Toàn Thiên Đường Đều Cho Rằng Thủ Trưởng Thất Sủng

chương 122: tiếc nuối sâu trong nội tâm

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cung điện vừa xây xong, Lucifiel liền chuẩn bị công thành lui thân.

Hắc thượng đế không có ngăn cản hắn, ngược lại đứng ở tại chỗ yên lặng nhìn chăm chú vào vùng địa ngục này, Lucifiel không biết y đang suy nghĩ gì, nhưng mà so với việc đi tự hỏi suy nghĩ của hắc thượng đế, hắn càng cần ứng phó việc thỉnh tội ngày mai hơn.

Trên đường quay lại thiên đường, hắn đã bị không ít ác ma, đọa thiên sứ chú ý, nhưng mà hắn không để tâm, rất nhanh bước ra khỏi cửa địa ngục. Tránh đi đội tuần tra thiên sứ, hắn bước lên cầu thang thiên quốc, cầu thang đi thông tới chỗ sâu trong tầng mây, ở cuối chính là cổng thiên đường.

Nhìn cầu thang thuần trắng, Lucifiel lấy ra vòng cổ ánh sao đã ảm đạm không ánh sáng, thấp giọng nói rằng: “Giúp ta một lần cuối cùng, được không?”

Vòng cổ ánh sao nhận được lời khẩn cầu của chủ nhân, nở rộ ra ánh sáng mỏng manh.

Thần lực bao phủ toàn thân.

Lucifiel đau lòng vuốt ve nó, bảo thạch sao trời không còn sáng ngời, giống như một khối bảo thạch thấp kém tử khí trầm trầm.

Thần có bao nhiêu sủng ái hắn, thông qua vòng cổ ánh sao đã nhìn thấy rõ ràng.

Đó là lực lượng đủ để tinh lọc mình hơn mười lần!

Lucifiel cất kỹ vòng cổ, đưa tay triệu hồi ra một mặt thủy tinh, bảo đảm mình dung nhan hoàn hảo.

Bóng dáng chiếu ra trong gương, lại làm cho Lucifiel kinh ngạc đến ngây người.

Mái tóc dài của hắn biến trở về màu vàng, thân thể cũng là thiên sứ quang minh, nhưng mà hai mắt lại không phải màu xanh lam, mà là tối đen giống hệt trạng thái đọa thiên sứ.

Tinh lọc không hoàn toàn!

Lucifiel nghĩ đến chuyện có khả năng gặp phải vào ngày mai, sắc mặt trắng bệch, nên giải thích như thế nào ——

Ôm lo lắng như vậy, Lucifiel thay một thân trường bào sí thiên sứ trưởng trắng noãn như tuyết, tóc vàng rũ ở phía sau, mà hắn còn phóng thích ma pháp ảo giác ở vị trí mắt, để thiên sứ thiên đường không nhìn ra sơ hở.

Trở lại cung điện sí thiên sứ trưởng, Lucifiel vừa vặn bị Michael đứng ở ngoài cửa chờ đợi túm được.

Phó quan ngày xưa của hắn nhào tới, muốn ôm chầm hắn.

Lucifiel quyết đoán lui về phía sau nửa bước, “Michael, ngươi hạ giới một chuyến, liền quên lễ nghi thiên đường đến không còn một mảnh sao?”

Michael tức khắc đau cả mặt.

Hắn ta nghiêm chỉnh lại, “Điện hạ, ngô thần cho phép ta ngày mai trở về phục chức.”

“Beelzebub thì sao?”

“Hắn cũng vậy, ngô thần bảo chúng ta về rồi, điện hạ không cần khổ cực như vậy nữa, ta nhất định sẽ giúp ngài chia sẻ công vụ ngày sau!”

Michael thề son thề sắt, chỉ có điều Lucifiel đã sớm nhìn thấu bản tính hắn ta, cười như không cười nói rằng: “Ta lại cảm thấy Curtis làm tốt hơn ngươi, Michael, ngươi cảm thấy ta sẽ vô duyên vô cớ sa thải Curtis sao?”

Michael nước mắt chảy ròng, hận không thể quỳ xuống nhận sai, “Điện hạ! Ta mới là phó quan của ngài, ngài không thể có mới nới cũ.”

Lucifiel nhăn mày, nhìn thoáng qua bốn phía.

Quả nhiên, hắn nhìn thấy Beelzebub vẻ mặt khẩn trương và lo lắng ở gần đó.

“Beelzebub, đi ra.”

“Vâng…”

Beelzebub bị gọi tên da đầu căng thẳng, đi ra cùng Michael đối diện ánh mắt của sí thiên sứ trưởng.

Lucifiel nói rằng: “Đêm nay ta không có tâm tình so đo với các ngươi, các ngươi cũng mệt mỏi, nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai có khôi phục chức vị phó quan hay không, phải xem kết quả ta và Meta thương nghị ——” bỗng nhiên hắn dừng lại, sửa miệng hoãn thời gian, “Ngày mai phỏng chừng không được, ngày mai ta phải đi yết kiến ngô thần, ngày kia lại xử lý chuyện hai người các ngươi.”

Michael và Beelzebub chỉ có thể cúi đầu đáp ứng.

Lucifiel nhìn hai người bọn họ, nghĩ thầm rằng: trải qua việc này, cuối cùng cũng ngoan một chút.

Đang lúc hắn muốn đi vào cung điện, Beelzebub đột nhiên run rẩy nói rằng: “Điện hạ, mắt ngài làm sao vậy —— ”

Michael cũng đột nhiên ngẩng đầu.

Hắn ta nhìn thấy hình ảnh khiến thiên sứ sởn tóc gáy.

Dung mạo Lucifiel điện hạ như trước, nhưng mà hai mắt màu xanh lam giống như nước gợn biến ảo, cực hạn hắc ám bao trùm con ngươi, sâu thẳm, lạnh lùng.

Bị Lucifiel nhìn chăm chú, giống như bị địa ngục nhìn chăm chú, băng hàn thấu xương.

Đây là đôi mắt thuộc về đọa thiên sứ!

“Xảy ra một chút vấn đề, ngày mai ta sẽ giải thích chuyện này với thần.” Lucifiel sờ sờ khóe mắt mình, xử sự không sợ hãi, thản nhiên phân phó, “Các ngươi tạm thời đừng nói ra ngoài, đợi ta trở về sẽ nói cho các ngươi biết.”

Hắn hiểu rõ trên mắt còn sót lại quá nhiều lực hắc ám, dẫn đến ma pháp hệ quang minh mất đi hiệu lực. Chuyện xảy ra đột ngột, hắn cũng không ngờ đến điểm này, nhưng mà hắn tin tưởng Michael và Beelzebub sẽ không nói ra.

Michael hung hăng gật đầu, “Điện hạ yên tâm, chúng ta khẳng định giữ bí mật.”

Beelzebub ngược lại không thề thốt gì, mà là lo âu mở miệng: “Điện hạ, ngô thần chán ghét hắc ám, ngài đi yết kiến thần linh, có khả năng sẽ bị chỉ trích, không bằng đến chỗ Metatron điện hạ trước, dùng dược vật tinh lọc hắc ám.”

Lucifiel lắc đầu, “Vô dụng, các ngươi đi đi.”

Hắn đẩy cửa điện ra, đi vào cung điện.

Ngay cả vòng cổ ánh sao cũng tinh lọc thất bại, nghĩa là lực hắc ám đã có chút ăn sâu bén rễ, hắn nhất định phải thẳng thắn hết thảy, tìm thần linh tinh lọc hắc ám.

Cho dù thần phẫn nộ ——

Hắn vẫn phải làm, đây là chuẩn tắc xử sự của hắn.

Trải qua vài giờ nghỉ ngơi, ban đêm liền qua, sáng sớm đã đến. Lucifiel tuy rằng ngủ không được, nhưng vẫn khôi phục một ít tinh thần, để làm giảm lửa giận của thần linh, hắn cố ý chọn lựa bộ trường bào trắng muốt, gỡ hết trang sức phiền phức xuống, ngay cả ngoại bào sí thiên sứ trưởng cũng không mặc.

Phàm là vật phẩm tượng trưng thân phận, hắn đều không động tới, lấy thân phận thiên sứ bình thường đi thỉnh tội.

Đại thánh đường, sách Sáng Thế tính thời gian hừng đông.

Vừa đến lúc thượng đế nên tỉnh lại, nó liền nhìn thấy trước mắt hiện lên thánh quang kim sắc, thần linh tóc bạc rời khỏi đại thánh đường cả đêm vượt qua không gian, quay về nơi này.

“Thần, tối hôm qua ngài đi đâu?”

“Địa ngục.”

“Ngài nên khôi phục năng lực quan sát hạ giới cho ta, không thì ta căn bản không giám thị được mặt hắc ám.”

“Ưm.”

Thượng đế trả lời vĩnh viễn đơn giản rõ ràng.

Y ngồi ở ngự tọa, có một loại dự cảm, chút nữa Luci sẽ đến.

Hết thảy giống như dự cảm, bóng dáng Lucifiel xuất hiện tại Thủy Tinh thiên, sí thiên sứ trưởng ngày xưa đều là ngẩng đầu nhìn phía trước, lúc tiến vào lại có chút cúi đầu, tóc vàng rũ xuống, ăn diện quá phận thanh lịch cũng không tổn hại khí chất của hắn.

Thượng đế có chút bất mãn, “Sao Luci lại ăn diện thành như vậy, cho rằng ngô sẽ nghiêm khắc trừng phạt hắn sao? Ngô là thần linh như vậy hả?”

Sách Sáng Thế vui vẻ nói: “Thượng đế, ngài còn không biết hình tượng của ngài trong lòng sí thiên sứ sao?”

Thượng đế kinh ngạc nói: “Hình tượng của ngô?”

Sách Sáng Thế nói rằng: “Khoan dung, nhưng lại nghiêm khắc, ôn hòa, nhưng lại quá mức lạnh lùng, ngài trong cái nhìn của các sí thiên sứ tương đối mâu thuẫn, hỉ nộ vô thường.”

Ánh mắt thượng đế giãn ra, “Hỉ nộ vô thường là bởi vì mặt hắc ám, không phải bởi vì tính cách của ngô.”

Thần nhất quyết không thừa nhận điểm này.

Lucifiel cách đại thánh đường càng ngày càng gần, dưới đáy lòng thượng đế đã nghĩ chờ chút nữa phải nói chuyện với Luci như thế nào, sau đó làm cho đối phương yên tâm lại.

Những suy nghĩ đó sau khi thượng đế lơ đãng nhìn thấy hai mắt Lucifiel, liền không còn sót lại chút gì.

Con ngươi, màu đen!

Thần lực cuồn cuộn mà vững vàng trên người thượng đế, ngưng trệ giống như ánh mắt của y, sau đó như mưa rền gió dữ ném sách Sáng Thế đi, mặt đất thủy tinh cũng chia năm xẻ bảy dưới sự tức giận của thần linh.

Sách Sáng Thế rơi trên mặt đất, hô một tiếng, “Thượng đế, ngài đang làm gì!”

Thượng đế gắt gao nhìn chằm chằm bên ngoài, Lucifiel tựa như có cảm giác, bước chân thả chậm, rũ mí mắt xuống. Lông mi vàng kim che đi con ngươi, hắn thu liễm bề ngoài sắc bén và uy nghiêm của sí thiên sứ trưởng, bày ra một mặt nhu thuận của mình.

Loại đẹp này, mềm mại mà thánh khiết, giống như một sợi lông chim nhẹ nhàng.

Dừng ở thiên đường, dừng ở trong lòng thượng đế.

Chỉ cần Lucifiel muốn, trên đời này không có bất cứ ai có thể tức giận với hắn, cho dù là thần, cũng dưới tình huống biết rõ Lucifiel chột dạ, tức giận giảm xuống không ít.

Thượng đế tràn đầy lĩnh ngộ với việc này, “Luci, ngươi vào đây cho ngô, đừng dây dây dưa dưa!”

Lucifiel bước nhanh hơn đi vào đại thánh đường.

Vừa thấy được thượng đế, hắn liền mở miệng kêu: “Thần, Luci thỉnh tội với ngài.”

Thượng đế lạnh mặt.

Màu xanh lam y thích nhất mất rồi!

Sách Sáng Thế cũng nhìn thấy đôi mắt Lucifiel, hít một hơi khí lạnh, mới vài ngày không gặp, sao điện hạ đã bị mặt hắc ám dạy hư rồi!

Lucifiel quỳ xuống, sạch sẽ lưu loát nhận sai: “Ta không nên cuồng vọng tự đại, ban đêm mấy lần ra vào địa ngục, khiến cho lực hắc ám lưu lại trong cơ thể, không cách nào loại trừ.”

Thượng đế nghe được lý do hắn nói ra, lúc này mới phát hiện mình nghĩ lầm, “Không phải lực lượng mặt hắc ám lưu lại sao?”

Lucifiel trầm mặc ba giây, đáp.

“Là thần ban đêm yêu cầu, ta đã đáp ứng y, giúp y xây dựng một hành cung hắc ám ở chỗ sâu trong địa ngục, còn phải lấy dáng vẻ đọa thiên sứ đến địa ngục, tới khi hành cung xây xong.”

Thượng đế giận không kiềm được, “Y dạy lực hắc ám cho ngươi ư?”

Sau khi Lucifiel gật đầu, chống đỡ thần uy của thượng đế nói rằng: “Ta tự xin cách chức sí thiên sứ trưởng, răn đe, xin thần trách phạt.”

Thượng đế lạnh lùng nói rằng: “Ngô trừng phạt ngươi, ai tới làm sí thiên sứ trưởng?”

Lucifiel bình tĩnh đối đáp, “Metatron thích hợp.”

Thượng đế lại nói: “Ai lại thích hợp làm trí thiên sứ trưởng?”

Lucifiel nói rằng: “Samael.”

Dưới sự chất vấn của thượng đế mà còn có thể đối đáp trôi chảy cũng chỉ có hắn. Đáng tiếc Lucifiel không có nửa điểm vinh hạnh, chỉ hy vọng thượng đế có thể trừng phạt hắn, phát tiết tức giận, chứ không phải xem hắn như một thiên sứ tùy ý làm bậy, hủy đi ấn tượng hắn tích lũy mười vạn năm qua.

Lucifiel chưa từng muốn làm cho thượng đế thất vọng, lần này thật sự là không biết làm thế nào.

Hắn không có cách nào thoát khỏi thần buổi tối.

Thượng đế nói rằng: “Samael là tọa thiên sứ trưởng và lực thiên sứ trưởng, ngươi bảo hắn kiêm nhiệm trí thiên sứ trưởng, hắn liền không có khả năng tiếp tục đảm nhiệm những chức vụ thiên sứ trưởng khác.”

Lucifiel nhắm mắt lại, “… Xin ngô thần sáng tạo một sí thiên sứ trưởng mới.”

“Luci, ngươi muốn chọc ngô tức chết sao?”

Thượng đế triệt để bị những lời này của hắn làm cho nghẹn phát hỏa.

Lại nhìn Lucifiel, thượng đế liền phát hiện ngôi sao sớm của mình vẻ mặt ảm đạm, tiếng lòng cũng tràn đầy áy náy và khổ sở. Lucifiel là dựa vào bản tâm nói ra những lời này, không có bất luận tư tâm và ý tứ đào thoát trách phạt nào, hắn không hy vọng thần linh trừng phạt mình, lại hy vọng thần linh xử lý mạnh.

Bởi vì, hắn là sí thiên sứ trưởng thiên đường, lãnh tụ của hết thảy thiên sứ.

Hắn không thể phạm sai lầm.

Một khi sai, nhất định phải nghiêm trị!

Thượng đế nhìn hắn một lúc lâu, “Ở trong lòng ngươi, ngô chính là thần linh không biết niệm tình, không cho phạm sai lầm, một chút tư tình cũng không có sao?”

Lucifiel vô cùng rõ ràng nói rằng: “Không phải.”

“Thần rất dịu dàng, đối với ta, đối với thiên sứ khác, còn có đối với thế giới này, cho dù là ngài ban đêm, cũng không chỉ một lần nói qua ngài rất sủng ta.”

“…”

“Thần, trừng phạt ta đi, chuyện này là ta làm sai.”

“Lại thêm một lần, ngươi vẫn sẽ như thế.”

“Phải, ta rất xem trọng hứa hẹn, huống chi yêu cầu mà ngài ban đêm đề xuất cũng không khó, vì ngài, những trừng phạt đó lại có là cái gì.”

“…”

Thượng đế cảm thấy thiên sứ của mình càng ngày càng biết ăn nói.

Bình thường sao không phát hiện hắn nói ngọt như vậy!

Sách Sáng Thế bổ một đao: “Điện hạ, ngài muốn thượng đế trừng phạt ngài, kỳ thật rất đơn giản, trực tiếp hôn y thêm một lần, y tuyệt đối sẽ thẹn quá thành giận nhốt ngài vào ngục giam thiên sứ.”

Lucifiel nhìn thượng đế.

Ánh mắt trong suốt, dường như đang tự hỏi khả năng của việc này.

Thượng đế bỗng nhiên có chút đứng ngồi không yên, lại không thể hạ thể diện cảnh cáo hắn, dứt khoát bảo hắn đến đại thánh trì, “Luci, chuyện trừng phạt sau đó lại nói, ngươi đến đại thánh trì tinh lọc hắc ám đi.” Lucifiel nghe được kết quả này, có chút tiếc hận khó hiểu.

Thượng đế nghe thấy tiếng lòng của hắn, đôi mắt vàng kim lành lạnh nhìn lại Lucifiel.

Rốt cuộc là ngươi có cái gì để tiếc nuối hả!

Hết chương

Truyện Chữ Hay