iven lúc này mới nhớ tới, y một đêm cũng không có tắm, trước quá mức mệt mỏi, mà lúc này, Iven thích sạch sẽ cả người đều không thoải mái.

Iven bị Ryan thúc đi tắm.

Sau khi Iven rời đi, nhóc kia biểu tình đột nhiên xụ xuống. Daniel đặt chén trên bàn, sau đó ôm Ryan vào trong ngực, hỏi: "Ryan, làm sao vậy?"

"Ba ba là bởi vì cục cưng mới hôi sao?" Nhóc con ủ rũ cúi đầu nói.

"Ryan, con cái đều là tiểu thiên sứ của cha mẹ, nhóc là tiểu thiên sứ của ba ba nhóc, vì thế chỉ cần nhóc thật vui vẻ, ba ba mới có thể vui vẻ." Daniel mặt không chút thay đổi nói.

Nhóc con ngẩng đầu, con ngươi chuyển vòng, hai mắt xanh thẳm lóe sáng: "Chú Daniel, chú thật tốt, cục cưng phải bồi chú đi xem lang cục cưng và hùng mụ mụ."

Daniel: "..."

Tắm rửa xong Iven toàn thân khô mát hơn rất nhiều, Ryan cũng ăn xong, lúc này đang ngồi xếp bằng ở trên giường bệnh, cầm trong tay sách nhỏ nghiêm túc xem. Daniel thì ngồi ở một bên, đang cầm di động xem tin tức.

Iven đi tới bên người Ryan ngồi xuống, nhóc con không có ngẩng đầu, cái mông lại lén lút dịch dịch, dời đến bên người Iven, sau đó tựa trên người Iven.

Khi thấy trong sách chiến sĩ cơ giáp và địch nhân chiến đấu, nhóc con sẽ gặp phát ra tiếng kinh hô nho nhỏ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn biểu tình biến hóa đa dạng. Iven ở một bên lẳng lặng nhìn nó, trên mặt mang nụ cười nhàn nhạt.

Thân thể của Ryan đã không còn vấn đề gì lớn, vì thế chỉ ở y viện ở một ngày, ngày thứ hai liền ra viện.

Lúc Iven đi làm lại, đối mặt là Colin hổn hển.

"Iven, việc tiếp đón tướng quân Corrine rất quan trọng, cậu rốt cuộc đi nơi nào! Trường học chọn cậu, không phải là vì cho cậu lười biếng!"

"Iven, trách nhiệm của cậu đâu? Bỏ công việc đột nhiên biến mất, nếu như chọc giận tướng quân Corrine, bị tổn hại là cả Wriston!"

"Iven, cậu tiếp tục như vậy nữa, Wriston sợ là không lưu được cậu!"

Bộ dạng Colin tức giận tựa như một con lợn rừng đang tức giận, thịt mỡ trên người càng không ngừng lay động, vừa mắng, vừa kịch liệt thở hổn hển.

Trước kia Iven trên mặt vẫn là mang theo nụ cười khéo léo, thế nhưng bây giờ Iven trên mặt cười có chút sâu: "Đây đúng là lỗi của tôi, tôi sẽ đi xin lỗi tướng quân Corrine, bởi vì con tôi sinh bệnh nằm viện mà không thể đi đón hắn, đây là nguyên nhân của riêng tôi, mong hắn không trách tội Wriston chậm trễ. Hơn nữa trường học xử phạt tôi, tôi sẽ rời khỏi Wriston."

Iven nói xong liền vòng qua Colin đi ra ngoài.

Sự tình xa xa không có quan trọng như Colin nói , gã bất quá muốn mượn cơ hội này hung hăng làm khó dễ Iven một phen. Khiến Iven hiện tại ly khai, cũng không phải là quyết định của trường, trên thực tế, Iven vắng mặt, vẫn chưa mang đến vấn đề gì. Elise là một người tiếp đón xuất sắc.

Thế nhưng nếu như Iven hiện tại đi tìm Corrine, như vậy toàn bộ trường học đều sẽ biết chuyện này. Colin liền luống cuống, chạy đến kéo Iven, hung ác nói: "Tướng quân Corrine đang sân chiến đấu! Iven, cậu nhớ kỹ cho tôi, nếu như lần này năm nhất không có ai được chọn, lập tức rời khỏi Wriston!"

Colin nói xong, liền thở phì phò rời đi.

Elise vội vã bu lại, lo âu nhìn Iven: "Kỳ thực cũng không có vấn đề gì, tướng quân Corrine cũng không biết có hai người tiếp đón, hắn chỉ hỏi một ít chuyện của trường học, dọc theo đường đi cũng không có gì không vui."

Iven lộ ra một cười, trừng mắt nói: "Nếu quả thật có chuyện, tới tìm tôi nói chuyện là hiệu trưởng. Thân ái, tôi chỉ là muốn dọa gã thôi."

Elise yên lòng, hừ một tiếng: "Bất quá cũng quá đáng tiếc, tướng quân Corrine so với ti vi nhìn đẹp trai hơn nhiều, quả thực đẹp trai đến ngây người."

Elise tự đáy lòng nói, nhưng không có quá kích động.

"Thân ái, đây không phải là lưu cho người đơn thân các cậu có cơ hội tiếp xúc sao?" Iven trêu ghẹo nói.

Kỳ thực y đã thấy Corrine, người kia so với năm năm trước, cũng không có thay đổi gì quá lớn. Trước mặt người ngoài vĩnh viễn là phong độ thân sĩ, chỉ có y biết, tâm người kia, có bao nhiêu ngoan độc. Iven hít một hơi thật sâu, nhu nhu trán mình.

"Iven, tướng quân Corrine có chút lạnh lùng a!" Elise ngồi ở trên ghế của Iven, có chút thất lạc nói.

Iven có chút kinh ngạc nhìn Elise. Corrine thích thứ xinh đẹp, Elise ngày thường thập phần đẹp, sao lại lạnh lùng chứ?

—-¤—-

Truyện Chữ Hay