Toàn Thiên Đường Đều Cho Rằng Thủ Trưởng Thất Sủng

chương 116: ban đêm xây dựng cung điện ở địa ngục

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nhìn vẻ mặt Luci không tin, thượng đế sinh ra hoài nghi đối với phẩm hạnh của mình, lời mình nói đã không đáng tin tưởng sao?

Y lại chưa từng bảo Lucifiel đọa thiên!

Đều do mặt hắc ám!

Thượng đế nghiêm túc nói rằng: “Lời ngô nói đều là thật.”

“Thần vui là được.” Lucifiel yên tĩnh nhìn y… Thần, ngài nhất định không biết ngài từng nói như vậy bao nhiêu lần đâu, trước kia không biết ngài tinh thần phân liệt, mới tin ngài, cùng một sai lầm, hắn đã không muốn tái phạm nữa.

“Thần, nếu như không có chuyện gì khác, ta muốn đi làm việc.”

“… Ừm.”

Thượng đế buông cánh tay ra, yên lặng nhìn hắn mỉm cười cung kính cáo lui, giống như cảm nhận được sự nghẹn lòng của mặt hắc ám lúc ban đêm.

Hóa ra Luci đối đãi với mặt hắc ám như thế này…

Luci của y, vĩnh viễn cài một ổ khóa cho tình cảm, chìa khóa ở trên tay y, nhưng cho tới bây giờ y cũng chưa từng mở ra. Hiện giờ y chuẩn bị đụng vào ổ khóa ấy, chủ nhân ổ khóa lại lui về phía sau, sợ người mở khóa không phải y, mà là mình hắc ám khác.

Người Luci thích chính là y.

Cho nên trong một tương lai khác, yêu bao sâu, hận liền có bấy nhiêu đậm.

Thượng đế nhìn xung quanh gian tẩm điện, sạch sạch sẽ sẽ, trong không khí có hương vị của Luci. Trong đầu đột nhiên nhớ lại sách Sáng Thế từng đắc ý, nói cái gì mà giường của Luci rất thơm rất mềm linh tinh.

Sách Sáng Thế ngu xuẩn, nó ngủ rồi, chẳng lẽ mình chưa từng ngủ sao?

Thượng đế hư không biến mất, quay trở về đại thánh đường.

Trên đại điện, Lucifiel trở về làm việc bị Curtis nhìn chăm chú, Lucifiel nhíu mày với hắn ta, Curtis tò mò hỏi: “Điện hạ, là ngô thần sao?”

Lucifiel đi đến chỗ ngồi, “Không cần cẩn thận như vậy.”

“Từ sau khi ngươi trở thành sí thiên sứ phó, sẽ luôn đụng phải chuyện giống vậy.” Hắn chỉ điểm cho phó quan trí thiên sứ của mình, “Kỳ thật ngô thần thường xuyên chú ý đến sí thiên sứ, ngươi ở bên cạnh ta, khó tránh khỏi sẽ bị ngô thần nhìn tới thường xuyên, chỉ cần ngươi nghiêm túc làm tốt chuyện của mình, đừng xảy ra sự cố là được.”

Curtis trịnh trọng đáp, “Vâng.”

Bị thượng đế túm được, thì còn đáng sợ hơn cả đắc tội điện hạ.

Lucifiel lại cầm bút lông chim lên, dịu dàng nói rằng: “Được rồi, làm việc đi.”

Ở thiên đường, thần công bằng đối đãi mỗi một thiên sứ, cũng nhìn thấy rõ ràng chỗ xấu và chỗ tốt của bọn họ, nên trong tam giới mới có truyền thuyết rằng thiên đường là nơi lý tưởng.

Ban đêm, Lucifiel bất ngờ không kịp đề phòng gặp phải hắc thượng đế chân chính.

Lúc thay quần áo, hắn còn chưa kịp biến nhỏ, đột nhiên cảm giác được một luồng thần lực dao động. Hắn kéo lên trường bào thiếu chút nữa rơi xuống, đụng phải hắc thượng đế hùng hổ. Đối phương hư không xuất hiện trong tẩm điện của hắn, một bước tiến đến, liền chắn trước mặt hắn.

Thần linh tóc bạc mắt vàng, lúc này biểu tình vô cùng hắc ám.

Y rất không vui.

Trong lòng Lucifiel nhảy dựng, kéo kéo vạt áo, “Thần, đêm an.”

Hắc thượng đế tức giận nói rằng: “Thần tín ngưỡng của ngươi, chính là một tên ăn cháo đá bát, ngô giúp y thôi diễn tương lai, y lại giam cầm ngô.”

Kiểu nói năng bảo hắn phân xử thế này, khiến Lucifiel nhất thời mỉm cười.

Thần ban đêm quả nhiên là chịu thiệt.

“Thần, ngài nói giam cầm ư?” Lucifiel sắc bén bắt lấy trọng điểm, đồng thời dịu dàng an ủi tâm linh bị thương của hắc thượng đế, “Hôm qua ta đến đại thánh đường, vốn định yết kiến ngài, không ngờ ban ngày không phải ngài, mà là một vị thần khác.”

Hắc thượng đế chuyển mắt nhìn hắn, “Ngươi tới gặp ngô hả?”

Lucifiel cười mà không nói.

“Luci dịu dàng đến độ khiến ngô không nỡ nhuộm đen luôn ——” bàn tay hắc thượng đế nắm chặt đầu vai hắn, cảm nhận giãy dụa rất khẽ dưới mặt ngoài thuận theo của thiên sứ, “Nhưng mà ước định của ngươi và ngô, chớ có quên, ngô vẫn chờ nhìn Luci biến thành thiên sứ hắc ám, giúp ngô xây một tòa hành cung ở địa ngục đấy.”

Đây chính là ước định giữa hắc thượng đế và Lucifiel!

Lấy diện mạo thiên sứ hắc ám, xây một tòa hành cung ở chỗ sâu trong địa ngục cho y!

Ánh mắt Lucifiel nhìn thẳng hắc thượng đế, “Ta đã đáp ứng ngài, tự nhiên không dám quên, nhưng mà ngài cũng đã đáp ứng ta, tuyệt đối sẽ không để lộ chuyện này ra.”

Hắc thượng đế vui vẻ nói rằng: “Không thành vấn đề.”

Lucifiel ý thức được người ban ngày xuất hiện không phải y, bỗng nhiên có chút hối hận.

Thần thế mà thật sự nói những lời kia!

Nhưng hắn lại hiểu lầm đối phương, xem thần là mặt hắc ám, còn bốc đồng để thần một mình ở lại tẩm điện, bản thân trở về làm việc!

Thần phỏng chừng sẽ tức giận đi!

Lucifiel nghĩ đến việc mình còn phải làm ra chuyện càng khiến thần tức giận, đáy lòng một trận bất an. Nhưng mà chuyện hứa hẹn thì phải hoàn thành, đây là tiêu chuẩn hành vi nhất quán của thiên sứ. Không phải chỉ là một tòa hành cung địa ngục thôi sao? Hắn tận lực xây xong trong vài ngày là được!

Một lần nữa hắn lộ ra tươi cười tự tin, “Thần, bắt đầu từ đêm nay đi.”

Hắc thượng đế dùng đầu ngón tay điểm nhẹ lồng ngực hắn, trong tâm hạch, lực lượng quang minh dần dần chuyển hóa thành hắc ám, trong phút chốc, tóc vàng xán lạn như nắng gắt nhuộm màu tối đen.

Đau đớn từ tâm hạch truyền ra.

Đây là cái giá từ quang minh chuyển hóa thành hắc ám ——

Lạnh băng, u hàn.

Tầm mắt Lucifiel có chút mơ hồ, nhìn hắc thượng đế, lại có cảm giác đang nhìn thấy thượng đế.

Vị thần này cố chấp hắc ám, vị thần kia lại cố chấp quang minh.

Hắn nắm chặt sợi dây đeo trên cổ, ánh sáng sao trời lóe ra một phần từ kẽ ngón tay. Chờ đến khi hắn hoàn thành chuyện này, thần lực của vòng cổ ánh sao sẽ tinh lọc thân thể hắn, để hắn lại trở về tư thái thiên sứ bình thường.

Thần đã nói ——

Quang minh cùng tồn tại với hắn.

Trong thoáng chốc Lucifiel hoàn thành chuyển hóa, tiếng cười đến từ hắc thượng đế theo đó vang lên, có vẻ cực kỳ khoái trá, đây là điều hắn rất ít nghe thấy, bởi vì hắc thượng đế sủng ái hắn vĩnh viễn không đạt được đến trình độ như thượng đế. Hắn nghiêng người nhìn gương, hình ảnh trong gương lại khủng bố vô cùng.

Đứng trong tẩm điện sí thiên sứ trưởng, không phải một thiên sứ quang minh.

Mà là một đọa thiên sứ.

Vị thiên sứ này có được dung nhan thần ban, chói mắt, hắn còn có một đôi mắt trầm tĩnh, tóc dài màu đen, giống như màn đêm, quanh thân xâm nhiễm hắc ám tuyệt đối.

Hắn tôn quý, tao nhã.

So với nói là đọa thiên sứ, còn không bằng nói là vương của đọa thiên sứ!

Hắc thượng đế ở phía sau ôm chầm lấy hắn, khen ngợi: “Luci, ngươi thật xinh đẹp.”

Lucifiel cảm thấy thần đứng ở trong gương, giống như là ác ma, dụ dỗ hắn sa đọa, vén tóc đen bên tai hắn, khen tư thái sa đọa của hắn.

Nhưng mà, tim của hắn sẽ không sa đọa.

Lucifiel không nhìn gương nữa, đẩy cánh tay hắc thượng đế ôm hắn ra, dùng thái độ trước sau như một nhìn chăm chú hắc thượng đế.

Đó là thánh khiết thuộc về quang minh.

Biểu tình vui mừng của hắc thượng đế khựng lại, có chút bất mãn, nhưng không nói gì nữa.

“Biến quần áo thành hắc bào luôn đi, ngô mang ngươi đến địa ngục.”

“Vâng.”

“Ngươi không có lời gì muốn nói sao?”

“Không có.”

Lucifiel biến đổi màu sắc y bào, đi theo y đến địa ngục.

Thời gian vài ngày kế tiếp, Lucifiel đều là ban ngày trở lại thiên đường, xử lý chuyện sí thiên sứ trưởng, vừa đến buổi tối, hắn liền bị hắc thượng đế đưa đến địa ngục, lấy thân phận đọa thiên sứ đi xây cung điện. Để phòng ngừa bị nhận ra thân phận, Lucifiel đều đội mũ trùm rộng lớn, che khuất phần lớn dung nhan, ngẫu nhiên có mấy lần bị nhận ra, cũng đều bị hiểu lầm thành “Yahveh”.

Sau ba lần liên tục tinh lọc hắc ám, thần lực trên vòng cổ ánh sao tiêu hao cực lớn.

Tinh quang ảm đạm.

Lucifiel có chút đau lòng, đây là lễ vật thần đưa hắn, nếu không có chuyện ngoài ý muốn này, hẳn là hắn sẽ trân quý cái vòng cổ này, để nó vĩnh viễn ở bên cạnh mình.

Nhưng mà, có luyến tiếc nữa cũng chỉ có thể buông tha.

Hắn cũng không định ở lại địa ngục, thiên đường mới là nhà của hắn.

Ở tầng thứ chín địa ngục, Lucifiel đứng trong gió lạnh, bốn phía đều là đất đá, ngoài ngàn dặm đều là cánh đồng hoang vu, mặt đất một cọng cỏ cũng không có, sinh cơ chết hết, có thể nói vị trí hắn chọn lựa hết sức phù hợp với đặc điểm “yên tĩnh”.

Lúc này, các ác ma không thích sống về đêm đều đã ngủ, chỉ có hắn đội ánh trăng đêm khuya, xây cung điện ở chỗ sâu trong địa ngục.

Vầng trăng máu chiếu sáng một tấc vuông nơi này cho hắn.

Hắn cảm thấy đất đai địa ngục rất giòn, cấu tạo và tính chất đất lỏng lẻo, phải gia cố phần nền một chút.

Rất nhiều ma pháp kiến trúc tiện lợi mau lẹ, đều bởi vì lực hắc ám, mà không thể sử dụng, Lucifiel không thể không rút ra một phần thời gian quý báu, dùng để thay đổi ma pháp.

Lại qua một đoạn thời gian, hình dạng ban đầu của cung điện xuất hiện.

Cung điện khác với phong cách địa ngục, tràn ngập cảm giác nghệ thuật này, đủ để cho ác ma từ cái nhìn đầu tiên liền khó có thể quên. Lúc Lucifiel không nhìn tới, quanh đó bắt đầu có ác ma như có như không lại đây vây xem, ngay từ đầu là một vài người, giờ đã tăng lên có vài bóng dáng ác ma vương cấp.

“Cung điện thật đẹp, ta muốn có một tòa như vậy.”

“Đoạt lấy là được.”

“Ngu! Ngươi không cảm giác được ma pháp phòng ngự của cung điện sao? Ban ngày chúng ta tới, hắn không ở đây, cũng không một ác ma nào có thể đi vào cung điện!”

“Không thể nào, lợi hại như vậy? Xây cung điện là ai?”

“Có lời đồn là Yahveh sau khi đọa thiên…”

“Là hắn? Vậy thôi đi.”

Tiếng ác ma vương cấp nói nhỏ theo gió truyền đến, tự cho là người khác không cách nào nghe thấy, nhưng không biết Lucifiel cong cong khóe miệng dưới mũ trùm.

Thật sự là cảm ơn lực uy hiếp mà “Yahveh” tạo thành trên chiến trường.

Lucifiel nhìn cung điện còn chưa hoàn thiện trước mặt mình, tiếc nuối cảm giác được trời sắp sáng, hắn không thể tiếp tục, phải đến chỗ nào đó ở địa ngục hội họp với hắc thượng đế. Không thì chờ ban ngày không thể đúng lúc trở về, thượng đế sẽ phát hiện hắn không ở thiên đường!

Dứt bỏ phiền não, Lucifiel rời khỏi cung điện.

Hắn vừa đi, các ác ma vương cấp hưng trí bừng bừng lập tức bu qua, mưu toan tiến vào cung điện, khống chế tòa cung điện này.

Không đến một khắc, một đám tiếng mắng phẫn nộ xuất hiện.

Sau khi động tới ma pháp cảnh giới, bị bắn ra còn coi như tốt, có vài ác ma trực tiếp bị ma pháp khiển trách một phen, ngoài khét trong nộn nằm ở ngoài, trên người bốc lên khói nhẹ.

Làm lão đại của bọn họ, vua ác ma Baal lững thững đến muộn.

“Các ngươi tìm lão tử làm chi?” Baal ngáp, liếc nhìn cung điện, thẩm mỹ gã tương đối thô, không cảm thấy tòa cung điện này có cái gì đặc biệt, “Một tòa cung điện hả? Từ bao giờ các ngươi thiếu tiền đến độ này? Tự bỏ tiền tìm người phỏng theo bộ dáng của nó mà xây một tòa đi.”

Ở địa ngục, không có ý thức bản quyền gì, mô phỏng thiết kế là được.

Các ác ma vương cấp khác khóc không ra nước mắt nhìn gã đến rồi lại đi, không có chút ý tứ hỗ trợ phá vỡ kết giới cung điện.

Đây là lão đại cái gì chứ!

Ngươi cái đồ làm biếng! Cái đồ ra chiến trường mà còn có thể chảy nước miếng với thiên sứ!

Hết chương

Truyện Chữ Hay