*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cố Lộng Khê - Chương 9
__________
Vốn nghĩ sẽ nghe thấy Ôn Thiền cảm thán.
Nhưng không ngờ Ôn Thiền lại hỏi cô như vậy.
Sống một mình cô đơn không?
Cố Lộng Khê không biết trả lời như nào, vì Ôn Thiền hỏi bất ngờ và cũng sắc bén. Sắc bén đến mức đâm thẳng vào trái tim cô độc đóng băng đã lâu của Cố Lộng Khê.
Cô đơn?
Cô không biết cô đơn là gì, cô luôn một mình.
Từ nhỏ đã tiếp thu giáo dục của gia tộc, chấp nhận sự kỳ vọng của bố mẹ cùng bà nội, trở thành người nối nghiệp của bà. Suy cho cùng, sự ra đi của Ngôn Trăn biến chị gái thành cái xác không hồn, chị rất bài xích chuyện kế thừa của gia tộc nên bà nội càng nghiêm khắc hơn với cô.
Vì vậy đã quen một người một cõi, tự làm mọi chuyện.
Một con người cùng hai con chim sống trong ngôi nhà to như vậy, nghĩ lại cũng khá buồn.
Không hâm mộ bà chị già là giả. Nói một cách khách quan, Cố Thanh Hà có thể tự do yêu đương, tình yêu của đời chị luôn ở cạnh chị. Còn cô, cô còn không có người để nhớ thương...
Không có?
Cố Lộng Khê nhìn cô gái dịu dàng trước mặt.
"Nếu tôi nói tôi cô đơn thì cô sẽ bên tôi?"
Ánh mắt nóng rực của Cố Lộng Khê nhìn về Ôn Thiền, người đã làm trái tim cằn cỗi khô cằn của cô bùng lên ngọn lửa.
Ánh mắt sắc bén của Cố Lộng Khê nhìn chằm chằm bản thân, Ôn Thiền trầm mặc vài giây: "Nếu Lộng Khê cần, tôi sẽ ở cùng em."
Làm bạn cũng được, yên lặng bên em, bảo vệ em.
Cố Lộng Khê cười, cô đưa tay gãy tóc trên trán Ôn Thiền: "Nói chuyện như này có hơi kỳ không?"
"Hả? Sao lại kỳ?" Ôn Thiền để Cố Lộng Khê nghịch tóc, dù muốn tránh nhưng không nỡ.
Ánh mắt Cố Lộng Khê tối đi. Cô biết nếu vẫn tiếp tục sẽ xảy ra chuyện không tưởng tượng nổi. Cô rút tay lại, bước đến tủ rượu.
Kỳ, giống như cuộc trò chuyện giữa những người yêu nhau.
Cố Lộng Khê tựa đùa trong lòng. Cô mở tủ, nhìn bộ sưu tập của bản thân, nào là whisky, vang đỏ cùng nhiều loại rượu mạnh khác. "Uống không? Tôi có rượu ngon."
Ôn Thiền nhìn chai Remy Martin trong tay Cố Lộng Khê. Ừ, đúng là có đủ loại rượu trên đời.
"Không uống, say rượu không tốt." Ôn Thiền ít uống rượu, ngay cả tiệc tùng đồng nghiệp mời cũng không uống. Lần duy nhất cô uống là ở quê, lúc đó uống rượu mơ xanh do cô hàng xóm ủ.
Chua chua ngọt ngọt, không có bao nhiêu cồn.
Cố Lộng Khê cười: "Sợ uống xong loạn tính?"
"Lộng Khê, tôi nghĩ em thích đùa tôi." Da mặt Ôn Thiền mỏng, bị Cố Lộng Khê chọc đến vành tai đỏ bừng, "Nếu em còn vậy, tôi..""Vậy uống Yakult!" Cố Lộng Khê đưa một lốc đồ uống yêu thích cho chị Ôn Thiền.
"Cho cô, đồ tôi thích nhất đó, đừng đi." Cố Lộng Khê lúng túng lẩm bẩm, mở một hộp cho Ôn Thiền.
"Em...em đang nịnh tôi?" Ôn Thiền thắc mắc, cô thật sự không thể nói nặng Cố Lộng Khê.
Cố Lộng Khê mím môi. Cô thật sự muốn dỗ Ôn Thiền, cô khó chịu vì bản thân chọc Ôn Thiền không vui. Thế nên cô quyết định lấy Yakult bảo bối để lấy lòng Ôn Thiền.
Nếu cách này có tác dụng và Ôn Thiền vui vẻ.
Thì cô cũng vui vẻ.
Sống đến tận bây giờ, Cố Lộng Khê, Nhị tiểu thư Cố gia chưa bao giờ chịu cho người khác Yakult của mình.
"Vậy cô vui không?" Cố Lộng Khê chớp mắt, ý là Ôn Thiền không được so đo với cô nữa.
Ôn Thiền giận không nổi, ai dạy Cố Lộng Khê lấy lòng người ta bằng cách này vậy? Cô cầm lấy chai, ực ực ực, cũng vừa ăn thịt nướng nên cổ vẫn còn mặn, mà Yakult vừa đủ làm thấm giọng.
"Tôi thích cái này, nhà có nhiều lắm. Nếu cô thích tôi đưa cho cô một xe Yakult. Hoặc bảo nhà cung cấp giao thẳng tới nơi làm việc của cô cũng được." Thấy Ôn Thiền làm sạch một bình nên Cố Lộng Khê nghĩ đối phương thích.
"Không, không, em đừng làm tôi sợ, sao tôi uống nhiều vậy được, chủ yếu là tại hơi khát." Thấy Cố Lộng Khê liền tù tì một phát ba hộp Yakult làm Ôn Thiền bật cười.
"Cười gì nữa?"
Đặt chai lên bàn trà, Ôn Thiền nhẹ nhàng: "Lộng Khê thích Yakult nên thấy đáng yêu."
Đáng yêu?
Cố Lộng Khê hừ hừ nhưng khoé miệng vẫn giơ lên.
"Lộng Khê, tôi muốn đi tắm." Lần đầu đến nhà Cố Lộng Khê, tuy ăn mặc chỉnh tề nhưng hai người mới ăn xong thịt nướng, vì vậy Ôn Thiền muốn đi tắm. Cảm giác cơ thể phải sạch sẽ, thoải mái cô mới vui vẻ nói chuyện với Lộng Khê.
"Được, tôi lấy đồ ngủ cho cô." Cố Lộng Khê bước vào phòng thay đồ chọn bộ đồ ngủ cao cấp nhất cho Ôn Thiền mặc.
Ôn Thiền cũng đứng lên theo Cố Lộng Khê: "Lộng Khê, làm phiền em rồi."
Cố Lộng Khê thấy Ôn Thiền không thoải mái, cô xoay người chỉ vào hàng Yakult: "Còn khó chịu thì uống hết đống này đi."
"Sao mà uống nhiều vậy được?" Ôn Thiền nhìn bạn học Cố Lộng Khê như nhìn quỷ ma.
"Vậy thì coi chỗ này như nhà của mình, nếu không tôi sẽ không vui." Cố Lộng Khê nhướng mày, chỗ này là nhà chị, luật chơi là của chị.
Nghe Cố Lộng Khê nói, Ôn Thiền cảm giác như mình cứ bị dắt mũi. Cô mở cổ áo, cởi bỏ dây buộc tóc để giải phóng cho máy tóc dài.
"Vậy Lộng Khê tắm với tôi." Ôn Thiền nhịn cười nhìn Cố Lộng Khê.
Cố Lộng Khê vội lùi hai bước. Tắm chung? Thật sự muốn giết cô chắc? Cô sợ mình chịu không nổi ăn sạch người ta.
"Tôi nên đi lấy áo ngủ cho cô."
Cố Lộng Khê ho khan che giấu sự hoảng loạn. Dù sao Ôn Thiền chỉ coi cô là bạn nên không thể làm ra chuyện hù bạn.
Mà cô có làm gì đâu?
Và cô không biết mình sẽ làm gì thật. Vì vậy, không thể nào tắm chung với Ôn Thiền.
Nhìn bóng lưng xấu hổ của Cố Lộng Khê làm Ôn Thiền mỉm cười. Cố Lộng Khê thật sự làm lòng cô vui sướng nhưng lại không thật sự vui.
Quá mệt đầu.
Bước vào phòng tắm Cố Lộng Khê, bên trong đủ loại đồ vệ sinh cá nhân và sản phẩm chăm sóc da. Mọi thứ được sắp xếp gọn gàng dù là vật dụng nhỏ nhất. Nhìn sơ qua một lượt là biết chủ nhà mắc chứng ám ảnh cưỡng chế và kén chọn.
Ôn Thiền cởi hết quần áo, nhìn cơ thể mình trước gương lại đột nhiên tưởng tượng đến việc Cố Lộng Khê tắm cùng.
Vô thức nuốt khan, hình ảnh cơ thể quyến rũ của Cố Lộng Khê xuất hiện trong đầu.
Khát khao được chạm vào em và em chạm vào mình.
Ôn Thiền khẽ thở dài, cô thật sự dính bệnh nan y. Cô biết mình không nên nghĩ, thậm chí có dòng điện chạy qua làm cơ thể cô rung chuyển.
Cô vội tắm nước lạnh để bình tĩnh.
Mà cái vòi sen trong phòng tắm không muốn chủ nhân bị cái lạnh xâm chiếm. Sau một thời gian, nhiệt độ nước tự chỉnh về mức dễ chịu.
Ôn Thiền cố gắng thanh tịnh nhưng nhiệt độ nước cứ tăng lên. Cuối cùng cô hiểu tại sao Lộng Khê không biết cách chỉnh nước khi tắm ở nhà bà ngoại.
Mà Cố Lộng Khê ngồi ở phòng khách sắp chết tới. Lúc nãy cô đem áo ngủ qua cho Ôn Thiền nhưng người kia không biết cô đến.
Vì vậy, chỉ cần ngước lên là có thể nhìn rõ cơ thể trắng nõn của Ôn Thiền.
Theo dòng nước, cơ thể mơ hồ trong kính, tay chạm vào vai, chân, cùng với...
Cố Lộng Khê ngăn mình thôi nhớ, cố gắng lấy máy tính bảng ra xem thị trường cổ phiếu ổn định tinh thần.
"Tắm xong rồi Lộng Khê, em cũng đi tắm đi?"
Cánh cửa phòng tắm mở ra, Ôn Thiền bước đến phòng khách. Giọng nói mang theo cảm giác lưu luyến đối với vị Cố tổng ngồi trên sofa.
Cố Lộng Khê ngẩng đầu, ngây người.
Bộ đồ ngủ cô mang cho Ôn Thiền có màu hồng nhạt, trông mềm mại như ngọc trai. Là một trong số ít bộ quần áo đàng hoàng trong số tủ đồ gợi cảm. Nhưng trên người Ôn Thiền lại có cảm giác quyến rũ không biết diễn tả làm sao.
Như ẩn như hiện, thấp thoáng vừa vặn cả khi Ôn Thiền cài cúc trên cùng. Nhưng chiếc váy với thiết kế thấp cổ làm người ta không thể rời mắt.
Hồng nhan hoạ thuỷ.
Xuất hiện trong đầu Lộng Khê.
Cố Lộng Khê che miệng, cúi đầu. Mặt cô đỏ rồi.
Cô lại xấu hổ vì Ôn Thiền.
"Lộng Khê bị gì vậy?" Ôn Thiền nhìn Cố Lộng Khê "đau đớn" che miệng. Có tin xấu gì trên máy tính bảng sao?
Ôn Thiền lo lắng đến cạnh Cố Lộng Khê.
Nhưng làm sao Cố Lộng Khê để người ta biết mình đỏ mặt. Tại sao cô lại ngại ngùng vì Ôn Thiền mặc đồ mình vậy? Chẳng lẽ cô không có chút sự kiềm chế nào sao?
Vì thế cô dịch sang một chút, giữ khoảng cách an toàn với Ôn Thiền.
Ôn Thiền nhíu mày, Cố Lộng Khê tránh cô là chắc chắn có chuyện. Cô muốn kéo đối phương lại, nhưng điện thoại Cố Lộng Khê vang lên.
Cố Lộng Khê nghe máy ngay. Cảm ơn trời đất đã gọi điện thoại cứu vớt cô.
Không thèm biết là ai, cứ nghe.
"Tiểu Khê ơi, mợ cả con bảo chị dâu sinh rồi, con có nhà không? Mau đến bệnh viện đi!" Đầu dây bên kia là giọng mẹ Cố Lộng Khê.
"Sinh rồi!?" Cố Lộng Khê nhìn đồng hồ, cô hoang mang. Nhưng thật sự là chị dâu đến lịch sự sinh nên đã ở bệnh viện hai ngày.
"Đúng rồi, đúng rồi, mọi người đến hết rồi, con cũng đi đi."
Cố Lộng Khê kẹp điện thoại bên tai, vừa sửa tóc vừa đội mũ, "Biết rồi, biết rồi, con qua ngay."
Ôn Thiền nghe được cuộc điện thoại của cô, có thể đoán được chuyện gì. Ôn Thiền hơi lo lắng đứng dậy nhìn Cố Lộng Khê.
Cho đến khi Cố Lộng Khê tắt điện thoại, bước đến chỗ thay giày.
"Chị dâu tôi sinh em bé, tôi phải đến bệnh viện." Cố Lộng Khê vừa thay giày vừa nói với Ôn Thiền.
Ôn Thiền hoảng loạn. Nếu bây giờ Cố Lộng Khê đi thì cô có phải cũng nên về không?
"Vậy tôi..?"
"Ở nhà ngoan."
Cố Lộng Khê thay giày, ngẩng đầu nhìn đôi mắt lo lắng của Ôn Thiền.
Ở nhà ngoan.
Mấy chữ đã xoa dịu trái tim Ôn Thiền.
Thấy Ôn Thiền muốn mở miệng, Cố Lộng Khê nói những gì mình đang nghĩ trong đầu.
"Mật khẩu điện thoại không dây là số điện thoại tôi, phòng nào cũng có thể dùng. À còn nữa, nếu muốn tìm say thì chai rượu hoa quả ở hàng thứ hai bên dưới đếm lên hợp với cô. Buồn ngủ thì về phòng ngủ, nệm nào cũng là hàng nhập khẩu. Nói chung, muốn làm gì cũng.."
"Lộng Khê." Ôn Thiền ngắn lời.
"Hửm?"
Ôn Thiền lấy hết can đảm bước qua ôm Cố Lộng Khê. Cái ôm rất nhẹ, rất rất nhẹ, chỉ chạm vai đối phương.
Cô thật sự chịu không nổi.
"Tôi sẽ ngoan ngoãn ở nhà đợi em, em đi sớm về sớm. Tôi biết nhiều rồi, thật sự ấy." Ôn Thiền cảm thấy Cố Lộng Khê cứ đối với cô như vậy sẽ làm cô chịu không nổi, làm cô muốn tới gần đối phương, muốn hãm sâu trong đó.
Cố Lộng Khê giật mình trước cái ôm, dù rằng chỉ ngắn ngủi vài giây.
Cũng giống như chị gái, đôi khi Cố Lộng Khê cũng ngây thơ, trẻ con, cô cũng mỏng manh và mềm mại. Như thây ma bị virus xâm chiếm, vô số bông hoa nhỏ rực rỡ bắt đầu mọc lên trong lòng.
Một, hai, vô số đoá hoa...
"Vậy tôi đi trước." Cô lùi hai bước, cứng ngắc quay người mở cửa rồi điên cuồng bước đi.
Cho đến khi bước chiếc lên xe thể thao màu đen ngạo nghễ, gió đêm thổi vào mặt muốn tan nát nhưng vẫn chưa ổn định được cảm xúc kích động muốn lên tới mặt trăng.
____________
Tác giả: Thích chị, muốn cho chị thứ tốt nhất trên thế giới, ví dụ như Yakult á.