Thượng đế im lặng mở sách Sáng Thế ra.
Sách Sáng Thế viết một dấu chấm hỏi thật lớn trên tờ giấy trắng.
“?”
Ngón tay thon dài của thượng đế đặt lên một tờ trong đó, lật sách qua cho Luci nhìn. Lucifiel nhìn thấy vẫn chỉ là một ký hiệu, đại biểu cho sách Sáng Thế cũng đang buồn bực.
Thượng đế nói rằng: “Hỏi nó.”
Sau đó nữa ——
Thân thể Lucifiel đổ ập về phía trước, nằm ở trên ngự tọa, nhào hụt.
Hắn khiếp sợ mở to hai mắt.
Thượng đế mất tiêu rồi.
Nói đúng ra, thượng đế đột nhiên chạy mất.
Đừng nói là Lucifiel ngu người, sách Sáng Thế cũng hơn nửa ngày nói không nên lời. Gặp qua người được thổ lộ thẹn quá thành giận, hoặc là lạnh lùng cự tuyệt, nhưng mà chưa từng thấy ai bỏ lại đối phương, tự mình chạy mất!
Thượng đế, ngài quậy cái gì thế!
Sách Sáng Thế an ủi: “Điện hạ, đừng đau lòng, ta biết thượng đế chạy đi đâu!”
Lucifiel thu lại tươi cười, từng ảo tưởng các loại kết quả thổ lộ, lại không ngờ chấm dứt bằng hình thức này. Thần không hổ là thần, hắn bất đắc dĩ nói rằng: “Ta biết thần không phải cố ý…”
Sách Sáng Thế thầm nghĩ: y chính là cố ý.
Lucifiel buông tình cảm cá nhân xuống, nâng sách lên, “Ngươi có thể nói cho ta biết chân tướng không?”
“Có thể.” Giọng điệu Sách Sáng Thế nghiêm túc lên, “Nếu thượng đế cho phép, như vậy điện hạ liền có tư cách biết chân tướng chuyện quá khứ, chỉ hy vọng điện hạ có thể lãnh tĩnh đối đãi chuyện này.”
Lucifiel vui vẻ gật đầu.
Ngày hôm nay, Thủy Tinh thiên vẫn yên tĩnh mà quang minh, giống như toàn bộ chín tầng thiên đường. Sí thiên sứ trưởng ngồi ở bên cạnh ngự tọa, hạ mắt nhìn chăm chú vào sách Sáng Thế của thượng đế. Trang giấy dưới bàn tay hắn lật sang trang, phát ra tiếng xoạt xoạt cổ xưa, giống như khơi lên một đoạn lịch sử từ xa xưa, tâm thần đắm chìm vào trong đó.
Bảy ngày sáng thế, ngày thứ bảy được thần xác định là ngày nghỉ ngơi của mình.
Nhưng mà chuyện xảy ra vào ngày thứ sáu, lại không có một sinh linh nào biết…
Lúc đó thiên địa đã hình thành, cấu tạo thế giới đã được lập ra, chim bay cá nhảy đều có, chỉ không có một sinh linh nào có thể đối thoại với thần sáng thế.
Thượng đế đứng thẳng trong hư không, nhìn toàn bộ thế giới, cảm thấy quá mức yên tĩnh. Y quyết định lấy hình tượng của mình sáng tạo một sinh linh, sinh linh này phải có được thực lực, trí tuệ, còn có quang minh mà y yêu thích.
Đáng tiếc vào lúc này, một giọng nói khác nói rằng.
“Hắc ám càng đẹp mắt.”
Thượng đế cũng không đồng ý, chuyên tâm sáng tạo sinh linh đó, trên lòng bàn tay của y đã có một vầng sáng mông lung mà xinh đẹp. Nhưng mà mặt hắc ám của y vẫn chưa buông tha, đổi thành đề xuất ý kiến cho y.
“Không có giới tính bất lợi cho trưởng thành, ngươi nên cho hắn một thân phận nam tính.”
“…” Sửa.
“Sinh linh hoàn toàn quang minh, mà còn vô dục vô cầu có ý nghĩa gì?”
“…” Lại sửa.
“Tóc bạc? Ngươi muốn sáng tạo con riêng cho mình sao?”
“…” Đổi thành vàng kim.
“Thẩm mỹ ngươi kiểu gì vậy? Tóc vàng mắt vàng, ngươi không sợ chói mù mắt sao?”
“Câm miệng.”
Thượng đế không vui quát lớn, đáy lòng cũng hiểu rõ đối phương nói đúng, vì thế tóc đổi thành vàng kim, mắt đổi thành một loại màu sắc giống như không trung.
Hết thảy thay đổi này, đều bị y lấy hình thức lực lượng rót vào linh hồn quang minh.
Chỉ đợi linh hồn dựng dục trưởng thành là có thể xuất hiện.
Chính thời điểm chờ đợi mấu chốt này, bị thượng đế hắc ám chui chỗ trống. Mặt hắc ám nhất thể đồng nguyên với thượng đế phóng ra một luồng lực hắc ám, luồng lực hắc ám tinh thuần đó tiến vào trong linh hồn quang minh, tức khắc thay đổi màu sắc vốn có, ô nhiễm thành màu đen không rõ ràng.
Thượng đế phát hỏa nói: “Mặt hắc ám, ngươi đang làm cái gì!”
Sau đó, trong miệng thượng đế phát ra một giọng nói khác: “Cho ngô đi, ngô thích tạo vật này.”
Thượng đế vừa tinh lọc, vừa lạnh lùng nói rằng: “Ngươi tự đi mà sáng tạo.”
Mặt hắc ám thở dài: “Ngô sáng tạo không ra ‘hắn’ thứ hai, lực lượng ngươi cho ‘hắn’ đã vượt qua hạn chế của tạo vật, ngay cả quy luật cũng khen ngươi làm ra được một kỳ tích.”
Quy luật mà mặt hắc ám nói chính là một sự tồn tại vì vận mệnh.
Quy luật tồn tại trước lúc sáng thế, là một loại sự vật vô hình mà tràn ngập quy tắc. Nó phụ trách trông coi thế giới, bất luận là thế giới hỗn độn, hay là thế giới sau sáng thế, đều quy về phạm vi bao phủ của nó. Đôi khi, mặt hắc ám cảm thấy quy luật chính là một người dẫn đường, phụ trách dẫn đường cho thượng đế gánh vác chức trách thần Sáng Thế một cách chính xác.
Dù sao thì nếu không có quy luật, trời biết bao giờ thượng đế mới nhớ ra là mình cần sáng thế.
Thượng đế tùy hứng lên, còn đáng sợ hơn cả mình nữa.
Về vấn đề quyền sở hữu tạo vật “hoàn mỹ” thứ nhất, thượng đế và mặt hắc ám tranh chấp một hồi lâu, tận đến khi thượng đế dùng càng nhiều lực lượng tinh lọc sạch hắc ám, mặt hắc ám mới không biết làm sao mà thất bại.
“Ngươi đã rất yếu ớt rồi.” Mặt hắc ám u lãnh nói rằng, “Sử dụng nhiều lực lượng như vậy, ngô xem ngươi chống đỡ như thế nào, phía sau còn có nhiều tạo vật cần sáng tạo như vậy…”
Thượng đế cắt lời y, “Lực lượng đối phó ngươi, ngô vẫn phải có.”
Mặt hắc ám kinh ngạc, an phận xuống.
Trên đời này chuyện không công bằng nhất chính là ngươi mạnh ta yếu.
Thượng đế dùng lực lượng nhiều nhất sáng tạo Lucifiel, tinh lực còn lại tự nhiên không đủ. Khi y lại nhẫn nại sáng tạo thêm vài sí thiên sứ, đối với trí thiên sứ không bằng sí thiên sứ, y quyết định không cần đã tốt muốn tốt hơn nữa, mà là chế tạo quy mô lớn, chỉ cầu số lượng, không cầu chất lượng.
Ngày thứ sáu rất nhanh qua đi, ngày thứ bảy, thượng đế liền đi nghỉ ngơi.
…
Thời gian lưu chuyển về phía trước.
Thế giới là một mảnh hư không, bên trong có quang, có ám.
Trong biển quang minh, khơi lên một trận sóng lớn, trong đó có một vật hình thoi trong suốt chợt lóe rồi biến mất. Không ai có thể hình dung sự xinh đẹp của thứ giống như bảo thạch kia, nó lóe ra không phải ánh sáng bình thường, mà là thần tính tối cao, cùng với xán lạn và rực rỡ đến từ quang minh.
Đó là thần cách!
Vô số năm qua, biển quang minh tích góp từng tí một tất cả lực lượng, cuối cùng sinh ra “kiệt tác”!
Một khắc nó xuất hiện, quy luật cũng vì nó mà phát ra tiếng ngâm trầm thấp.
Thần sắp sinh ra.
Đi qua một ngày, cũng như đi qua vô số năm. Mặt biển quang minh tách ra, một thần linh tóc bạc từ trong biển quang minh đi ra, quang minh nhợt nhạt bao phủ trên người y, hôn lên thân thể trần trụi của y.
Khuôn mặt của y rất hoàn mỹ, giống như thần cách của y.
Hai mắt lạnh băng đến cực điểm.
Như là ở trong mộng mới tỉnh, trong mắt thần linh tóc bạc mới hiện ra một chút hơi thở “còn sống”. Y vẫy tay một cái, biển quang minh hiện lên một quả cầu sáng, từ trong quả cầu sáng xuất hiện một quyển sách, trên đó viết «sách Sáng Thế».
Lúc y bắt được sách Sáng Thế, liền hiểu rõ đây là thần khí bạn sinh của mình.
Theo đó mà đến chính là ký ức truyền thừa của y.
Một lúc lâu, thần linh tóc bạc nói với quy luật trong hư không rằng: “Ta là Jehovah, đây là tên ta.”
Đặt tên là bước đầu tiên.
Thần linh tóc bạc nói xong, chờ đợi quy luật phản ứng.
Sau khi xác định quy luật tán thành, thần linh tóc bạc… không, phải nói là thượng đế tương lai, Jehovah giờ phút này liền xoay người đi ra ngoài biển quang minh. Nơi đó có một khắc tinh quang minh, tên là hỗn độn hắc ám, đối phương sinh ra sớm hơn hỗn độn quang minh, cho tới nay luôn ngăn chặn hỗn độn quang minh trưởng thành.
Jehovah là hóa thân của hỗn độn quang minh, là thần quang minh tuyệt đối. Y chán ghét hắc ám, tựa như hắc ám chán ghét y, quang minh và hắc ám tranh đấu vô số năm, đã sớm không chết không ngừng.
Trở thành thần, chuyện thứ nhất Jehovah làm chính là đi thu dọn hỗn độn hắc ám.
Quá trình thu dọn rất thành công, thần và không phải thần chênh lệch quá lớn, cho dù hỗn độn hắc ám tích lũy vượt hơn hỗn độn quang minh, nhưng mà không có lĩnh ngộ thần tính, liền có nghĩa là không ngưng tụ ra được một thần cách hắc ám!
Jehovah không nhân từ, hủy diệt ý thức của hỗn độn hắc ám.
Sau khi giải quyết họa lớn trong lòng, y đứng ở nơi vốn là chỗ của hắc ám, bỗng nhiên phát ngốc.
Sách Sáng Thế yếu ớt hỏi: “Thần?”
Cũng mới vừa sinh ra không lâu, nó có chút sợ vị chủ nhân này.
Lấy lại tinh thần, lần đầu tiên Jehovah dùng giọng điệu nghi hoặc nói rằng: “Vừa rồi hình như nhìn thấy cái gì đó.” Y cúi đầu nhìn căn nguyên hắc ám trên tay, “Ngô cảm thấy… không thể hủy diệt nó, hủy sẽ hối hận.”
Sách Sáng Thế mờ mịt nói: “Thần cũng sẽ hối hận sao?”
Có sao?
Điểm này Jehovah cũng không biết.
Bất tri bất giác, tự xưng của y từ ta biến thành “ngô”, còn lấy cho mình một phong hào “thượng đế”. Nhưng mà hành vi này bị sách Sáng Thế phỉ báng một lần, “Ý nghĩa của thượng đế trong thần ngữ giống Jehovah mà.”
Chưa từng thấy ai lấy cho mình hai cái tên!
Jehovah thản nhiên nói rằng: “Ngô còn có thể gọi là A-men, Yahveh vân vân.”
Sách Sáng Thế: “… Ngài vui là được.”
Jehovah nhìn căn nguyên hắc ám trên tay thiếu chút nữa bị mình hủy đi, nghĩ rằng việc sáng thế kế tiếp cần dùng đến nó. Y đang muốn phong ấn thứ này lại, đột nhiên tay khựng lại, trong đầu nhảy ra một suy nghĩ kỳ dị.
[ Ngô có thể hấp thu nó. ]
Sau đó sách Sáng Thế liền khiếp sợ nhìn thấy thần linh tóc bạc nắm căn nguyên hắc ám lên, một hơi nuốt xuống.
Ăn sạch a a a a a a a a!
Cả quyển sách Sáng Thế đều bị y dọa ngu người, “Ngài đừng có luẩn quẩn trong lòng chứ!”
Thần linh tóc bạc nhìn về phía nó, khóe miệng hiện lên độ cong nhợt nhạt.
Sách Sáng Thế càng thêm hoảng sợ.
Y nói rằng: “Ngô cảm nhận được ‘vui vẻ’, loại cảm xúc này thật đẹp.” Mặc dù sau khi cắn nuốt căn nguyên hắc ám, y lập tức muốn nhổ ra, nhưng mà cảm xúc dâng lên dưới đáy lòng khiến y trầm tĩnh lại.
Cảm xúc vô cùng kỳ dị, khiến y vượt qua buồn nôn với hắc ám.
Trong lòng có một âm thanh đang nói…
Dung hợp nó.
Dung hợp hắc ám, chuyện này rất quan trọng.
Jehovah lẩm bẩm: “Dung hợp hắc ám, ngô phải từ thần quang minh biến thành thần hắc ám sao?”
Khả năng này khiến y đột nhiên nhíu mày, cực kỳ chán ghét.
Y quay về hướng biển quang minh, còn đi chưa được mấy bước, lực lượng trong cơ thể xuất hiện nhiễu loạn, căn nguyên hắc ám và căn nguyên quang minh lấy thân thể y làm chiến trường một lần nữa đấu đá. Ý thức y mơ hồ đi một chút, hắc ám ô nhiễm tinh thần y, các loại dục vọng không thể tin được hiện lên, đủ loại cảm xúc mặt trái không ngừng.
Cuối cùng ——
Y phân liệt ra một mặt hắc ám.
Hết chương