Toàn Thế Giới Đều Mong Các Nàng Ly Hôn

chương 33

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tư Ngữ bị âm báo tin nhắn “Leng ka leng keng” đánh thức.

Tối hôm qua nàng chơi điện thoại đến khuya, lúc sắp hết pin rồi mới đặt ở trên tủ đầu giường sạc pin, tưởng là có người tìm nàng, nâng thân thể nhức mỏi lên, cầm lấy điện thoại mở khóa, lại bị nhắc nhở là nhập sai mật mã.

Tập trung nhìn vào, mới phát hiện điện thoại nàng lấy là của Lục Tịch, điện thoại của nàng còn đang cắm sạc.

Đôi mắt Tư Ngữ không có tinh thần mà thong thả nhìn về phía cái giường lớn kia —— Chăn ga gối đệm chỉnh chỉnh tề tề, ga trải giường không có một nếp uốn, vừa nhìn đã biết là không bị người nào nằm lên.

Nàng mơ mơ màng màng suy nghĩ: Đêm qua Lục Tịch không trở về phòng sao?

Còn không phải chỉ là kéo cô xuống dưới nước một chút, lời xin lỗi cũng đã nói rồi, mà vẫn giận dỗi lâu như vậy sao? Tư Ngữ buồn bực mà suy nghĩ. Nếu không phải giận dỗi, suốt đêm làm việc không khỏi cũng quá là chiến sĩ thi đua đi.

“Cùm cụp ——” Cửa phòng bị người nào đó đẩy ra.

Lục Tịch mặc một thân quần áo tập thể thao, mới vừa chạy bộ xong đầu đầy mồ hôi đi vào phòng, nhìn thấy nàng thì biểu tình cứng lại.

Mắt hạnh xinh đẹp của Tư Ngữ ngủ thành mắt lớn mắt nhỏ, nửa mở nửa không mà nhìn khuôn mặt Lục Tịch vì chạy bộ mà trở nên đỏ bừng, mới vừa tỉnh ngủ thanh âm còn có chút khàn khàn: “Sớm như vậy. Tối hôm qua cô ngủ ở đâu?”

Tóc nàng xoã tung, bộ dáng giống như là một con mèo lười, mặc váy ngủ hai dây màu lam nhạt, một bên dây hơi trễ xuống, rộng thùng thình lộ ra làn da trước ngực, trắng như muốn phát sáng, chói mắt.

Trong đầu Lục Tịch không tự chủ được nhớ lại giấc mơ ái muội tối hôm qua, biểu tình hơi thay đổi, rũ mắt, thấy trong tay nàng cầm điện thoại, nói: “Đây là của tôi.”

Tư Ngữ lười nhác mà “A” một tiếng, gãi gãi đầu, nói: “Tôi lấy nhầm. Không biết là ai nhắn tin rất nhiều cho cô, ồn muốn chết.”

Nàng mới vừa oán giận xong, điện thoại liền hợp với tình hình mà “Leng keng” vang lên một tiếng.

“Đây này.” Tư Ngữ chỉ vào chiếc điện thoại phiền lòng kia, lẩm bẩm nói: “Chính là tên gia hỏa kêu là ‘Phỉ bảo bối manh manh đát’ này vẫn luôn gửi tin nhắn cho cô, sáng sớm cuối tuần quấy nhiễu giấc ngủ của người khác....”

() Cụm từ manh manh đát bắt nguồn từ một trang mạng của Trung Quốc, với ý chỉ những người kì lạ và cần phải uống thuốc. Tuy nhiên, ngày nay nó được sử dụng phổ biến với ý nghĩa dùng để chỉ những người có vẻ bề ngoài cực kì dễ thương.

Câu nói kế tiếp còn chưa nói xong, Tư Ngữ để sát màn hình vào một chút, lại một lần nữa xác nhận nick name người gửi đi tin nhắn, ánh mắt chợt sắc bén lên.

Vừa rồi nàng không có chú ý nhìn lắm, nói nói mấy câu ý thức dần dần thanh tỉnh, đột nhiên nhớ tới cái nick name này đã gặp qua vô số lần trong diễn đàn của "Người mỉm cười". Đặt được cái loại tên này, ngoại trừ kỹ nữ Lương Dư Phỉ thì còn có thể là ai được nữa?

Trên màn hình khóa có thể thấy thông báo tin nhắn, lúc Tư Ngữ phát hiện mình lấy nhầm thì cố tình tránh đi không có nghiêm túc xem nội dung, đại khái chỉ nhìn lướt qua phát hiện đối phương đã nhắn rất nhiều tin, nghĩ thầm: Tiểu trà xanh này không phải lại giở trò quan tâm gì đó đến Lục Tịch đi?!

Nàng đưa điện thoại cho Lục Tịch, nhìn Lục Tịch cúi đầu mở khóa, click mở xem tin nhắn, thử nói: “Lương Dư Phỉ tìm cô?”

Động tác bấm bấm màn hình của Lục Tịch dừng lại, ngước mắt, nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.

Thật đúng là Tiểu trà xanh!

Tư Ngữ hít một hơi, nói: “Video trong USB kia cô xem chưa?”

“Rồi.”

“Xem rồi thì vì sao cô còn giữ WeChat của cô ta?!” Thanh âm Tư Ngữ cất cao: “Cô ta có mưu đồ gây rối với cô, cô chẳng lẽ nhìn không ra sao?”

“....”

Lúc Lục Tịch trở về thành phố B mới nhớ tới cái USB Tư Ngữ đưa cho cô kia, bên trong có đoạn video theo dõi, ghi lại toàn bộ quá trình Lương Dư Phỉ di chuyển chậu hoa, túm chậu hoa đập xuống đầu mình. Cô không hiểu được vì sao Lương Dư Phỉ lại làm như vậy, nhưng cũng có thể nhìn ra Lương Dư Phỉ cố ý kêu cô đi vào nơi đó.

Thật rõ ràng, cũng thật làm cho người ta hiểu không rõ kịch bản trong đầu.

Phản ứng đầu tiên của cô là Lương Dư Phỉ muốn hại cô, nhưng mà trước mặt nhiều người, dùng cách hại người như này không khỏi quá ngu xuẩn, nói không thông.

Sau khi xem xong cô có nghi hoặc thật mạnh, Lục Tịch vốn dĩ muốn hỏi Tư Ngữ đây là có chuyện gì, nhưng mà hai ngày này bận quá nên liền xem nhẹ.

Cô nghe không hiểu Tư Ngữ đang nói gì: “Cái gì kêu là cô ấy đối với tôi có mưu đồ gây rối?”

Ngày đó Tư Ngữ bị tốn hai giờ, lại bị đả kích chuyện câu dẫn không thành, giận dỗi mà ném USB xuống về phòng của mình ngủ. Nàng cho rằng Lục Tịch là người khôn khéo như vậy, xem video là có thể hiểu được ý đồ của Lương Dư Phỉ, không nghĩ tới người này vẻ mặt mờ mịt cái gì cũng không biết!

Bất quá cũng không thể trách Lục Tịch trì độn, rốt cuộc mạch não của Lương Dư Phỉ tới người bình thường cũng không thể lý giải nổi.

“Cô ta chính là muốn tán tỉnh cô.” Tư Ngữ nói: “Cô ta cố ý gọi cô qua bên kia, cố ý thiết kế chậu hoa rơi xuống đầu mình, làm mình bị thương để khiến cho cô chú ý. Nói ngắn gọn chính là có kịch bản.”

Tư Ngữ cảm thấy, nguyên nhân chủ yếu Lương Dư Phỉ làm như vậy là muốn thiết kế lại cốt truyện giống trong tiểu thuyết “Anh hùng cứu mỹ nhân”, chưa hết hy vọng mà cho rằng chỉ cần Lục Tịch cứu cô, liền sẽ khăng khăng một mực yêu cô. Chỉ là lý do này nàng không có cách nào nói cho Lục Tịch biết.

Biểu tình Lục Tịch trở nên có chút cổ quái, nhíu mày như suy tư điều gì.

Đôi mắt Tư Ngữ ngó qua điện thoại của cô, nghĩ đến năm tin nhắn chưa đọc kia, không nhịn được hỏi: “Sáng sớm cô ta nhắn cái gì cho cô?”

Lục Tịch cúi đầu xem màn hình.

Nếu không phải đối phương dùng ảnh chụp của mình làm ảnh đại diện, Lục Tịch thậm chí còn nhớ không được đây là Lương Dư Phỉ.

Bốn tin nhắn phía trước là bốn ảnh chụp trò chơi 《 Nữ Thần Chi Lữ 》, tin nhắn cuối cùng là dòng chữ thật dài: “Lục Tịch, em download 《 Nữ Thần 》 tới chơi, trò chơi làm tốt lắm rất tinh xảo a, em rất thích! Chơi mấy ngày phát hiện có mấy cái vấn đề nhỏ....”

Phía dưới chính là một đống chữ trình bày về vấn đề, cái gì trò chơi bị đơ a, chơi một lát thì bị out ra, mua sắm thất bại linh tinh.

Xem mà Lục Tịch nhíu mày. Trò chơi mới ra mắt chưa được mấy ngày, thật sự có nhiều vấn đề như vậy? Vì sao Trần Nghiên không có kịp thời thông báo cho cô?

Thu hồi lại suy nghĩ đang bay xa, Lục Tịch tắt đi cửa sổ nói chuyện phiếm, nhìn vẻ mặt người phụ nữ tò mò trước mắt, dừng một chút, nói: “Hôm tổ chức tiệc đóng máy cô ấy cùng tôi hàn huyên về trò chơi 《 Nữ Thần 》 này, tôi nghĩ rằng cô ấy rất hiểu biết, liền thêm WeChat lẫn nhau, vừa rồi cô ấy chính là nhắn tin phản hồi một ít vấn đề trò chơi cho tôi.”

Tư Ngữ tấm tắc miệng, mặt đầy khinh thường mà nói: “Dựa vào vấn đề trò chơi mà nhắn tin cho cô, lý do rất hay. Hôm nay nhắn về trò chơi, ngày mai lại là nhắn về thứ ái muội nào đó.”

Nghe được hai chữ “Ái muội”, Lục Tịch theo bản năng nghĩ đến giấc mơ tối hôm qua, nheo mắt.

Người nọ đột nhiên tới gần, đầu ngón tay điểm nhẹ ở trên vai cô, vừa chua vừa âm dương quái khí mà nói: “Lục tổng, kịch bản đơn giản như vậy mà ngài cũng có thể bị mắc mưu a?”

“....” Lục Tịch nhất thời nghẹn lời.

Lục Tịch thường xuyên bị những người phụ nữ khác dựng kịch bản, chỉ là trước kia những người yêu diễm đó rất dễ nhìn thấu, bởi vì ý đồ của các cô toàn viết ở trên mặt. Loại người giống như Lương Dư Phỉ mặt ngoài hóa trang đến mức đơn thuần vô hại không có một tia sơ hở, trước tiên lấy đề tài trò chơi khơi mào để thêm cô làm bạn tốt, lại cố ý giở trò khiến mình bị thương, Lục Tịch là lần đầu tiên thấy.

“Leng keng ——”

Lại có tin nhắn mới gửi đến, người gửi đi vẫn là Phỉ bảo bối manh manh đát: “Em có quấy rầy đến chị không?”

Lục Tịch nhíu mày.

Tư Ngữ cách cô rất gần, không cẩn thận thoáng nhìn thấy nội dung, cười nhạo một tiếng, nói: “Xem đi, bắt đầu hỏi han ân cần, trò chơi cái gì đều là lấy cớ. Lục tổng, như vậy còn không kéo vào sổ đen, ngài là muốn lưu trữ để ăn tết sao?”

Lục Tịch mím môi, click mở ảnh đại diện Lương Dư Phỉ, ngón tay đặt ở trên chữ màu đỏ “Chặn”, đột nhiên dừng lại.

Lục Tịch ghét nhất là bị người khác trêu đùa, bị người khác dựng kịch bản, cô cũng muốn Lương Dư Phỉ hoàn toàn không thể quấy rầy được nữa, nhưng mà Tư Ngữ ở bên tai cô một câu tiếp một câu mà nói, nói xong cô lập tức muốn xóa, khiến cho cô có cảm giác giống như là bị Tư Ngữ điều khiển.

Lục Tịch ngẩng đầu nhìn nàng.

Cặp mắt hạnh xinh đẹp kia, vừa linh động vừa sáng rực, thẳng tắp mà nhìn cô, phảng phất như đang nói: Mau xóa mau xóa!

.... Dựa vào cái gì mà phải nghe cô?

Trên người người kia chỉ có một lớp váy ngủ hơi mỏng, Lục Tịch có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể trên người nàng, một cỗ mùi hương thoang thoảng theo hô hấp của nàng mà thổi qua đây, nhiễu loạn nỗi lòng.

Lục Tịch lui ra phía sau hai bước, kéo khoảng cách giữa hai người ra, gương mặt hơi căng chặt, ngữ khí đông cứng mà nói: “Kéo hay không kéo vào sổ đen là chuyện của tôi, cô quản hơi nhiều.”

“Lương Dư Phỉ này rất có thể làm yêu tinh, tôi là sợ cô phân biệt không rõ bị cô ta lừa!”

“Vậy thì có liên quan gì đến cô?” Lục Tịch lại khôi phục biểu tình thanh lãnh như cũ, lãnh đạm nói: “Trên hợp đồng kết hôn đã viết rất rõ ràng rành mạch, giữa cô và tôi cũng đã thỏa thuận, chuyện của cô tôi sẽ không nhúng tay, chuyện của tôi cũng xin cô không cần khoa tay múa chân.”

Lần thứ ba, lại là cái lý do điều khoản hợp đồng chó má này!

Có lẽ là do không nghỉ ngơi tốt, đầu óc Tư Ngữ nóng lên, trào phúng nói: “Cô nói đúng, tôi chỉ là một người phụ nữ hèn mọn, nào có tư cách gì quản chuyện của cô, cô muốn cho ai WeChat thì liền cho người đó, muốn thích ai thì liền thích người đó, muốn ly hôn thì liền ly hôn, hết thảy còn không phải là do cô định đoạt?”

“Phanh ——” Cửa phòng bị người từ bên ngoài đẩy ra.

Người trong phòng đồng thời sửng sốt.

Lục lão phu nhân tự mình đẩy xe lăn không mời mà tự vào: “Tịch Tịch, Kiều Kiều, các con đang cãi nhau sao?”

Lục Tịch: “....”

Tư Ngữ: “....”

Cách âm của biệt thự này không kém, chỉ là lúc Lục Tịch đi vào quên đóng cửa. Lục lão phu nhân vừa vặn đi ngang qua, nghe thấy bên trong có tiếng người đang nói chuyện, muốn kêu các nàng cùng nhau đi xuống ăn bữa sáng, không cẩn thận nghe được thanh âm hư hư thực thực tranh chấp, không đợi bảo mẫu đẩy bà đã tự mình vọt vào trong.

“Sao lại thế này a?” Vẻ mặt Lục lão phu nhân nôn nóng mà nhìn các nàng.

Kinh ngạc qua đi, Tư Ngữ bình phục tâm tình, tươi cười nói: “Không thể nào bà nội, chúng con đang thảo luận vấn đề, thanh âm có chút lớn, không có cãi nhau.”

“Nhưng mà bà rõ ràng nghe thấy các con nói ly hôn.” Lục lão phu nhân thẳng tắp nhìn Lục Tịch, “Tịch Tịch, con lại muốn ly hôn cùng Kiều Kiều??? Kiều Kiều làm sai cái gì, vì sao lại muốn ly hôn???”

“....” Đôi mắt Lục Tịch lóe lóe, nói: “Bà nội, con không có nói ly hôn....”

“Hình như là Tư tiểu thư nói.” Bảo mẫu nhắc nhở Lục lão phu nhân.

“Kiều Kiều con muốn ly hôn?” Lục lão phu nhân ngạc nhiên mà nhìn Tư Ngữ: “Bà còn nghe được con nói cái gì mà ‘muốn thích ai thì liền thích người đó’, là Tịch Tịch làm chuyện gì có lỗi với con sao?”

Lục Tịch: “....”

Không nghĩ tới lỗ tai của lão phu nhân còn rất thính.

Tư Ngữ nhanh chóng nhìn Lục Tịch, chần chờ mà nói: “Cô ấy không có làm chuyện gì có lỗi với con.... Chỉ là có một người phụ nữ câu dẫn cô ấy.”

Lục lão phu nhân hít vào một hơi, nói: “Tịch Tịch, con là người đã kết hôn, phải biết đúng mực a!”

Lục Tịch thấp giọng khụ một tiếng, nói: “Con biết.”

“Những người đó có ý đồ xấu với con, nên cắt đứt thì liền cắt đứt, nên rời xa thì rời xa, không cần vì người không liên quan mà ảnh hưởng tới tình cảm giữa các con.” Lục lão phu nhân tận tình khuyên bảo.

“Bà nội, tình cảm giữa chúng con rất tốt, bà không cần lo lắng.” Tư Ngữ cười hì hì nói.

Lục Tịch ý vị thâm trường mà nhìn nàng một cái.

Lục lão phu nhân nửa tin nửa ngờ, còn đang muốn nói cái gì, dư quang thoáng nhìn qua sô pha, mặt trầm xuống, nói: “Còn nói không có cãi nhau, tối hôm qua các con tách ra ngủ riêng có phải hay không?”

Tư Ngữ vội quay đầu lại nhìn —— Chăn tơ tằm hỗn độn ở trên sô pha, gối đầu không biết từ khi nào rơi xuống đất.

Trong lòng nàng lộp bộp nhảy dựng, ậm ừ nói: “Cái kia là.... Là đêm qua con không tắm rửa nằm ở bên kia chơi điện thoại, quên thu dọn. Tối hôm qua chúng con cùng nhau ngủ trên giường mà bà nội.”

“Nói bậy.” Lục lão phu nhân chỉ vào giường lớn chỉnh tề, nói thẳng: “Giường này vừa nhìn là biết không có người ngủ qua, Tịch Tịch mặc quần áo thể thao con mặc áo ngủ, tối hôm qua con ngủ sô pha, các con chính là đang cãi nhau!”

“....” Mắt thấy không thể gạt được, Tư Ngữ đành phải căng da đầu nói: “Là như thế này bà nội, ngày hôm qua không phải con kéo cô ấy vào trong nước sao? Sau đó cô ấy liền giận dỗi, dỗ thế nào cũng không được, con cũng chỉ có thể ngủ sô pha.”

Lục lão phu nhân vẫn không tin, khiếp sợ mà nhìn Lục Tịch: “Tịch Tịch, con khi nào thì nhỏ mọn như vậy, kéo một cái liền cho ngủ sô pha?”

“Đúng vậy, cô sao lại nhỏ mọn như thế.” Lão phu nhân không dễ lừa gạt như vậy, Tư Ngữ nhanh trí chỉ chỉ sô pha, lại chỉ Lục Tịch, gằn từng chữ một, dứt khoát nói: “Đêm nay, cô, ngủ sô pha.”

Lục Tịch: “....”

Tư Ngữ vừa lừa vừa gạt, cuối cùng làm cho Lục lão phu nhân tin tưởng nàng cùng Lục Tịch chỉ là có mâu thuẫn nhỏ, không phải thật sự muốn ly hôn.

Tiễn Lục lão phu nhân đi, cửa phòng đóng lại, không khí lập tức trở nên xấu hổ.

Hai người hai mặt nhìn nhau.

Tư Ngữ quay đầu đi, cộc cằn nói: “Cô ra mồ hôi thì tắm rửa trước đi, xong thì tôi đi rửa mặt.”

Lục Tịch thấy nàng đi đến sô pha gấp chăn, môi giật giật, cuối cùng cái gì cũng không nói.

Sau khi ăn xong bữa sáng Lục Tịch lái xe đi đến công ty.

“Hô!” Văn phòng to như vậy mà chỉ có Trần Nghiên một người đang tăng ca, thình lình nhảy ra một người dọa cô nhảy dựng, “Lục tổng, ngài sao lại tới đây?”

“Có mấy cái dự án đầu tư còn chưa có làm xong.” Thần sắc Lục Tịch như thường mà nói.

“Ngài nói chính là dự án đầu tư trò chơi 《 Thế Giới Thần Kỳ 》, và dự án show thực tế sao?” Trần Nghiên có chút khó hiểu: “Nhưng mà hai cái dự án này là kế hoạch sang năm, không nên nóng nảy xét duyệt.”

Biểu tình Lục Tịch hơi cứng lại, nói: “Ở nhà không chịu ngồi yên, muốn đến đây xem. Cô làm chuyện của cô, không cần phải xen vào tôi.”

Lão bản cuối tuần tới tăng ca không phải chuyện gì hiếm lạ, Trần Nghiên biết cô là người cuồng công tác, nhưng mà trước kia chỉ cần cuối tuần không bận Lục Tịch đều sẽ ở nhà cùng Lục lão phu nhân, nhàn rỗi đến mức hốt hoảng chạy tới đây có chút kỳ quái.

Bất quá Trần Nghiên không có hỏi nhiều, đi đến phòng nước trà nấu ly cà phê đưa vào văn phòng cho cô.

Tối hôm qua Lục Tịch không ngủ đủ, đang cần một ly cà phê đậm đà để nâng cao tinh thần, nhấp một ngụm, hỏi cô: “Trò chơi 《Nữ Thần》 gần đây có xuất hiện vấn đề gì hay không?”

“Không có.” Trần Nghiên không chút nghĩ ngợi gì, nói: “Trò chơi mới vừa lên sóng rất được hoan nghênh, người chơi phản hồi rất tốt, bên kỹ thuật cũng nói hết thảy vận hành bình thường.”

Lục Tịch nhíu nhíu mày.

Trần Nghiên nhìn mặt đoán ý, vội hỏi: “Làm sao vậy Lục tổng?”

Lục Tịch tất nhiên là tin tưởng Trần Nghiên, chỉ là nghĩ đến Lương Dư Phỉ phản hồi vấn đề trò chơi cho cô, cùng với nội dung hội báo của Trần Nghiên hoàn toàn không giống nhau, ánh mắt hơi trầm xuống, nói: “Không có gì.”

“Vậy tôi đi trước.” Trần Nghiên rời khỏi văn phòng.

Lục Tịch cầm lấy điện thoại, đăng nhập vào WeChat, click mở ảnh đại diện của Lương Dư Phỉ, kéo vào sổ đen.

Lúc sắp sửa rời khỏi, ngón tay không cẩn thận đụng vào chỗ nào đó, bắn ra cửa sổ nói chuyện phiếm cùng Tư Ngữ.

Tin nhắn cuối cùng, là nửa đêm hôm qua Tư Ngữ nhắn tới: “Tính tình của cô sao lại lớn như vậy nha, cùng lắm thì lần sau để cô đẩy lại tôi là được rồi. Cũng sắp giờ, cô không trở về ngủ sao? Nếu không trở về tôi sẽ khóa trái cửa!”

Còn gửi một cái sticker biểu tình đặc biệt tao lãng: Nữ nhân ngươi đang khiêu chiến sự kiên nhẫn của ta.gif

Tối hôm qua Lục Tịch đặt điện thoại ở trong phòng sạc pin, lúc chạy bộ cũng không cầm, trở về phòng liền nghe thấy Tư Ngữ oán giận nói điện thoại quá ồn đánh thức tới nàng. Sau đó các nàng chỉ lo thảo luận chuyện Lương Dư Phỉ, rồi ồn ào lên, cô không có chú ý xem tin nhắn Tư Ngữ gửi cho cô.

Hiện tại ngẫm lại, Lục Tịch cảm thấy các nàng quả thật ồn ào đến mức không thể hiểu được.

Tư Ngữ chỉ là có lòng tốt nhắc nhở cô động cơ của Lương Dư Phỉ không thuần khiết, không nói thêm lời gì quá phận, cũng không có mượn đề tài gây rối vô cớ. Chỉ là một khắc kia, tâm tình Lục Tịch không biết vì sao mà bực bội, đối với những lời nói đó của nàng xa cách mà không thèm khách khí.

Lúc ấy biểu tình của Tư Ngữ hình như là buồn bực, và còn có chút ủy khuất?

Lục Tịch không thể lý giải được tâm tình của Tư Ngữ, đồng dạng cũng lý giải không nổi chính mình, càng nghĩ tâm càng phiền, đơn giản dùng công việc để phân tán lực chú ý.

Tìm được việc làm liền dừng không được, Lục Tịch không có trở về ăn cơm chiều, cùng Trần Nghiên ăn cơm hộp.

Ăn xong cơm hộp lại tiếp tục làm việc, bất tri bất giác trời đã tối.

Trần Nghiên làm xong chuẩn bị rời đi, nhìn thấy đèn văn phòng tổng tài còn sáng, tưởng là Lục Tịch quên tắt đèn, đẩy cửa đi vào, phát hiện Lục Tịch còn ở bên trong, kinh ngạc nói: "Lục tổng, cũng sắp giờ, ngài như thế nào còn chưa có trở về?"

giờ sao? Lục Tịch nhìn nhìn thời gian bên dưới góc phải máy tính, mới phát hiện đã rất trễ.

Cô xoa xoa giữa mày, thở hắt ra, nói: “Không chú ý tới.”

Trần Nghiên thấy thần sắc cô mỏi mệt, lại gần giúp cô thu xếp bàn làm việc, tắt máy tính đi, nói: “Tôi đưa ngài trở về.”

Lục Tịch lắc đầu, nói: “Tôi tự mình về được.”

Trần Nghiên biết rõ tính tình của cô, cũng không tranh luận cùng cô nữa.

Từ thang máy đến bãi đỗ xe ngầm, hai người không có nói chuyện.

Trên gương thang máy soi rõ mặt người nọ, lãnh diễm vô song, lại hiện vẻ mỏi mệt, ngày thường hỉ nộ không hiện ra ngoài, hiện tại rõ ràng có thể nhìn ra cô có tâm sự nặng nề.

“Đinh ——”

Lúc cửa thang máy mở, Trần Nghiên nhịn không được hỏi: “Lục tổng, tâm tình của ngài có phải không tốt hay không?”

Bước chân Lục Tịch hơi dừng lại, nội tâm giãy giụa vài giây, nhìn cô, nói: “Cô đã bao giờ mơ một giấc mơ ái muội chưa?”

“.... Ngài chỉ loại trình độ ái muội nào?”

Lục Tịch nhắm mắt, thoáng nhớ lại nội dung giấc mơ tối hôm qua, nói: “Chính là cái loại ái muội một người ở trước mặt cô khỏa thân.”

“Phốc ——” Tuy rằng kinh nghiệm thương trường trải qua vô số sóng to gió lớn Trần Nghiên cũng chịu không nổi.

Vấn đề này của Lục tổng thật là tuyệt!

Đây còn không phải là mộng xuân sao???

Cho nên Lục tổng có tâm sự nặng nề là bởi vì mơ một giấc mộng xuân???

Đối diện với ánh mắt hơi hiện vẻ không vui của Lục Tịch, Trần Nghiên vội thu lại ý cười, mặt không đỏ thở không gấp mà nói: “Đã từng. Hồi học đại học tôi từng yêu thầm một học trưởng, buổi tối một ngày nọ liền mơ một giấc mơ cùng loại như vậy.”

Chỉ cho là cùng loại, là bởi vì giấc mơ kia của Trần Nghiên tương đối hàm súc, cô chỉ là ảo tưởng học trưởng nắm tay cô một chút, thơm thơm má, còn lại thì không tiến thêm một bước nào nữa.

Lục tổng lại trực tiếp mơ khỏa thân... Hình như có chút kính bạo!

Mày đẹp của Lục Tịch rối rắm, lẩm bẩm lên tiếng: “Yêu thầm?”

Làm một trợ lý xứng chức, Trần Nghiên cảm thấy mình có nghĩa vụ giúp BOSS bài ưu giải nạn, thanh thanh giọng nói, nói: “Mơ thấy giấc mơ này thì có hai loại tình huống như sau, thứ nhất là bởi vì cô đơn tịch mịch, thứ hai là bởi vì thích người kia, nhịn không được đối với người ta sinh ra ảo tưởng.”

Cho nên Lục tổng, ngài rốt cuộc thuộc về loại nào, tự mình hiểu đi.

Mỗi ngày Lục Tịch cơ hồ đều bị công việc bận rộn chiếm hữu thời gian, sao có thể cô đơn tịch mịch?

Cho nên, cô thích Tư Ngữ?

Không có khả năng!

Lục Tịch bị cái suy nghĩ không thể tưởng tượng được dọa sợ rồi.

Cô cảm thấy Trần Nghiên phân tích một chút cũng không chuẩn.

Tốn nửa phút mới vứt bỏ những tạp niệm không nên có trong đầu, Lục Tịch ổn định tâm trí, đi đến chỗ xe chuyên dụng đang đậu.

Xe Bentley màu trắng ở trong màn đêm an tĩnh lấy tốc độ không nhanh không chậm mà chạy, Lục Tịch mở cửa sổ xe xuống một nửa, bật đài, nghe phát thanh viên nói chuyện, hết sức chuyên chú nhìn về phía trước, tận lực không thèm để ý những suy nghĩ quấy nhiễu tâm trí cô.

Lúc xe tiến vào gara phát hiện có nhiều thêm chỗ trống, cô không rảnh suy nghĩ, đi vào phòng khách.

“Đại tiểu thư sao lại về muộn như vậy.” Bảo mẫu đang làm công việc quét dọn cuối cùng, thấy cô trở về, nhẹ giọng hỏi: “Cần tôi đi nấu chút đồ ăn khuya cho ngài không?”

Lục Tịch xua xua tay, nhìn về phía lầu hai đèn đuốc sáng trưng, lúc tầm mắt đảo qua phòng ngủ của mình, đột nhiên nhớ tới chuyện lúc ban ngày Tư Ngữ nói cô đêm nay ngủ sô pha, cứng họng trong chớp mắt, nhìn về phía một gian phòng khác, hạ giọng hỏi: “Bà nội ngủ rồi sao?”

“Đã sớm ngủ.” Bảo mẫu nói.

Lục Tịch hơi hơi gật đầu, nói: “Dì nghỉ ngơi sớm một chút, tôi lên trước.”

“Đại tiểu thư ngài đợi chút.” Bảo mẫu ngăn lại cô nói: “Nửa giờ trước, Tư tiểu thư nhân lúc lão phu nhân ngủ mà lén lút trốn đi, tôi hỏi cô ấy đã trễ thế này còn đi chỗ nào, cô ấy nói là sinh nhật bạn bè mời cô ấy đi uống rượu, còn nói tôi không cần nói cho lão phu nhân biết, sáng ngày mai cô ấy sẽ trở về. Nhưng mà tôi vẫn cảm thấy một người con gái như cô ấy hơn nửa đêm đi ra ngoài không an toàn, ngài biết cô ấy đi ăn sinh nhật của ai không?”

Cái này Lục Tịch thật đúng là không biết.

Cô tuy rằng kết hôn với Tư Ngữ, nhưng hai người không can thiệp vào chuyện sinh hoạt của đối phương, cô hoàn toàn không biết bạn bè của Tư Ngữ là ai.

Lục Tịch hơi hơi suy tư, nói: “Tôi hỏi cô ấy một chút.”

Trở về phòng, Tư Ngữ quả nhiên không có ở đây.

Lục Tịch nhìn cái chăn tơ tằm xếp ngăn nắp trên sô pha, im lặng một lát, cầm lấy điện thoại, nhấn vào danh bạ, tìm dãy số của Tư Ngữ gọi qua.

Nhạc chờ vang lên rất lâu mới tiếp được, chỉ là thanh âm nghe thấy không phải của Tư Ngữ: “Lục, Lục, Lục tổng???”

Lục Tịch nhìn màn hình một cái, xác định không có gọi nhầm, ngưng thần nói: “Tôi tìm Tư Ngữ.”

“Tiểu Ngữ a.” Đầu dây bên kia nói: “Chị ấy uống say, có khả năng không tiếp được điện thoại.”

Mới đi ra ngoài nửa giờ đã say?

Lục Tịch cau mày, còn muốn hỏi đối phương một ít thông tin, trong lỗ tai bỗng dưng truyền vào một thanh âm quen thuộc, hùng hùng hổ hổ, mơ hồ không rõ.

Lục Tịch nghe ra đó là thanh âm Tư Ngữ, hỏi: “Cô ấy nói cái gì?”

“Chị ấy, chị ấy nói....” Đầu dây bên kia ấp a ấp úng như là không dám nói.

Bên tai vang lên tiếng sột sột soạt soạt.

Giây tiếp theo, thanh âm Tư Ngữ mang theo mùi rượu nồng đậm phá tan màng tai: “Lục Tịch cô.... Tính cô rất lãnh đạm! Lão nương hao tâm tổn sức như vậy, lão nương đẹp như vậy cô còn chướng mắt, càng muốn thích kỹ nữ tâm cơ Lương Dư Phỉ hơn.... A, tôi..... Tôi nguyền rủa cô cả đời không thể! Làm! Được!”

“....”

Truyện Chữ Hay