Lục Vi rảnh rỗi hơn hai tháng, ngoại trừ ở trong nhà chơi game, cô còn thường xuyên tham gia vào những bữa tiệc khác nhau của các thiên kim hào môn, dần dần thoát khỏi cảm giác bị phản bội đau đớn kịch liệt do Lương Dư Phỉ mang đến.
Sau khi hạ quyết tâm tuyệt giao với Lương Dư Phỉ, Lục Vi cho rằng mình đã mất đi cả một khu rừng, nhưng sau đó mới phát hiện ra rằng thứ cô mất đi chả có gì ngoài một cái cây không đáng để dựa.
Cuộc sống hàng ngày trôi qua vừa nhẹ nhàng vừa thảnh thơi, cô sa đọa mà suy nghĩ: Cả ngày chỉ biết ăn nhậu và chơi bời như vậy cũng không tồi.
Đêm qua, người chị em tốt nào đó tổ chức tiệc sinh nhật trong quán bar riêng, mời Lục Vi đến chơi, cô ăn diện lộng lẫy rồi đi đến đó.
Lúc đang uống đến tưng bừng khói lửa, một người phụ nữ ngày thường rất ít khi tiếp xúc với cô, cũng giống như cô là một người xuất thân từ danh viện vào trong giới giải trí, đột nhiên ân cần mà tới gần nói chuyện phiếm với cô.
() Danh viện [名媛]: Thường để chỉ các thiên kim tiểu thư trong giới thượng lưu, con nhà danh giá, gia thế hiển hách.
Người kia là ca sĩ, ngành nghề không giống với mình lắm, nhưng đều là người trong giới giải trí, chủ đề chung vẫn có rất nhiều. Lục Vi cho rằng đối phương là muốn kết bạn với cô, không nghĩ tới là đến chế nhạo cô.
“Có diễn xuất tệ như thế mà còn không biết xấu hổ đi đóng phim, không sợ làm mất mặt công ty nhà mình sao?”
Người kia cố ý nói rất lớn tiếng, khiến Lục Vi không có chỗ dung thân, nếu không phải là vì Lục Tịch đã từng nhắc nhở cô ở bên ngoài phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, thì cô đã hất ly rượu vang đỏ trong tay vào trên mặt người nọ rồi.
Lục Vi thở hồng hộc về đến nhà, trước tiên tìm ra những bài hát mà người kia đã từng hát để nghe, càng nghe càng cáu giận, tâm lý không cân bằng mà suy nghĩ: Sao có thể hát hay đến như vậy, nhất định là công lao của hàng trăm người chỉnh sửa âm thanh!
Hát không hay còn có thể sửa được, kỹ thuật diễn không hay thì sửa không nổi.
Lục Vi rất thất bại.
Nhớ tới dáng vẻ của những danh viện đó lúc cười nhạo cô, Lục Vi bắt đầu sinh ra ý niệm muốn lui khỏi giới giải trí, nhưng mà lại không cam lòng.
Cô sầu đến mức cả đêm không ngủ, trời vừa sáng đã đi tìm Lục Tịch, muốn người chị khôn khéo này của mình chỉ ra con đường đúng đắn giúp mình.
Đầu tiên cô nói tên của danh viện đã chế nhạo cô, tiếp theo đó là nói một đống lời than vãn, hy vọng Lục Tịch có thể an ủi một chút.
Đợi nửa ngày, phát hiện Lục Tịch giống như là bị mất hồn, ngón tay thon dài lặp đi lặp lại động tác xoa xoa cánh môi hơi mỏng, nhìn ra ngoài cửa sổ phát ngốc.
Lục Vi chạm chạm cô, nhìn chằm chằm vào đôi môi bị cô xoa đến mức có chút đỏ mọng, nói: “Miệng chị bị ngứa à, em thấy chị đã sờ hơn nửa ngày.”
Trong lòng Lục Tịch cả kinh, vội buông tay.
“Chị tô chút son môi đi.” Lục Vi lại nói.
“....” Lục Tịch mím môi, thu liễm thần sắc, nói: “Em nói xong chưa?”
Vừa rồi Lục Vi nói nhiều như vậy, thấy cô vẫn rất thờ ơ, lẩm bẩm nói: “Chị không muốn nghe em kể mấy cái này đúng không?”
Lục Tịch ngẩn người, cứng họng.
Nửa đoạn đầu cô có nghiêm túc nghe, lúc nghe còn suy nghĩ em gái ngốc của cô rốt cuộc cũng đã trưởng thành, biết ở nơi công cộng khắc chế tính tình nóng nảy.
Lúc Lục Vi dùng ngữ khí hâm mộ nói “Nếu em có thể có một nửa diễn xuất của Tư Ngữ thì tốt rồi”, nội dung đoạn sau rốt cuộc cô không nghe vào nữa, suy nghĩ nháy mắt bị người phụ nữ kia câu đi mất rồi.
Lục Vi giống như nữ Đường Tăng ở bên tai cô ríu rít, nhưng Lục Tịch lại hồi tưởng về giấc mơ hoang đường tối hôm qua.
Hình ảnh trong mơ vừa hư ảo lại vừa chân thật.
Hư ảo ở chỗ, rõ ràng là Lâm Diệc Ngôn diễn cảnh kia cùng Tư Ngữ ở bên trong xe, cô lại mơ thấy mình biến thành nhân vật chính bên trong.
Lâm Diệc Ngôn chỉ hôn lên mí mắt Tư Ngữ như chuồn chuồn lướt nước, nhưng cô và Tư Ngữ lại có một nụ hôn sâu rất lâu.
Chân thật ở chỗ, cô có thể nhớ rõ ràng tỉ mỉ từng chi tiết: Cô ôm eo Tư Ngữ, Tư Ngữ giống như chim nhỏ nép vào lòng mà dựa vào trong ngực cô. Cô cúi đầu hôn lên môi nàng, ngậm lấy bờ môi kia, dùng lưỡi miêu tả hình dáng đôi môi đầy đặn của nàng. Các cô ôm càng lúc càng chặt, hôn cũng càng lúc càng sâu, hô hấp càng lúc càng dồn dập....
Đây là lần thứ hai cô mơ thấy Tư Ngữ.
Lần đầu tiên mơ thấy là vào mùa hè.
Ngày đó Tư Ngữ tâm huyết dâng trào muốn học bơi lội, cố ý kéo cô xuống nước. Sau khi Lục Tịch thay quần áo xong, nhìn thấy Tư Ngữ mặc Bikini gợi cảm ngồi xổm trên mặt đất tìm quần áo, cô quên cả cơn tức giận. Cô bất tri bất giác nhìn chằm chằm vào phần lưng của người ta rất lâu. Ban đêm, cô mơ thấy Tư Ngữ cởi quần áo ở trước mặt cô.
Nói là cởi, kỳ thật hình ảnh cũng không rõ ràng lắm.
Lúc ấy cô rất bối rối nên mới hỏi Trần Nghiên.
Trần Nghiên nói với cô, mơ như thế có thể là do cô đơn trống vắng, hoặc chính là thích người kia nên mới sinh ra ảo mộng.
Lục Tịch không cho là đúng. Cô cảm thấy là bởi vì ban ngày nhìn thấy thân thể của Tư Ngữ mấy lần, nên hình ảnh đó mới có thể phản chiếu lại trong giấc mơ.
Lúc này đây, cũng là một loại phản chiếu?
Chỉ là cô không nghĩ ra, vì sao lúc mơ cô lại “Biến” thành Lâm Diệc Ngôn?
Nửa đêm tỉnh dậy, Lục Tịch phát hiện ra môi mình đang run, như thể thực sự mới có nụ hôn say đắm với ai đó. Hai tay cô theo bản năng sờ sờ chỗ bên cạnh, không có sờ đến ôn hương nhuyễn ngọc, chỉ có ga giường lạnh lẽo.
Cô vội bật đèn đầu giường lên, phát hiện ra bên cạnh không có ai, mới kinh ngạc nhận ra đó chỉ là một giấc mơ.
Khoảnh khắc đó, trong lòng như là bị ai đào rỗng mất một thứ.
Cô ngơ ngác mà nhìn cái gối đầu Tư Ngữ từng dùng, cứ như vậy ngồi phát ngốc đến tận hừng đông.
“Chị!”
Suy nghĩ của Lục Tịch đang bay xa, bị tiếng hô cao đến quãng tám của Lục Vi kéo trở về hiện thực, mờ mịt nhìn cô: “Em nói cái gì?”
Lục Vi bị thái độ hời hợt của cô chọc tức, dậm chân một cái, nổi giận nói: “Cái gì cũng chưa nói, cứ để em im đi. Hừ!”
“....”
Sau khi Lục Vi đóng sầm cửa rời đi, thanh âm "Hừ" cuối cùng kia còn quanh quẩn trong không khí. Lục Tịch ma xui quỷ khiến mà nhớ tới gương mặt của Tư Ngữ.
Tư Ngữ cũng từng hừ như vậy với cô, dáng vẻ ngạo kiều như là đang làm nũng.
... Vì sao trong đầu cô toàn là người phụ nữ kia?
Bắt đầu từ thứ ba, Lục Tịch đắm mình ở trong công ty, làm việc đến nửa đêm mới trở về, mệt đến mức ngả đầu là ngủ, không còn tâm tư suy nghĩ những chuyện ngổn ngang.
Vào ngày thứ sáu, Lục Tịch cùng Trần Nghiên đi ăn cơm với nhà sản xuất.
Đường phố nhộn nhịp ngập tràn những sắc hồng lãng mạn, những biển hiệu và quảng cáo lui dần về phía sau ở ngoài cửa sổ xe, cô bất giác lẩm bẩm: “Lại đến Lễ Tình Nhân rồi.”
“Đúng vậy.” Trần Nghiên đang lái xe cười hỏi cô: “Ngài có mua quà tặng Tư tiểu thư không?”
Lục Tịch trầm mặc.
Thất Tịch năm ngoái, ở dưới sự cưỡng ép của bà nội, Lục Tịch đi vào trung tâm thương mại mua cho Tư Ngữ một cái vòng cổ, còn ngàn dặm xa xôi đưa đến thành phố H. Cô nhớ rõ ràng lúc Tư Ngữ nhìn thấy cái vòng cổ kia hai mắt sáng lên, hốc mắt còn có chút hồng, cảm động mà nói rất thích.
Có điều lần đó các cô không mấy vui vẻ.
Lý do không thoải mái, hình như là bởi vì Tư Ngữ nói giỡn Lâm Diệc Ngôn là tình địch của cô.
Nghĩ đến Lâm Diệc Ngôn, Lục Tịch không khỏi nhớ tới giấc mơ kia, trái tim đột nhiên đập nhanh hơn, huyết áp bắt đầu tăng cao.
Sau khi xã giao xong, Lục Tịch bảo Trần Nghiên lái xe đến trung tâm thương mại.
Việc chọn quà tặng này, Lục Tịch không quá am hiểu, bởi vì cô không biết rõ Tư Ngữ thích cái gì.
Các cô đi vào một cửa hàng trang sức vàng bạc.
Nhân viên cửa hàng nhiệt tình gợi ý cho cô một chiếc nhẫn đôi, nói: “Chiếc nhẫn này bán chạy nhất, dù là tặng cho bạn trai hay là bạn gái, đều là một lựa chọn tốt.”
Trần Nghiên nhìn nhìn ngón tay thon dài trống không của Lục Tịch, ở bên tai cô lặng lẽ nói: “Lục tổng, tôi cảm thấy cái này cũng ổn.”
Chiếc nhẫn rất tinh xảo, khiến Lục Tịch vốn không quá để ý tới trang sức cũng phải có chút động lòng.
Lúc nhân viên cửa hàng lấy chiếc nhẫn ra, đang chuẩn bị giúp cô đeo thử, Lục Tịch chú ý tới bên trong chiếc nhẫn có khắc hai chữ tiếng Anh “Only love”, bàn tay đang vươn ra vội vàng rụt lại.
Nhân viên cửa hàng ngơ ngác nhìn cô.
Lục Tịch nén lại cảm giác rung động kì lạ ở đáy lòng, ngữ khí lãnh đạm mà nói: “Xin lỗi, tôi không cần cái này.”
Nhẫn đôi là để tặng cho một nửa kia, cô cùng Tư Ngữ chỉ là hợp đồng hôn nhân, tặng nhẫn hình như không quá thích hợp.
Cuối cùng cô mua một chiếc vòng tay.
Mua được quà rồi, đưa như thế nào lại là một vấn đề khác.
Hôm đó bị bà nội ra lệnh đi đưa canh gà cho Tư Ngữ, sau khi nhìn thấy Tư Ngữ cùng Lâm Diệc Ngôn diễn hai cảnh thân mật kia, trong lòng Lục Tịch rất không thoải mái, từ đó về sau, cô âm thầm thề sẽ không bao giờ đi nữa.
Sau khi mơ thấy giấc mơ kỳ quái kia, tâm tình của cô rất loạn, thấy Tư Ngữ chỉ sợ còn loạn hơn nên càng không muốn đi.
Dứt khoát để tài xế đưa giúp cô là được rồi.
Nhưng nếu là người khác đưa, Tư Ngữ có thể cảm thấy vui vẻ không?
Nội tâm Lục Tịch đấu tranh rất lâu, quyết định vẫn là mình tự đi.
Chờ cô lái xe hai giờ đến phim trường, phát hiện một người cũng không có.
Hỏi Trần Nghiên mới biết được, hóa ra là bởi vì trời mưa đột ngột nên đoàn phim phải kết thúc công việc sớm, tất cả đều đi về khách sạn.
Lục Tịch đành phải lái xe đến khách sạn mà đoàn phim dừng chân.
Dọc theo đường đi không gặp người quen nào, cô lập tức đi đến trước cửa phòng mà Trần Nghiên nói cho cô, gõ cửa.
Người mở cửa là Tiểu Hạ.
Tiểu Hạ kinh hỉ mà nhìn cô: “Lục tổng!”
Lục Tịch hơi hơi gật đầu, nói: “Tư Ngữ có ở đây không?”
“Có có, chị ấy đang tắm rửa. Ngài muốn vào chờ chị ấy không?”
“Ừm.”
Đại BOSS đột nhiên đến, Tiểu Hạ hiện giờ hơi lúng túng, không dám hỏi cô vì sao lại tìm Tư Ngữ, vò đầu bứt tai mà nói: “Ngài chậm rãi chờ đi, tôi cũng trở về tắm rửa.”
Nói xong liền bỏ của chạy lấy người.
Căn phòng này có cái giường khá lớn, ga giường hơi lộn xộn, áo khoác, điện thoại, túi xách, còn có một quyển kịch bản đang lật mở hơi nhàu bị ném linh tinh ở trên đó.
Tầm mắt nhìn quanh một vòng, lúc chạm vào cánh cửa phòng tắm đang đóng chặt kia thì dừng một chút.
Tiếng lách tách không dứt bên tai, Lục Tịch không phân biệt rõ rốt cuộc là tiếng mưa bên ngoài trời, hay là tiếng nước bên trong. Nghĩ đến Tư Ngữ đang ở bên trong, yết hầu của cô hơi chuyển động, vội nhìn sang chỗ khác.
Nửa giờ sau, cửa phòng tắm mở ra.
Tư Ngữ khoác áo choàng tắm to rộng của khách sạn đi ra, mái tóc ướt của nàng hơi hỗn loạn, khung xương mảnh mai cân đối, làn da trắng nõn nà, giống như một đóa hoa bách hợp mới chớm nở.
Tiểu Hạ không ở trong phòng, nàng cũng không để ý. Tắm rửa xong có chút khát, nàng lấy một cốc nước ấm, vừa uống vừa xem điện thoại.
“Tắm xong rồi?”
Phía sau lưng đột nhiên có một thanh âm vang lên, tay Tư Ngữ run lên, nước trong cốc sóng sánh rớt ra ngoài.
Nàng vội xoay người, nhìn thấy một bóng dáng cao gầy thẳng tắp đứng ở bên cửa sổ, kêu như là đang gặp quỷ: “Cô từ đâu ra vậy?!”
“....” Lục Tịch chầm chậm đi tới chỗ nàng, lúc chỉ còn cách nàng mét thì dừng lại, tầm mắt nhìn lướt qua đôi môi hồng nhuận của đối phương, trái tim đột nhiên đập nhanh, bất động thanh sắc rời ánh mắt đi, nhìn vào đôi mắt trong veo của nàng, nói: “Tiểu Hạ mở cửa cho tôi.”
Tư Ngữ cũng cảm thấy vừa nãy mình kêu hơi to, thở phào một hơi, kinh ngạc hỏi: “Cô tới đây làm gì?”
Lục Tịch đưa món quà đã chuẩn bị tốt ra trước mặt nàng, nói: “Tặng cô.”
Tư Ngữ ngẩn người, ngay sau đó nghĩ đến hôm nay là Lễ Tình Nhân, nhìn chằm chằm vào hộp quà kia, nói: “Lại là bà nội bảo cô mua cho tôi?”
Món quà này không có liên quan gì đến Lục lão phu nhân, Lục Tịch theo bản năng muốn giải thích, nhưng thấy biểu tình nàng không có hứng thú lắm, lại cảm thấy không cần thiết.
Tư Ngữ cho là cô thừa nhận, đáy lòng tối sầm lại, cầm lấy món quà kia, khô khan mà nói: “Cảm ơn.”
Thất Tịch năm ngoái, lúc Lục Tịch tặng quà cho nàng, nàng gấp không chờ nổi mở ra, hiện tại cũng không thèm nhìn mà ném vào trong ngăn kéo.
Là không thích sao?
Hay là không muốn?
Môi Lục Tịch khẽ mấp máy, nghi hoặc trong lòng còn chưa có hỏi ra miệng, lại nghe thấy nàng nói: “Tôi chưa chuẩn bị quà cho cô.”
“... Không sao cả.”
“Về sau đừng tặng nữa.” Tư Ngữ nhìn thẳng vào mắt cô, khóe môi treo lên ý cười ý nhị sâu xa, nói: “Ở trước mặt bà nội diễn kịch là được rồi, lúc không có bà nội thì thật sự không cần thiết phải diễn. Nếu sợ bị lộ tẩy, cô có thể nói trước với tôi, tôi sẽ phối hợp một trăm phần trăm.”
Lục Tịch không thích ngữ khí nói chuyện này của nàng, nhíu mày, trầm giọng hỏi: “Cô cho rằng tôi đang diễn?”
“Không phải sao?”
“Cốc cốc cốc ——”
Tiếng gõ cửa đột ngột đánh gãy cuộc đối thoại của hai người.
Tư Ngữ thắt chặt dây ở áo choàng tắm, vòng qua người Lục Tịch đang rất không vui để đi mở cửa.
“Tốc độ của em rất nhanh đó.”
Một thanh âm của người phụ nữ không tính là quen thuộc cũng không tính là xa lạ từ cửa truyền đến, Lục Tịch bỗng nhiên nhìn qua.
Người đến là Lâm Diệc Ngôn.
Tư Ngữ hẹn với Lâm Diệc Ngôn tập luyện mấy cảnh đối diễn ngày mai, vừa rồi lúc uống nước nàng trả lời đối phương là đã tắm xong, Lâm Diệc Ngôn nói muốn tới đây. Lục Tịch xuất hiện làm nàng quên mất chuyện này.
Tới rất không đúng lúc!
Nhớ tới Lục Tịch còn ở trong phòng, Tư Ngữ không dấu vết mà dùng thân thể ngăn trở tầm mắt Lâm Diệc Ngôn, bình tĩnh nói: “Ngại quá Diệc Ngôn, đúng lúc này em lại có chút việc cần phải xử lý, hay là chị đi về trước đi, chờ em giải quyết xong thì em đi đến phòng của chị được không?”
Lâm Diệc Ngôn không nghi ngờ gì, cười cười nói: “Cũng được, chị trở về chờ em.”
Tư Ngữ đóng cửa lại, lúc xoay người suýt chút nữa là đụng vào Lục Tịch.
Lục Tịch yên lặng không một tiếng động xuất hiện ở phía sau lưng nàng, biểu tình có chút cổ quái, đôi mắt luôn luôn thanh lãnh kia lúc này lại tối đen như mực, bên trong như là đang cất giấu cảm xúc nguy hiểm nào đó.
Làm gì mà phải nhìn nàng như vậy....
Tư Ngữ lui về phía sau một bước.
Ngoại trừ ánh mắt khiến người khác cảm thấy lạnh lẽo, trên khuôn mặt lãnh diễm của Lục Tịch không có bất kì biểu tình gì, không nói một lời nào càng làm người khác đoán không ra trong lòng cô đang suy nghĩ cái gì.
Tư Ngữ bị cô nhìn chằm chằm đến mức cả người không được tự nhiên, sờ sờ cái cổ trơn bóng, nói: “Ngoại trừ tặng quà, bà nội không bảo cô làm cái gì khác sao? Hẹn hò thì thôi, tôi không có thời gian.”
“....”
“Đã trễ thế này rồi mà sao cô còn chưa chịu đi?” Tư Ngữ lo lắng nói: “Chờ một chút, để tôi nhìn xem bên ngoài có người hay không.”
“....”
Tư Ngữ mở cửa phòng quan sát bên ngoài, rồi lùi vào trong, quay đầu nói với Lục Tịch đang mím môi không nói gì: “Hiện tại không có ai, có thể đi được rồi.”
Lệnh đuổi khách này quả thật không có chỗ thoát.
Lục Tịch thấy dáng vẻ nàng gấp gáp khó dằn nổi muốn đuổi mình đi, lại thêm vẻ mặt sợ người khác biết mình ở cùng một phòng với nàng, lửa giận trong lòng bùng lên, vẻ lạnh lùng trên mặt có chút buông lỏng, sâu kín nói: “Cô muốn đi gặp Lâm Diệc Ngôn?”
“Tôi cùng chị ấy đã hẹn phải đối diễn.” Tư Ngữ không muốn để người khác phải chờ mình lâu, thấy Lục Tịch vẫn không nhúc nhích, cũng mặc kệ cô có đi hay không, xua xua tay nói: “Thôi tùy cô, cô muốn làm gì thì làm.”
Nàng muốn đi thay quần áo, mới vừa đi được một bước, cổ tay đã bị bắt lấy.
“Làm gì?” Nàng khó hiểu mà nhìn về phía Lục Tịch.
“Không cho phép đi.”