Nắng sớm phủ kín sân, trong lúc chim chóc đang hót líu lo, Tư Ngữ từ từ tỉnh dậy.
Trong toilet truyền đến tiếng nước rất nhỏ, nàng xốc mí mắt lên nhìn về phía giường lớn, phát hiện không có ai, mơ mơ màng màng suy nghĩ: Vì sao mỗi lần Lục Tịch thức dậy cũng sớm hơn so với nàng?
Nàng lấy điện thoại ra xem thời gian, giờ rưỡi, không sớm cũng không muộn.
WeChat có tin nhắn chưa đọc, click mở.
Lưu Mỹ Mỹ: “Buổi tối ngày mai là sinh nhật tôi, muốn tới chơi không?”
Thời gian gửi tin nhắn là giờ tối hôm qua, lúc ấy Tư Ngữ đã ngủ.
Lưu Mỹ Mỹ này, Tư Ngữ không xác định được quan hệ của cô cùng với nữ phụ là như thế nào, quan hệ giữa các nàng hình như không đơn thuần là người bán cùng người mua, thường xuyên trò chuyện một chút vấn đề về mỹ phẩm dưỡng da và đồ trang điểm.
Từ số lượng bạn bè trong WeChat cùng tần suất nói chuyện phiếm, nhân duyên của nữ phụ ít đến mức khiến người khác giận sôi, gần trong một tháng, chỉ có một tin nhắn của Lưu Mỹ Mỹ liên hệ với nàng.
Cho nên, Lưu Mỹ Mỹ rất có thể là người bạn duy nhất của nữ phụ.
Một thiên kim hào môn trở thành như vậy, Tư Ngữ cũng không biết nên nói cái gì.
Cửa phòng tắm bị đẩy ra, Lục Tịch ăn mặc chỉnh tề đi ra ngoài.
Tư Ngữ cất điện thoại, mỉm cười chào hỏi: “Sớm.”
Lục Tịch nhìn nàng một cái, nghe không ra cảm xúc nhàn nhạt nói: “Sớm.”
Tư Ngữ thấy cô đã rửa mặt xong, xốc chăn mỏng lên tiến vào toilet.
Thay quần áo xong đi xuống lầu, Tư Ngữ phát hiện ngoại trừ Lục Chấn Nam đã ra khỏi cửa, mọi người đều ngồi ở bên bàn ăn chờ đợi ăn sáng.
Lục Vi chưa ngủ đủ đã bị đánh thức, chỉ muốn mau chóng ăn xong bữa sáng rồi trở về đi ngủ tiếp, uể oải ỉu xìu mà nói: “Có thể ăn được chưa a?”
Lục lão phu nhân cười mắng: “Chờ mới có hai phút đã không kiên nhẫn.”
Lục Vi rầm rì ăn bánh bao.
Tư Ngữ kéo ghế dựa bên cạnh Lục Tịch ra, vừa mới đặt mông xuống, đã nghe thấy Đường Khiết nói: “Tư Ngữ à, con tìm việc lâu như vậy mà còn chưa tìm được sao?”
Biểu tình Tư Ngữ ngưng lại.
Chuyện tìm công việc này, Tư Ngữ chỉ nói với bà nội, Lục Tịch, còn có Triệu a di nói sơ qua, có thể là ngày hôm đó nàng nói cho bà nội biết đã nộp sơ yếu lý lịch bị Đường Khiết nghe thấy.
Đường Khiết tuy rằng không phải là loại “Mẹ vợ” ác độc, kiêng kị bà nội nên đối đãi với Tư Ngữ còn tính là khách khí, ấn tượng của Tư Ngữ đối với bà không tốt cũng không xấu, chỉ là có một chút phản cảm, Đường Khiết có cái miệng rất rộng.
Tư Ngữ bất động thanh sắc bưng chén cháo lên, nói: “Thứ hai con đi phỏng vấn.”
Lúc nghe người ta nói Tư Ngữ muốn tìm công việc Đường Khiết không tin lắm, bà vận dụng nhân mạch, điều tra gần đây xem có một người tên là Tư Ngữ nộp sơ yếu lý lịch đến các công ty của tập đoàn Lục thị hay không, kết quả phản hồi lại là không có. Bà nói bóng nói gió hỏi Lục Chấn Nam, có phải đã bí mật sắp đặt Tư Ngữ tiến vào trong công ty hay không, Lục Chấn Nam tỏ vẻ hoàn toàn không biết chuyện Tư Ngữ đi tìm công việc.
“Con thật đúng là đang tìm sao?” Đường Khiết kinh ngạc nói: “Con tốt nghiệp đại học đã hai năm, cái gì cũng chưa từng làm qua. Hiện tại các công ty đều muốn tuyển người có kinh nghiệm làm việc, không có kinh nghiệm ai muốn tuyển con.”
Lục lão phu nhân vỗ bàn, uy nghiêm nói: “Không có kinh nghiệm làm việc thì đã làm sao, Kiều Kiều nhà chúng ta thông minh hoạt bát, sao lại không thể tìm được một công việc? Nếu không phải là Kiều Kiều muốn tự dựa vào chính mình, không cần sự hỗ trợ trong nhà, ta đã sớm sắp xếp con bé vào trong công ty.”
“Còn dựa vào chính mình.” Lục Vi trợn trắng mắt, kỳ quái mà nói: “Cái loại như chị ta này cái gì cũng không làm được, tìm được rồi cũng làm không nổi mấy ngày.”
Lục lão phu nhân tức giận không chịu được, gầm nhẹ một tiếng: “Chị Triệu, lấy chày cán bột tới cho ta!”
Lục Vi bướng bỉnh nói nhanh: “Vốn dĩ chính là vậy, bà hỏi chị ta đi, nếu không dựa vào trong nhà chị ta có thể tìm được công việc gì?”
Tư Ngữ liếc mắt nhìn Lục Vi một cái, lười giải thích.
Nàng có thể tưởng tượng được, nếu nàng nói mình về sau muốn làm diễn viên, Lục Vi chắc chắn sẽ nói: “Chị? Làm bình hoa sao?”
Tư Ngữ đè lại cảm xúc kích động của Lục lão phu nhân, nói: “Bà nội, con không để bụng người khác nói cái gì, chỉ cần bà tin tưởng con là đủ rồi.”
Lục lão phu nhân nắm tay nàng, nói: “Bà nội tin tưởng con.”
Lục Vi “Xì” một tiếng, còn muốn nói đi nói lại vài câu.
Vẫn luôn yên lặng ăn cơm, đôi mắt hình viên đạn của Lục Tịch bỗng nhìn qua, nói: “Em sao lại nói nhiều như vậy?”
Lục Vi đã nghĩ xong câu châm chọc, nghe thấy thế bị nghẹn ở trong cổ họng, gục đầu xuống, ủy khuất mà nói thầm: “Chị, sao đến cả chị cũng giúp chị ta.”
Tư Ngữ không nghĩ tới Lục Tịch sẽ lên tiếng, hồ nghi mà nhìn.
Lông mi cong dài chặn cảm xúc nơi đáy mắt của Lục Tịch, làm người khác không nắm bắt được.
Lưu Mỹ Mỹ lại gửi tin nhắn WeChat cho nàng nói chuyện sinh nhật.
Tư Ngữ thấy cô nhiệt tình như vậy, đồng ý đến.
Nói như thế nào cũng là người bạn duy nhất của nữ phụ, nên bồi dưỡng tình cảm.
Buổi tối khoảng giờ, Tư Ngữ lái xe đi vào một con phố tìm quán bar, hoa cả mắt mà tìm không thấy, lại nhắn tin cho Lưu Mỹ Mỹ.
Lưu Mỹ Mỹ: “Chúng tôi cũng vừa mới đến, cô đừng đi đâu cả, tôi đi tìm cô.”
Lưu Mỹ Mỹ: “Đúng rồi, tôi còn chưa biết cô trông như thế nào, cô đi xe gì vậy?”
Không biết chính mình trông như thế nào???
Nhìn thấy cái tin nhắn này Tư Ngữ thập phần buồn bực, nàng cho rằng Lưu Mỹ Mỹ là người bạn duy nhất của nữ phụ, không nghĩ tới hai người này lại còn có thể chưa gặp mặt nhau!
Cho nên đây là lần đầu tiên gặp mặt người bạn trên mạng?
Có chút thú vị.
Tư Ngữ mở hé cửa sổ để cho thoáng khí, cúi đầu gõ chữ.
Mới vừa gõ mấy chữ “Tôi đi xe Maserati màu trắng, biển số xe là...”, lại nghe thấy một người phụ nữ bên ngoài nói: “Thật không nghĩ tới cô ta sẽ đến.”
Một người phụ nữ khác nói: “Bởi vì tôi nói cho cô ta biết Trương Mạn Ni cũng tới, cô ta chắc chắn hận chết Trương Mạn Ni.”
“Nhưng mà Trương Mạn Ni không có tới a, cô ta thả bồ câu cho cô mà cô không tức giận sao?”
() Thả bồ câu: Thả chim bồ câu thường được dùng với nghĩa là "thất hẹn", "thất hứa", vốn đã hẹn sẵn sàng lúc gặp mặt lại không đến, hoặc vốn đồng ý việc gì đó với người khác nhưng lại không làm.
“Không tức giận mới là lạ! Lần trước họ Trương cùng trợ lý Trần báo cáo tôi đi làm mà chơi điện thoại, hại tôi bị trừ một nửa hiệu suất. Tôi còn muốn chờ Tư Ngữ tới đích thân xé xác cô ta, không nghĩ tới cô ta lại có thể thả bồ câu với tôi!”
“Hình như tôi nghe nói là buổi tối Lục tổng muốn cùng bên nước Y mở một cuộc họp qua video, trợ lý Trần đi công tác, gọi cô ta lên công ty tăng ca.”
“Tôi thấy cô ta không phải là đi tăng ca, là muốn đi câu dẫn Lục tổng mới đúng.”
“Đúng là đồ hư hỏng.”
“Cô nói xem Lục tổng có bạn gái chưa?”
“Chắc là chưa có. Phú bà trả lời cô sao rồi?”
“Còn chưa có.”
Tầm mắt của Tư Ngữ chuyển từ màn hình điện thoại đến trên người hai phụ nữ đang nói chuyện ở bên ngoài, trong đó có một người nhìn rất quen mắt, hình như đã nhìn thấy mấy lần ở các ảnh selfie trong vòng bạn bè của Lưu Mỹ Mỹ, chắc là cô đi. Còn một người khác thì không biết là ai.
Nàng vốn dĩ cho rằng Lưu Mỹ Mỹ là bạn bè của nữ phụ, gọi nàng tới cùng nhau chúc mừng sinh nhật, kết quả đối phương chỉ là muốn lợi dụng nàng cùng người nào đó tên là Trương Mạn Ni cấu xé nhau???
Cái tên Trương Mạn Ni này hình như đã nghe qua ở đâu rồi. Tư Ngữ suy nghĩ rất lâu mới nhớ ra, là nữ thư ký lúc trước quyến rũ Lục Tịch.
Đang hoảng thần, lại nghe thấy Lưu Mỹ Mỹ nói: “Quen biết được hai năm mà chưa bao giờ gặp qua, không nghĩ tới hôm nay cô ta sẽ chịu đến đây, chắc là không phải phú bà vừa già vừa xấu như cô nói.”
“Có phải hay không thì chờ một chút sẽ biết.”
“Cô ta thực sự có tiền, lần trước lại gửi cho tôi một cái bao lì xì một ngàn tệ. Chậc chậc chậc, hiện tại kẻ có tiền sao lại dễ lừa như vậy.”
“Ngốc nghếch lắm tiền.”
Tư Ngữ cảm thấy đầu óc của mình quả thật là bị hỏng rồi, ở nhà nằm điều hòa không tốt hơn sao?
Nữ phụ ác độc như vậy sao có thể có bạn bè, vật họp theo loài, cho dù có cũng là hồ bằng cẩu hữu, nàng sao lại không nghĩ tới?
Tư Ngữ kéo cửa sổ xe lên, xóa chữ vừa rồi, gõ lại một lần nữa: “Tôi có chút việc, các cô đi vào trước đi, tùy ý gọi chút rượu, tôi sẽ thanh toán.”
Đang cùng đồng nghiệp tán gẫu đến hăng say, Lưu Mỹ Mỹ nhận được tin nhắn này trên mặt lập tức nở hoa, trả lời nàng: “Được, vậy cô mau nhanh lên!”
Mười phút sau, Lưu Mỹ Mỹ nhắn tin cho nàng, bọn họ đã đặt một phòng sang trọng, là loại giá ba vạn tám nghìn một đêm, còn muốn uống mấy chai rượu đắt tiền, lên tới năm sáu vạn nữa. Cuối cùng hỏi nàng sao còn chưa tới.
Tư Ngữ ước tính sơ qua, khoản tiền này bằng với những bao lì xì mà mấy năm nay nữ phụ bị Lưu Mỹ Mỹ “lừa”, ném điện thoại ở ghế bên cạnh, quay đầu xe rời đi.
Chờ Lưu Mỹ Mỹ lại lần nữa nhắn tin thúc giục nàng đến nhanh lên, phát hiện đã bị kéo vào sổ đen.
Tư Ngữ lái xe thể thao hơn vạn đi trên đường phố lang thang không có mục tiêu, nhìn đô thị lớn náo nhiệt, lần đầu tiên cảm thấy cô độc.
Không có người thân, không có bạn bè, ý nghĩa của việc nàng đi vào thế giới này là gì?
Khi đi ngang qua công ty Quang Ảnh Giải Trí, đột nhiên nghĩ đến đoạn đối thoại của Lưu Mỹ Mỹ cùng người phụ nữ kia, Tư Ngữ lái xe chậm lại.
Không biết Lục Tịch đã làm việc xong chưa?
Buổi tối còn phải tăng ca, vất vả như vậy, nàng làm lão bà có phải nên đưa chút thức ăn khuya lên trên đó không?
Hình như Lục Tịch không thích ăn khuya.
Bảo an ngoài cổng thấy xe nàng ngừng rất lâu mà không rời đi, đi lên gõ cửa sổ, nói: “Này cô gì ơi, nơi này không thể đỗ xe.”
Tư Ngữ hạ cửa sổ xe xuống, chớp chớp mắt với bảo an, nói: “Anh nhìn xem tôi rõ ràng là ai.”
Nữ phụ tốt xấu gì cũng nắm giữ % cổ phần của Quang Ảnh Giải Trí, đứng trong hàng tam đại cổ đông của công ty, dám không cho nàng dừng xe ở chỗ này???
Bảo an rất biết nghe lời mà nhìn kỹ nàng, thấy nàng hoa dung nguyệt mạo rất giống một minh tinh, mặt hơi hơi đỏ lên, ưỡn ngực, vẻ mặt chính khí mà nói: “Dù cho cô có là Đại tỷ của Quang Ảnh cũng không thể đỗ, đây là quy định.”
Đại tỷ của Quang Ảnh là ai?
Tư Ngữ lại chớp chớp mắt: “Anh không biết tôi?”
Bảo an: “Tôi phải biết sao?”
Tư Ngữ: “.....”
Gặp lại sau!
Lần đầu tiên giả bộ cậy quyền thất bại, Tư Ngữ lái xe thể thao chạy nhanh như chớp.
Tầng cao nhất của cao ốc Quang Ảnh, văn phòng tổng tài.
Lục Tịch cùng người bên nước Y ước định giờ tối họp qua video, trợ lý Trần không có ở đây, phái một thư kí khác tới đây giúp cô chuẩn bị tài liệu.
Thư kí này tay chân rất nhanh nhẹn, nhưng mà mùi nước hoa trên người quá nồng, khiến đầu cô hơi choáng váng.
“Lục tổng, đây là mẫu hợp đồng, ngài... Ôi!”
Trương Mạn Ni “không cẩn thận” bị thảm lông dê trên mặt đất vướng vào chân, “không cẩn thận” bổ nhào vào trong lồng ngực của Lục Tịch.
Mùi nước hoa nồng nặc kích thích xoang mũi, Lục Tịch nhìn người phụ nữ đột nhiên trở nên vụng về ngã vào trên người mình, ánh mắt chậm rãi lạnh xuống.
“Thật xin lỗi Lục tổng, tôi.....”
Đối diện với đôi mắt của Lục Tịch, Trương Mạn Ni giống như bị lạnh cóng, hung hăng kích động, khẽ mở miệng, không nói gì.
Lục Tịch mặt không biểu tình đẩy cô ra khỏi người, ánh mắt đảo qua vùng da thịt hở hang ở trước mắt, nói: “Cô rốt cuộc là tới đây làm việc hay là tới đây tiếp rượu?”
“Tôi.....”
“Đi ra ngoài.”
Trương Mạn Ni túm áo trước ngực, cúi đầu xấu hổ giận dữ rời đi.
Thời gian ước định còn cách hơn nửa giờ, Lục Tịch gọi điện thoại cho Trần Nghiên, trực tiếp nói: “Sắp xếp người khác tới đây một lần nữa.”
Trần Nghiên đang công tác ở nơi khác, nghe thấy thanh âm cô không đúng lắm, thật cẩn thận nói: “Trương Mạn Ni làm sai chuyện gì sao?”
Khuôn mặt Lục Tịch hơi trầm xuống, nói: “Cô ta có ý đồ bất chính. Để cô ta viết đơn từ chức, tuần sau không cần tới nữa.”
Chỉ với bốn chữ “Ý đồ bất chính”, Trần Nghiên đại khái đã đoán được nguyên nhân, không dám hỏi nhiều, nói: “Vâng thưa Lục tổng. Tôi lập tức sắp xếp cho ngài một người thành thật.”
Buông điện thoại xuống, Lục Tịch miết miết ấn đường, ngửi thấy mùi nước hoa còn lưu lại trên người, trong lòng rất bực bội.
Không biết vì sao mà nhớ tới đêm qua có người nào đó quấn khăn tắm cố tình câu dẫn.
Cùng là động tác tạo dáng õng ẹo, vì sao Trương Mạn Ni làm như thế cô lại thấy buồn nôn?