Toàn Thế Giới Đều Đợi Ngươi Động Tâm

chương 152

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cố Lộng Khê - Chương 13

__________

Chỉ mười năm phút nhưng Ôn Thiền nhìn đồng hồ không dưới mười lần.

Lo lắng tràn ngập mặt mày, Ôn Thiền có thể lao vội đi tìm Lộng Khê bất cứ lúc nào mặc dù Cố Thanh Hà bảo cô không sao.

Hình như em cô không yêu đơn phương.

Cố Thanh Hà hỏi thử: "Cô Ôn thấy Lộng Khê như nào?"

Ôn Thiền hơi bối rối, cô suy nghĩ vài giây, khoé môi nhẹ cong: "Nghĩ đến em ấy sẽ vui."

Cố Thanh Hà to mắt nhìn Ôn Thiền. Người này thế mà nói chuyện giống hệt Ngôn Trăn? Mà cục cưng của cô chỉ nói vậy với cô thôi. Tuy nhiên, chuyện này chứng minh cô Ôn thích con em thần kinh của cô?

"Ừmm...Em nói sai gì sao?" Ôn Thiền thấy chị Cố Lộng Khê hoang mang.

Cố Thanh Hà lắc đầu, chính xác hơn là cô cảm thấy mức độ hảo cảm tăng lên: "Nó nghe được sẽ vui lắm." Cố Thanh Hà ngẫm nghĩ, khó tin có người thích em mình.

Vì hai chị em đều nhất trí việc Cố Lộng Khê đừng vướng vào tình yêu.

"Em ấy hơi kiêu ngạo và có chút bướng bỉnh nhưng dịu dàng. Lộng Khê là người rất rất tốt." Ôn Thiền bổ sung.

Với sự bổ sung làm Cố Thanh Hà nhìn Ôn Thiền như nhìn ma quỷ.

"Dịu dàng" và "tốt", hai từ này để miêu tả Cố Lộng Khê? Nghe thật sự quá ảo.

Song, cân nhắc đến hình tượng em gái, Cố Thanh Hà không vạch trần.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Sám Hối Muộn Màng (Bồ Đề Tuyết, Truy Thê)

2. Hiệp Nghị Bắt Buộc (Cưỡng Chế Thỏa Thuận)

3. Sau Khi Kết Hôn Tổng Tài Không Về Nhà

4. Sau Khi Hoài Nhãi Con Tiểu Sư Thúc Nam Chủ, Ma Quân Mang Cầu Chạy

=====================================

"Nói gì đó?"

Âm thanh lười biếng mang theo tiếng cười quỷ dị vang lên.

Ôn Thiền bật dậy: "Lộng Khê đến rồi. Mấy người đó có ăn hiếp em không? Họ có làm gì em không? Chị nghĩ..."

"Sao cô giáo Ôn vội vã thế?" Cố Lộng Khê ngăn chặn liên hoàn pháo của Ôn Thiền. Phải lo lắng đến vậy sao? Tất nhiên, việc được Ôn Thiền nhớ thương vẫn rất vui.

Tay Cố Lộng Khê có mùi của khách sạn. Cố Thanh Hà biết tay đối phương đã rửa và chắc hai người kia bị hành một trận.

Hai chị em nhìn nhau.

Cố Lộng Khê lên tiếng trước: "Chị, chị dâu gọi chị về sớm, về giữ Tiểu Bảo."

Cố Thanh Hà giả điên, cô muốn ở lại làm bóng đèn được không?

"Chị dâu em không gọi chị."

Cố Lộng Khê gượng cười: "Chị dâu gọi cho em, chị ấy nói điện thoại chị chỉ để trang trí."Cố Thanh Hà cười lạnh, cúi đầu nhìn đĩa của bản thân: "Chị chưa ăn xong."

"Em nhờ người đóng gói mang về."

Ôn Thiền nghiêng đầu nhìn Cố Lộng Khê một hai đuổi chị đi, không biết có nên mở lời hay không.

Cố Thanh Hà cau mày, thích thú nhìn Cố Lộng Khê, xong quay đầu nhìn Ôn Thiền: "Nhìn này, "dịu dàng" và "tốt bụng" sao?"

Ôn Thiền xấu hổ, cô không hiểu vì sao Cố Lộng Khê cứ phải đuổi chị đi.

"Thôi, tôi đi trước, hai người từ từ vui vẻ." Cố Thanh Hà lạnh mắt nhìn em gái. Khổ lên khổ xuống mới tìm được người yêu, cô không làm bóng đèn nữa.

Clm, cảm ơn chị nghĩ đến em à.

Không có gì nha, em gái mới có mối tình đầu.

Hai người giao lưu mắt, Cố Thanh Hà đứng dậy đi khỏi nơi có bong bóng màu hồng nổi lên.

Nhìn theo bóng lưng Cố Thanh Hà, Ôn Thiền hỏi người cạnh bên: "Sao em cứ đuổi chị ấy? Có hơi vô lễ không?"

Ôn Thiền muốn để lại ấn tượng tốt với gia đình Lộng Khê. Tuy Cố Thanh Hà không nói được mấy câu nhưng cô biết chị vẫn yêu thương Lộng Khê.

Cố Lộng Khê mỉm cười, đôi mắt ẩn chứa sự dịu dàng hiếm có. Cô nhìn vào gương mặt gần trong gang tấc của Ôn Thiền.

"Không muốn có người làm phiền chúng ta. Với lại nói xong công chuyện rồi, bà ấy ở đây bảo vệ chị vì tôi muốn. Giờ chuyện đã xong, nên cho chị ấy lui cung."

"Bảo vệ gì cơ? Chị không cần ai bảo vệ chị hết. Hơn nữa không nghĩ gặp em với chị ở đây, chị không muốn kéo em vào chuyện của dì, chị thật sự không muốn. Lộng Khê, em hiểu đúng không."

Cố Lộng Khê cầm ly nước chanh đưa qua cho Ôn Thiền.

"Tôi nói rồi, giao cho tôi và chuyện đã giải quyết xong. Nói chuyện rất thuận lợi, vui vẻ. Cái bà dì của chị và con em gái ngổ ngáo, ngang ngược sẽ không dám tái phạm." Cố Lộng Khê đánh lạc hướng Ôn Thiền, trau chuốt lời lẽ thông báo cho cô

Nói chuyện rất vui.

Ôn Thiền không tin mấy, vì cô hiểu rõ dì mình. Họ là những con người vì tiền không từ thủ đoạn, nói chuyện càng dị hợm hơn, lúc nào cũng vắt cả đống chanh vào trái tim người ta.

"Chị không muốn Lộng Khê bị người ta khó dễ vì chị. Chị muốn Lộng Khê nói thật." Thậm chí, Ôn Thiền ngẩng đầu nhìn về chiếc bàn lúc ngồi chung với dì.

Dì và những người khác không quay lại.

Cố Lộng Khê thở dài. Ôn Thiền thật sự nghiêm túc, làm cô nghĩ đối phương có phải để ý đến mình hay không.

Cố Lộng Khê bỏ miếng bánh mì vào mồm, mới vừa hâm nóng cơ thể nên hơi đói: "Chị không tin thì gọi cho bà dì đi."

Ôn Thiền nhìn Cố Lộng Khê ngã ngớn, nửa tin nửa ngờ, đành gọi cho dì.

Nếu dì có làm gì thì cô phải biết. Có thể gánh được cô sẽ gánh, cô không muốn Lộng Khê bị ảnh hưởng dù một chút.

Nhưng Ôn Thiền vẫn chưa kịp mở lời.

Bà dì rối rít xin lỗi: "Ôn Thiền, dì xin lỗi con. Xin lỗi vì không để ý đến con, tự làm bừa. Chuyện hôm nay dì có lỗi với con nên không dám ra gặp con, dì về trước rồi."

Cố Lộng Khê dựa gần Ôn Thiền, vừa ăn bánh ngon vừa nghe bên kia xin tội. Bà dì đó cũng biết chuyện, chủ động xin lỗi trước.

Ôn Thiền cúp điện thoại, vẫn hoang mang.

"Tin chưa?"

Ôn Thiền nhìn khoé miệng đầy bánh mì của Lộng Khê, không biết làm sao lau đi.

"Sao không nói gì?" Ôn Thiền cứ nhìn làm Cố Lộng Khê bực. Bất ngờ lắm sao? Chắc vì cô có năng lực tốt, về sau Ôn Thiền sẽ phải tâm phục khẩu phục.

Ôn Thiến cầm khăn giấy quấn quanh ngón trỏ, nhẹ nhàng lau khoé miệng Lộng Khê.

"Đói nhưng không thể ăn đến rơi ra như này đúng không?" Ôn Thiền vừa lau vừa trêu.

Cố Lộng Khê đỏ cả tai, mấy nhân viên phục vụ cũng lén nhìn qua làm cô cực kỳ ngại. Cô cầm tay Ôn Thiền lại, ý bảo để tự mình làm: "Để...để tôi tự lau."

Ý thức được mình chủ động quá mức, Ôn Thiền xấu hổ cười: "Chịu không nổi, xin lỗi em."

"Làm cũng làm rồi, như này có tính là chị thả dê con người ta không?" Cố Lộng Khê nhướng mày.

Ôn Thiền há miệng thở dốc, Tiểu Khê thật sự thích trêu cô.

"Vậy lúc bảo người ta là bạn gái em thì em không thả dê chắc?" Ôn Thiền hơn thua ngay, nhìn thẳng vào con ngươi sâu thẳm của Cố Lộng Khê.

Không ngờ Ôn Thiền hỏi vậy, Cố Lộng Khê bỏ khăn giấy lên bàn, nghiêm mặt. Lòng cô nổi sóng vì câu hỏi của Ôn Thiền, không bình tĩnh lại được.

Tuy nhiên, mặt ngoài vẫn bình thường.

"Giúp chị, không tính thả dê."

Ôn Thiền tự mắng mình, đúng thật mua dây buộc mình, ngược luyến tàn tâm. Rõ là Lộng Khê chỉ muốn giúp nhưng vẫn muốn nghe xem có gì khác không.

"Lộng Khê, chị đi vệ sinh." Ôn Thiền phải điều chỉnh tâm lý.

Vì thế Cố Lộng Khê ngồi đó đợi Ôn Thiền. Trong lúc chán nản chờ, có một nhóm khách đến bàn bên cạnh dùng bữa.

Người phụ nữ trung niên mắng cô gái trẻ: "Tóc con dài sao không buộc lại? Mẹ không thích con gái xoã tóc bù xù."

Cô con gái phản bác: "Mẹ, con nói rồi, con đưa dây buộc tóc cho bạn trai. Hiện tại mọi người làm vậy đó, để bạn trai đeo dây buộc vào cổ tay thì sẽ quen nhau lâu dài. Mà anh ấy chủ động bảo con đưa, xem như tuyên bố chủ quyền."

"Ấu trĩ, mẹ đâu có đưa cho ba con nhưng vẫn tới bây giờ."

"Mẹ với ba từ thời nào rồi..."

Cố Lộng Khê chống cằm nghe họ trò chuyện. Đeo dây buộc tóc sẽ mãi mãi bên nhau, gì vậy?

Ôn Thiền đã về, hai người cùng nhau ra khỏi khách sạn. Ôn Thiền như trở về sự yên tĩnh ban đầu, Cố Lộng Khê nhớ đến chiếc bánh kem đã đặt hôm qua.

Muốn làm Ôn Thiền vui nên nói bất ngờ cho đối phương.

"Chị thích bánh kem dâu không?"

"Hửm?"

"Hôm qua lúc về có tiệm bánh ngọt vẫn còn mở, định mua cho chị ăn. Nhưng chỗ đó đắt khách nên hết hàng, phải đặt lại và hôm nay đi lấy bánh." Cố Lộng Khê vừa nói vừa bước khỏi khách sạn với Ôn Thiền, đi thẳng về nơi cô đỗ xe.

Ôn Thiền bất động, chỉ định ăn bữa cơm xong về nhà.

Về làm gì thì không biết, cô đã soạn xong giáo án và chấm hết bài kiểm tra.

Cô chỉ muốn ở nhà một mình để đầu óc thanh tỉnh. Không thể mãi cạnh Lộng Khê, vì mỗi lần tiếp xúc sẽ làm cô lún sâu, mãi cho đến khi như thiêu thân đâm đầu vào lửa.

Nhưng...

"Sao em tốt với chị như vậy..." Giọng cô run run, cô muốn khóc. Nếu Lộng Khê cứ tốt với cô, cô sẽ không thể nào kiềm chế được.

"Tốt...tốt sao?" Cố Lộng Khê quay đầu nhìn Ôn Thiền, thấy đối phương sắp khóc.

Ôn Thiền nhìn sâu vào Cố lộng Khê. Người ta chỉ đối xử bình thường nhưng bản thân lại có động cơ. Cô ảo tưởng, cô vướng phải tội ác tày trời.

Cố Lộng Khê có an ủi ai bao giờ? Chỉ quen nhìn những kẻ tham lam bị chà đạp, nghiền nát. Dù rằng khóc lóc xin tha nhưng cô vẫn là bà la sát, không chút cảm thông. Giờ đây nhìn Ôn Thiền cô không hiểu tại sao mình cảm động, chẳng vì lý do gì mà cô không muốn Ôn Thiền buồn đau.

Cô không chịu nổi.

"Người ta đi ngang tưởng tôi ăn hiếp chị." Cố Lộng Khê bước qua dịu dàng vuốt tóc Ôn Thiền.

Ôn Thiền ngơ ngác, cô hất văng tay Cố Lộng Khê: "Lộng Khê, em quá đáng, không lớn không nhỏ, làm tóc tôi rối tung như ổ gà."

Khỏi phải nói, Cố Lộng Khê vì Ôn Thiền tạo kiểu tóc hết sức động đáo.

Cố Lộng Khê không thấy quá đáng, thậm chí thấy ổ gà của Ô Thiền dễ thương.

Vì vậy cô lấy điện thoại ra chụp lén người ta.

"Cố Lộng Khê, em chụp lén chị!?"

"Không có!!"

Cố Lộng Khê bỏ điện thoại vào túi, giơ hai tay lên. Cô nở nụ cười nịnh nọt với Ôn Thiền, ý bảo mình không cầm điện thoại.

Ôn Thiền trừng mắt với đối phương, tóc vẫn chưa buộc xong nên đành thôi tính sổ. Lúc hai người đi trên đường, Cố Lộng Khê luôn cho Ôn Thiền đi phía trong để cô vuốt lại tóc.

"Ôn Thiền đừng buộc nữa." Cố Lộng Khê quay đầu nhìn Ôn Thiền chuẩn bị buộc tóc đuôi ngựa.

"Sao không buộc?" Ôn Thiền khó hiểu.

"Chị xoã tóc xinh." Cố Lộng Khê nhẹ giọng. Vì mục đích nên phải tiến hành từng bước và lên kế hoạch cho mọi việc.

Đúng như dự dự đoán, Ôn Thiền ngại, cô buông tóc và vuốt về sau.

"Vậy chị tặng tôi dây buộc tóc đi?"

"Hả?"

Ôn Thiền không hiểu.

Sự chú ý chuyển sang dây buộc tóc màu đen trong tay Ôn Thiền.

Đúng, cho cô đi.

Ôn Thiền cười, hoang mang nhìn Lộng Khê: "Em thích sao? Chị mua bên cửa hàng kia, nếu em thích chị sẽ tặng em cái mới.

Cố Lộng Khê khẽ nhíu mày, giả bộ buồn: "Cô Ôn không muốn đưa dây buộc tóc cho tôi..." Càng nói càng nhỏ, bất lực nhìn Ôn Thiền.

"Sao vậy được!" Ôn Thiền nhét dây buộc tóc vào tay Lộng Khê, siết chặt tay cô: "Lộng Khê đừng nói như vậy, em biết chị không có ý đó mà."

Cố Lộng Khê hừ hừ, kiêu ngạo nhìn dây buộc tóc trong tay. Khuôn mặt trắng nõn vui vẻ, nhẹ cười.

Nhẹ nhàng đeo dây buộc tóc vào cổ tay trái.

Cố Lộng Khê thấy dây buộc tóc còn xinh hơn cái đồng hồ của bản thân.

Cô nhìn đi nhìn lại, có lẽ tắm cũng không muốn cởi.

Truyện Chữ Hay